Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 91: Chương 91




Edit: CtNguyet

Beta: Snivy

————————–

Kế Mông đánh nhau với Phì Di Điểu, khiến văn phòng của Vương Lương Đống như bị gió bão càn quét, kinh động đến đám người họ Vương lầu dưới, nghe thấy tiếng đập cửa, Kế Mông và Phì Di Đểu lập tức ngừng chiến, chụp Lý Cửu Gia, vỗ cánh, biến mất tại thư phòng.

Người Vương gia gõ cửa một hồi không thấy Vương Lương Đống ra mở cửa, hoảng sợ đi tìm chìa khóa, lúc vào thì thấy “phế tích” đang bất tỉnh, miệng trào máu tươi, cả đám sợ hãi hoang mang, cuống cuồng gọi cấp cứu.

Lý Cửu Gia mang theo tam quan bị vỡ nát “súc địa thành thốn” một lần nữa, mơ mơ hồ hồ bị ném lên sofa trong văn phòng ở viện bảo tàng, gã vẫn đang nghĩ: cách di chuyển này tiết kiệm thời gian và tiền bạc, tiện thật đó.

Đợi gã tỉnh táo lại, thì thấy Lăng Mục Du đang cầm điện thoại nói với người đầu dây bên kia: “Vậy làm phiền các vị”, sau đó cúp máy.

Thấy Lý Cửu Gia nhìn mình, Lăng Mục Du cười, quơ quơ di động trong tay: “Tôi gọi điện cho người của Hiệp hội tu chân, nhờ bọn họ hỗ trở xử lý Vương Lương Đống.”

“Hiệp hội tu chân?”

“Ủy ban quản lý tu chân.” Lăng Mục Du không giải thích nữa, mà nói: “Đến giờ cơm trưa rồi, ngài Lý ở lại ăn một bữa cơm xoàng với viện bảo tàng chúng tôi đi.”

“Được. Làm phiền mọi người rồi.” Lý Cửu Gia nhìn xung quanh, không thấy Kế Manh Manh đâu.

“Anh đang tìm Kế Manh Manh hả? Anh ấy ở ngoài.” Lăng Mục Du nói.

Lý Cửu Gia cảm ơn, đứng lên đi ra ngoài, đến cửa văn phòng thì gã dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Ngài Lăng, con chim biết nói chuyện vừa nãy, là yêu hả?”

Lăng Mục Du gật đầu.

Lý Cửu Gia lại hỏi: “Vậy… Kế Manh Manh cũng là yêu?”

Lăng Mục Du lắc đầu: “Không phải.”

Vậy là quỷ hả?

Lý Cửu Gia suy tư bước ra ngoài.

Gần giữa trưa, du khách đến viện bảo tàng càng nhiều, còn có nhiều người vì nhà ăn trong rừng mà đến, hay mua phiếu đi vào viện bảo tàng ăn cơm.

Kế Mông đứng ở rừng hoa quế phía Tây bị rất nhiều trẻ con vây quanh đòi quà, mấy người trưởng thành cũng không xa không gần đứng quanh anh, cầm di động chụp anh, hoặc tìm góc độ chụp cả mình lẫn anh.

Lý Cửu Gia đứng trên cầu nhìn một lúc, đợi Kế Mông thoát ra, gã mới đuổi theo.

“Kế tiểu thư.”

Bị gọi lại, tiên nữ Kế Mông tức ói máu, gắt gỏng nói: “Không được gọi tui là tiểu thư!”

“Ấy… Vậy Kế Manh Manh?” Lý Cửu Gia cẩn thận gọi, thấy Kế Manh Manh tuy rằng vẫn còn tức lắm, nhưng không phản đối, cười: “Kế Manh Manh, cảm ơn cô.”

Kế Mông không hiểu: “Cảm ơn tui cái gì? Tui cũng đâu phải người phá chú.”

Lý Cửu Gia chỉ cười không nói.

Sau khi chú trên người được giải, sắc mặt gã đẹp hơn rất nhiều, tuy rằng quần thâm trên mắt chưa tan, nhưng đó là do ngủ không đủ giấc, mà không phải là trắng xanh của kẻ sắp chết.

