Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 41: Chương 41




Beta: Cá

…………….

–Weibo–

Mèo thích uống trà sữa matcha V: [ Hôm nay thật là hù chết bổn miêu, tui cùng nhỏ bạn chờ mua trà sữa ở ven đường, đột nhiên một chiếc xe với tốc độ siêu nhanh phóng tới, xông thẳng tới chỗ bổn miêu và nhỏ bạn đang đứng, lúc ấy bổn miêu tim đập rất nhanh, lôi kéo nhỏ bạn tui tránh sang một bên thoát được một kiếp, những khách hàng và nhân viên cửa hàng trà sữa thì không may mắn như vậy, hi vọng bọn họ không bị thương nặng, sớm ngày hồi phục. ]

Mèo thích uống trà sữa matcha V: [ Nhỏ bạn của tui nói hôm nay bổn miêu giống như Bolt nhập vào người, trực tiếp kéo cô í chạy. Nhắc đến cũng rất là lạ, lúc đó bổn miêu có cảm giác rất nguy hiểm, đầu cũng chưa hết choáng váng, theo trực giác kéo nhỏ bạn bỏ chạy, chạy một hồi mới phát hiện chiếc xe kia vừa chuyển bánh thì tông vào người ta, hù chết bổn miêu. ]

Mèo thích uống trà sữa matcha V: [ Nhỏ bạn tui nói có phải là do bổn miêu ngày hôm qua ở @Bảo tàng Sơn Hải đã bái thần linh, nên thần linh phù hộ, hôm nay mới tránh được một kiếp, làm một người luôn tin tưởng chủ nghĩa duy vật như tui, bổn miêu cảm thấy… nhỏ bạn tui bọn nói cực kì có đạo lý, không nói nữa, thừa dịp mới giữa trưa, bổn miêu phải tranh thủ đến @Bảo tàng Sơn Hải mới được, nhất định phải bái tạ thần linh. ]

“Mèo thích uống trà sữa matcha” là một weibo có tiếng tăm, lăn lội ở Weibo cũng có mấy vạn fans, trong nửa giờ liền cập nhật ba status mới, càng xem tin tức càng khiến cho các fans của cô ấy cảm thấy tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm. Fans của cô đầu tiên thấy may mắn vì cô bình an không có việc gì, đồng thời lên án mãnh liệt tài xế điều khiển xe, sau đó nhìn đến cái tin cuối cùng thì cười ha ha không ngừng, nói thẳng chủ topic thật thú vị, đi viện bảo tàng còn cầu thần linh.

Giờ phút này, chủ topic đã không rảnh để xem những bình luận đó. Cô đang cùng nhỏ bạn thuê xe thẳng tiến viện bảo tàng Sơn Hải.

Cô là bị quảng cáo của viện bảo tàng Sơn Hải hấp dẫn tới, bản thân lại cuồng khoa học, không quá tin tưởng vào những điều kì bí. Tuy văn minh cổ xưa huyền bí có chỗ không thể tin, nhưng cũng không nên khinh nhờn, lúc ấy cô đi xếp hàng bái tạ thần linh cũng là để tỏ lòng thành kính. Không nghĩ tới thần linh lại giúp cô tránh được kiếp nạn này.

Cô nghe người khác nói, lúc ấy chiếc xe kia lao tới với tốc độ rất nhanh, tài xế dẫm lên chân ga không buông, tay lái xoay loạn. Cô và nhỏ bạn đang đứng ngoài cùng trước cửa hàng trà sữa, nếu không có chạy thoát, các cô liền đứng mũi chịu sào bị đâm, hơn nữa còn sẽ bị cán nát.

Thật sự đã thoát được một kiếp nạn.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy không chừng thật sự là do thần linh bảo hộ mình. Mặc kệ loại cảm giác này có phải là quá mê tín hay không, cô cũng quyết định muốn đi đến viện bảo tàng Sơn Hải một chuyến. Có thể tìm được đáp án hay không không quan trọng, trực giác bảo cô nên đi nên cô liền đi ngay. Giống như lúc tin vào trực giác mà cô lập tức lôi kéo tiểu đồng bọn chạy trốn vậy.

