Vừa rạng sáng hôm sau, trước cửa nhà trí giả của bộ lạc Mông Tạp lại trình diễn một trận giằng co, nhân vật xuất hiện gồm: Trát Nhĩ, Lam Nguyệt, Sơn, Lưu, Thạch, Tô Hòa Khôn còn có cả Tiểu Bàn Nữu nữa.
“Trát Nhĩ, em muốn đi… Anh đừng lo quá thế, em ổn mà.” Lam Nguyệt thử nói lí.
“Không… Lam Lam… Không đi được không?”Trát Nhĩ dỗ dành.
“Em muốn đi… Đứng cố níu kéo… Cây kê mà đêm qua em nói với anh ấy… Thạch cũng không rõ lắm… Em nhất định phải đi.” Lam Nguyệt nóng nảy.
“Anh dẫn họ đi… Em không đi đâu cả… Lam Lam nghe lời nào… Anh sẽ rất lo lắng.”Trát Nhĩ vuốt ve.
“Đừng có níu… Kháo*… Trát Nhĩ… Anh không cho em sẽ tự trốn đi.” Lam Nguyệt nổi điên.
*Kháo là từ chửi tục.
“Lam nha đầu à, đừng đi nha, thứ này quan trọng lắm à? Bảo bọn Trát Nhĩ đào về là được rồi.” Già Sơn ở một bên khuyên nhủ, Tô lo lắng nhìn Lam Nguyệt, Tiểu Bàn Nữu thì chớp chớp mắt.
“Lam, hay là em vẽ ra để cho Thạch dựa theo đó mà đào, kiểu gì cũng sẽ đào ra mấy cây đúng.” Khôn đề nghị.
“Sư phụ… Con đã bảo là ngài không đi được đâu mà, ngài cứ ở lại trong bộ lạc mà ngẩn người là được rồi mà.”Thạch có vẻ hả hê, Già Lưu liền quất Thạch.
“Em gái anh… Trát Nhĩ… Buông tay ra… Em nhất định sẽ trốn đi.” Lam Nguyệt bùng nổ rồi.
“Được rồi, nhưng không được cách xa anh quá ba bước.”Trát Nhĩ thỏa hiệp.
“Không cách xa… không cách xa mà.” Lam Nguyệt thỏa hiệp.
“Trông con bé cho kĩ, mất cọng lông nào thì đánh cậu.” Già Sơn uy hiếp.
Trát Nhĩ xếp sắp đội săn bắn, Lam Nguyệt thu xếp việc gieo trồng của nhóm phụ nữ, hai lão đầu trông đám trẻ, một nhóm thì nấu muối, hơn hai mươi người đi khai hoang đất, lúc xuất phát Thạch thiếu niên dẫn đường, đến rừng rậm sương mù bên kia bờ sông, một đường không nghỉ, khi đi đến chỗ dòng suối nhỏ nơi Thạch phát hiện cây kê thì cũng đến giữa trưa, Lam Nguyệt nhìn một vùng kê rộng bên dòng suối, cảm thấy trận ầm ĩ ban sáng thật đáng giá.
Kê và cỏ dại mọc hỗn tạp, Lam Nguyệt giảng giải cho những người khai hoang cách phân biệt kê với cỏ dại, bảo họ phải đào cả đất, không thể làm đứt rễ, mọi người bắt đầu cầm cuốc vây quanh cây kê xem xét, Thạch chỉ phụ trách dẫn đường, hắn không có hứng thú với những thứ không phải là dược thảo, chào Lam Nguyệt xong thì chạy vùn vụt sang rìa bãi cỏ tìm tòi.
Lam Nguyệt đang ôm bữa trữa của mình gặm, căn thử đã nướng chín rất bự, chỉ có cách ôm gặm, gặm được một nửa đã no căng, Trát Nhĩ cầm ăn nốt, lúc buông Lam Nguyệt ra hắn đã liếc mắt cảnh cáo vô số lần, rồi đi giúp mọi người đào kê, Lam Nguyệt cũng biết Trát Nhĩ cảnh cáo cô không được rời khỏi tầm mắt của hắn, Lam Nguyệt thấy chẳng sao cả, cô ngồi nghịch nước ngay dòng suối bên bãi kê.
Nước rất nông, xem ra cũng sắp cạn rồi, có thể là suối do nước mưa chảy thành, trời mà không mưa thì cạn, Lam Nguyệt đi theo dòng nước, cầm côn gỗ khuấy chút nước còn sót lại, làm toàn bộ đục ngầu lên, trước dòng suối là kê, sau là một đống đá tảng lớn, đống đá chồng chất lên nhau cao dễ tới năm mét, Lam Nguyệt bò lên trên đỉnh đống đá, dưới ánh mắt cảnh cáo của Trát Nhĩ, gượng cười ngồi trên đỉnh, ngắm cảnh rừng rậm sương mù.