Tướng mạo gã anh tuấn, cười rộ lên rất đẹp, là mị lực nam nhân anh tuấn thành thục.

“Không hiểu nổi.” Kế Mông cảm thấy mình bị nụ cười này làm cho hoa mắt chóng mặt, từ tay áp càn khôn lấy ra trang sức nhỏ ném qua.

Lý Cửu Gia giơ tay tiếp được, trong tay là vật trang sức hình con chim, con chim này có hai đầu, mỗi đầu chỉ có một con mắt, nửa thân màu đỏ nửa còn lại màu xanh lá, gã kinh hỉ: “Đây là chim liền cánh?”

Kế Mông liếc trang sức một cái: “Đây là Man Man.”

Lý Cửu Gia không biết Man Man, cầm di động tra, sau đó trừng mắt nhìn “Man Man”(*) cạn lời.

(*) Note: Man Man còn có tên gọi khác là Bỉ Dực

Trên núi Sùng Ngô có loài chim, hình dáng như vịt trời, chỉ có một cánh một mắt, hợp ý nhau mà bay, gọi là Man Man, gặp thì thiên hạ có đại hồng thủy.

Loài chim liền cánh được so với tình yêu thế nhưng gặp phải chắc chắn sẽ có lũ lụt?

Lý Cửu Gia nhớ lại lần đầu tiên đến viện bảo tàng, trên đường trở về mưa không ngừng.

Ngày đó chẳng lẽ mình đã gặp chim liền cánh?

“Này con người.”

Thanh âm nhu hòa trung tính của Kế Manh Manh kéo suy nghĩ của Lý Cửu Gia từ trong mưa to trở lại: ” Sao vậy?”

Kế Mông liếc gã một cái, dời ánh mắt, lại liếc gã một cái, lại dời mắt, cứ thế lặp đi lặp lại.

Lý Cửu Gia không hiểu, hỏi lại: “Làm sao vậy?”

Kế mông giãy giụa lại giãy giụa, vẫn thắng không nổi sự tò mò, bèn hỏi: “Con người, ông định xử lý kẻ đứng sau kia như thế nào?”

“Tôi tên là Lý Cửu Gia, cô có thể gọi tên của tôi.” Lý Cửu Gia trầm mặc một lúc, nói: “Khiến hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng.”

“Đây gọi là xử lý?” Kế Mông khinh bỉ: “Hắn muốn mạng của ông, ông không trả thù lại?”

Lý Cửu Gia lắc đầu cười: “Nhiều lúc, trả thù một người không nhất thiết phải giết hắn. Huống hồ giết người là phạm pháp. Khiến hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng có khi còn độc ác hơn so với giết hắn. Đối với nhiều kẻ tham lam, cướp đoạt mọi thứ của hắn, bóp nát hy vọng của hắn, chết có khi còn dễ chịu hơn.”

“…” Kế Mông chạy hai bước, cách Lý Cửu Gia Viễn xa một chút: “Nhân loại đúng là giảo hoạt.”

Lý Cửu Gia bật cười: “Cảm ơn lời khen của cô.”

Kế Mông: “Tui không khen ông.”

Lý Cửu Gia cười như cũ, cách Kế Manh không xa không gần dạo quanh viện bảo tàng.

Dọc đường có rất nhiều du khách, dường như không thấy bọn họ, đặc biệt là Kế Manh Manh, vừa nãy thấy “cô” được đám trẻ vây quanh đòi quà, có một tiểu đậu đinh chạy qua người cô tiếp tục chạy xuống dưới, Lý Cửu Gia ngạc nhiên.

“Thủ thuật che mắt thôi.” Kế Mông giải thích: “Hiện giờ con người không thấy chúng ta, ông chú ý đừng đụng vào họ, đỡ cho họ tưởng đụng phải quỷ.”

“Được.” Lý Cửu Gia gật đầu, cẩn thận né đoàn du lịch đi ngang qua, nhìn sườn mặt Kế Manh Manh, cẩn thận hỏi: “Kế Manh Manh, tôi có thể biết cô… chết lúc nào không?”

