Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 99: Chương 99




Edit: CtNguyet

Beta: Hạ Y

———————–

Hoa hồng đỏ được trang trí khắp phòng, trên giường cũng có hoa hồng xếp thành hình trái tim, phòng dành cho tuần trăng mật, đương nhiên phải càng lãng mạn càng tốt.

Cửa sổ sát đất có thể ngắm cảnh toàn thành phố, bốn phía không bị tòa cao tầng nào chắn đi, bức tượng điêu khắc thiên nga âu yếm (*) thật lớn giữa quảng trường cứ thế đập vào mắt.

Cửa sổ kéo dài đến tận trong phòng tắm… Ôi trời, bồn tắm nằm ngay bên cạnh cửa sổ.

Lăng Mục Du sờ mũi, nhìn chằm chằm bồn tắm nghĩ: Lần đầu tiên đã bồn tắm play thì kích thích quá, hay là thôi vậy… Tiếc thật.

Cậu hỏi Đan Tiêu: “Căn phòng này được không?”

Đan Tiêu cười khẽ: “Đây là phòng mà ban tổ chức chuẩn bị à?”

“Đương nhiên không phải.” Lăng Mục Du nắm nhẹ cằm Đan Tiêu, kéo y lại gần mình hơn, lại một lần nữa bất lực với cái chiều cao lùn hơn người ta nửa cái đầu của mình, không vực dậy nổi khí chất tổng tài khốc suất cuồng bá duệ: “Là em tự mình đổi phòng, thế nào, thích không?”

“Rất tốt.” Đan Tiêu dứt lời, kéo người vào lòng ôm rồi hôn môi.

Bàn tay Lăng Mục Du vịn bả vai Đan Tiêu, ngẩng đầu hôn sâu, cực kỳ đắc ý với sự cơ trí của mình.

Phòng cho tuần trăng mật, cậu không tin Đan Tiêu không động tâm, còn không đổ?!

Nụ hôn sâu kết thúc, vẫn là Đan Tiêu kịp thời dừng lại, buổi chiều hai người mới bắt đầu xuất phát, tới nơi đúng vào thời gian ăn tối, y là thần không ăn cũng không sao nhưng Tiểu Ngư là nhân loại, không thể không ăn.

Rút bàn tay đang sờ soạng trong quần áo mình của người yêu ra, cũng cầm bàn tay người yêu đang sờ bụng nhỏ của mình xuống, Đan Tiêu sửa sang lại quần áo hai người, cực kỳ quân tử dắt người yêu ra ngoài kiếm đồ ăn.

Lăng Mục Du hít sâu một hơi, nén cảm giác nóng nảy xuống.

Ừ, nam thần nhà mình nói đúng, ăn cơm trước đã, ăn no mới có sức đẩy ngã.

Cậu cố ý bước chậm một bước đi phía sau Đan Tiêu, nhìn chằm chằm ót y, cười thầm…

Đan Tiêu ơi Đan Tiêu, ai bảo anh dám câu dẫn tôi mà chỉ làm có một nửa, ngày mai anh đừng hòng xuống giường!

Đan Tiêu hình như cảm giác được, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Chúng ta đi ăn đồ Pháp đi!” Lăng Mục Du cầm di động quơ quơ, “Trên mạng đề cử một nhà hàng, trang trí rất lãng mạn, rất thích hợp với các cặp đôi.”

Đan Tiêu đương nhiên không có ý kiến.

Đợi hai vị thần bước xuống sảnh, vừa vặn đụng mặt người phụ trách – Tiêu Hoằng Nghị mới đón người ở tàu cao tốc trở lại.

Trước đây Lăng Mục Du chưa gặp Tiêu trợ lý này bao giờ, là Tiêu Hoằng Nghị nhận ra bọn họ đầu tiên – độ nhận biết bén thật. Lại chào hỏi, nói vài lời khách sáo như “tiếp đón không chu toàn”.

“Ngài khách khí quá, chúng tôi định ra ngoài ăn tối, nếu ngài bận cứ đi trước.” Lăng Mục Du cũng lịch sự đáp lại, làm lơ biểu tình khinh miệt thoáng qua của Tiêu Hoằng Nghị.

