Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 19: Chương 19




Edit: Thi

Beta: Molla

————————————-

Lăng Mục Du sợ ngây người!

Sáng sớm ngủ dậy phát hiện bên mép giường nhiều thêm một đống trang sức vật phẩm giá trị, tuy là đã tự nhận ‘Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến’ rồi cơ mà Lăng quản lý vẫn ứ thể nào bình tĩnh nổi.

Đống đồ quý giá này vừa nhiều lại vừa loạn, đặt bừa bãi trên mặt đất, lung tung loạn xạ, như thể vứt một đống rác, làm Lăng Mục Du muốn xuống giường cũng không có chỗ để chân.

“ĐÂY LÀ ĐỨA NÀO LÀM!!!!!”

Buổi sáng ở tứ hợp viện bắt đầu bằng tiếng la bạo liệt của cậu quản lý.

Trong phòng ngủ của Lăng Mục Du, năm con yêu quái đứng khép vào nhau, trên mặt đất một đống lung tung bừa bộn, liếc liếc mắt nhìn quản lý đang nghiêm mặt bên kia, sau đó lại chuyển tầm mắt sang viện trưởng đang tựa cửa nhìn. (úi chà chà nghe như màn má dạy con ba chờ ở ngoài nói: “em mệt chưa, để anh tới” vậy _(:3JL)_)

—– Viện trưởng, là ngài khiến tụi tui đi, ngài phải lên tiếng đi chứ!!

Lăng Mục Du ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc cầm miếng ván giường trong tay (???), tiện thể nhắc nhở đám yêu quái tự xem lại bản thân, hỏi: “Bọn bây đi ăn trộm à?”

“Mới không phải trộm!” Các yêu quái đồng thanh khiếu nại.

“Thế đống đó là như nào?” Lăng Mục Du chỉ vào đống rác…. à nhầm đống đồ quý trên mặt đất.

“Đồ đó tụi tui lấy từ chỗ cha của anh á.” Phì Di Điểu oan uổng nói: “Viện trưởng nói, đồ ông anh cho anh bị cha mẹ anh lấy đi, tụi tui phải lấy về giúp anh.” Chúng rõ ràng là đang ‘hành hiệp trượng nghĩa’, quản lý làm gì dữ vậy!

Lăng Mục Du ngẩn ra, biểu tình nghiêm túc trên mặt biến mất, khóe miệng từ từ nhếch lên, cậu bước từ trên giường xuống, khó khăn trèo đèo lội suối đi đến bên người mấy con yêu quái, lần lượt xoa từng cái đầu một, sau đó nhìn Đan Tiêu, nói: “Cảm ơn, cảm ơn tụi bây nhiều.”

Đan Tiêu bước đến, cũng xoa đầu Lăng Mục Du một chút, cười nói: “Không cần khách sáo, cậu chính là quản lý của viện bảo tàng Sơn Hải chúng tôi, làm sao để cho nhân loại ngu xuẩn hà hiếp được.”

“Nam thần nói đúng.” Lăng Mục Du không cẩn thận lỡ phun ra xưng hô trong lòng.

“Nam thần?” Đan Tiêu nhướng mày.

Đã lỡ mẻ rồi không sợ sứt nữa, Lăng Mục Du quang minh chính đại nói: “Thần tối cao, giới tính nam, gọi tắt là nam thần đó mà (☞◑ω◑)☞.”

Đan Tiêu cao giọng cười to, dùng sức xoa đầu cậu.

Lăng Mục Du vò vò quả đầu tóc bị xoăn lọn của mình, Thao Thiết gần đó cũng dùng móng vuốt xoa đầu lông của nó.

Một người một yêu còn đồng thời lẩm bẩm:

“Đầu đàn ông không thể tùy tiện xoa.”

“Đầu mãnh thú cũng không được tùy tiện xoa.”

Một người một yêu đối mặt nhau, Thao Thiết run lông, ngạo kiều hừ một tiếng.

Lăng Mục Du co rút khóe miệng, xoay người nhìn đống… vật dụng quý giá trong phòng, nói: “Tao rất cảm ơn bọn mi đã giúp tao lấy lại đồ vật của ông nội, nhưng thật đáng tiếc, đồ này đều không phải di vật của ông nội tao.”

