Viễn Cổ Y Điện

Chương 29: Chương 29




Cương Đột ngẩn ra, động tác ngừng lại, quay đầu lại nhìn xuống, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc hắn đang muốn xoay người đi ra ngoài nhìn xem là chuyện gì, thì Mộc Thanh sợ đến ngây người.

Cô nhìn thấy một người xuất hiện dưới ánh lửa mờ mờ trong huyệt động dơ bẩn.

Hắn giống như đang chạy vội mà đến, trong mắt lóe lên ánh sáng phẫn nộ và khát máu.

Như một vị thần đến báo thù.

“Ly Mang!”

Cảm xúc mừng như điên từ đáy lòng cô nhanh chóng tràn ra ngoài, cô chợt tung mình đứng dậy khỏi mặt đất, tận lực chạy tới một góc cách xa Cương Đột .

Trên tay Cương Đột không có vũ khí, cô phải phòng ngừa mình bị hắn bắt được, trở thành vũ khí uy hiếp Ly Mang .

Sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, quả nhiên Cương Đột lập tức quay trở về, đưa tay muốn bắt lấy Mộc Thanh, nhưng mà vô ích.

Ở trong nháy mắt này, Ly Mang đã đánh tới.

Cuộc chiến đấu kết thúc rất nhanh, Ly Mang đã chế trụ Cương Đột.

Hắn dùng thanh đao sắc bén kia chống trên cổ họng Cương Đột, sắc mặt âm trầm.

Lưỡi đao dần dần dời lên trên.

Hắn không có do dự giơ tay chém xuống,

Một tiếng kêu gào thê thảm có thể so với tiếng kêu địa ngục giữa nhân gian, lỗ mũi Cương Đột bị gọt sạch, máu tuôn chảy ra.

Tộc nhân Cương Đột nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới, tức giận kêu gào lên.

Ly Mang bỏ qua Cương Đột, tránh khỏi cây mâu của người đầu tiên xông lên phía trước, tay trái túm lấy duệ mâu của hắn, tay phải nặng nề mà xẹt qua cổ của hắn.

Lại là một tiếng hét thảm, người nọ té xuống mặt đất vùng vẫy một hồi liền bất động, vũng máu lớn không ngừng trào ra từ trong miệng và trên cổ hắn, thấm ướt mặt đất.

Trong không khí tràn đầy mùi máu tanh.

Các tộc nhân Cương Đột sợ đến ngây người, bọn họ chưa từng thấy qua ai có thể giết chết một người nhanh như vậy, thậm chí còn không thấy rõ hắn rốt cuộc là động thủ như thế nào. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ không thể tin.

Ly Mang bước lên trước một bước, bọn họ liền lui về phía sau một bước, dần dần thối lui đến miệng huyệt động.

Ly Mang xoay người sải bước đến trước mặt Mộc Thanh, mạnh mẽcầm lấy tay cô.

Ánh mắt hắn nhìn cô giống như là nhìn bảo vật trân quý nhất. Ánh mắt như vậy làm cho mũi cô chua lên trong nháy.

Cô rất muốn nhào tới trong lòng ngực của hắn mà khóc thỏa thích, muốn nghe tiếng hắn an ủi mình.

Nhưng cô nhịn được, bây giờ bọn họ còn không có an toàn.

Ly Mang so sánh với cô càng rõ điều này hơn, cho nên hắn rất nhanh buông lỏng tay cô ra, ý bảo cô đi theo phía sau mình.

Hắn ôm Cương Đột bị thương còn đang giãy dụa trên mặt đất lên tay, đem đao chống ở miệng cổ họng hắn, hướng cửa động từ từ đi.

Cương Đột đã đau đến nói không ra lời, trong cổ họng phát ra tiếng vang ô ô, giống như ác quỷ.

Các tộc nhân của hắn từ từ lui về phía sau, rốt cục cũng lộ ra một cái lối đi, nhưng vẫn không muốn cứ như vậy mà thả bọn họ rời đi.

Mộc Thanh theo sát Ly Mang, đi tới miệng huyệt động.

Đột nhiên cô nhìn thấy phía trước cách đó không xa có ánh lửa chớp động, còn mơ hồ truyền đến tiếng chửi rủa thét chói tai của các nữ nhân .