Tiêu Hoằng Nghị cũng không muốn nhiều lời, chỉ nhắc nhở hai người ngày mai 8 rưỡi tập hợp ở cửa khách sạn, cùng bắt xe bus đến trung tâm báo cáo học thuật của đại học Trục Lộc, đến trễ không đợi. Sau đó xoay người đi về phía hai nam một nữ đang đứng đợi cách đó không xa. Cô gái đang mất kiên nhẫn vì phải đợi lâu, miệng mở ra định nói gì đó, Tiêu Hoằng Nghị đã trưng khuôn mặt tươi cười, giúp bọn họ xử lý chỗ ở.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn bữa tối lãng mạn nào.” Lăng Mục Du kéo tay Đan Tiêu, cười rực rỡ, dáng vẻ như đã đói bụng rất lâu.

Đan Tiêu cầm lại tay cậu, bước nhanh xuống sảnh khách sạn, đi thẳng đến nhà ăn.

Không hổ là nhà ăn nổi tiếng được đề cử nhiệt liệt trên mạng, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, món ăn được bày biện tinh tế, cư dân mạng đặc biệt khen ngợi cách trang hoàng căn phòng, vừa tinh xảo lại lãng mạn.

“Nhà hàng Sâm Lâm của chúng ta cũng có thể làm phòng riêng với chủ đề tình nhân.” Lăng Mục Du ăn được một nửa thì đột nhiên nảy ra ý kiến.

Đan Tiêu cười: “Không tồi, rất thú vị.”

Lăng Mục Du được động viên, suýt nữa lên kế hoạch thiết kế chủ đề bữa ăn tình nhân ngay tại chỗ, cũng nghĩ tới việc marketing luôn rồi, may mắn là trong đầu cậu vẫn giữ ý muốn “đẩy ngã”, chủ đề phòng riêng tình lữ đành phải khó khăn dừng lại, tiếp tục nói xàm với Đan Tiêu đủ thứ trời nam đất bắc.

Xét thấy thân thể mình không đủ cường tráng, giá trị vũ lực cũng không đến mức nghịch thiên, kế hoạch “đẩy ngã” của Lăng Mục Du là vầy…

Đầu tiên quyến rũ nam thần đến nỗi không nhận ra mình là ai, khiến y thuận lý thành chương mà ngã, lúc đó cậu muốn làm gì thì làm.

Vì lúc trước từng đẩy qua, nhưng lại bị Đan Tiêu ngây thơ nói “Vẫn chưa kết hôn mà” đánh bại, Lăng Mục Du cảm thấy biểu tình lúc đó của mình chắc chắn giống như bị ngàn con thảo nê mã dẫm qua, càng khắc sâu câu nói: Tự làm bậy không thể sống.

Lúc trước khi Đan Tiêu cầu hôn, sao cậu lại nghiêm túc nói “Đợi viện bảo tàng trở nên nổi tiếng rồi tính tiếp” vậy hả hả hả?!

Còn tên Đan Tiêu ngốc này nữa, sao lại cho lời nói đó là thật.

Đàn ông khi đối mặt với người mình yêu, sao có thể không nghĩ đến chuyện chiếm hữu, đương nhiên là phải chiếm được cả thể xác lẫn tinh thần rồi.

Lăng Mục Du cũng cảm thấy Đan Tiêu có dục vọng chiếm hữu đối với cậu.

Nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ Đan Tiêu có thể nhịn xuống.

Khó trách Kỳ Lân nói: “Trước kia, Đông Quân và Tôn Thần cùng ăn cùng tắm với nhau, nhưng không hề có bất cứ hành động nào quá mức, thật sự rất khó nghĩ đến việc ngài và Tôn Thần yêu nhau”.

Chậc chậc, ăn chung tắm chung mà vẫn chưa đi quá giới hạn, đây chính là tình huynh đệ cảm động trời xanh rồi!

Lăng Mục Du nghĩ đến đây, lại lắc đầu. Không biết lúc mình là Thủy Thôi đã nghĩ thế nào, chẳng lẽ chưa từng muốn đẩy ngã Đan Tiêu sao?

“Tiểu Ngư, sao vậy?” Đan Tiêu bị đôi mắt u oán xen lẫn tia tà ác của Lăng Mục Du nhìn chằm chằm, cảm thấy mất tự nhiên.

“Không có gì.” Lăng Mục Du buông dao nĩa, cười tủm tỉm hỏi: “Tiêu Tiêu, anh ăn xong chưa?”

Đan Tiêu gật đầu.

Lăng Mục Du cười càng tươi: “Nếu xong rồi thì mình về đi.”

Tính tiền xong, hai người không để ý ánh mắt kỳ lạ của người đi đường, quang minh chính đại nắm tay nhau, đi bộ về khách sạn.

