Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 53: Chương 53




Edit: Chi

Beta: Thng

………………..

Trong phòng bệnh khoa sản bệnh viện Hữu Thiện Vĩnh An, một lớp kết giới ngăn cách phòng bệnh thành hai nửa.

Ngoài kết giới, Khấu Dung trắng bệch tiều tụy nằm trên giường bệnh, Diệp Đình Đình ngồi trên ghế cạnh giường gọt táo, vừa gọt vừa kể lại tin tức mới nhất cho sản phụ đang tĩnh dưỡng, nôi em bé đặt sát tường, bé cưng gầy yếu đang từ từ nhắm mắt ngủ.

Trong kết giới, lại là một cảnh tượng kỳ dị khác.

Phượng Hoàng, Bạch Trạch, Cửu Vĩ Hồ, Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Phì Di Điểu… đủ loại yêu rút nhỏ thân hình chen cạnh nôi, trong đám yêu quái còn có một người, họ cùng nhau nhìn đứa bé đang nằm trong nôi. Đứa bé không ngủ, huơ huơ hai cánh tay nhỏ mềm mại, trợn mắt nhìn đám yêu.

Bé con nho nhỏ sinh không đủ tháng, dù rằng bác sỹ có nói nó rất khỏe mạnh từ trong bụng mẹ, nhưng trông vẫn nhỏ hơn những đứa trẻ sinh đủ tháng một chút, nó múa may cánh tay trắng ít thịt của mình ê a “rống” giận, thấy thế nào cũng…… Moe moe moe moe moe lắm luôn!

Siêu moe, moe đến phạm quy, moe đến nỗi đám yêu quái không khống chế được bản thân giơ móng vuốt /cánh /chân /vây cá nhéo má nó.

Phượng Hoàng: “Ù ôi ù ôi ~ thì ra Ma Quân lúc bé dễ thương thế này ~~~~”

Phì Di Điểu: “Dễ thương quá, trắng trắng mềm mềm, muốn sờ ghê.”

Cửu Vĩ Hồ: “Sao Ma Quân cứ quơ tay thế? Hay là đói bụng?”

Loại: “Vậy chúng ta rời đi trước, để nhân loại kia cho Ma Quân bú sữa, lúc Ma Quân bú xong, chúng ta trở lại nhìn tiếp.”

Bé con Ma Quân quơ tay dữ dội hơn, cũng “y nha y nha” dồn dập giận ‘rống’ ra tiếng.

Ấy thế mà đám yêu quái nhỏ này dám mạo phạm Ma Quân Minh Hoặc mình đây, nếu không phải, nếu không phải… Sao hắn có thể bị đám yêu này bắt nạt chứ, tức giận!

Trương Sơn vuốt cằm nói: “Ta cảm thấy có lẽ Ma Quân không đói đâu, mà là đang giận đấy.” Quơ cánh tay là muốn đánh tụi bây.

Minh Hoặc dừng quơ tay lại, lạnh (moe) lùng (moe) nhìn Trương Sơn, ngạo kiều nói: “Tu vi tên này xếp trong nhân loại có vẻ thấp, nhưng lại rất biết quan sát.” Nhưng lời ra đến miệng lại là “Nha nha nha nha nha”.

“Ma Quân đang nói gì vậy?” Phì Di Điểu hỏi.

“Chắc là cảm ơn chúng ta đã đến thăm.” Phượng Hoàng suy đoán.

Minh Hoặc: Không phải!

Loại(1) giơ móng vuốt gãi gãi lỗ tai, nói: “Tui nghĩ có lẽ Ma Quân rất nhớ bọn mình, nên mới kích động như thế.”

Minh Hoặc: Cũng không phải!

Cửu Vĩ Hồ bỗng dưng hiểu ra: “Thì ra là thế, vậy về sau chúng ta phải thường xuyên đến thăm Ma Quân thôi.”

Minh Hoặc: Không cần!

Đám yêu vui vẻ ra mặt, nói tốt thôi được thôi, sau này mỗi tuần chúng ta đến thăm Ma Quân một lần.

Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ liếc nhau, Thao Thiết nhớ lại việc mình mới bị Ma Tôn niết mặt hai ngày trước mà sợ hãi, quyết định im lặng là vàng.

Để mấy kẻ dốt nát không biết sợ là gì tự tìm đường chết đi, đợi một tháng sau, là Ma Quân có mặt để véo rồi, ha ha ha ha ha…

Minh Hoặc bị nhốt trong thân xác trẻ con tức giận, hắn ta vốn là một Ma Thần uy vũ cao ngạo, vậy mà lại trở nên yếu đuối bất lực thế này đây, có nói thôi cũng nói không được. Giờ không có sức mạnh tín ngưỡng, linh khí thiên địa cũng bị nhân loại phá loãng gần như không còn, chẳng lẽ hắn ta phải ở trong vỏ bọc nhân loại này lớn lên như Thủy Thôi ư?