Kế Mông dừng chân, nhíu mày: “Chết cái gì?”

Lý Cửu Gia tưởng quỷ kiêng kỵ người khác nhắc đến chuyện tử vong của mình, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không đúng, cô cứ xem như tôi chưa hỏi gì đi.”

Mày Kế Mông nhăn lại, vượt lên trước, nắm cổ áo của Lý Cửu Gia: “Nói rõ ràng coi, chết cái gì?”

Lý Cửu Gia ngửa đầu, càng gần gương mặt thần thánh của Kế Manh Manh, khiến gã cảm thấy không thở nổi.

Càng khiến gã nghẹt thở hơn chính là ba mươi hai năm cuộc đời, lần đầu tiên thấy không hài lòng với chiều cao 1m86 của mình, sao không phải là hai mét?!

“Con người, nói chuyện.” Kế Mông quơ quơ người trong tay, không có gì ngẩn người chi.

Lý Cửu Gia chật vật “khụ” hai tiếng, cầm bàn tay nắm cổ áo mình định bắt nó thả ra, vừa chạm vào liền phát hiện bàn tay Kế Manh Manh rất ấm, không nhịn được nói: “Quỷ cũng có nhiệt độ hả?”

“Quỷ?” Kế Mông nheo mắt nghi ngờ.

“…” Lý Cửu Gia nín lặng.

“Ông nghĩ tui là quỷ?!” Kế Mông bừng tỉnh, giận dữ, nắm chặt cổ áo Lý Cửu Gia, hét lên: “Ông mới là quỷ! Ông đây là thần! Thần! Hiểu không?”

Lý Cửu Gia bị hét đến choáng váng, liên tục xin tha nói mình hiểu rồi.

“Hừ!” Kế Mông thả gã ra, chỉnh lại ống tay áo của mình, nhìn xuống con người.

Lý Cửu Gia chỉnh lại cổ áo và cà vạt, cuối cùng cũng tiêu hóa được chuyện “Kế Manh Manh là thần”, liếc khuôn mặt mỹ lệ thần thánh của anh, nghĩ thầm: Thì ra là thần, hèn gì đẹp như vậy, đây là nữ thần hàng thật giá thật.

“Đi thôi, đến giờ cơm trưa rồi.” Kế Mông cao quý, lãnh diễm xoay người.

Lý Cửu Gia đi theo anh, lúc đến cửa nhà kính, bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, tôi có thể hỏi một câu không, ngài là thần gì vậy?”

Kế Mông dừng chân, kiêu ngạo nói: “Tư Vũ Chi Thần, Kế Mông.”

Trong nháy mắt Lý Cửu Gia nghĩ đến cơn mưa to.

Hắn lập tức tra di động 【Tư Vũ Chi Thần Kế Manh】, nhận được kết quả 【Kế Mông (thần thoại trong Tư Vũ Chi Thần)】, Thì ra là “Mông” chứ không phải “Manh” (*)

(*): Vì “Mông” 蒙 và “Manh” “萌” cùng cách đọc nhưng khác chữ viết.

Trong sách nói Kế Mông đầu rồng, thân người, móng chim, cánh tay mọc lông chim, Lý Cửu Gia nhìn chằm chằm gương mặt tiên nữ kia, không thể ghép “Kế Manh Manh” và “Kế Mông” trong sách cùng một chỗ.

“Ngài Lý, sao lại đứng ở ngoài vậy? Vào ngồi đi nào.” Lăng Mục Du và Đan Tiêu bưng đồ ăn đi lướt qua gã, vào trong nhà kính trồng hoa.

Lý Cửu Gia lập tức đi vào, ngồi bên cạnh Kế Mông, đối mặt với Lăng Mục Du.

Lễ nghi dùng cơm tốt đẹp không cho gã có thói quen nói khi ăn, nhưng khóe mắt lại không nhịn được ngó mặt Kế Manh Manh, trong lòng não bổ bộ dáng đầu rồng của cô, lại khó khăn não bổ ra hình ảnh đấy.

Kế Mông ngược lại ăn đến cao hứng rồi, cảm thấy bộ dáng hóa hình ăn không sảng khoái, muốn cởi áo biến thân, cũng may Lăng Mục Du nhanh tay lẹ mắt, ấn anh xuống.