Hai người đàn ông nắm tay nhau đi dạo, đương nhiên sẽ thu hút ánh mắt của người khác, thế nhưng hai người này lớn lên quá đẹp, đặc biệt là người vóc dáng cao, tóc dài mặc đồ cổ trang kia, đẹp đến nỗi không giống người phàm, tuy không phải chính thống, nhưng phần lớn người đều nhìn với ánh mắt thiện ý.

Đan Tiêu và Lăng Mục Du hoàn toàn không quan tâm những ánh mắt đó.

Đan Tiêu là thần tối cao, luôn lạnh nhạt với nhân loại, đối xử bình đẳng, hỉ nộ ái ố của họ không ảnh hưởng đến ý chí của thần. Lăng Mục Du tuy không còn ký ức, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu đều duy trì khoảng cách với mọi người xung quanh, lạnh nhạt, cũng chả để ý ánh mắt của người khác.

Bọn họ thoải mái mặc kệ người khác nhìn ngắm, ngược lại có vài người không biết xấu hổ, chụp trộm mấy bức ảnh gửi cho vài người bạn trong giới.

Lên đến phòng khách sạn, Lăng Mục Du bỏ lại câu “Em đi tắm trước” rồi trốn vào phòng tắm, cậu tẩy rửa cho mình thật nhanh, còn cố tình quên áo ngủ, chỉ quấn khăn tắm quanh hông, nhìn thân hình thon gầy của mình trong gương tuy vậy vẫn có cơ ngực và cơ bụng, thầm quyết tâm khi về phải rèn luyện thêm, để tránh ảnh hưởng đến tính phúc của nam thần nhà cậu.

Đan Tiêu khoanh tay đứng chờ bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, đôi mắt bị ánh đèn trắng của pho tượng thiên nga âu yếm xa xa chiếu vào, nghe thấy tiếng mở cửa của phòng tắm, y quay đầu, đồng tử thoáng chốc co lại, ánh mắt tối sầm.

Nửa thân trên của Lăng Mục Du để trần, bọt nước trên người chưa lau khô, từ bả vai lăn xuống ngực, biến mất ở nơi bị chiếc khăn tắm quấn lại, làm người xem muốn lột khăn tắm ra, nhìn thử giọt nước lăn đến đâu rồi.

Cổ họng Đan Tiêu động đậy, cảm thấy cả người như bốc cháy, nóng bỏng mãnh liệt, muốn thiêu y và tên xấu xa kia không còn mảnh nào.

“Tiểu Ngư…”

Giọng nói y như nghẹn lại, hắng giọng lại muốn nói gì đó, vừa định mở miệng thì bị Lăng Mục Du chặn lại, đẩy y vào phòng tắm, dáng vẻ đường hoàng.

Đan Tiêu bị đẩy mạnh vào phòng tắm, sau khi ngạc nhiên xong, lại cảm thấy mình cầm thú quá. Chưa kết hôn mà đã muốn làm chuyện đó với Tiểu Ngư, không phải cầm thú thì là gì.

Y mở vòi nước, để nước lạnh xối xuống người, hạ nhiệt cái đầu đang nóng.

Trong phòng ngủ, sau khi đẩy Đan Tiêu đi tắm xong, Lăng Mục Du liền lên kế hoạch “đẩy ngã”.

Ánh đèn mờ ảo, tầng sa bên trong rèm được vén lên, hoa hồng được xé sẵn, từng cánh hoa rải trên sàn, rượu vang đỏ được mở ra, thắp nến thơm, khách sạn đã chuẩn bị đầy đủ hết, ngày mai phải lên web cho khách sạn này 5 sao mới được.

Lăng Mục Du ngồi trên sô pha, tưởng tượng cảnh Đan Tiêu chỉ quấn khăn tắm quanh hông bước ra.

Cậu nhân lúc y không để ý đẩy y đi tắm, còn cố ý không đưa quần áo, chỉ vì thời khắc này!

Cậu tin tưởng tuyệt đối vóc dáng của vợ mình.

Mình đúng là nam nhân có tình thú. Lăng Mục Du đắc ý diễn tập lại cảnh “đẩy ngã” mấy lần trong lòng, “diễn tập” đến miệng khô lưỡi khô tâm tình nhộn nhạo, cầm vội ly rượu trên bàn trà lên để nhuận cổ họng.

Cậu ngửa đầu, rượu vang đỏ đổ thẳng vào miệng. Cửa phòng tắm bị đẩy ra, liếc mắt nhìn qua, cậu bị bộ trường bào màu đen thêu mây sắc vàng Đan Tiêu của đập vào mắt.

“Phụt! Khụ khụ khụ…” Lăng Mục Du bị sặc rượu rồi.