Viện bảo tàng sơn hải từ lúc khai trương đến giờ, hôm nay lượng du khách đạt tới đỉnh điểm, còn phải hạn chế lượt vào.

Ngày hôm qua phát sóng trực tiếp giúp viện bảo tàng hút một đống fan, đặc biệt là Kỳ Lân, quái điểu, tụi nó cũng có fan club toàn cầu của chính mình.

Bởi vì ngoại hình đẹp hơn nhiều so với các ngôi sao, số lượng người hâm mộ của Kỳ Lân cũng dễ dàng vượt qua họ, nghệ sĩ giải trí thứ mười tám hầu như là được dành cho con ‘thú hot’.

Kỳ lân nhìn thấy nhiều người như vậy cũng không luống cuống, cõng tiểu tinh linh trí năng giả bộ bản thân mình là robot, dưới sự hộ tống của Đào Ngột và Cùng Kỳ, chậm rì rì theo nhân loại từ Nam Sơn thính tham quan đến Tây Sơn thính, sau khi đến phòng trưng bày chính, còn làm bộ không dám đi tiếp, mà đứng tại chỗ cùng các du khách chụp ảnh chung.

Lúc chụp ảnh chung cũng không thiếu người tưởng nhân cơ hội sờ Kỳ Lân một chút, nhưng đều bị Đào Ngột Cùng Kỳ bắt tại trận. Có người bị bắt quả tang ngượng ngùng xin lỗi, có người lại da mặt dày gân cổ lên cãi, sống chết không thèm nhận trách nhiệm.

Đối với những người như vậy, hừm…

Con quái với sự debuff của chính nó trong bảo tàng không phải là một vật trang trí, không quá khó để đưa ra một lời nguyền nhỏ để những người như vậy gặp ác mộng trong một tháng hoặc không may mắn trong một tháng.

Lăng Mục Du cùng Đan Tiêu sóng vai đi, tuần tra khắp nơi trong viện, giải quyết các loại tình huống đột phát, phía sau bọn họ còn đi theo sáu gã tóc đen mặc đồ đen mắt vàng.

“Một hai ba bốn năm sáu, mấy người cứ tự do đi đâu thì đi đi, không cần tất cả đi theo ta cùng Viện Trưởng.” Lăng Mục Du dừng lại bước chân, bất đắc dĩ nói.

Nhóm hắc long liếc nhau, lập tức lấy một long làm đại diện hướng Viện Trưởng và quản lý viên tỏ lòng trung thành: “Chúng ta muốn theo Viện trưởng và quản lý viên học tập.”

Viện trưởng và quản lý viên: “……” Đi theo chúng tôi học cái mẹ gì??

Quản lý viên bất đắc dĩ, mặc kệ nhóm hắc long đi theo.

Khó trách tiểu bạch long ngây ngốc, hoá ra nguyên nhân là do nhóm hắc long này gây ra.

Ngay khi Lăng Mục Du và Đan Tiêu quay lại tiếp tục đi bộ trong phòng triển lãm, sáu con rồng đen phía sau bị tụi đại yêu quái vác đi.

Các du khách thấy một màn như vậy, còn hảo tâm nhắc nhở Đan Tiêu cùng Lăng Mục Du, “Đằng sau mấy cậu, sáu soái ca tóc đen bị sáu cái Smart mang đi rồi kìa.”

Đan Tiêu & Lăng Mục Du: “……”

Viện bảo tàng của bọn họ không phải Smart, bọn họ cũng không phải viện bảo tàng Smart, nhân loại đừng có mà gọi tùm lum được không hả! Tật xấu này bắt đầu từ bao giờ hả hả hả?

Lăng Mục Du bất đắc dĩ đỡ trán.

Ở bên kia, nhóm hắc long bị đại yêu quái đưa tới một phòng trưng bày khác, sáu người vẻ mặt ngu ngơ nhìn nhóm đại yêu quái bao vây xung quanh.

