Edit: CtNguyet
Beta: Snivy
——————————–
Thời gian khai trương nhà hàng Sâm Lâm được định vào giữa tháng bảy, trước đó có dành ra một tháng để quảng cáo, hoạt động tuyên truyền trên mạng thì Lăng Mục Du giao cho ba con gà yêu, thỏ yêu và miêu yêu.
Ba đứa tiểu yêu được quản lý giao cho nhiệm vụ quan trọng, cả đám cảm thấy không ổn, rất muốn khóc lóc ăn vạ quản lý, bọn tui mới học được ba tháng thôi, kiến thức chưa vào được bao nhiêu hết, không làm được đâu mà oa oa.
Quản lý lại vỗ vỗ chúng nó, khuôn mặt biểu cảm “cả thế giới đều trông chờ vào tụi bây” nhìn chúng nó: “Tao tin mấy đứa làm được mà, cố lên.”
Vẻ mặt ba đứa như vừa mất sổ gạo: “Nhưng bọn tui không tin tưởng bản thân!”
Chậc, việc này không liên quan đến quản lý, quản lý muốn bắt chước viện trưởng, phủi tay kệ sự đời.
Không trâu bắt chó đi cày, ba đứa tiểu yêu không biết làm gì khác ngoài việc ngày đêm lên mạng học hỏi con người, sau đó nhớ kỹ những điểm quan trọng, rồi lựa chọn những cái bọn nó thấy phù hợp, sửa sang thành một thời gian biểu, thấp thỏm nộp cho Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du nhìn sơ qua, lập tức nói: “Vậy cứ làm theo ý tụi bây đi. À, nhờ mấy đứa làm thêm một bảng kế hoạch chi tiêu luôn, tốn bao nhiêu thì đợi tao duyệt, sau đó qua chỗ Hứa Ngũ lấy tiền, nhớ mua gì cũng phải lấy hóa đơn đấy, nếu không có hóa đơn, thì bảo người bán hàng in biên lai cho.”
“Trước giờ bọn tui mua đồ không lấy hóa đơn.” Thỏ yêu Bì Tiểu Bạch nhu nhược nói.
“Vậy tập lấy hóa đơn đi.” Lăng Mục Du nói, in một tờ giấy đưa cho bọn nó: “Đây là thông tin thanh toán của viện bảo tàng chúng ta, lúc thanh toán thì đưa cho người bán hàng.”
Vì không có bằng cấp, nên ba đứa chỉ có thể đến nhà máy sản xuất nhái thương hiệu nước ngoài, trong cuộc đời yêu lần đầu tiên làm việc trọng đại như thế này, móng vuốt cầm tờ giấy thông tin thanh toán run run, ba đứa hoảng hốt đi ra ngoài.
Sau khi rời đi, chúng nó nhận ra mình hình như bị váng đầu rồi. Định vào văn phòng làm bảng kế hoạch thu chi cơ mà, chúng nó còn chạy ra ngoài làm cái gì!
Ba đứa lại về văn phòng, đi ngang qua lão thử yêu đang ngồi vật lộn với đống giấy ghi nợ, vay vốn, chúng nó bỗng cảm thấy nên thương tiếc lão thử yêu hay là bản thân mình đây.
Hồi tháng năm thi chứng chỉ kế toán, lão thử yêu thi rớt, áy náy khóc chít chít không dám quay về viện bảo tàng, quản lý và viện trưởng phải chạy đi tìm, mới lôi nó về được.
Vì để an ủi lão thử yêu, Lăng Mục Du bảo lang yêu nấu thêm món ăn vặt nó thích.
Đương nhiên, an ủi xong vẫn lãnh khốc, vô tình như thường bắt lão thử yêu thi lại vào năm sau.
Lão thử yêu lại tiếp tục trường kỳ gian khổ với “hữu tá tất hữu thải, tá thải tất tương đẳng” (*).