“Sao uống rượu không cẩn thận như thế!” Đan Tiêu chạy lại giúp cậu nhuận khí.

Lăng Mục Du để cái ly lại bàn trà, xua tay ý bảo mình không sao, trong lòng lại tức muốn ném ly. Mẹ nó, quên mất nam thần có tay áo càn khôn, muốn mặc quần áo lúc nào, thế nào đều có!

“Không nên uống rượu nhanh quá, không tốt.” Đan Tiêu vỗ lưng nhuận khí cho cậu: “Rượu này kém lắm, uống ít thôi, em muốn uống gì thì nói với anh, chỗ anh có rất nhiều rượu trái cây, là mấy vò ngày xưa chúng ta cùng ủ.”

Ai thèm quan tâm rượu chứ!!!

Lăng Tiểu Ngư muốn nổi điên rồi.

“Sao anh không mặc giống em?”

Cuối cùng Lăng Mục Du cũng ngừng ho, lại bởi vừa sặc, đôi mắt ướt át, Đan Tiêu nhìn bộ dạng ngẩng đầu hỏi tội của cậu mà lòng căng thẳng.

Lúc này y mới nhận ra, mình vẫn luôn vuốt ve lưng Tiểu Ngư, vốn chẳng cảm thấy gì, nhưng cúi đầu nhìn cái “mặc giống nhau” đó, y cảm thấy ngọn lửa mình vừa dùng nước lạnh dập tắt lại bùng lên.

“Tiểu Ngư, đừng nghịch.” Giọng Đan Tiêu nghẹn lại, gian nan dời tay đi, không ngờ bị Tiểu Ngư giơ tay đẩy một cái, y không không đề phòng ngã ngồi vào ghế sô pha.

Lăng Mục Du bá đạo đi lại sô pha, chân quỳ xuống hai bên sườn Đan Tiêu, một bàn tay chạm mặt Đan Tiêu, tay còn lại nhéo cằm y, nhìn từ trên cao xuống: “Nói, có phải anh định bội tình bạc nghĩa với em không?”

Đan Tiêu không biết nên khóc hay cười: “Đừng nghịch, sao anh có thể bội tình bạc nghĩa với em chứ.”

“Không bội tình bạc nghĩa, nhưng anh đang làm thế với em đấy! ‘Dục nghênh còn cự’ là cái quỷ gì?” Lăng Mục Du hạ thân trên xuống: “Anh là thần của em, em muốn anh làm gì, anh phải làm cái đó, hiểu không?”

“Hiểu.” Đan Tiêu sợ Lăng Mục Du ngã, giơ tay đỡ eo cậu, Lăng Mục Du sợ ngứa nên hơi tránh đi.

“Nếu hiểu rồi, vậy hiện tại anh phải mặc giống em.” Lăng Tiểu Ngư vênh mặt hất hàm ra lệnh.

“Muốn anh đổi đồ thì đầu tiên em phải đứng lên đã.” Đan Tiêu lắc đầu, ánh mắt lơ đãng quét xuống phía dưới, hô hấp lập tức như bị dừng lại.

Bởi vì ở tư thế quỳ nên khăn tắm bên hông của Lăng Mục Du bị kéo căng muốn rơi ra, đường hở của khăn mở rộng, phong cảnh nơi đó như ẩn như hiện, Đan Tiêu nhìn mà chỉ muốn dời cái tay đang đỡ eo cậu xuống, vứt cái khăn tắm vướng mắt kia đi.

Đan Tiêu hít sâu, gian nan nói: “Tiểu Ngư, trước tiên em…”

Lăng Mục Du rầm rì, không những không đứng, còn bắt đầu cởi đồ y.

“Tiểu Ngư!” Đan Tiêu đè lại bàn tay đang nắm đồ y.

Tay bị đè lại, Lăng Tiểu Ngư lại cắn lên.

“Tiểu Ngư, em say hả?” Đan Tiêu nghi ngờ.

Lăng Mục Du giận: “Anh mới uống say, em chưa uống giọt nào.” Đã bị sặc rồi.

“Được rồi, không uống. Ngoan, em đứng lên đi đã.” Đan Tiêu dỗ dành. Nếu không đứng lên, y không nhịn nổi mất.

Lăng Mục Du càng giận càng lớn giọng: “Anh là vợ của em, tại sao không cho em làm?”

Đan Tiêu buồn cười nhắc nhở: “Em chưa đồng ý lời cầu hôn của anh mà, em quên rồi?”