Các tộc nhân Cương Đột cũng chú ý tới, biểu cảm trên mặt lập tức đại biến, sợ hãi kêu lên, cơ hồ là không chút do dự lập tức hướng nơi đó chạy đi.

Mặc dù ngày hôm qua trời mưa, nhưng một ngày hôm nay mặt trời chói chang thiêu đốt, đến trễ thì một ngọn lửa nho nhỏ đủ để biến thành đại hỏa. Bình thường bọn họ vô cùng chú ý đến điểm này, phụ cận nơi đó tuyệt đối không có mồi lửa thiêu đốt. Hiện tại lại bị cháy, thật sự có chút kỳ hoặc.

Đó là chỗ bọn họ dự trữ lương thực và da thú, nếu như bị đốt rụi, thì đồng nghĩa với mùa đông này sẽ có thêm một số người chết.

Ly Mang nhìn thoáng qua phương hướng ánh lửa, tựa hồ như suy nghĩ điều gì đó rồi vứt bỏ Cương Đột trên tay .

Hắn cõng Mộc Thanh, nhanh chóng rời đi cánh rừng lúc ban ngày.

Cô an toàn.

Ly Mang thật sự đã trở lại cứu cô, hơn nữa còn tới nhanh như vậy.

Đôi tay Mộc Thanh bám vào hắn thật chặt, dán mặt trên vai tựa vào tấm lưng rộng của hắn, lệ rơi lã chã, thấm ướt phía sau lưng của hắn.

Ly Mang chạy trốn thật nhanh, cõng trên lưng một người có sức nặng giống như cô, đối với hắn mà nói là chuyện dễ dàng.

Hắn một mực lên đường, không có ngừng nghỉ.

Bộ tộc Cương Đột từ trước đến giờ nổi danh tàn khốc bền bỉ, Cương Đột còn hơn thế. Sở dĩ mới vừa rồi hắn không có giết chết tên đó, chỉ vì không muốn làm cho bộ tộc của mình chịu tai hoạ báo thù cho đầu lĩnh của bọn họ. Nhưng thù này nhất định đã kết rồi. Bởi vì cứ như vậy bỏ qua cho Cương Đột, hắn làm không được. Cắt mũi của gã, chỉ vì phải trừng phạt việc gã động đến nữ nhân của hắn.

Mãi cho đến nơi hắn cảm thấy đã an toàn rồi, hắn mới ngừng lại.

Vùng này là vùng núi, có rất nhiều huyệt động thiên nhiên. Hắn tìm được một huyệt động thích hợp, để Mộc Thanh xuống. Dùng đá lửa bỏ trong túi da trên người đánh lấy lửa, đốt lên một đống lửa. Sau đó hắn đến cửa động, bẻ gãy rất nhiều cành lá mềm mại rồi tìm khối đất bằng phẳng, lót một tầng thật dầy.

Mộc Thanh nhìn hắn, cô biết chính hắn có thể cứ như vậy ngủ ở trần truồng trên mặt đất cứng rắn, hắn chỉ tận lực muốn làm cho cô thoải mái dễ chịu chút ít thôi.

Làm xong những thứ này, hắn ôm Mộc Thanh đến chỗ đống cành lá vừa trải lên.

“Đói không?”

Hắn nhìn Mộc Thanh hỏi.

Mộc Thanh lắc đầu, túm tay của hắn.

Hiện tại cô cái gì cũng không muốn ăn, cô chỉ muốn để cho hắn ôm chặt lấy mình, làm cho cô cảm nhận được lực lượng đến từ chính thân thể của hắn .

“Ôm lấy em. . . . . .”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong giọng nói gần như đầy vẻ khẩn cầu..

Nếu như hiện tại có cái gương, để Mộc Thanh thấy rõ bộ dáng chật vật của mình, cô nhất định sẽ xấu hổ chết mất, sao còn dám như vậy nói chuyện với hắn.

Nhưng Ly Mang không quan tâm. Giờ phút này mặt cô bẩn thỉu, tóc rối tung, y phục dính đầy bùn bẩn, còn có nước mắt chưa khô của cô, rơi vào trong mắt hắn chỉ làm cho hắn đau lòng, và lần nữa nhắc nhở mình cô đã từng bị qua thương tổn như thế nào .