“Ma Quân thế này, chắc từ từ mới lớn lên được nhỉ?” Trương Sơn đột nhiên hỏi đám yêu, “Bây giờ linh khí loãng quá, các gia tộc và môn phái tu chân phải dựa vào Tụ Linh Trận và pháp khí tụ linh để tu luyện, nơi duy nhất có nguồn linh khí dồi dào chính là núi Ngọa Long, nhưng ở đấy có viện trưởng, linh khí để bồi dưỡng long mạch và vạn vật trong núi, nhất định không thể nào để Ma Quân hấp thụ rồi khôi phục linh lực được. Như thế xem ra, Ma Quân chỉ có thể chậm rãi lớn lên?”

Đôi mắt đám yêu tỏa sáng lấp lánh nhìn cộng tác viên.

Minh Hoặc cũng lửa giận hừng hực nhìn cậu ta.

Trương Sơn gãi gãi đầu, hỏi: “Không lẽ tôi nói sai à?”

Bạch Trạch đáp: “Cậu nói rất đúng.”

Trương Sơn cười, nói tiếp: “Đoán chừng Ma Quân phải giống nhân loại rồi, phải đi nhà trẻ rồi tiểu học đến THCS, THPT rồi đến đại học, còn phải trải qua kỳ thi chuyển cấp hai, ba, thi đại học, rồi lại thi lên thạc sĩ. Ôi, trẻ con bây giờ phải có chút năng khiếu, nếu không sẽ bị người khác chê cười là thua ở vạch xuất phát. Vẽ tranh, dương cầm, khiêu vũ,… đều nên học một ít.”

Các yêu quái nín lặng, dại ra nhìn Trương Sơn, chờ cậu ta nói xong, lại ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Minh Hoặc đang nằm trong nôi.

Minh Hoặc:???

Phì Di Điểu: “Ma Quân thật đáng thương, có muốn thi đại học không?.”

Cửu Vĩ Hồ: “Lão Chuột yêu học mười sáu năm mới đậu đại học.”

Phượng Hoàng: “Nếu Ma Quân học từ bây giờ, mười sáu năm sau là có thể đậu đại học rồi.”

Yết Thư: “Đúng vậy, không thể thua ở vạch xuất phát.”

Tòng Tòng: “Vậy có phải Ma Quân còn cần học một ít tài lẻ không?”

Hàm Dương: “Vậy học gì mới tốt? Tui thấy khiêu vũ ổn á.”

Minh Hoặc: … học cách giết yêu thì sao? Nhân loại có bào đinh giải ngưu (*), còn bổn quân giết yêu thành quen!!!

(*) “Bào Đinh Giải Ngưu” – là một câu thành ngữ của “Trang Tử”, ví như trải qua nhiều lần thực hành, nắm giữ được quy luật khách quan của sự vật, làm việc thuận buồn xuôi gió, vận dụng thành thạo. ‘’ Bào Đinh’’ cũng là đại danh từ nói về trù sư có kỹ thuật cao siêu trong lòng mọi người.

Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ lại liếc nhau, thôi khỏi nhắc nhở đám yêu ngốc tự đi tìm chết.

“Cậu nói gì?”

Bỗng nhiên, một giọng nữ cao vút đánh gãy sự ‘hoà thuận vui vẻ’ của đám yêu trong kết giới.

“Cậu muốn ly hôn? Điên rồi à?” Quả táo đang gọt dở trong tay Diệp Đình Đình rớt xoạch trên mặt đất, nếu không phải thấy Khấu Dung còn đang suy yếu, cô rất muốn học theo phim truyền hình lao tới lắc mạnh bả vai của bạn thân mình.

Lúc trước là ai tìm đủ mọi cách để có thai, muốn nhờ vào con mình để đăng đường nhập thất, kiếm một danh phận? Là ai luôn tính toán gả cho kẻ có tiền?

Hiện giờ con cũng sinh rồi, vậy mà đòi ly hôn? Không phải điên thì là gì?

“Đình Đình, cậu bình tĩnh lại đi.” Khấu Dung cười nhẹ, quay đầu nhìn thoáng qua nôi, thấy con mình không bị đánh thức mới yên lòng.

Cô nói với Diệp Đình Đình: “Tớ không điên, hai ngày nay tớ đã suy nghĩ rất kỹ, rất nghiêm túc và lý trí mới đưa ra quyết định này.”

Diệp Đình Đình vẫn không tin, cảm thấy bạn mình chỉ đang giận lẫy.