Các yêu quái lập tức cảm giác như sét đánh ngang tai.

Đan Tiêu hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, Lăng Mục Du nhìn đồ vật đầy trên đất, cũng không biểu hiện kích động, nếu là di vật của ông nội, phản ứng của cậu nhất định sẽ không bình tĩnh như vậy, còn có thời gian truy vấn bọn yêu quái có phải là đi trộm đồ hay không đâu.

“Đáng giận! Biết ngay tên nhân loại kia vô sỉ giảo hoạt!” Cửu Vĩ Hồ tức giận quơ móng vuốt, ai nói hồ ly chúng nó là giảo hoạt chứ, con người mới thật là giảo hoạt kìa, đến cả hồ ly cũng dám lừa!

Phì Di Điểu bay tới trên vai Lăng Mục Du, tố cáo: “Tiểu Ngư, lúc tụi tui hỏi cha anh di vật của ông anh ở đâu, tên đó nói tất cả đều ở chỗ anh, muốn chúng ta đi tìm anh.”

“Đúng vậy, gã nói đầy đủ cả tên anh lẫn bảo tàng Sơn Hải ở Cốc Hợp Trấn mà anh đang làm.” Phượng Hoàng cũng theo sau cáo trạng.

Vốn Thao Thiết đang tính cáo trạng thì bị Phì Di Điểu và Phượng Hoàng giành trước, tức giận quơ vuốt.

Biểu tình Lăng Mục Du không đổi, cậu thừa biết ba người nhà kia có thể ghê tởm tới mức độ nào, Lăng Chí Chuyên nói như vậy, hoàn toàn không ngoài ý muốn chút nào.

“Tiểu Ngư, nói vậy di sản của ông nội anh đang ở đâu vậy?” Phượng Hoàng bay qua, dùng đầu cọ cọ cổ Lăng Mục Du, an ủi hắn.

“Di sản của ông nội tao, chủ yếu là nhà ở và một vài thứ đồ cổ.” Lăng Mục Du chỉ chỉ dưới chân, “Căn tứ hợp viện này, còn một biệt thự ven biển ở phía Nam, cùng với đồ cổ từ bao đời nhà tao tích góp lại, một ít cổ phần công ty là của tao. Còn lại là do bác cả kế thừa.” Trong đó bao gồm tài sản quan trọng nhất – nhân mạch của lão gia chủ Lăng Gia.

Một nhà ba người Lăng Chí Chuyên cái gì cũng không được thừa kế, đương nhiên không cam lòng, lúc lão gia chủ còn sống, cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể đứng nhìn ông lập di chúc đưa đi công chứng. Sau khi lão gia chủ qua đời, lập tức lợi dụng thân phận người giám hộ, sửa lại mật mã két sắt ngân hàng, tài sản của lão gia chủ và một số trang sức quý hiếm của lão phu nhân đều để bên trong, Lăng Mục Du không lấy được.

Nhưng Lăng Mục Du cũng không phải người ăn chay, lập tức tìm bác cả, nhờ bác cả giúp đỡ khởi tố đưa số di sản đó đến trước tòa án dưới dạng tranh chấp, nhằm đóng băng số tài sản lại, một nhà ba người Lăng Chí Chuyên cũng không chiếm được.

Bản án này chẳng khác gì trò cười, không tranh luận kiện tụng dây dưa vẫn kéo dài đến cả hai năm, đến tận khi Lăng Mục Du mười tám tuổi, Lăng Chí Thâm mới rút đơn kiện.

Nhưng Lăng Chí Chuyên quyết tâm muốn chiếm đoạt đống đồ cổ, bản thân lấy không được, cũng tuyệt đối không đưa chìa khóa cho Lăng Mục Du, kéo dài cho tới hiện tại.

Đối với Lăng Mục Du mà nói, những thứ đồ cổ đó giá trị không gì khác ngoài mấy chữ ‘Di vật ông bà để lại’, để ở đâu cũng được cậu không quan tâm, cậu chỉ sợ bị một nhà Lăng Chí Chuyên lén đem ra ngoài bán.