Hắn ôm cô trong ngực thật chặt, dùng lời nói ôn nhu nhất mà hắn có thể nghĩ đến an ủi cô, hắn thậm chí gọi cô là “Bảo bối”, đó là từ mà trước đó có đánh chết hắn cũng cảm thấy không thốt ra khỏi miệng được, nhưng bây giờ tự nhiên bật thốt lên như vậy, một lần tiếp một lần.

Nước mắt Mộc Thanh tràn ra. Hắn càng an ủi cô, cô càng cảm giác mình muốn khóc, đến cuối cùng thậm chí khóc đến nức nở, thở không ra hơi.

Tay chân Ly Mang lộ ra vẻ luống cuống. Hắn nôn nóng bất an không ngừng ở sau lưng vỗ về cô, hôn lên nước mắt đang rơi xuống của cô, nhưng không có tác dụng.

Đột nhiên hắn nghĩ đến đêm đó cô nằm dưới thân thể mình, đến cuối cùng còn lộ ra vẻ mặt vui vẻ, đột nhiên hắn có loại cảm giác đã nghĩ ra cách.

Hắn cởi bỏ quần áo của cô, làm cho thân thể trần truồng của cô cùng mình kề nhau thật chặt, sau đó tiến vào cô.

Hắn phát hiện quả nhiên cô từ từ ngưng nức nở, chẳng qua là mắt nhắm lại ôm sau lưng của mình thật chặt, trong miệng nhẹ giọng lầm bầm kêu tên của hắn.

Lần đầu tiên hắn cảm giác tên mình được cô dùng âm thanh thấp như vậy gọi, đúng là êm tai dễ nghe như thế, thậm chí gây ra cho hắn một loại khoái cảm run rẩy.

Hắn một mực dây dưa cùng cô, dùng sức rong ruỗi trong cô, nghe cô lần lượt thét chói tai kêu lên tên của hắn, như si như say, cho đến cuối cùng cô kiệt sức, bắt đầu lắc lắc thân thể nhỏ giọng cầu khẩn hắn, lúc này hắn mới dùng sức đem lửa nóng của mình phun vào đất đai màu mỡ của cô.

Mộc Thanh trong lúc hết sức khoái cảm và mỏi mệt liền ngủ thật say. Sáng sớm ngày thứ hai khi cô tỉnh lại, lúc này mới nhận thấy toàn thân đau nhức.

Ly Mang còn đang ngủ, một cánh tay khoác thật chặt lên hông của cô.

Cô cắn môi dưới có chút sưng của mình, cái đầu chôn trong ngực của hắn không nhúc nhích, len lén cười.

Sáng sớm khi tỉnh lại có thể nhìn thấy hắn đầu tiên, cảm giác như thế thật quá tốt.

Cô nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi, ngủ hết sức an ổn. Mấy ngày hôm trước vì cực độ khẩn trương và khủng hoảng, cộng thêm đêm qua điên cuồng tiêu hao quá nhiều tinh lực của cô, hiện tại Ly Mang ở bên người cô rồi, cô có thể thỏa thích phóng túng mình ngủ đủ.

Cô ngủ thẳng tới gần buổi trưa mới tỉnh lại, thỏa mãn duỗi thật dài cái lưng mỏi, đột nhiên nghĩ đến Ly Mang cô lập tức mở mắt.

Ly Mang đang ở bên người cô, hai mắt không chớp không nháy mà nhìn cô.

Hắn đã sớm tỉnh lại, chỉ là thấy cô dựa vào ngực mình ngủ rất sâu, sợ đánh thức cô, cho nên vẫn bất động phụng bồi cô ngủ, thấy cô rốt cục tỉnh lại nên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô.

Đột nhiên Mộc Thanh nhớ tới mình đêm qua khi khóc thê thảm trong ngực hắn giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ, lúc này hắn mới cùng mình quan hệ, thì cảm thấy có chút quẫn, mặt có chút nóng lên, từ từ ngồi dậy, không dám nhìn hắn.

Ly Mang cười nhẹ một tiếng, ngồi dậy theo, thu thập mình thỏa đáng rồi cầm y phục của cô giúp cô mặc vào.