“Lo mà ăn đi, đừng xằng bậy!”

“Tôi khó chịu.”

“Anh phải nghĩ đến cảm nhận của người khác nữa.” Đôi mắt liếc qua Lý Cửu Gia.

“Ổng biết thân phận tôi rồi.” Mặt không thèm quan tâm.

Lăng Mục Du nhìn Lý Cửu Gia, người sau gật đầu nhẹ: “Cô ấy bảo cô ấy là Tư Vũ Chi Thần Kế Mông.”

Nếu đã như vậy, Lăng Mục Du cũng không cản Kế Mông nữa, mặc kệ anh biến thân, nhưng không cho cởi váy ra, buổi chiều còn phải đi làm nữa đấy.

Màn sau đó, khiến Lý Cửu Gia cả đời khó quên.

Hôm nay là ngày tam quan của Lý Cửu Gia nứt vỡ, nhưng toàn bộ chuyện đó chưa kích thích bằng chuyện Kế Mông từ khuôn mặt tiên nữ biến thành đầu rồng, chiếm top 2 trong sự kiện khiến tam quan gã vỡ nát.

Thì ra đây là bộ dạng đầu rồng thân người!!!

Lý Cửu Gia dại ra nhìn Kế Mông há to mồm ăn chén thịt lớn uống nước trái cây, không cần xé con gà nướng, miệng rồng mở, nuốt nguyên con ngon lành.

“Lúc ăn cơm Kế Mông luôn như vậy, tập quen là tốt rồi.” Lăng Mục Du cười.

Kế Mông liếc mắt.

Lý Cửu Gia mỉm cười khen: “Rất tốt, rất dũng cảm.”

Kế Mông rầm rì một tiếng, nhìn đi tên con người này thật thức thời, khó khăn chia cho gã một cái đùi gà nướng nhỏ, Lý Cửu Gia thụ sủng nhược kinh (*).

(*): Được sủng ái mà lo sợ

Sau khi ăn cơm trưa xong, Kế Mông phải đi làm, liền từ đầu rồng biến lại thành mặt tiên nữ, nhưng những trang sức rớt trên mặt đất do anh biến thân vừa nãy không đeo lên nữa.

Đan Tiêu với Lăng Mục Du lại càng không, đám yêu còn đợi ở phòng triển lãm đấy.

“Để tôi thử xem, được chứ?” Lý Cửu Gia nói.

“Ông á?” Ba tên thần hoài nghi.

Lý Cửu Gia tra video dạy học trong điện thoại, nói: “Để tôi thử, chắc không khó.”

Kế Mông nghi ngờ với câu nói “không khó” của Lý Cửu Gia, trước đó đám yêu quái đè anh xuống tết tóc khá lâu.

Sự thật chứng minh, Kế Manh Manh có mắt như mù, tuy Lý Cửu Gia tay chân vụng về, nhưng kiểu tóc gã tết xong còn đẹp hơn đám yêu quái, Lăng Mục Du đứng xem cũng phải khen một câu: “Lợi hại”

Buổi chiều, kế Manh Manh đi làm với kiểu tóc mới, Lý Cửu Gia đi theo không quá gần cũng không cách quá xa, cùng nhau đi khắp mọi ngóc ngách nửa trước của viện bảo tàng.

Trên đường đi, Lý Cửu Gia nhận được điện thoại của trợ lý, đã điều tra ra kẻ đứng sau Lương Vương Đống là Liêu Hạo Cường, cậu em vợ của chú hai gã – Lý Hòa Quang.

Kế Mông nghe được nội dung cuộc trò chuyện, hỏi gã: “Ông không về à?”

Lý Cửu Gia lắc đầu: “Hôm nay là Tết Trung Thu, cứ để bọn họ trải qua cái Tết yên ấm đã.”

Thần đều là thiên sinh địa dưỡng, không có người thân, vì vậy Kế Mông không hiểu tại sao Lý Cửu Gia rõ ràng đang tức giận nhưng lại mỉm cười.

Con người thật khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.