(*): Trong kế toán đây được gọi là “Nguyên tắc phù hợp”. Nghĩa là: Việc ghi nhận doanh thu và chi phí phải phù hợp với nhau. Khi ghi nhận một khoản doanh thu thì phải ghi nhận một khoản chi phí tương ứng có liên quan đến việc tạo ra doanh thu đó. Chi phí tương ứng với doanh thu gồm chi phí của kỳ tạo ra doanh thu và chi phí của các kỳ trước hoặc chi phí phải trả nhưng liên quan đến doanh thu của kỳ đó.
Ba con tiểu yêu nghĩ một hồi, cuối cùng cảm thấy nên thương tiếc lão thử yêu vậy, chúng nó ít ra không cần thi. Nhìn lão thử yêu ôn thi rụng hết lông, chúng nó thấy mình vẫn thật hạnh phúc – ít nhất là lông tóc vẫn còn.
Cách ngày khai trương 15 ngày, Nhà hàng Sơn Hải Sâm Lâm sẽ phát sóng trực tuyến để tăng tương tác, đầu tiên sẽ tung một video quảng cáo lên Official Weibo, để các fan thấy được một phần.
Trong video có cây cối cao to, hoa tươi xinh đẹp, dòng suối róc rách, một con mèo hoa và một con thỏ trắng chạy nhảy trong rừng.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống, tạo thành những cột sáng, những con chim có màu sắc sặc sỡ bay ngang qua, mèo hoa nhảy lên muốn bắt nhưng lại với vào khoảng không, lăn xuống bụi hoa tươi, cánh hoa dính đầy người. Thỏ trắng kệ bạn, cái mũi giật giật, nhìn về một hướng nào đó, sương khói mộng ảo từ đâu lan tới, cái mũi của thỏ trắng và mèo hoa cùng giật giật, ánh mắt sáng lên.
Sau đó, mèo hoa và thỏ trắng nhảy lên, chạy vào làn sương, gian nhà bốn bức tường với mái nhà trong suốt hiện ra, vài thanh niên đẹp trai, cao lớn vây quanh kệ bếp chiên rán, nướng, hấp, hầm rồi om, mèo và thỏ ngơ ngác nhìn.
Sau đó, một người nhìn thấy mèo và thỏ, dẫn chúng nó đến một gian phòng kính,mèo và thỏ đứng trên ghế nhìn khắp nơi, trên đầu là tán cây lớn, ánh mặt trời chiếu xuống, vài con chim bay ngang qua, hót lên giai điệu dễ nghe, một dòng suối nhỏ uốn khúc bên nhà kính, bao quanh là những bông hoa đủ màu sắc, cánh hoa rơi xuống được dòng nước cuốn trôi.
Một lúc sau, những anh đẹp trai vừa nãy nối đuôi nhau đi vào, đặt đĩa đồ ăn tinh xảo lên bàn, mèo và thỏ nhìn mà sợ ngây người, sau đó các anh đẹp trai đồng thanh: “Sơn Hải Sâm Lâm hoan nghênh các bạn.”
Một video quảng cáo ngắn ngủn vài phút, mà đã miêu tả được vẻ đẹp hệ sinh thái, mỹ thực của nhà hàng Sơn Hải Sâm Lâm. Sau khi người hâm mộ xem xong video lập tức điên cuồng chia sẻ, còn tải video quảng cáo xuống và đăng lên các diễn đàn, diễn đàn Tieba cũng không chịu buông tha.