Lúc Mộc Thanh đứng lên, không nhịn được mà phát ra tiếng kêu đau.

Ngày hôm qua quá mức khẩn trương, cô không có cảm giác. Một đêm nghỉ ngơi cùng tinh thần buông lỏng, hiện tại cô mới chú ý tới chân mình vết thương chồng chất, đau đến quả thực không dám dẫm lên trên mặt đất.

Ly Mang đỡ cô, ngồi chồm hổm nhìn chân của cô xem xét.

Một đôi chân vốn mềm mại của cô, hiện tại đã thê thảm không nỡ nhìn, khắp nơi là dấu vết bị cạo xước, lòng bàn chân sưng đến lợi hại.

Hắn không để cho cô đi thêm một bước nào trên đường nữa, vẫn luôn cõng cô đi lại, dọc theo phương hướng lúc đến.

Thời điểm hoàng hôn, bọn họ nhìn thấy một bờ suối, tìm chỗ ngồi xuống. Mộc Thanh thống khoái tắm rửa sạch sẽ, đem y phục chà sạch sẽ rồi phơi lên trên đống đá hong cho khô, Ly Mang đã đem cá mà hắn dùng cây gỗ vót nhọn xiên được trong nước bỏ lên trên đống lửa nướng.

Ngửi thấy mùi thơm của cá nướng, lúc này Mộc Thanh mới cảm giác bụng mình đã sớm đói kêu vang, chút ít quả dại ăn vào ban ngày đã sớm tiêu hóa hết.

Ly Mang nướng cá ăn thật ngon. Mặc dù không có muối, nhưng mà bên ngoài dòn bên trong mềm, Mộc Thanh ăn một hơi mấy con.

Ban đêm bọn họ qua đêm bên trong một hòn đá ở bờ suối, nơi đó có khối đá bằng phẳng bị lõm vào trong, bốn bề được hòn đá cao hơn che chắn, nằm cũng không tệ lắm.

Trên chân Mộc Thanh đắp thảo dược đã được đập nát mà Ly Mang tìm được, cảm giác có chút mát mẻ nên đã thư thái rất nhiều.

Bị đặt trên mặt đá cứng rắn thân mật, hẳn không phải là chuyện rất thoải mái. Mộc Thanh từ chối một hồi lại chống cự không nổi nhiệt tình tiến công của hắn phải liên tục bại lui.

Nhưng cô nghĩ ra phương pháp tương đối có lợi cho mình.

Cô để Ly Mang nằm trên mặt đá còn mình thì ngồi xuống trên người của hắn. Như vậy thì cô có đệm thịt thật dầy rồi.

Ly Mang rất vui lòng khi làm đệm thịt cho cô. Khi hai tay hắn nắm ở vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, đem cô đang không ngừng lắc lư như lá cây trong gió mà nắm lại, tư thế như vậy còn có thể để cho hắn tận tình thưởng thức phong cảnh bộ ngực xinh đẹp của cô.

Hắn cảm giác mình đã gặp ma, chìm đắm trong mê say mà cô mang đến cho hắn, có chút không cách nào tự kềm chế.

Mộc Thanh cuối cùng đã biết một điểm, thật ra thì tư thế như vậy mới là mệt mỏi nhất, đối với cô. Bởi vì đến cuối cùng, cô cảm giác hai chân mình đã mỏi đến không chống đỡ nỗi thể trọng của mình rồi, không nhịn được mà muốn nằm ở trên người hắn để nghỉ một chút nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng không bỏ qua cho cô, cầm thật chặt vòng eo cô, lần lượt bắt buộc cô nâng lên hạ xuống.

Cô tước vũ khí đầu hàng, cuối cùng vẫn là để cho hắn áp bức mình tùy ý dong ruỗi. Như vậy tương đối đỡ mệt người hơn một chút.

Cuối cùng thời điểm cô đi đến bờ suối muốn rửa lại thân thể thì chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, vẫn là hắn ôm cô đi qua, rồi ôm trở lại.

Cô càng ngày càng thích loại cảm giác bị hắn vuốt ve này.

Cô nghĩ cô đã hoàn toàn không thể rời bỏ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.