Khấu Dung nói: “Đình Đình, cậu không biết, lúc tớ khó sinh nằm trên bàn phẫu thuật, thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi. Cảm giác đứng ở bờ vực chết chóc, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào, rất khó chịu. Ai cũng nói, khi người nào sắp chết, những ký ức trong quá khứ sẽ được tua lại trong đầu họ. Lúc ấy tớ cũng vậy, vội xem hết đống ký ức nửa đời trước của mình, mới biết, mình đánh một tay bài tốt đến nát thế nào.”

Môi Diệp Đình Đình giật giật, đây cũng là lời cô hay khuyên Khấu Dung, mà khi lòng người đã cố chấp điều gì, người khác có khuyên thế nào cũng không được, cô khuyên đến toạc mồm, Khấu Dung thì không đâm phải tường nam thì không chịu dừng lại.

“Tớ biết cậu muốn nói gì.” Khấu Dung cười: “Lúc trước là tớ không chịu nghe khuyên bảo, không hiểu được nỗi khổ tâm của cậu, tớ bắt cậu ở lại chăm nom mình cũng không đúng.”

“Cậu biết thì tốt.” Diệp Đình Đình cũng không phải là loại người kỳ cục, nắm lấy sai lầm của người khác không buông, “Vậy sau này cậu tính sao?”

Khấu Dung không cần suy nghĩ, nói: “Đương nhiên là làm mẹ đơn thân nha!”

Diệp Đình Đình khiếp sợ: “Mẹ đơn thân? Mấy người nhà họ Lăng sẽ chịu để cậu dẫn con rời đi à?”

Khấu Dung cười lạnh: “Đồng ý hay không cũng kệ họ, tớ với Lăng Giác không lãnh chứng nhận kết hôn, cũng không tổ chức đám cưới, con là của một mình bà thôi, bọn họ có cái quyền đóe gì.”

Diệp Đình Đình khiếp sợ vô cùng, chỉ có thể phát ra một tiếng: “A?”

“Đừng mà, cậu không nghe nhầm đâu.” Khấu Dung nói: “Mấy người đó lo con tớ không phải của Lăng Giác, muốn xét nghiệm DNA, đúng mới cho tớ vào cửa.”

“Vậy cậu đi xét nghiệm chưa?”

“Rồi. Hơn một tháng trước.”

“Vậy…”

“Lăng Giác.”

Diệp Đình Đình không biết nên nói gì, như thế rồi mà Lăng Giác và Khấu Dung cũng chưa đăng ký kết hôn, nhà họ Lăng cũng mặc kệ, cả gia đình đó đều khốn nạn thật mà.

“Bây giờ tớ xem như là người đã chết một lần, cũng hiểu rõ, nếu Lăng Giác đáng tin, heo cũng có thể leo cây.” Khấu Dung nói: “Cậu biết không, trong khoảng thời gian tớ mang thai, đời sống của Lăng Giác hết sức đặc sắc, hắn với cha mình đúng là cha truyền con nối.”

Diệp Đình Đình đau lòng bạn thân mình, nhưng cũng hứng thú với chuyện người ta, vội vàng hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”

Khấu Dung nhìn cửa phòng bệnh, Diệp Đình Đình lập tức hiểu rõ, đứng dậy khóa cửa lại, sau đó ngồi về, chờ nghe kể chuyện.

Cũng đang chờ nghe chuyện còn có đám yêu quái và Trương Sơn trong kết giới.

Khấu Dung nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa bà bác gái kia và con gái của bà ta. Ba Lăng Giác chính là một tên ngựa đực, thiếu gái sẽ chết, vào lúc bà mẹ “ngây thơ” của hắn có bầu đứa thứ hai, thì bị phát hiện đang nuôi một ả khác bên ngoài. Òa, từ một người “thơ ngây” trở nên cực kỳ thô bạo, đại chiến giữa chính thê và con giáp thứ mười ba nổ ra, bà ta bị ả kia đẩy xuống cầu thang, khó sinh, để giữ lại mạng phải cắt bỏ tử cung.”

“Ồ, sao lại như thế, ghê tởm thật đó.”

Khấu Dung chỉ đầu mình, “May là tớ lanh trí, không chơi ngu, Lăng Giác dẫn một ả đến trước mặt tớ tán tỉnh ve vãn nhau, tớ nhịn, nếu không tớ đã mất đứa con này rồi.”

Diệp Đình Đình thở dài: “Nói không chừng Lăng Giác tính thế đó.”

“Cho nên nếu hắn không muốn đón nhận bé con nhà tớ, thì tớ và bé cũng không cần kẻ cầm thú như hắn.” Khấu Dung cười nhạo.

Diệp Đình Đình nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy sau này cậu tính thế nào?”

Khấu Dung nói: “Trước hết hỏi ít phí nuôi con từ nhà họ Lăng, con của tớ tự tớ chăm, không có chút quan hệ gì với nhà đó cả. Đợi cơ thể khỏe hơn, tớ sẽ đi tìm việc làm, tớ đây có tay có chân có nhan sắc có bằng cấp, còn sợ không tìm nổi việc nuôi con à.”