“Tiểu hắc long!” Yết Thư đem mũ bảo hiểm trên đầu gỡ xuống, lắc lắc tóc đỏ, tới gần nhóm hắc long, quát: “Tụi bây có phải bị ngu không, không có việc gì làm thì đi dọn gạch đi, tất cả đi theo Viện trưởng và Tiểu Mục Ngư làm qué gì!”

“Không, không thể theo sao?” Ngao Nhất Thật cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên không thể!” Chúng yêu cùng la lên: “Không thấy Viện trưởng và Tiểu Ngư đang nói nói chuyện yêu đương à! Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị quái bo xì!”

“A?” Sáu hắc long há hốc mồm.

Trương Sơn nghe được, chạy tới bát quái, “Lăng ca và Viện trưởng đang nói chuyện yêu đương thiệt hả?”

Yết Thư: “… Không biết.”

“Không biết?” Trương Sơn nghi hoặc, “Ủa vậy sao mấy người nói chắc như đinh đóng cột vậy?”

Chúng yêu trầm mặc, sau đó thẹn quá thành giận: “Cái đồ nhân loại này, coi tụi tui là bách khoa toàn thư à?!”

Trương Sơn hiểu rõ, đặt tay lên miệng, làm động tác kéo khóa, tỏ vẻ mình chưa hỏi gì cả.

Nhưng mà đám yêu quái đang thẹn quá hóa giận thì sao có thể dễ dàng buông tha cho cậu ta được, nói tiếp: “Tụi tui tự cho rằng Viện trưởng và Tiểu Ngư đang nói chuyện yêu đương không được sao?! Tụi tui còn cho rằng anh cùng Bạch Trạch đang nói luyến ái đó!!!”

Trương Sơn kinh hãi, bật thốt lên nói: “Đừng nói bừa, tôi không có, tôi cùng Bạch Trạch có cách ly sinh sản, làm sao mà yêu đương được?!”

Chúng yêu: “……”

Hắc long: “……”

Trương Sơn vừa nói xong liền cảm giác được bầu không khí không đúng cho lắm, một đám yêu quái đều là bộ dáng “Muốn cười nhưng phải ráng nín”, cậu quay người lại thì thấy Bạch Trạch hình người đứng sau lưng mình.

Bạch Trạch hình người, tóc cùng lông mày đều là màu trắng, ngũ quan nhu hòa tuấn tú, là loại hình không hề có tính xâm lược làm người đối diện tâm sinh hảo cảm, đặc biệt là thời điểm nó cười rộ lên, cát thú trời sinh tự mang khí chất ôn hòa, làm người nhìn đến giống như tắm trong gió xuân.

Lúc này Bạch Trạch trên mặt mỉm cười lại không làm Trương Sơn cảm thấy xuân phong quất vào mặt, mà là lạnh lẽo như gió Tây Bắc thổi qua.

“Trương Sơn…”

Trương Sơn run lên, đờ mờ, Bạch Trạch thế mà lại kêu thẳng tên cúng cơm của cậu, mà không phải là “cộng tác viên”, chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, cậu đè chặt nón bảo hiểm trên đầu, giống như là làm thế là có thể hấp thu một chút cảm giác an toàn, chờ Bạch Trạch móc mỉa.

“Cậu là đực, ta cũng là đực, xin hỏi, hai giống đực thì đẻ thế nào hả?”

Đúng rồi, Trương Sơn bừng tỉnh đại ngộ, mình và Bạch Trạch đều là đực rựa mà…

“Trọng điểm không phải là cái này, loài người chúng tôi xưng mình là nam nhân, chứ không tự xưng là giống đực.”

Tập thể các yêu quái vây xem té xỉu, trọng điểm chẳng lẽ là “đực”, mà không phải “yêu đương” hả???

Yết Thư: “Thì ra các người đúng thật là đang nói chuyện yêu đương.”

Từ từ: “Chính là nhân thú thù đồ, hơi khó à nha?”

