Viễn Cổ Cuồng Tình

Chương 7: Chương 7: “Tao không ăn thịt sống”




Đồng Thoại cúi thấp đầu, trong lòng không ngừng xoay chuyển, manh mối nào cũng không giải thích được. Bỗng nhiên, quái vật ôm ngang lấy cô đi về phía rừng cây bên cạnh cốc địa.

Giờ phút này, Đồng Thoại không biết mình nên phản ứng thế nào mới được xem là bình thường. Hay là kêu lên như tối qua nhỉ??? Hiện tại trong lòng đã không còn sợ hãi, thế nào cũng không thể gào to mãnh liệt như tối qua được; hay là dãy giụa phản kháng??? Từ những kinh nghiệm bị dạy dỗ xem ra thì đơn giản chỉ tổ phí công sức, thế nên cô trực tiếp rúc cái da mặt dày vào trong lòng quái vật. Thật ra, nếu quên đi tất cả mà không nói chuyện, thì nằm trong khuôn ngực của quái vật cũng thật dễ chịu: ấm áp, cường tráng, rộng rãi, còn tản ra mùi xạ hương nhàn nhạt. Duy chỉ có một điều khiến người ta cảm thấy bất mãn chính là trên ngực và trên cánh tay quái vật quá nhiều thứ lông xanh đen, đâm vào cơ thể thật là ngứa.

Thân thể ngưa ngứa? Nghĩ đến đây, cả người Đồng Thoại liền giật mình. Thôi chết cha! Bản thân mình từ trên xuống dưới trần trùng trục, con quái vật này muốn mang cô vào trong rừng để tính làm cái gì?

Bộ AV ‘Kịch chiến trong rừng’ mà cô đã từng xem nhanh chóng chạy ngang qua não bộ. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ con quái vật này muốn cùng giao hợp với cô ở trong rừng sao?! Một cơn gió lạnh lại thổi qua, da gà trên người lập tức nổi lên tắp lự. Đừng mà! Tuy rằng trong AV có rất nhiều nội dung người và thú giao hợp, nhưng cô vẫn chưa biến thái đến trình độ đó, cô chỉ muốn cùng loài người make-love thôi nha!

Đồng Thoại nơm nớp lo sợ, vạn phần cảnh giác khi con quái vật nhẹ nhàng đặt cô xuống một gốc cây, cô hạ quyết tâm, một khi con quái vật có hành động không an phận vượt qua cả tối qua, cô nhất định... nhất định sẽ thà chết trong còn hơn sống nhục, cắn lưỡi... tự vẫn... khụ... còn phải xem tình hình thế nào đã rồi mới quyết định ha. Chính cái gọi là ‘sinh mạng rất đáng quý, tình yêu mới có hy vọng’, cắn lưỡi tự sát quá đau đi! Cô không thương tiếc sinh mạng như vậy, sao xứng với ơn dưỡng dục của cha mẹ, của quốc gia, của thầy cô đây? Cô lo sợ bất an tăng cường kiến thiết tâm lý.

Quái vật lại không giống như con sói bổ nhào vào như cô tưởng tượng. Nó ở trong bụi cỏ bên cạnh cái cây khua khoắng một lúc rồi lôi ra một cái đùi máu chảy đầm đìa của một con thú nào đó đưa tới trước mặt cô.

“Gào gào!” Quái vật rống lên, lại khua khua bộ móng, nhìn như kiểu bảo cô ăn đi vậy.

Cái thứ này… cho cô ăn? Đồng Thoại nghi ngờ nhìn nhìn cái đùi thú trước mặt, rồi lại nhìn nhìn quái vật.

Nó lại gào mấy tiếng, đưa đùi thú đến càng gần hơn.

Quái vật sẽ không làm cái chuyện quá đáng đó đâu, vào lúc đang an tâm, cô lại vô cớ dâng lên một cơn bực dọc. Quả nhiên, nguyên thủy chính là nguyên thủy, ngu hơn heo! Cô là người hiện đại văn minh, cũng chẳng phải dã thú động vật có răng nanh gì, sao có thể ăn được cái thứ máu me còn nguyên cả thịt sống, da lông này đây? Con quái vật này thực sự phải cần giáo dục lại!

Cô đẩy cái đùi thú trước mặt ra, há miệng, chỉ chỉ vào hàm răng trắng bóng, thẳng tắp như hạt ngô của mình. Nhìn thấy chưa, răng tao là răng tiến hóa của loài người đó, hoàn toàn không có năng lực xé rách thịt sống đâu!

Quái vật tỉ mỉ xem xét miệng cô, lại vươn bộ móng cẩn thận sờ sờ vào răng cô, lúc này mới chán nản thu lại cái đùi thú.

May vãi! Xem ra con quái vật nguyên thủy này còn có tý IQ. Đồng Thoại may mắn thở phào một hơi, len lén vỗ vỗ ngực.

Đột nhiên, quái vật bỏ cái đùi thú vào trong miệng, từng tiếng xé rách soàn soạt soàn soạt, vào lúc cô đang trợn tròn mắt nghi ngờ, nó nhổ ra mấy miếng thịt đỏ hồng, dùng móng vuốt cầm lấy rồi lại đưa đến bên miệng cô. Một thứ mùi tanh sền sệt xông thẳng vào chóp mũi, lại phối hợp thêm với hình ảnh tuyệt hảo của miếng thịt đo đỏ trong bộ móng vuốt màu xanh, cô chỉ cảm thấy đầu óc tắc nghẽn, ọe một tiếng, dịch vị chua loét liền phun ra ngoài.

“Mang đi! Mang đi! Tao không ăn! Tao không ăn!” Cô hét chói tai, hai tay chống xuống đất nôn ọe.