【Tui nói rồi, Đại Sơn Hải sẽ không khiến mọi người thất vọng mà, 16 tháng 7 nhất định có mặt.】
【Không biết nên ngắm cảnh hay ngắm mấy bé thú nữa, thôi mình xem đồ ăn, ngắm trai đẹp vậy, ahihi.】
【Thế là cái nhà hàng kia mở trong rừng à?】
【Bé mèo cưng quá đi, ôi trời đất ơi, muốn sờ quá!】
【Mấy anh đẹp trai kia là đầu bếp thật à? Không phải minh tinh sao? Lớn lên đẹp trai như thế không đi làm mình tinh cứ thích đâm vào làm đầu bếp, thật là, có cơ hội dựa vào nhan sắc, cứ cố tình thích dựa vào tài nghệ.】(Edit: Ủa chứ sao má)
【Tôi phát hiện ra, viện trưởng Đại Sơn nhất định là nhan khống (*), nhìn nhân viên của viện bảo tàng đi, toàn là trai đẹp thôi
.】
(*): Chỉ những người dễ xiêu lòng vì nhan sắc.
【Tôi cũng cảm thấy thế
.】
【Viện trưởng là nhan khống +1.】
【Viện trưởng là nhan khống +2.】
…
【Viện trưởng chắc chắn là nhan khống.】
Lực lượng quần chúng đông đảo, lúc ba đứa tiểu yêu lần đầu tiên làm Marketing Internet, quên mua thủy quân dẫn dắt truyền thông, toàn dựa vào người qua đường và các fan tag # Viện bảo tàng Sơn Hải là nhan khống # cái tag này trực tiếp trở thành top 3 hotsearch, lúc Lăng Mục Du lướt weibo thì nhìn thấy, đúng là dở khóc dở cười.
Ba đứa ủ rũ cụp đuôi, cảm thấy mình như đứa phá hoại, rõ ràng là muốn đẩy đề tài “Mỹ thực nhà hàng Sơn Hải Sâm Lâm” lên, vậy mà chúng nó lại quên mất, còn để viện trưởng cõng cái nồi này, hu hu hu, ngốc quá.
“Đừng buồn, lần đầu tiên làm được đến thế không dễ đâu, lần đầu tao làm cái này cũng không tốt bằng mấy đứa.” Lăng Mục Du vừa an ủi vừa động viên: “Mấy đứa làm khá tốt, ngày càng cố gắng nhé, đợi đợt Marketing này xong, sẽ phát tiền thưởng cho mấy đứa.”
Ba tiểu yêu vui sướng không thôi, tiền thưởng của viện bảo tàng phát cho yêu quái không phải là linh lực thượng cổ thì cũng là linh khí, rất có lợi cho tu vi của yêu tu.
Ba đứa nghe thấy có thưởng, lập tức vui vẻ đến nỗi không khống chế được mà hiện nguyên hình.
Đan Tiêu tỏ vẻ không vui, ôm eo Lăng Mục Du, cằm gác lên vai cậu: “Anh nhan khống chỗ nào?! Đây là sự phỉ báng đối với thần thánh!!!”
Lăng Mục Du nghiêng đầu, cụng trán hắn, hỏi: “Vậy anh có thấy mình ổn không?”
Đan Tiêu đương nhiên gật đầu.
“Anh thấy bản thân đẹp trai không?”
“Đẹp trai siêu cấp vũ trụ.”
“Cũng tự luyến lắm.”
“Học hỏi em đó.”
“Tự luyến như thế còn bảo bản thân không phải là nhan khống à.”
“…”
Đan Tiêu buồn bực nhìn người yêu, há miệng cắn lên mặt cậu.
Lăng Mục Du tỏ vẻ bản thân là người theo chủ nghĩa công bằng, vì thế muốn cắn lại.
Đan Tiêu cố ý ngăn cậu không cho cắn, đang lúc nghịch, hổ con Uy Phong choai choai đi vào, bò qua hướng hai người, hổ con gác đầu lên đùi Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du lập tức bỏ rơi nam thần nhà mình, ôm Uy Phong xoa xoa nắn nắn, lông xù xù, xúc cảm thật tốt.
“Oa~”
Uy Phong thoái mái kêu lên, dọa Hoa Manh Manh và Bì Tiểu Bạch hoảng sợ, thấy hổ con, thỏ yêu trời sinh ở tầng thấp trong chuỗi thức ăn sợ hú hồn, bỏ mèo hoa lại, lộc cộc nhanh như chớp chạy khỏi văn phòng.
