Edit: Nora
Beta: Gà
“Lam Lam… Lam Lam…”Tiếng kêu thất kinh của Trát Nhĩ quanh quẩn trên bầu trời đêm bộ lạc.
“Sao, sao, Lam nha đầu sao vậy?” Già Sơn lo lắng hô gọi bên ngoài cửa phòng
ngủ của Trát Nhĩ. Trát Nhĩ kéo cửa vọt ra, vừa chạy vừa nói: “Cha, coi
chừng Lam Lam, con đi gọi Thạch”
Bạn trẻ tiểu Thạch lật đật chạy
theo Trát Nhĩ tới, những người khác trong bộ lạc bị đánh thức cũng chạy
tới. Trát Nhĩ bao Lam Nguyệt thật kỹ ôm đến phòng khách, ở đó có hố nhóm lửa, trong phòng quá tối không nhìn thấy gì cả, dù hiện tại đã gần rạng sáng nhưng bốn phía vẫn tối om. Tiểu Thạch khẩn trương kiểm tra mạch
tay của Lam Nguyệt, cái này là do cô dạy hắn, đây không phải xem mạch,
Lam Nguyệt chưa từng học qua trung y bao giờ, đây chỉ là sờ mạch tay,
mạch cổ xem người ta còn sống không. Sau khi thấy Lam Nguyệt chỉ đang
hôn mê liền nhẹ nhàng thở ra.
“Sư phụ bị ngất lúc nào? Vì sao lại bị ngất?” Bạn trẻ tiểu Thạch hỏi Trát Nhĩ.
“Lúc nửa đêm, lúc đó… lúc đó… đang… ngất đi. Tôi gọi rất đâu Lam Lam vẫn
không tỉnh, cho đến tận bây giờ” Trát Nhĩ đỏ mặt lúng túng nói.
“Thủ lĩnh, biết nói thế nào với cậu đây … cậu cũng quá mạnh mẽ đi…” Người
trong bộ lạc như bị sét đánh thành than, thủ lĩnh thế mà làm cho trí giả bất tỉnh, lại còn cho đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Cái
tên tiểu tử thối này, ta phải cho anh một trận” già Sơn cũng như bị sét
đánh ngang taí, nếu không phải thấy Trát Nhĩ đang ôm Lam Nguyệt, hắn đã
sớm không xong với lão.
Tiểu Thạch im lặng lấy nước lạnh vỗ nhẹ
lên cổ Lam Nguyệt. Một lúc lâu sau, Lam Nguyệt tỉnh lại, vừa mở mắt ra
đã trông thấy ánh mắt mừng rỡ của Tiểu Thạch, không khỏi ngơ ngác: Tiểu
Thạch, nửa đêm không ngủ chạy đến đây làm gì?”
“Sư phụ, chị bị
Trát Nhĩ làm cho ngất xỉu, đến gần sáng vẫn chưa tỉnh lại, làm Trát Nhĩ
bị doạ sợ” Bạn trẻ tiểu Thạch bĩu môi, có phải là cậu nữa đêm không ngủ
mà chạy lung tung đâu chứ. Lam Nguyệt quay đầu trông thấy mọi người ở
cửa, lại ngẩng lên nhìn Trát Nhĩ đỏ mặt, cảm giác như có một bầy quạ đen bay qua.
“Tôi nói này thủ lĩnh, trí giả của bọn tôi mảnh mai lắm đó” Người trong bộ lạc thấy Lam Nguyệt tỉnh liền quay sang trêu đùa
Trát Nhĩ, làm cho mặt hắn càng đỏ hơn. Lam Nguyệt vẫn còn trong trạng
thái hỗn độn. Bạn trẻ tiểu Thạch tiếp tục kiểm tra nhiệt độ cơ thể sư
phụ, bình thường.
“Lại uống chút canh đi. Đợi lát tôi sẽ dạy dỗ
Trát Nhĩ” Tô bưng canh trứng đi vào, nhìn thấy sắc mặt Lam Nguyệt cũng
yên tâm chút.
“Ọc… ọe” Lam Nguyệt được Trát Nhĩ đút canh trứng
cho, vừa uống được vài hớp Lam Nguyệt đã chạy vọt ra sân nôn thốc nôn
tháo. Trát Nhĩ sợ hãi quăng chén canh đi, chạy tới vừa vuốt vừa vỗ lưng
cho cô.
“Cậu nói xem có phải trí giả mang thai rồi hay không?”
Mọi người nhìn thấy Lam Nguyệt nôn đến như vậy bèn đánh liều hỏi một
câu, rồi nhao nhao nhìn về phía vu y. Thạch bĩu môi: “Sư phụ không dạy
tôi làm thế nào để biết có em bé hay không. Chuyện này Ny mới biết. Tôi
là đàn ông.” Tô nghe vậy bèn nhanh chóng đi gọi Ny tới. Cô có cảm giác
tình trạng này rất giống lúc cô mang thai Ô Lệ.