“Phí nuôi con? Nhà họ Lăng sẽ sẽ cho à?” Mặt Diệp Đình Đình đầy hoài nghi.

Khấu Dung nói như đinh đóng cột: “Không cần nói đến chuyện có cho hay không, cứ lấy vụ kia ghê tởm bọn họ. Cậu biết không, mấy tháng này tớ cảm thấy buồn nôn với sự ghê tởm quá đáng của nhà đó. Lăng Giác với bà mẹ “ngây thơ” của hắn thì khỏi nói, nói nhiều hơn một câu cũng khiến tớ buồn nôn. Bác gái của Lăng giác cũng chẳng tốt lành gì, mỗi lần nhìn tớ như đang nhìn cục phân chó, còn bà ta thì cao quý lắm cơ đấy? Tớ mà là phân chó, thì bà ta là phân ngựa!”

Cổ họng Diệp Đình Đình giật giật, gian nan nói: “Dung Dung, tớ biết cậu tức giận, nhưng tớ không thích ví dụ này của cậu, cậu không cần phải so sánh mình với cái… thứ đó.”

“Được rồi, là tớ sai.” Khấu Dung tùy ý nói, quay đầu nhìn nôi, “Đình Đình, có nên cho bé con uống sữa nữa không? Nó đói chưa nhỉ?”

“Chắc là chưa? Mới cho nó uống hai tiếng trước mà.” Diệp Đình Đình đứng dậy đi tới cái nôi.

Đám yêu quái vội tản ra, đỡ cho nhân loại tưởng là quỷ đánh tường.

“Ơ, bé con dậy rồi.” Diệp Đình Đình ngồi xổm cạnh cái nôi, giơ tay sờ nhẹ mặt em bé, trêu đùa: “Bé con, đói bụng chưa? Muốn uống sữa chưa?”

Minh Hoặc quơ tay đầy yếu ớt, rất muốn quay ót lại với nhân loại đang chiếm lợi từ hắn, nhưng mà thân thể em bé mềm nhũn không thể thực hiện loại kỹ năng có cấp độ cao này, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị một nhân loại bế lên, sau đó để hắn nằm cạnh người mẹ nhân loại của mình.

Trong chốc lát, một núm vú cao su nhỏ được nhét vào miệng hắn, cái bình sữa âm ấm dựng đứng chứa đầy sữa bột được pha xong.

Minh Hoặc cảm thấy mình đói bụng, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định uống, ăn nhiều mới mau lớn, khỏi bị Thủy Thôi chê lùn nữa, hừ!

Khấu Dung nghiêng đầu nhìn bé con đang tập trung uống sữa, thở dài: “Nếu không phải tớ bị bác gái của Lăng Giác đụng làm sinh non, thân thể hư nhược, không có sữa, thì bé con cũng không đến nỗi không có sữa mẹ để bú.”

Diệp Đình Đình nói: “Để tớ nói, cũng phải bắt bác gái Lăng Giác đền tiền. Bé con của chúng ta nhỏ xíu gầy guộc như thế, tất cả là lỗi của bà ta. Cho dù thế nào, về sau mình nuôi con, phải dùng rất nhiều, có thể ít bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.”

Khấu Dung nghiêm túc gật đầu: “Nói có lý.”

Minh Hoặc cũng gật đầu trong lòng: Đúng rồi, hai người này cũng không tính quá ngu ngốc.

Trương Sơn nghe tám chuyện xong, thì nói ra suy nghĩ của mình với Bạch Trạch: “Chúng ta về viện bảo tàng nói lại việc này cho viện trưởng và anh Lăng đi.”

Chúng yêu đồng thanh hỏi: “Tại sao?”

Trương Sơn nói: “Cuối cùng là Ma Quân cứ bị mang đi như thế, sau này chúng ta tìm không thấy hắn thì sao, còn nữa, một người mẹ đơn thân dẫn theo con, chắc là khó khăn lắm đấy.”

“Vậy cũng đúng.” Chúng yêu gật đầu: “Chúng ta trở về nói lại với viện trưởng đi.”

Minh Hoặc vừa uống sữa vừa nhìn vào trong xó không còn con yêu nào, trong lòng lại gật đầu hài lòng: Ừm, tên cộng tác viên này cũng không quá ngu.

………….

Chú thích:

(1) Loại: Loại được ghi chép ở trong 《Sơn Hải Kinh · Nam Sơn Kinh》: “Núi Đản Viên 亶爰, có loài thú, dạng nó như con mèo rừng mà có lông mao, tên nó là Loại 类, tự làm con đực con cái, ăn vào thì không ganh ghét.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.