Chu Tước: “Nhưng trong thiên địa cũng không có con Bạch Trạch thứ hai, Bạch Trạch lại là cát thú, tìm nhân loại làm đối tượng cũng chuẩn á.”

Trường xà: “Cơ mà tại sao không tìm nhân loại giống cái mà lại tìm nhân loại giống đực?”

Chu tước: “Ông ngu vừa thôi, giống cái nhân loại với Bạch Trạch có cách ly sinh sản, giống đực nhân loại không cần sinh sản, thì không có cách ly.”

Chúng yêu bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi tỏ vẻ bội phục Bạch Trạch mưu tính sâu xa.

Bạch Trạch giận: “Tụi bây nói xong chưa?”

Các yêu quái lập tức im lặng, sôi nổi đội nón bảo hiểm đi dọn gạch, giả bộ mình đang rất bận, nhưng mắt thì liếc trộm drama của một người một yêu bên kia.

Bạch Trạch lẳng lặng nhìn Trương Sơn, nhìn đến nỗi cậu xấu hổ vcl, lỗ tai thì đỏ đến mức búng ra máu.

Trương Sơn lại gắt gao buộc chặt mũ bảo hiểm, cười giả lả: “Ai nha, tôi cũng đi làm việc đây, phải mau chóng trùng tu Đông Sơn thính cho nhanh mới được.”

Trương Sơn nghiêm túc xem bản vẽ, chỉ đạo các yêu quái thi công, Bạch Trạch nhìn hắn một hồi lâu, rồi bỏ đi.

Bạch Trạch vừa đi, Trương Sơn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi ở trên sàn nhà, đem mũ bảo hiểm gỡ xuống lau mồ hôi trên trán.

Bát quái không được xem đến thỏa mãn, các yêu quái bất mãn, buông việc trong tay bao vây cộng tác viên, ngay cả nhóm hắc long mới vừa vào cũng bu lại đây, mở to hai mắt tò mò không thôi.

Yêu: “Cộng tác viên, anh cùng Bạch Trạch đang nói chuyện yêu đương thật hả?”

Trương Sơn: “Chúng… chúng tôi không có, tụi bây đừng nói bừa.”

Yêu: “Còn ngại mà không chịu thừa nhận à, anh coi đi, ánh mắt Bạch Trạch nhìn anh với nhìn tụi này không giống nhau.”

Trương Sơn: “Vãi, mắt mi bị mù à, đi khoa mắt khám đi.”

Yêu: “Đừng phủ nhận, ánh mắt Bạch Trạch nhìn anh với nhìn chúng tôi không giống nhau.”

Trương Sơn: “Đương nhiên không giống nhau, một bên là nhìn yêu một bên là nhìn người.”

Yêu: “Anh đang dối gạt mình và khinh thường yêu phải không, cộng tác viên, mau mau thừa nhận đi, bọn tôi đều ủng hộ anh nè.”

Trương Sơn: “Không phải mà, tôi không có… tôi bị oan…”

Lúc này, đột nhiên có yêu nói: “Ta nhớ rõ trước kia hình như Bạch Trạch và Lục Ngô có quan hệ thân mật lắm á.”

Phòng trưng bày đột nhiên im lặng, yêu và người đều im phăng phắc.

Trương Sơn cảm thấy trong lòng có chút là lạ, nói không nên lời, giống như là một ngụm khí không lên không xuống nghẹn lại trong ngực.

Cậu còn chưa cảm nhận rõ nội tâm mình, đã bị các yêu quái xếp hàng vỗ vai, trên mặt đám yêu đều là tươi cười cổ vũ, nói với cậu: “Cộng tác viên cố lên, chúng tôi đều xem trọng anh, Lục Ngô tên ngu này, không biết còn tồn tại trên đời không, tuyệt đối không phải đối thủ của nhân loại như anh.”

“…nhân loại “như tôi” là là người như thế nào hả? Tụi bây nói rõ ràng coi.” Trương Sơn khó chịu nói.