Du khách đang đi dạo cạnh vườn Bình Lâm thì thấy một con thỏ trắng béo béo nhảy ra, hô lên: “Kia không phải là con thỏ trong quảng cáo à?”
Bì Tiểu Bạch cả kinh, nhận ra mình vẫn đang ở nguyên hình, lập tức hoảng sợ chọn hướng không người chạy đi, nhưng du khách đứng ở mọi nơi, giờ còn là dịp hè nên các phụ huynh dẫn con nhỏ đến, cả đám hùa nhau vây bắt nó, trong miệng hô: “Thỏ con đừng chạy mà, ôm một cái, một cái thôi.”
ĐM, tụi bây nói đừng chạy thì ông đây sẽ đứng lại chắc, nếu thế ông đây sẽ không tu thành yêu, từ lâu đã thành con thỏ nướng trên nhánh cây của thư sinh nào đấy rồi. Bì Tiểu Bạch vừa mắng vừa điên cuồng chạy, tốc độ nhanh đến nỗi không giống một con thỏ.
Đám du khách cảm thấy lạ, cầm di động chụp hình nó.
Ầm ỹ trong lâm viên không chỉ dẫn đến du khách tham quan ở phòng triển lãm, còn thu hút Đan Tiêu và Lăng Mục Du.
Bì Tiểu Bạch thấy viện trưởng và quản lý, lập tức xúc động, mắt đỏ ươn ướt, dùng sức nhảy bật lên, hướng đến… Không đúng, đổi phương hướng… phóng lên người quản lý, đập vào lồng ngực Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du thuận tay ôm Bì Tiểu Bạch, buồn cười xoa xoa tai nó.
Con thỏ này, tưởng giữa đường chuyển hướng thì cậu và Đan Tiêu nhìn không ra à.
Đôi mắt Đan Tiêu hơi nheo lại, cầm tai Bì Tiểu Bạch nâng lên, xách nó ra khỏi lồng ngực Tiểu Ngư, nắm giữa không trung, còn quơ quơ.
Bốn chân Bì Tiểu Bạch hạ xuống, ngoan ngoãn tùy viện trưởng muốn xách thế nào thì xách, cũng không hoảng sợ.
Có du khách lớn gan, nói với Đan Tiêu: “Viện trưởng, dù con thỏ này thích hai người, nhưng đừng để nó chạy, thỏ khôn đào ba hang, con thỏ này rất khó bắt.”
“Cảm ơn anh đã nhắc.” Lăng Mục Du cười nói: “Chúng tôi sẽ trông coi nó cẩn thận, làm phiền mọi người quá, thật xin lỗi.”
Đám du khách tỏ ý không có gì, còn có người hỏi con mèo trong quảng cáo có ở đây không, mang ra cho mọi người ngắm được không?
Lăng Mục Du không đồng ý cho Hoa Manh Manh hiện nguyên hình đi ra bán manh, chỉ nói mèo không có ở đây, rồi mời mọi người tiếp tục tham quan, sau đó theo Đan Tiêu xách con thỏ quay lại văn phòng.
Cùng ngày, độ hot của nhà hàng Sơn Hải Sâm Lâm vừa giảm thì việc “Thỏ con trong quảng cáo nhà hàng hiện thân, bị du khách đuổi theo chặn đường”, lại hung hăng nổi tiếp, lần nữa tag # Viện bảo tàng Sơn Hải # đủng đỉnh đi lên, # Nhà hàng Sơn Hải Sâm Lâm # cũng theo sát phía sau.
Đây có thể nói là “vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”.
Tuyên truyền khai trương nhà hàng trên internet hừng hực khí thế, dấy lên ý muốn đi du lịch của những người không định đến trấn Cốc Hợp tham quan.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ đợi ngày khai trương thôi.