“Bọn chúng dám bán, tui ăn thịt chúng!” Thao Thiết giơ móng vuốt lên, sau khi nói xong, mới nhớ tới Viện Trưởng còn đứng ở kia, rụt rụt người nhìn Viện Trưởng.

Đan Tiêu thế mà lại không như bình thường răn dạy không cho nó ăn thịt người, ngược lại nói: “Ý kiến không tồi, nếu thật xảy ra, cho phép bọn mi ăn.”

A?

Thiệt hả?

Sau khi được cho phép ăn thịt người, Thao Thiết thế mà lại do dự, “Cơ mà tên nhân loại kia trên người có mùi hương kỳ quái, ăn vào có trúng độc không?”

Mọi người: “………………….”

“Không trúng độc”, Lăng Mục Du chỉ vào đống đồ trên mặt đất, “Trước tiên đem đống đồ này trả trở về, hôm nay bọn họ tỉnh lại, thể nào cũng sẽ báo cảnh sát.”

“Chúng ta không giữ lại sao?” Đám yêu quái không nghĩ tới đồ lấy về rồi còn đem trả lại.

Đối với chúng nó mà nói, mấy tên nhân loại kia đối xử tệ với Tiểu Ngư, còn chiếm đoạt đồ của Tiểu Ngư, Tiểu Ngư là người một nhà của chúng, chúng phải bao che cậu, lấy chút đồ của đám người kia chẳng qua là chút ‘trừng phạt nhỏ’, không ăn bọn họ là so với thời thượng cổ chúng nó hiền hơn biết bao nhiêu rồi.

Đúng rồi, chúng chính là bênh vực người nhà mình một cách ra mặt vậy đó.

Nhưng chúng đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục.

Lăng Mục Du ghét bỏ nhìn đống ‘rác rưởi’ trên mặt đất, nói: “mấy thứ rách nát này chơi có gì vui, ai cần, để cho bọn họ cầm, cầm đống này còn dễ dẫn lửa thiêu thân. Bọn mi trả lại đi, bỏ vào thùng rác trong nhà bọn họ, muốn báo cảnh sát thì báo, cảnh sát đến, bọn họ lúc đó chính là báo án giả.”

Nếu quản lý đã nói vậy, các yêu quái lập tức hành động, đem đồ vật vừa lấy được trả trở về.

“Chờ một chút!”

Thao Thiết bị Quản lý kêu giật ngược, móng vuốt đen đang ôm một miếng ngọc trắng bên trong ánh vàng, nó quay đầu, hai đôi mắt trên mặt cùng dưới cánh đồng loạt chớp chớp, không hiểu quản lý muốn làm gì.

Lăng Mục Du rút mấy tờ giấy ăn trong hộp giấy ra, nhẹ nhàng đem móng vuốt của Thao Thiết đẩy ra, cẩn thận dùng giấy ăn cầm miếng ngọc lên.

Miếng ngọc này có dạng khối chữ nhật dẹp, một đầu hơi vát, mũi nhọn, một đầu có lỗ xuyên qua, bên trên khắc hoa văn tường vân tinh mỹ, xúc cảm ôn nhuận, nhưng màu sắc lại ám ách.

“Món này… món lễ khí này… cũng lấy ra từ két sắt của Lăng Chí Chuyên à?” Lăng Mục Du đưa mắt nhìn lão đại Thao Thiết.

“Vâng, đúng vậy!” Thao Thiết lặng lẽ lùi về sau một bước, cảm thấy biểu tình này của quản lý có chút đáng sợ.

“Tiểu Ngư, lễ khí này có vấn đề gì sao?” Phì Di Điểu đứng trên vai Lăng Mục Du nhìn xuống xem, sau đó sợ hãi kêu lên, dùng sức vỗ cánh, “Đây là đồ đằng của Viện trưởng, là đồ đằng hiến tế của Viện Trưởng đó!”

“Cái gì!” Các yêu quái lại vây lại xem, kinh ngạc cảm thán: “Đúng là đồ đằng của Thượng thần đó.”

