“Khôn. . Mộc Sa. . Hoắc Lí . . . $£¥℃¤¢$£¥℃¤¢”
Nhìn mấy tên đàn ông ôm nhau, vỗ ngực nói chuyện với nhau, quanh Lam Nguyệt phủ đầy
vạch đen, thì ra là quen biết, cũng may không ra tay, hiểu lầm lớn rồi.
Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt vào ngực ngồi lên trên tảng đá, rồi cầm quả dừa tách
ra cho cô ăn, sau đó bắt đầu cùng ba người viễn cổ kia nói chuyện không
ngừng. Tuy nghe câu được câu chăng, nhưng nhìn cách nói chuyện của bọn
họ thì Lam Nguyệt biết người cao tên là “Khôn”, người nhìn giống trưởng
nhóm tên là “Mộc Sa”, còn người thấp nhất là “Hoắc Lí “. Bọn họ đang nói chuyện gì, Lam Nguyệt hoàn toàn không hiểu, chỉ lo ăn quả dừa thôi,
Trát Nhĩ còn bất chợt xoa xoa bụng nhỏ cho cô, mãi sau này Lam Nguyệt
mới biết được câu chuyện mà bọn họ nói ngày hôm nay. Ngày đó mấy người
bọn họ đuổi theo Hổ răng kiếm đến rừng rậm, sau đó chia nhau đi tìm. Sau khi gặp cô giết Hổ răng kiếm, Trát Nhĩ liền dẫn cô ra khỏi rừng rậm,
đám người Mộc Sa lần theo dấu vết đến chỗ Trát Nhĩ chôn đầu hổ, rồi ở
trong hang núi mà bọn cô từng nghỉ lại tìm thấy dấu chân của hai người,
một trong đó là dấu giày du lịch của Lam Nguyệt. Bọn Mộc Sa không biết
Trát Nhĩ mang theo động vật gì, nhưng biết được Trát Nhĩ đã giết Hổ răng kiếm, liền rời khỏi rừng rậm, trên đường còn tìm hai người khác nên trì hoãn đến bây giờ mới gặp được bọn cô.
“Trát Nhĩ. . . $£¥℃¤¢”
Mộc Sa chỉ vào Lam Nguyệt, hỏi Trát Nhĩ.
Lam Nguyệt không biết Trát Nhĩ nói với Mộc Sa như thế nào, tuy cô nhìn thì
đoán chắc rằng Mộc Sa đang hỏi cô là ai, nhưng lại không nghe hiểu được
cả câu: nhất định phải học bằng được tiếng viễn cổ mới được, không thể
giao tiếp đúng là khó chịu mà.
Lam Nguyệt đang âm thầm hạ quyết
tâm, chợt lơ đãng nhìn thấy Mộc Sa lặng lẽ ném lông gà mà hắn vừa định
đưa cho cô, ngẩng đầu nhìn mấy người khác không chú ý, khóe miệng cô
giật giật, không phải vừa rồi muốn tặng cho ta sao? Sao đã ném đi rồi?
Tặng lông gà để làm gì? Tỏ tình? Cho nên không thể tặng trước mặt Trát
Nhĩ? Lam Nguyệt nghi ngờ nhìn Mộc Sa, âm thầm phỏng đoán ý nghĩa của
lông gà.
Bọn Trát Nhĩ nói chuyện một hồi, hắn ôm Lam Nguyệt, cầm
túi của cô lên, dẫn đầu đi về phía hang núi, bọn Khôn xách con mồi đã xử lý xong đi theo phía sau, Mộc Sa đi cuối cùng, thỉnh thoảng lại liếc
nhìn Lam Nguyệt ở trong ngực Trát Nhĩ.
Đến hang núi, đám người Mộc Sa lần đầu tiên được nếm thử mùi vị thịt nướng, liền lập tức đi thu
lượm một đống củi lớn, sau đó học Trát Nhĩ cách nướng thịt, mùi tanh của thịt sống quá nồng, người viễn cổ đã cảm thấy rất rõ ràng rằng thịt đã
nướng chín mới đúng là đồ ăn.
Thấy Lam Nguyệt nấu nước bằng nồi
đá, Mộc Sa và Khôn cũng lập tức đi tìm tảng đá, sau khi cơm nước xong,
dưới sự hướng dẫn của Trát Nhĩ ngồi đục nồi đá. Trát Nhĩ vẫn đang mài
kim bằng xương cho Lam Nguyệt, thứ đồ chơi này không thể mài xong trong
chốc lát được, Trát Nhĩ nhớ lại hình vẽ mà Lam Nguyệt vẽ cho hắn, nhìn
kim trên tay, nghĩ buổi tối trước khi ngủ phải cố mài xong cho Lam
Nguyệt, nhất định phải chuẩn bị xong những món đồ mà cô thích.
