Hôm sau Lam Nguyệt dậy thật sớm. Đêm qua Lam Nguyệt và Trát Nhĩ cứ nghĩ
mãi đến chuyện đại điểu mà cả đêm không sao ngủ được. Hai người vội vàng ăn xong điểm tâm rồi Trát Nhĩ nhanh chóng đi ra ngoài an bài người đi
tuần tra, sau đó tổ chức tổ thợ săn đi thăm dò xem hang ổ chim thủy tổ ở đâu. Hiện tại chắc không thể đi săn được nữa. Thương vong thảm thiết
trước kia đã là bài học xương máu lắm rồi, một khi chuyện tình đại điểu
còn chưa giải quyết xong thì lòng người trong bộ lạc vẫn không thể yên
tâm được. Lam Nguyệt cơm nước xong xuôi cũng gấp gáp lấy than củi ra bôi bôi vẽ vẽ trên da thú.
“Lam nha đầu, đừng để mình mệt mỏi” Già
Sơn cầm chén trúc tới rót nước cho Lam Nguyệt. Ông nhìn Lam Nguyệt mà
thấy thương cho thân thể cô không thôi, khổ cho đứa nhỏ này rồi, aiz…
“Cha Sơn, con không sao đâu ạ. Dạo này cha đừng đi ra ngoài. Để chút nữa con gọi người đưa Lưu đến” Lam Nguyệt nói xong, uống một ngụm nước, ngẩng
đầu liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ông lão đành nói: “Cha đừng lo
lắng cho thân thể con, con đã tìm được biện pháp đối phó đại điểu rồi”
Già Sơn ừm một tiếng, không quấy rầy Lam Nguyệt nữa mà đi ra sân lật trở da thú. Bọn nhỏ đều bận rộn, ông còn có thể làm thì giúp bọn nhỏ coi sóc
nhà cửa một chút.
Lam Nguyệt vẽ đến khi thấy tạm ổn thì nói với
già Sơn một tiếng rồi đi ra cửa. Trong bộ lạc thật yên ắng, đám phụ nữ
và bọn nhỏ đều đã ẩn náu, chỉ có các nam nhân đi đi lại lại ở vòng
ngoài, một khi phát hiện thấy gió thổi cỏ lay gì liền hô hào mọi người
tới. Trát Nhĩ và Đạt đã dẫn người đi tìm hành tung đại điểu rồi. Không
phải Lam Nguyệt không lo lắng cho Trát Nhĩ, mà cô biết rõ Trát Nhĩ nhất
định phải dẫn đầu đi mới được, vì vậy cô chỉ có thể áp chế lo lắng trong lòng, dặn dò hắn không được đối chiến với đại điểu, phát hiện được phải lập tức quay lại.
Đêm qua Lam Nguyệt đã phân tích cả đêm.Cô hoài nghi, dù không biết chim thủy tổ từ nơi nào đến nhưng hẳn đang ở gần
đây, chỉ có một con đi kiếm ăn, như vậy biểu thị còn một con nữa ở gần
đây, có lẽ đã xây tổ, có khi đã xây xong, chuẩn bị đẻ trứng nữa cơ. Cho
nên mới bảo Trát Nhĩ đi thăm dò hang ổ.
“Trí giả, sao lại tới
đây? Đại điểu vẫn còn, có việc cứ bảo người gọi em đi qua là được mà”
bạn trẻ Hoắc Lý trông thấy Lam Nguyệt đi vào nhà hắn liền khẩn trương
nhìn lên bầu trời nói với cô.
Lam Nguyệt xua xua tay không để ý,
trải tấm da thú đã vẽ ra, nói với hắn: “Thứ này gọi là cung, bên cạnh là mũi tên. Tôi đến chỉ cậu cách làm ra thứ này, là vũ khí dùng để đối phó với con mồi bay trên trời”
Hoắc Lý nghe thấy vũ khí có thể đối
phó với đại điểu liền vội cầm lấy bản vẽ qua xem. Lam Nguyệt nhẹ nhàng
ngồi xuống nói tiếp: “Thứ này cậu chưa từng thấy qua, để ta nói kỹ chút. Cung dùng thân gỗ, không được quá lớn, nếu không sẽ không dễ uốn cong.