Đan Tiêu phất tay, khối ngọc trong tay Lăng Mục Du liền bay đến tay y, nhìn đến đồ đằng nọ, vẻ mặt thưởng thức nói: “Đúng rồi, xem hình dáng này, hẳn là tế phẩm của bộ lạc Tượng Hoài, tế phẩm do tay bọn họ làm ra là đáng xem nhất.”

“Bộ lạc Tượng Hoài!” Lăng Mục Du khiếp sợ, nhanh chóng kêu đừng làm rớt miếng ngọc, cậu học khoa văn vật, đương nhiên là đối với ngàn năm lịch sử của Hoa Quốc cảm thấy yêu thích nên muốn học, bộ lạc Tượng Hoài chính là nhất đại thị tộc trước Công Nguyên.

Xem nó được bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, hoa văn được điêu khắc tinh mỹ đến vậy, lại dùng để hiến tế thượng thần, văn vật vài ngàn năm tuổi, giá trị nghiên cứu cực lớn, hoàn toàn có thể liệt vào bậc giáp đẳng văn vật, cấp quốc bảo đó!

“Gấp cái gì, hiến tế cho tôi, tôi sao lại có thể làm rơi nó chứ.” Đan Tiêu cười cười xoa đầu Lăng Mục Du, đưa miếng ngọc cho cậu.

Lăng Mục Du thật cẩn thận ôm miếng ngọc trong lòng bàn tay, sợ bản thân bất cẩn đánh rơi, trịnh trọng giao lại vào tay Viện trưởng đại nhân, nhờ y thu vào tay áo Càn Khôn, nhất định là phải để riêng một nơi, không được để cùng đồ vật khác, nhất là đồ ăn.

Đợi Đan Tiêu cất kỹ miếng ngọc rồi, Lăng Mục Du mới yên tâm đi xuống, bảo các yêu quái tiếp tục mang đồ trả trở về, sau đó liền ngồi xuống suy nghĩ xem nên xử lý khối ngọc như thế nào.

“Loại bảo vật quốc gia này chắc chắn không thể lưu hành bên ngoài dễ dàng như vậy, chắc chắn là bọn họ đã mua nó ở chợ đêm, hay là đi báo với chính quyền ba người bọn họ trục lợi quốc bảo? Hoặc là bọn họ chính là trộm mộ.”

Viện Trưởng đại nhân thành công ngay lúc não bộ của cậu quản lý phát triển càng lúc càng lớn ngăn cản lại “Cậu định xử lý khối ngọc này như thế nào?”

Lăng Mục Du: “Nộp lên chính phủ.”

Đan Tiêu: “……”

“Quốc bảo đương nhiên phải được giao cho quốc gia bảo quản.” Lăng Mục Du đương nhiên mà gật đầu, một lát sau phản ứng lại mới nhớ ra, miếng ngọc này là dân chúng thời cổ đại hiến tế cho Đan Tiêu Thượng Thần, ở góc độ khác, miếng ngọc này xem như là của Đan Tiêu, “Anh không muốn giao cho nhân loại cũng được, dù sao cũng là đồ của anh, thế nhưng không cần mang nó đi bán.”

“Cũng không tính là đồ của tôi.” Đan Tiêu nói: “Không sao, giao cho họ cũng được, tôi cầm cũng chẳng làm gì?”

Lăng Mục Du xác định lại một lần nữa nam thần quả nhiên là vị thần thân thiện hiền hoà mà.

“Mặc dù nói là giao cho chính phủ nhưng cũng thể giao không cho viện bảo tàng quốc gia được.” Lăng Mục Du vuốt cằm, cười xấu xa.

Lăng Chí Chuyên vừa không dám mang miếng ngọc này ra khoe khoang, không dám gửi vào két sắt trong ngân hàng mà giấu ở nhà thì chắc chắn là đoạt thứ này bằng cách không đứng đắn gì, cho dù có vứt đi lão cũng chẳng dám nói gì.

Như vậy tuyệt đối có thể quang minh chính đại mà nộp lên.