“Tuuuu… tuuuuuu…” Tiếng rống như của thú non vang lên trong đống đá mà Lam Nguyệt đang ngồi.
Ồ, gì thế nhỉ. Lam Nguyệt nghe tiếng thì đoán là thú non, chỉ là không biết loại thú nào, Lam Nguyệt ngẫm nghĩ lại liền nhảy từ trên đống đá xuống, có ý tách đống đá ra xem thử.
Dưới đống đá không ngờ lại rỗng, Lam Nguyệt đẩy mấy tảng đá nhỏ ra, phát hiện bên dưới rỗng không, nàng ngó bên trong thăm dò, có một con vật nhỏ chắc cũng cỡ nàng kẹt ở bên trong kêu tuu tuu, Lam Nguyệt định lùi ra ngoài, đột nhiên mặt cảm thấy như có gì đó trơn trượt, Lam Nguyệt sờ soạng vật thể dán vào trên mặt, cái mũi… mũi dài… con voi… chỉ e đây là voi ma mút, hình thể cũng không khác nàng là bao, chắc chắn vẫn chưa trưởng thành.
Lam Nguyệt gọi đám Trác Nhĩ vận chuyển đá ra, quả nhiên là một chú voi con, coi dáng này hẳn là mới sinh chưa lâu, không biết cha mẹ nó ở đâu nữa, Lam Nguyệt thấy vết trầy ở hai bên thân nó, Lam Nguyệt lấy cỏ cầm máu ở chỗ nhóc Thạch bôi cho nó, Trác Nhĩ không cho, dù sao voi cũng là mãnh thú, Lam Nguyệt nhìn chú voi con kêu tuu tuu, liền cam đoan với Trác Nhĩ vô số lần,mới tới lau vết thương cho nó.
Lạ là voi con không có động tác gì tấn công Lam Nguyệt, ngược lại còn thân mật điều khiển vòi cọ cọ mặt Lam Nguyệt, Lam Nguyệt nghĩ có lẽ là nó coi mình như là mẹ rồi, bởi vì mùi đầu tiên mà nó cảm nhận được là Lam Nguyệt, voi con chỉ bị đá kẹp trầy da thôi.
Lam Nguyệt xử lí vết thương xong, nó lại đảo quanh Lam Nguyệt, Trác Nhĩ đi qua đoạt lại Lam Nguyệt ôm vào lòng, trừng mắt nhìn nó, voi con có bản năng trời sinh, đại khái cho rằng Trác Nhĩ rất mạnh, liền cúi đầu kếu tuu tuu, không dám cọ Lam Nguyệt nữa, Lam Nguyệt buồn cười vỗ vỗ vòi voi, nhóc con được chữa lành, lại vui vẻ lên.
Lam Nguyệt gọi mọi người tìm xung quanh, nếu như thấy bầy voi nào thì đem voi con trả về, người đi tìm về chỉ đưa cho Lam Nguyệt một đoạn chân voi cực to, Lam Nguyệt ngờ rằng đây là chân voi mẹ, bởi vì nó mới sinh, Trác Nhĩ bảo nó là thú non, xung quanh lại chẳng thấy con voi nào, cái đoạn chân này có khả năng cao là của mẹ nó rồi.
Lam Nguyệt nghĩ Trác Nhĩ đã từng đi săn ngà voi ma mút, muốn hỏi chỗ nào có bầy voi để đưa nó tới, ai biết nhóc con này Lam Nguyệt đi đâu thì theo đấy, Lam Nguyệt đành buông việc hỏi chuyện bầy voi, mang nó về bộ lạc trước, may ra thì ngày nào đó gặp ba nó rồi trả nó lại, Lam Nguyệt ngẫm kỹ lại rồi mang voi con về bộ lạc, mọi người mỗi người một giỏ kê, nhưng còn nhiều lắm, chưa đào xong, mai lại gọi họ đi đào tiếp.
Về bộ lạc thì sẽ cấy kê ở mảnh đất ven sông, Lam Nguyệt thấy chúng sinh trưởng ở cạnh nguồn nước, cũng cứ cấy như vậy là được, mảnh đất ven sông rất lớn, dù cấy hết kê cũng không hết đất, về sau thu hạt giống rồi lại mở rộng diện tích trồng, đáng tiếc lúc đó tiểu Thạch lại xí trồng thảo dược rồi, Lam Nguyệt quy hoạch xong việc trồng kê rồi trở về bộ lạc, voi con hấp tấp theo sau.