Các yêu quái ha ha ha tản ra đi làm việc, cự tuyệt trả lời vấn đề của cộng tác viên.

Trương Sơn tức giận, trái lo phải nghĩ, quyết định đi thảo luận Lăng ca về văn minh xây dựng viện bảo tàng của các yêu quái.

Cậu ở Triển Thính tìm một vòng cuối cùng tìm được Lăng Mục Du ở văn phòng.

Cửa văn phòng mở ra, Đan Tiêu cũng đang ở đây, ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách.

Ở đối diện hai người bọn họ, hai nữ tử trẻ tuổi có chút câu nệ ngồi ở trên sô pha.

Trương Sơn chuẩn bị gõ cửa thì dừng tay, nhìn thấy đang có khách, cậu định chờ khách đi rồi mới quay lại tìm Lăng ca, không ngờ Đan Tiêu lại phát hiện cậu trước, hỏi: “Có việc sao?”

“Cái này… không có chuyện gì.” Trương Sơn lắc đầu, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì nghe được một giọng người nữ tử trẻ tuổi trong văn phòng nói: “Tui là thật sự thực thành tâm cúng bái thần linh, nói ra chắc mấy anh không tin, buổi sáng hôm nay bọn tui suýt chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, tui thật sự cảm nhận được một lực lượng thần bí nhắc nhở tui chạy ngay đi, tui cảm thấy chắc chắn là thần linh đang phù hộ tui.”

Trương Sơn bước chân dừng lại, đứng ở cửa cẩn thận nghe.

Lăng Mục Du ôn hòa nói với hai nàng: “Tôi có thể hiểu được tấm lòng của các cô, nhưng chúng tôi ở đây là viện bảo tàng, không phải thần đền, thật sự không thể cho hai cô làm lễ trả lễ (*).”

(*) Lễ trả lễ: sau khi đi Chùa/Đền cầu thần linh 1 nguyện vọng nào đó (ví dụ như đậu đại học), nếu đạt được nguyện vọng đó rồi thì nên đi một chuyến cúng thần linh, coi như cảm ơn thần linh đã giúp mình hoàn thành nguyện vọng đó. Bên đạo Phật của tui là vậy á =))))

Hai người nghe vậy rất là mất mát.

Lăng Mục Du nói tiếp: “Tâm tồn thiện niệm, làm nhiều việc thiện, tâm thành tắc linh, vô luận tín ngưỡng chính là cái gì, người tốt luôn được báo đáp.”

“Tui biết rồi. Cảm ơn mấy anh nhiều, đã làm chậm trễ thời gian làm việc của các anh rồi.” Không có được kết quả vừa lòng, cô cũng không hề dây dưa, khách sáo nói lời cảm ơn, liền cùng nhỏ bạn rời đi.

“Không cần khách sáo, hoan nghênh các cô có rảnh thì tới viện bảo tàng tham quan.” Lăng Mục Du đứng dậy tiễn hai nàng ra cửa.

Hai nàng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ mình chắc chắn sẽ thường tới tham quan.

Khi hai người rời đi, bởi vì bái tạ thần linh không thành công, nên đến dạo cửa hàng của viện bảo tàng một vòng, hai nàng mỗi người đều mua hai bao đồ ăn vặt to mang về, dùng cách của mình biểu đạt cảm kích đối với thần linh.

Sau khi khách rời đi, Trương Sơn đi vào trong văn phòng, mới hỏi: “Lăng ca, tại sao không cho hai cô ấy làm lễ trả lễ?”

“Đan Tiêu nói.” Lăng Mục Du chỉ chỉ Đan Tiêu, “Anh ta nói không cần thiết.”

Trương Sơn không rõ nguyên do nhìn Đan Tiêu, có người làm lễ trả lễ chẳng lẽ không tốt sao, tại sao Viện trưởng lại từ chối?

Đan Tiêu nói: “Tâm tồn thiện niệm, làm nhiều việc thiện, so với làm lễ trả lễ thì có tác dụng hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.