Tôi đang nghĩ xem có nên dùng trúc không, hẳn là làm cung nhỏ cũng được. Đội săn bắn phải dùng cung lớn, nên chắc phải dùng thân gỗ. Cậu nghĩ
cách tách thân gỗ ra rồi uốn cong, chứ muốn tách trực tiếp sợ là không
được.”
“Lấy một khúc gỗ ra rồi dùng dao gọt mỏng hai bên sao cho
tiện cột dây cung. Dây cung thì dùng đay bện lại thành dây thừng, độ mềm dẻo coi như tạm chấp nhận, đừng để ý tới, về sau dùng gân bắp chân con
mồi lớn làm cũng được, hiện tại chưa có. Mũi tên thì lấy cây trúc vót
ra, sau đó mài bằng xương thú, trước cứ tổ chức người mài ra mấy cây
xem. Bây giờ cậu đi tổ chức người chế tạo gấp đi. Những gì tôi nói cậu
có hiểu không?” Lam Nguyệt vừa nói vừa chỉ vào hình vẽ cho Hoắc Lý thấy
đâu là dây cung, đâu là mũi tên…
“Trí giả, em hiểu một chút rồi.
Để em đi gọi người, chị ở đây đợi chút nha, chốc nữa chị ở bên cạnh chỉ
cho nhanh” Hoắc Lý nghe xong liền buông bản vẽ xuống chạy ra ngoài.
Lam Nguyệt gọi Nhã đang vội vàng nấu nước, bảo cô đi gọi Lưu tới nhà cô
chơi với Sơn. Nhã đứng trước sân nhà mình hô một tiếng. Bạn trẻ tiểu
Thạch liền từ nhà hắn chạy ra sân. Hai nhà họ kề bên nhau, đứng ở sân
gọi một tiếng đã nghe thấy rồi.
“Nhã, cha tôi đã đến nhà sư phụ
rồi, ai kêu chị gọi cha tôi hả? Có phải sư phụ không?” Bạn trẻ tiểu
Thạch hỏi Nhã, cô gật đầu, hắn liền chạy sang.
“Sư phụ, đến đây chi vậy?” Thạch ngồi trong phòng khách nhà Hoắc Lý hỏi Lam Nguyệt.
“Mấy ngày này nên chuẩn bị nhiều cỏ cầm máu một chút, mà đừng đi hái nữa, cứ ở nhà chuẩn bị là được rồi” Lam Nguyệt dặn hắn, trước khi giải quyết
chuyện đại điểu không được ra ngoài hái thuốc, tránh cho tên đồ đệ ngốc
này bị chim ăn mất. Thạch gật gật đầu nói trong nhà đã phơi hết rồi, đợi khô sẽ nghiền thành bột.
“Trí giả, em đã về rồi” giọng Hoắc Lý
cất lên. Đằng sau hắn đi theo mười mấy người đàn ông, mỗi người đều ôm
mấy khúc gỗ lớn. Lam Nguyệt bảo họ tách mỗi khúc gỗ ra, sau đó nhanh
chóng uốn cong. Sức lực của cô không lớn bằng người Viễn Cổ, đành để họ
tự làm, nếu không với sức lực kéo cung của cô, chuyển cho bọn họ dùng
chắc chắn gãy cung luôn.
“Trí giả, uống nước” Nhã bưng một chén
trúc tới cho Lam Nguyệt, cô lơ đãng nhận lấy hớp một ngụm… Ơ… ngòn ngọt… Lam Nguyệt nhìn lại chén, bên trong lơ lửng vài đóa hoa hồng nhạt, nhụy vàng. Lam Nguyệt hỏi Nhã cái này từ đâu ra?
“Sư phụ, là con tìm
được đó. Con lấy vài loại hoa nấu nước cho thỏ với gà, uống thứ này chưa con nào chết cả ạ” Bạn trẻ tiểu Thạch hớn hở nói: “Sư phụ, xem đây, con cũng đã nếm thử rồi, vị ngọt là do bộ phận chính giữa hoa này, ăn cũng
được lắm nhưng không làm thuốc được.”