Nộp lên một món đồ cổ cấp quốc gia như vậy, viện bảo tàng Sơn Hải không chắc sẽ có lợi, nếu có thể hợp tác với Viện bảo tàng Quốc gia thì….

Hắc… hắc… hắc.

Đan Tiêu ngồi trên ghế, chống cằm nhìn cậu quản lý nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy thú vị (cái này đẹp thế).

Các yêu quái đi trả đồ trở về rất nhanh, vừa về đến nơi, Thao Thiết đã tức giận nói: “Nhân loại kia thật sự giảo hoạt, quả nhiên đã báo cảnh sát.”

Lăng Mục Du căng thẳng, vội vàng hỏi: “Vậy bọn mi có bị camera chụp được không?”

“Camera?” Mấy con yêu quái vẻ mặt khó hiểu.

“Camera mà bọn mi cũng không biết?” Quản lý đầu tiên là cả kinh, sao đó vô cùng đau đớn “Làm yêu quái cũng phải bắt kịp thời đại mới không bị xã hội đào thải có rõ chưa.”

Các yêu quái: “…..”

“Nhưng, hình như trong nhà đấy chỉ trang bị camera bên ngoài, chứ không lắp bên trong.” Lăng Mục Du nghĩ nghĩ, nói: “Không sao đâu, chắc Lăng Chí Chuyên lão cũng chẳng dám nói với cảnh sát là một con hồ ly, một con dê, một con hổ, một con gà trống với một con chim cút đột nhập nhà lão đâu.”

Các yêu quái: “……”

Tụi tui cũng đâu phải là hồ ly, dê, hổ, gà trống, chim cút đâu. (/‵Д′)/~ ╧╧

Lăng Mục Du bên này yên tâm, không lo lắng các yêu quái bị bắt, thế nhưng một giờ sau, lại có cảnh sát tìm tới cửa, nhưng không phải để bắt yêu, mà là bắt cậu.

“Lăng Mục Du tiên sinh, chúng tôi là sở cảnh sát Phong Thương (??), đêm qua trong khu vực xảy ra án trộm ở gia đình Lăng tiên sinh, người bị hại nghi ngờ anh là kẻ chủ mưu, mời anh theo chúng tôi về đồn làm việc.”

Các yêu quái trong phòng sau khi nghe được, hoá thành hình người, che trước mặt Lăng Mục Du và đồng chí cảnh sát, khóe mắt như muốn nứt ra.

Nhóm cảnh sát bị hơi thở mãnh thú của Đào Ngột và Thao Thiết ảnh hưởng, sợ hãi lui về sau hai bước, thậm chí còn xúc động muốn xoay người bỏ chạy.

“Ngoan, đừng lo.” Lăng Mục Du xoa đầu một yêu, nhìn nhóm cảnh sát cười, nói: “Quốc gia chúng ta là xã hội pháp trị, tôi tin tưởng các đồng chí cảnh sát đây sẽ không bắt lầm người.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Nhóm cảnh sát gật đầu lia lịa, “Nếu xác định anh Lăng Mục Du không liên quan đến án trộm, chúng tôi sẽ cho người đưa anh trở về ngay.”

“Vậy đi thôi.” Lăng Mục Du cười nhạo nói:“Tôi cũng muốn nghe một chút, bọn họ lấy lý do gì để nhận định tôi là kẻ trộm.”

“Tôi đi cùng cậu.” Lúc này Đan Tiêu đi tới, cùng Lăng Mục Du sánh vai, đôi mắt luôn cười trước nay, hiện tại nửa điểm cười cũng không còn.

“Tụi tui cũng đi.” Các yêu quái đồng thanh.

Nhóm cảnh sát có hơi khó xử, nhưng đám yêu quái mới không thèm quan tâm nhân loại có khó xử hay không, muốn đi là đi, cuối cùng vẫn phải đồng ý.

Bởi vì nhiều người cùng đi, xe cảnh sát không tài nào chở hết, Lăng Mục Du khởi động chiếc MPV đi theo sau xe cảnh sát, chở một thần và năm yêu khí thế hừng hực về đồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.