Lam Nguyệt nôn
đến xây xẩm mặt mày, dựa vào lòng Trát Nhĩ. Trát Nhĩ ôm cô vào phòng
khách nhẹ nhàng vuốt ve. Sắc trời bên ngoài đã sáng. Ny bị Tô kéo đến,
đi tới cửa còn nói: “Tôi là học từ trí giả thôi. Cái này tự trí giả cũng biết được.” Lam Nguyệt mệt mỏi phất tay, bảo bọn họ tự tìm chỗ ngồi
xuống. Sau khi cô nhẩm tính ngày dì cả đến liền ngây ngẩn, ngẩng đầu nói với Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ, hình như em có thai rồi.”
“Khụ…” Trát
Nhĩ ngây người. Mọi người vui vẻ chúc mừng Trát Nhĩ, nói đủ các câu chúc mừng. Già Sơn kích động chạy vòng quanh trong phòng, vòng vo vài vòng
mới vọt vào phòng nói muốn chuẩn bị phòng cho đứa nhỏ. Tô vui vẻ cầm lấy tay Lam Nguyệt, dặn cô phải chú ý. Lam Nguyệt gật đầu.
Ny nói
những gì cô học được đều do trí giả dạy, bảo Tô đừng lo lắng. Cả phòng
đều bị tin tức mang thai của Lam Nguyệt làm cho vui mừng hết mức, chỉ có cha đứa bé vẫn im hơi lặng tiếng. Lam Nguyệt thắc mắc vì sao Trát Nhĩ
mãi không có phản ứng, nẩng đẩu lên thấy hắn vẫn đứng đần mặt ra, không
nhịn được vỗ vỗ mặt tên ngốc này.
“Haha… tôi sắp được làm cha
rồi” Trát Nhĩ thốt ra một câu, Tô cười nói đúng vậy. Trát Nhĩ không nhìn Tô, tiếp tục lặp lại: “Haha… tôi sắp được cha rồi”, hơn nữa còn không
ngừng lặp lại. Lam Nguyệt đen mặt. Tên ngốc này vui quá hóa khùng rồi.
Già Sơn vọt ra, đập một phát vào sau gáy Trát Nhĩ: “Còn đứng đó mà cười. Chăm sóc tốt Lam nha đầu vào, sứt mẻ miếng nào ta sẽ xử anh.”
Trát Nhĩ bừng tỉnh, ôm Lam Nguyệt bỏ lại mọi người chạy vào phòng, sau khi
đặt cô xuống giường liền hỏi không ngừng: “Lam Lam đói không? Có lạnh
không? Có muốn làm gì không? Mà thôi đừng nhúc nhích, muốn chơi gì
không?” Hắn nói một thôi một hồi, làm cho Lam Nguyệt choáng váng.
“Ngừng ngừng, em muốn đi ngủ” Lam Nguyệt mệt rồi, cũng lười quản cái tên vì
sắp làm cha mà trở nên ngốc nghếch này, ngả đầu xuống nằm ngủ. Trát Nhĩ
vội vàng ngậm miệng, vỗ nhè nhẹ dỗ Lam Nguyệt. Bên ngoài Tô cũng đuổi
mọi người tản đi.
Trưa hôm đó Lam Nguyệt vừa mở mắt ra đã trông
thấy một đôi mắt đen láy chăm chú nhìn mình, thấy cô tỉnh liền nói: “Lam Lam… còn muốn ngủ sao? Có đói không? Uống nước nhé?”
Lam Nguyệt
vỗ trán: không phải tên ngốc này vẫn ngồi nhìn cô từ lúc ngủ đến giờ
chứ? Lại còn không nhúc nhích nữa chứ. Ai đến lôi tên ngốc này đi giùm
cái.
“Trát Nhĩ, em chỉ mới mang thai, từ giờ đến lúc sinh còn rất lâu. Anh định không ra ngoài, ở nhà chăm sóc em đến lúc sinh con đấy
chứ ?” Lam Nguyệt muốn nói lý với tên ấm đầu này, ai biết vừa nói, Trát
Nhĩ đã lao ra ngoài. Trong đầu Lam Nguyệt đầy dấu chấm hỏi: lại bày trò
gì nữa đây?
“Lam Lam, tôi đã nói với Khôn và Đạt rồi, sau này hai người họ sẽ thay phiên nhau dẫn người đi săn” Chưa đầy một khắc đã thấy Trát Nhĩ vọt trở về, tiếp tục đắm đuối nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt kiềm chế đến suýt bị nghẹn chết.
Đương nhiên Lam Nguyệt không thể nào để cho Trát Nhĩ trông coi cô cả ngày, cô sẽ bị hắn làm cho phiền chết.
Ngay ngày hôm sau cô đã tống Trát Nhĩ đến đội đi săn. Lúc ra đi hắn còn
ai oán nhìn chằm chằm Lam Nguyệt. Lam Nguyệt mặc kệ, trở về phòng, bưng
canh cá Tô đưa đến lên uống, có con rồi phải chú ý cân đối dinh dưỡng,
hiện tại là cô ăn cho hai người, cần phải chú ý nhiều thứ, mới có thể
thuận lợi sinh con. Hơn nữa ở thời viễn cổ không có bệnh viện phụ sản,
càng phải chú ý nhiều hơn.