“Trát Nhĩ. . . Đi sao?”
Lam Nguyệt nghĩ hắn tìm được đồng bạn rồi thì liệu có phải lập tức lên
đường hay không? Bọn họ đã ở đây được hai ngày rồi, Trát Nhĩ lắc đầu,
tiếp tục mài kim xương.
Lam Nguyệt không biết khi nào bọn họ mới
rời đi, bèn bảo Trát Nhĩ đục hai cái nồi đá nhỏ, mặc kệ chuyện đi hay ở, chẳng bằng đi tìm xem có rau dại gì hay không, ngày nào cũng ăn thịt
nướng, miệng cô sắp phun ra lửa rồi.
Phạm vi hoạt động của Lam
Nguyệt chỉ quanh quẩn ở trong hang núi với bìa rừng Mông Tạp, Trát Nhĩ
ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô, Lam Nguyệt cũng biết điều đó, cho nên
lúc cô tìm kiếm cái gì đều cố gắng duy trì ở trong tầm nhìn của Trát
Nhĩ, có gì kinh động Trát Nhĩ sẽ lập tức vọt tới trước mặt cô. Lam
Nguyệt đã dần quen với sự bảo vệ như vậy của Trát Nhĩ, cẩn thận tìm xem
có rau dại gì hay không.
Đến lúc trời sẩm tối, Lam Nguyệt đã tìm
được một loại rau dại. Cô không dám học Thần Nông, loại rau gì cũng nếm
thử, chọn loại rau này là bởi vì nhìn nó rất giống cải thìa, nhưng rễ
rất nhỏ, Lam Nguyệt không quan tâm, quy cho đây là cải thìa chưa tiến
hóa hết. Cô nếm thử, đúng là có vị giống cải thìa, bèn nhổ một bó to,
rửa sạch bằng nước sông rồi ôm về hang.
Trát Nhĩ ngừng mài kim,
cầm chiếc nồi đá nhỏ đã đục xong đi rửa sạch, bọn Mộc Sa cũng đã đục
xong nồi đá, Lam Nguyệt chia đống lửa ra làm ba, mấy người Mộc Sa lấy
thịt ở trong lá cây ra nướng, vừa ăn vừa nói những câu bằng tiếng viễn
cổ mà Lam Nguyệt nghe không hiểu.
Trát Nhĩ lấy thịt chuẩn bị
nướng, Lam Nguyệt ngăn hắn lại, lấy con dao găm từ chỗ hắn, nhận lấy
thịt, tìm một khối đá, rửa sạch rồi bắt đầu thái thịt, sau đó bảo Trát
Nhĩ đổ nước vào nồi đá để nấu. Trát Nhĩ bắc nồi đã đổ đầy nước lên trên
đống lửa, cho thêm củi, sau đó nhìn Lam Nguyệt thái thịt. Lam Nguyệt
thái thịt xong thì bỏ vào nồi đá để hầm, hầm được một lúc, dùng cành gỗ
đâm xuống, thịt hầm chín rồi. Trong lúc đó, đám người Mộc Sa cơm nước
xong thì lấy nước ấm vừa uống vừa nói chuyện với Trát Nhĩ. Lam Nguyệt
thấy thịt đã chín tới, bèn cho cải thìa vào, đợi nước sôi một lần nữa là chín, rồi bảo Trát Nhĩ đổ canh thịt từ nồi đá to sang hai cái nồi nhỏ
(thật ra là bát đá), lại đưa cho hắn mấy miếng thịt lớn để nướng, sức ăn của Trát Nhĩ lớn lắm, sau đó lấy lá cây ẩm phủ lên đống lửa, gọi Trát
Nhĩ đi ăn cơm.
“Rốt cuộc đã được ăn canh rồi, tuy không có muối, nhưng may mà có cải thìa, hương vị của canh thơm lừng đậm đà quá.”
Lam Nguyệt vừa cảm thán vừa sung sướng uống canh, Trát Nhĩ ở bên cạnh cũng
húp một cái, quay đầu lại liếc nhìn Lam Nguyệt, rồi lại vùi đầu húp canh “soàn soạt”. Mấy người Mộc Sa tò mò nhìn Trát Nhĩ, Trát Nhĩ đưa cho bọn họ mỗi người uống một ngụm. Nghe bên kia đám Mộc Sa và Trát Nhĩ gào to
ầm ĩ, Lam Nguyệt cảm thấy đã không phí công nấu nồi canh thịt cải thìa
này.