“Grừ. . Grừ. . .”
Âm thanh chấn động rừng rậm đột nhiên vang lên.
Âm thanh đó truyền tới từ phía hạ du con sông. Lam Nguyệt quơ lấy ba lô,
thoắt cái trèo lên một cây đại thụ ở gần đó, giữ chặt trái tim đang đập
“thình thịch” nhìn về vị trí phát ra âm thanh.
Một con hổ khổng lồ có những chiếc răng nanh dài sắc nhọn từ phía xa đang lao vun vút về
phía cô, nó chạy đến chỗ Lam Nguyệt vứt xương thỏ thì dừng lại, cúi
xuống gặm đám xương và thịt vụn còn dư lại.
Lam Nguyệt khiếp sợ
nhìn con hổ, những chiếc răng nanh dài giống như ngà voi, cao gần gấp
đôi chiều cao 1m65 của Lam Nguyệt, là một con quái vật khổng lồ cao đến
gần 3m, cái đuôi quét ở trên lá rụng, những nơi nó quét qua đều không
còn một chút lá nào.
Trong nháy mắt Lam Nguyệt nhận ra, đây là anh bạn hổ răng kiếm Diego.
Cũng trong nháy mắt Lam Nguyệt nhận ra rằng cô đã xuyên qua rồi, nơi này
không phải là khu rừng rậm hay địa điểm du lịch gì cả. Mấy ngày hôm
trước khi nhìn thấy những loại động vật không biết tên, những cây cổ thụ hàng trăm năm, cô không cảm thấy có gì khác thường, nhưng hổ răng kiếm
đã chứng minh cô thật sự xuyên qua.
Có trở về được hay không thì
không biết, nhưng đến quá nửa là không thể trở về được. Ở đây không có
chiếc giường thoải mái cho cô nằm lên ngủ để quay về, còn mấy cách như
nhảy từ trên núi xuống hay nhảy xuống sông thì không thể tin được. Lam
Nguyệt vẫn còn rất luyến tiếc cái mạng nhỏ của mình. Mà cứ nghĩ đến, cô
xuyên qua khi đang nằm ngủ trên giường, như vậy nhảy xuống núi xuống
sông gì đó không phải là ý hay, nếu chuẩn bị không cẩn thận, không những không quay về được mà còn mất luôn cái mạng của mình. Tốt nhất là không nên bắt chước mấy quyển tiểu thuyết xuyên không kia của Tiểu Tử.
Thở dài nhìn trời. . . . Haizz. . Ông trời ơi. . . Ông đùa tôi đấy à. . . Sao lại quăng tôi xuống thời tiền sử thế này. . .
Vì sao không ném tôi đến nhà Đường hay nhà Thanh gì đó, dù gì cũng có thể
làm sát thủ, còn có thể sống qua ngày được. . . Tiền sử. . . . gào gào. . . Biết sống thể nào. . . .
Sau khi hỏi thăm ông trời xong, Lam
Nguyệt im lặng chấp nhận khả năng mình sẽ không thể xuyên trở về, lại
nhìn con hổ răng kiếm, Lam Nguyệt đoán thời kỳ có hổ răng kiếm thì chắc
hẳn là có người tiền sử, loài người dù sao cũng là loại động vật quần
cư, xem ra phải ra tìm cách ra khỏi rừng rậm để tìm loài người mới được, sống sót là quan trọng nhất. Lam Nguyệt vỗ trán quyết định, nhưng sau
đó cô lại phải hối hận vì động tác này của mình.
“Grào. . .”
Động tác của Lam Nguyệt ở trên cây đã khiến con hổ răng kiếm chú ý. Nó phát
hiện con mồi ở trên tàng cây, há miệng, nhe hàm răng sắc nhọn nhìn về
phía Lam Nguyệt bắt gầm gừ gào rống, nó đi vòng vòng xung quanh gốc cây
mà Lam Nguyệt đang đứng.
Lam Nguyệt nhìn con hổ răng kiếm, hối hận vì đem mấy thứ nội tạng vứt vào trong sông, đáng lẽ phải đào đất chôn
đi, như vậy, sẽ không dẫn dụ con mãnh thú này tới rồi, Lam Nguyệt hối
hận chỉ muốn đấm ngực dậm chân.
Nhưng cái này cũng chẳng thể trách cô, ở xã hội hiện đại làm gì có loại mãnh thú như hổ răng kiếm, còn
những loại mãnh thú bình thường khác, đối với một sát thủ như Lam Nguyệt thì không đáng sợ lắm, cho nên không tránh khỏi lơ là.
Lam Nguyệt nhìn xung quanh, im lặng như tờ, các loài động vật đều đã chạy trốn hết không còn một bóng dáng, khoảng cách giữa các cây không nhỏ, Lam Nguyệt không chắc có thể nhảy được từ cái cây mà cô đang trốn sang một cái cây khác không, khoảng cách xa quá, chuyện mà mình không nắm chắc thì tốt
nhất đừng làm. Những lùm cây thấp ở giữa hai cây đại thụ thì không cần
nói, sợ rằng sau khi nhảy qua kết quả là rơi vào bụng của hổ Diego số 2.
Trong lúc Lam Nguyệt vẫn đang suy nghĩ đối sách, hổ Diego số 2 đã bắt đầu
hành động, nó lấy thân mình vạm vỡ của mình xô vào thân cây đại thụ mà
Lam Nguyệt đang đứng.
“Rầm. . . Rầm. . .”
Mẹ nó. . Con hổ này sao mà thông minh thế, Lam Nguyệt vừa ôm chặt lấy thân cây vừa nghĩ.
Anh bạn hổ Diego số 2 xô liên tiếp mấy cái, thấy Lam Nguyệt vẫn chưa bị rơi xuống, bèn đặt móng vuốt lên thân cây mà cào cào, hẳn là đang rất buồn
bực.
Trên trán Lam Nguyệt chảy đầy vạch đen, may mà sư phụ mèo của mi còn giữ ngón nghề, không dạy cho mi biết leo cây, nếu không hôm nay
cái mạng của ta coi như là xong luôn.
Lam Nguyệt đau khổ cười, hy
vọng Diego số 2 sẽ bỏ cuộc mà rời khỏi chỗ này. Bóng đen ở trong bụi cây ở phía bên kia lại động đậy, nhưng cũng không thể khiến Lam Nguyệt chú
ý, toàn bộ suy nghĩ của cô lúc này đều đặt ở trên con hổ răng kiếm. Bóng đen nắm chặt cây giáo trong tay, nhìn chằm con hổ răng kiếm ở dưới tàng cây.