“Vậy mà anh cũng không biết cầu hôn lại?” Lăng Mục Du bất mãn: “Sau đó em cũng cầu hôn anh rất nhiều lần, anh cũng không để ý, chả biết anh ngu thật hay ngu giả, đừng nói anh định bội tình bạc nghĩa, đồ tra thần.”

Đan Tiêu ngạc nhiên: “Em cầu hôn lúc nào?”

Lăng Mục Du nhìn y chằm chằm hồi lâu, rồi dùng sức niết mặt y: “Ngu ngốc.”

Mặc dù cậu nói hơi ẩn ý, nhưng nghe không hiểu chính là ngu ngốc.

Đan Tiêu chịu đựng bị niết, dở khóc dở cười.

Lăng Mục Du cúi đầu hôn y, rồi nghiêm túc hỏi: “Ngài Đan Tiêu, em trịnh trọng cầu hôn anh, anh có đồng ý gả cho em không?”

Đan Tiêu cũng nghiêm túc gật đầu: “Đồng ý.”

Lăng Mục Du lại hôn hôn, trịnh trọng tuyên bố: “Tốt quá, anh hiện giờ đã là vợ của em, xuất giá tòng phu nghe chưa?”

Đan Tiêu phối hợp chơi với cậu, tiếp tục gật đầu.

“Hiện tại em muốn đòi quyền lợi của chồng, anh có ý kiến gì không?”

“Quyền lợi gì?”

Lăng Mục Du cúi đầu, hôn Đan Tiêu thật sâu, đầu lưỡi tiến vào, dây dưa. Tay cũng không chịu để yên, kéo vạt áo ra, nhẹ nhàng đùa giỡn thân thể ấm áp, dùng hành động thực tế để chứng minh “quyền lợi của chồng” là gì.

Đan Tiêu bị cậu trêu chọc nhiều như vậy, cộng thêm vừa được Tiểu Ngư cầu hôn, trong lòng đang kích động nên hôm nay y nhịn không nổi rồi.

Cái màn này, ngàn năm trước y cũng từng nghĩ đến việc kết phu thê với Thủy Thôi, chiếm hữu hoàn toàn Thủy Thôi, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau như thế, cho đến khi thế giới bị hủy diệt, cho đến khi cả hai song song ngã xuống.

Y lén chuẩn bị rất nhiều đồ vật để hai người hẹn ước, nhưng không dám xác định tâm ý của Thủy Thôi, lo được lo mất lại vẫn luôn do dự sợ hãi, cứ cho rằng bọn họ là thần thì thời gian vẫn còn rất nhiều, không ngờ cuộc chiến xảy ra, khiến bọn họ xa cách hai ngàn năm.

Gặp lại Thủy Thôi, y không muốn bỏ lỡ nhau một lần nào nữa, lại càng quý trọng người yêu của mình. Nên y cố gắng nén lại sự chiếm hữu của mình, chờ ngày Thủy Thôi đồng ý lời cầu hôn, y muốn đem mọi thứ đẹp nhất của mình trao tặng cậu.

Nhưng Tiểu Ngư của y không ngoan, cứ lơ đãng câu dẫn y, xém chút nữa y đã phát điên rồi.

Hôm nay Tiểu Ngư cầu hôn y, y đồng ý rồi, có phải không cần nhịn nữa?

Vào lúc Đan Tiêu đang nghĩ vẩn vơ, Lăng Mục Du khẽ cắn lên ngực y.

Y hít sâu, nhịn không nổi nữa, nắm cái eo “cá” mê người trong lòng, xoay người để cậu nằm xuống sô pha, hôn mạnh lên môi.

Trường bào đen thêu mây vàng và khăn tắm màu trắng bị ném loạn trên thảm, hai thân hình thon dài quấn quýt lấy nhau trên sô pha.

Tiếng thở dốc thô nặng và rên rỉ ái muộn thường vang lên trong phòng, Lăng Mục Du bị Đan Tiêu đè, ý loạn tình mê còn không quên đẩy vai y, muốn đẩy y đặt xuống dưới thân mình.

Đan Tiêu không dao động, tay di chuyển đến địa phương nào đó của người yêu mình thăm dò.

“Đợi đã!” Lăng Mục Du vội vàng kêu: “Đây rõ ràng là việc của em mà.”

Đan Tiêu hôn cậu, thì thầm: “Tiểu Ngư, anh thấy ở trên mạng, nếu không giúp em khuếch trương thì anh chính là tra công.”

Lăng Mục Du rất muốn khóc, kịch bản của mình không phải thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.