Viên chức nhỏ nằm trên giường, hồi tưởng lại dư vị ngọt ngào của ngày hôm nay. Di động đột nhiên rung lên, là đàn anh gửi tin nhắn tới. Viên chức nhỏ nhanh chóng trả lời.
– Đàn anh: Em ngủ chưa?
– Trần Chử: Chưa ạ.
– Đàn anh: Ngày mai anh sẽ đem một ít đồ ăn sáng cho em nhé.
Viên chức nhỏ cảm thấy đàn anh không cần nói với mình, ngày mai trực tiếp đưa cho cậu là được rồi. Nhưng mà không mấy khi đàn anh chủ động tìm cậu, viên chức nhỏ trả lời: Vâng ạ! Cảm ơn đàn anh. *xoay vòng tròn*
Viên chức nhỏ cảm thấy dạo này mình mập lên rồi, bụng phẳng nay cũng đã bắt đầu có thịt.
– Trần Chử: Đàn anh, em cảm thấy bụng em to ra rồi.
– Đàn anh: Mấy tháng rồi?
– Trần Chử: Hẳn là ba tháng, từ khi ăn ké cơm của đàn anh, bụng em liền to ngang.
– Đàn anh: Vậy là anh sắp phải phụ trách rồi hử?
– Trần Chử: Không không không, nếu không được ăn cơm của đàn anh nấu, em sẽ thèm đến mức không ăn nổi cái gì nữa mất.
Viên chức nhỏ chờ đến lúc hai người trò chuyện xong xuôi, đọc lại mấy lần mới nhận ra mình thật là ngu xuẩn, đàn anh đã thả thính đến vậy rồi, mình thế mà lại không nhìn ra.
Đàn anh tốt như vậy, mình nhất định phải nghiêm túc mà theo đuổi anh. Nhất định phải cua được anh. Viên chức nhỏ nắm chặt bàn tay phải, kiên định đề ra mục tiêu.