Quái vật nghi hoặc nhìn nhìn cô, lại nhìn thịt trong móng vuốt, nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi bỏ miếng thịt vào trong miệng, bắt đầu nhọp nhẹp nhọp nhẹp mà nhai.

Đồng Thoại nôn ọe được một lúc mới dần dần bình tĩnh trở lại. Vừa mới ngẩng đầu lên liền trông thấy quái vật trước mặt mở miệng ra, nhổ một đống máu thịt bầy nhầy vào trong bộ móng vuốt màu xanh, tiếp tục đưa đến bên miệng cô. “Oẹ ──”, cô không thể nhịn được lại phun ra dịch vị.

“Ôi, mày tha cho tao đi! Tha cho tao đi! Tao không ăn thịt sống đâu!” Cô đau khổ kêu gào, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt màu vàng ngọc thuần khiết của quái vật, cô suy sụp ngã xuống đất, bất đồng ngôn ngữ a!

Quái vật sốt ruột đến độ gầm lên một tiếng, vội vàng vươn cánh tay ra đỡ lấy cô, một tay khác không rảnh rỗi mà đưa đống thịt lên nhét vào trong miệng cô.

Đồng Thoại nhanh tay lẹ mắt bịt mồm lại, ra sức lắc đầu, thân thể lui thẳng về phía sau.

Quái vật càng nôn nóng, liên tục gào rống, bắt đầu tách ngón tay của cô ra.

Đồng Thoại thấy sự kiên định trong mắt quái vật, da đầu tê rần từng hồi. Toi rồi! Xem ra con quái vật này thề sống chết cũng phải đem đống thịt kia nhét vào bụng cô rồi. Mắt thấy từng ngón, từng ngón tay đang bị tách rời ra, cô rốt cuộc cũng tung một cước đá vào người quái vật, mạnh mẽ đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét vang: “Tao không ăn thịt sống!”

Quái vật nghe cô hét đến ngây người, sau đó lại mang đống thịt sống ép sát về phía cô, cô liền đề phòng lui từng bước về phía sau. Sao giờ? Cô nên làm sao giờ? Nếu còn không nghĩ ra cách. Cô thật sự sẽ bị ép ăn cái đống thịt sống bầy nhầy đáng sợ này mất. Trong lúc suy nghĩ đang quay mòng mòng, dưới chân đột nhiên loạng choạng, thân thể cô vào thời khắc mấu chốt đã bị một thứ gì đó làm vấp té rồi. “Fuck” Cô điên tiết nhìn trừng trừng xuống dưới chân.

Đó là một cái răng thú dài dài đang nằm xiêu vẹo trên một khúc gỗ khô. Một vầng sáng chợt lóe lên, có ── có rồi! Đánh lửa!

Đồng Thoại giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lập tức bật người dậy, cạo lớp rêu trên khúc gỗ khô, rồi phủ lên một vị trí khá bằng phẳng trênthân gỗ, sau đó cầm lấy chiếc răng thú bắt đầu ma sát chuyển động. Lần này, quái vật cũng không ép cô nữa, mà ngồi xổm xuống một bên quan sát tỉ mỉ hành động kỳ quái của cô.

Không biết đã ma sát bao lâu, cô cảm thấy được cái răng thú trong tay đã phát bỏng, lớp rêu cũng đã bắt đầu bắn ra mấy tia lửa nho nhỏ.

Cô mừng rỡ, muốn gia tăng tốc độ lại cảm thấy hai tay đã mỏi nhừ. Chết tiệt! Đánh lửa vẫn không phải là công việc mà một người bình thường có thể làm được. Liếc mắt qua nhìn quái vật đang ngồi chồm hỗm một bên, cô vội vàng đưa cho nó cái răng thú, ý bảo nó mau ma sát như cô vừa rồi đi.

Cũng thật may mắn là quái vật không phải là loại động vật có đẳng cấp quá thấp, nó nhận lấy răng thú rồi chuẩn xác bắt đầu ma sát thần tốc, loại sức lực mạnh mẽ này ma sát trên lớp rêu khiến tia lửa bắn ra càng ngày càng mạnh.

Đồng thoại vội vàng đắp thêm một ít rêu lên, sau đó dùng miệng thổi nhè nhẹ. Cuối cùng, sau một trận khói dày đặc, ‘Bùng’ một tiếng, một ngọn lửa từ trong lớp rêu bùng ra, bốc cháy lên rồi.

Cô mừng như điên, nén lại tâm tình kích động, cẩn thận từng ly từng tý đặt mấy khúc gỗ dưới đất lên trên lớp rêu.

Trong thế giới viễn cổ, lửa, thứ tượng trưng cho trí tuệ, văn minh đã bắt đầu uyển chuyển, khoan khoái mà nhảy múa. Cô kích động đến suýt chút nữa lệ nóng quanh tròng, cuối cùng cũng không cần ăn thịt sống nữa rồi!

Cô cầm lấy cái đùi thú còn lại đặt lên trên đống lửa, không lâu sau, trên đống lửa đã tản ra hương thơm của thịt nướng.

“Nhìn thấy chưa? Tao không ăn thịt sống, tao chỉ ăn thịt chín thôi!” Cô giống như tuyên thệ mà đưa miếng thịt nướng đến trước mặt quái vật.

Quái vật ngạc nhiên nhận lấy cái đùi thú đã được nướng chín, lật qua lật lại trước trước sau sau, nhìn nhìn rồi lại ngửi ngửi mới xé một miếng thịt nướng đưa tới.

Lần này, Đồng Thoại không từ chối nữa mà phối hợp há miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.