Lam Nguyệt đen mặt: “Cậu
lại nếm thử?”. Bạn trẻ tiểu Thạch vội vàng lúng túng chống chế: “Sư phụ, thật sự con thấy con mồi uống không chết mới nếm thử mà”. Sau đó bất an nói thầm: Từ lần trước thử hết cỏ tiêu chảy đâu có trúng độc, nếm chút
này cũng đâu có chuyện gì đâu.
Lam Nguyệt nghe thấy nhưng không
để ý đến hắn nữa. Lần trước ép hắn uống gan đại xà xem ra cũng có tác
dụng, vì thế không trách móc Bạn trẻ tiểu Thạch thêm nữa.
“Trí
giả, hôm qua tôi và Hoắc Lý qua nhà Vu Y có uống một lần. Tôi rất thích
vị ngọt này, ngon lắm… nên xin vu y một ít, cô đừng tức giận nữa nhé”
Nhã không hiểu rõ cách thức chung đụng giữa thầy trò Lam Nguyệt nên cho
rằng cô đang tức giận. Sớm biết như vậy đã không mang ra, hại Vu Y bị
khiển trách.
“Không sao, sư phụ là như vậy đó. Nhã, không sao đâu mà” Bạn trẻ tiểu Thạch tươi cười an ủi Nhã. Lam Nguyệt nói: “Ừ, về sau
cứ lấy ra nấu nước uống. Tiểu Thạch, dạy cho mọi người.”
“Trí
giả, vót thân cung này…” Lam Nguyệt nói xong lại bị người làm cung gọi
đến. Bạn trẻ tiểu Thạch nhẹ nhàng thở hắt ra. Không cẩn thận lỡ miệng
nói ra, thiếu chút nữa bị phạt, lần sau muốn tranh công phải nghĩ kỹ hơn nữa.
Đến chiều Trát Nhĩ trở về. Già Sơn nói Lam nha đầu đang ở
nhà Hoắc Lý làm thứ gì đó, sai hắn đi đón người. Ông thì tranh thủ xuống bếp nấu cơm. Già Lưu đi theo hỗ trợ. Trát Nhĩ đến nhà Hoắc Lý trông
thấy một đám người đang cầm gỗ và dây thừng, không biết đang làm gì, một nhóm khác thì đang gọt trúc, mài xương. Mọi người thấy hắn cũng chào
hỏi. Trát Nhĩ đến bên cạnh Lam Nguyệt. Cô thấy hắn trở về liền hỏi xem
có tìm được đại điểu không, có bị thương không? Trát Nhĩ lắc đầu bảo
không.
Lam Nguyệt cầm lấy một cái cung vừa làm xong đưa cho Trát
Nhĩ, lấy tên Hoắc Lý đang cầm trên tay còn chưa mài xong, chỉ cho Trát
Nhĩ cách sử dụng. Sau khi thấy hắn hiểu rõ rồi liền kêu Hoắc Lý đi theo
nhìn hiệu quả. Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ dựng một cọc gỗ bên cạnh bệ đá
trước núi Thạch Đầu, cô đi ra xa cách cọc gỗ một khoảng, kéo Trát Nhĩ
đến đứng sau lưng cô kéo cung vì sức cô không đủ, cô nhắm mục tiêu, sau
đó hô bảo Trát Nhĩ bắn tên.
“Vút…” một tiếng, mũi tên xé gió lao
đến đâm sâu vào cọc gỗ. Trát Nhĩ và Hoắc Lý nhìn lực sát thương của cung tên mà ngây dại. Lam Nguyệt haha cười gọi Trát Nhĩ đi nhặt tên về, bảo
hắn theo đó luyện tập. Hoắc Lý hưng phấn reo lên có thứ này có thể giết
được đại điểu rồi. Lam Nguyệt gật đầu, dặn hắn gấp rút chế tạo. Hoắc Lý
nhanh như gió chạy về làm.