CHƯƠNG 10: BÀI KIỂM TRA KẸO ĐƯỜNG.
Tề Thịnh yên lặng “Hít —”, “thở —” mười lần, đồng thời cũng vô cùng tự nhiên mà lấy khăn tắm quấn lại quanh hông mình. Làm xong, còn rất vô tội nói với Đường Thu một câu: “. . . . . . Gần đây hỏa khí khá lớn.”
“Đúng nhỉ, ha ha.” Ánh mắt Đường Thu hơi mơ màng, nói: “Không có việc gì, tôi cũng thường xuyên như vậy. Ách. . . . . . ha ha.”
Nói thì nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt cậu nhóc xử nam này thì rõ ràng là bị dọa rồi. Tề Thịnh lúc này lại cúi tấm thân vẫn còn trần trụi kia, lấy tay nâng Đường Thu lên trước mặt, hai mắt còn chăm chú nhìn kỹ cậu một hồi lâu. Loại khoảng cách và ánh mắt này, khiến toàn thân Đường Thu đều nhanh nổi da gà.
“Hình như. . . . . . Vừa nãy thấy cậu, trở nên hơi trong suốt?” Tề Thịnh rất đứng đắn nói.
Đường Thu nghĩ nghĩ, quả thật, hôm qua lúc Tề Thịnh sờ cậu thì vẫn không thể làm gì, sáng hôm nay dùng lực một chút, đã có thể đâm vào. . . . . .= =
“Có lẽ là, biến thành hình người sẽ tiêu hao dương khí.” Đường Thu nheo mắt nghĩ ngợi, lại rất hợp lý phân tích một phen, “Vừa nãy khi tỉnh lại, cảm thấy không có sức lực gì hết, tay chân cũng không nghe lời lắm. Không biết có thể kiên trì bao lâu mới biến mất đây?”
Tề Thịnh lắc lắc đầu, không trả lời, chỉ đưa ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Đường Thu một cái. Sau một lúc, hắn vịn khăn tắm, đứng dậy đi mặc quần áo, lại vẫn quay đầu nhìn thoáng qua. Nhìn chằm chằm Đường Thu một hồi, mới dùng vẻ mặt chính trực nhưng ánh mắt rất có thâm ý hỏi một câu: “Muốn. . . . . . hít thêm một chút không?”
“. . . . . .” Đầu óc xoay chuyển vài vòng, cuối cùng cũng phản ứng được, cả người Đường Thu nháy mắt trở nên đỏ rực: “Nói sau, nói sau đi.” Chờ Tề Thịnh gật đầu, xoay lưng đi, cậu lại nhỏ giọng lẩm bẩm tự nhủ: “Nếu như tần suất quá cao có thể sẽ bị tinh tẫn nhân vong a.”
Dáng lưng Tề Thịnh đang kéo dây kéo nơi bộ vị quan trọng nào đó rõ ràng trở nên cứng đờ. Qua vài giây, Đường Thu bỗng nghe hắn cứng rắn trả lời: “. . . . . . Trình độ đó, vẫn được.”
Có lẽ thật sự bị tình huống kích thích sáng sớm dọa sợ, mấy ngày tiếp theo, Đường Thu đều chẳng hề biến thành hình người trước mặt Tề Thịnh, cho dù Tề Thịnh vẫn rất hào phóng cho cậu tham quan ngắm nhìn cảnh *** của mình. Có điều, chỉ cần khi trở về nhà, Tề Thịnh đi đứng nhẹ một chút thì đều có thể nhìn thấy Đường Thu mông trần bay trước máy tính, vẻ mặt còn rất chăm chú xem mấy cái tin tức giải trí rất ba chấm, hoặc là xem mấy tiết mục linh tinh “Khám phá khoa học” các kiểu —- những lúc như thế này, tính cảnh giác của Đường Thu cũng không cao.
Tề Thịnh từ đó có thể cảm giác được sự thay đổi của Đường Thu trong mấy ngày nay. Đường Thu càng ngày càng chú ý đến tin tức về thân thể của mình, có nhiều lần, Tề Thịnh nhìn thấy Đường Thu ngây người ngồi nhìn bản đồ giao thông đi đến bệnh viện kia, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại khẽ gian xảo chớp vài cái, chứng minh cậu không phải chẳng hề suy nghĩ gì.
Nhưng mà, Đường Thu không mở miệng, Tề Thịnh cũng sẽ không hỏi. Hắn rất thích tình trạng hiện giờ, trong lòng tràn ngập bong bóng màu hồng phấn bay bay. . . . . . Tuy rằng nhìn mặt hắn thì hoàn toàn chẳng thể nhìn ra.
Có một hôm khi Tề Trịnh trở về nhà, Đường Thu lại đang lơ lửng trước máy tính, xem cái gì đó trong diễn đàn. Tề Thịnh đưa tay gõ cửa, Đường Thu bật người phản ứng nhanh, “xoạt” một tiếng liền biến mất.
Tề Thịnh không để ý đến viên kẹo đang hơi xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên đi dến gần, hỏi: “Đang xem gì vậy?”
Đường Thu nhảy lên chiếc ghế da rộng lớn, ngẩng đầu nói với Tề Thịnh: “Trong diễn đàn có trò hỏi đáp có thưởng — chính là, một vài chuyện về tôi. Tôi cảm thấy rất thú vị, mới làm được vài câu, lại phát hiện có mấy câu ngay cả tôi cũng không nhớ rõ đáp án.” Nói xong, cậu lại ngượng ngùng cười cười.
“Vậy sao?” Tề Thịnh thuận thế ngồi xuống ghế da, động tác thuần thục mà đem Đường Thu nâng lên trước ngực mình, “Vậy tôi với cậu cùng xem thử.”
Đường Thu dễ thẹn thùng lần này thế nhưng lại không từ chối, mà chỉ không được tự nhiên cùng Tề Thịnh ngồi xem. Có điều chữ và hình ảnh trên màn hình máy tính quá to lớn so với một viên kẹo, lại còn quá xa, rất khó xem. Trước kia không thể biến thành người, Đường Thu còn có thể nhẫn nại, hiện giờ chỉ mới xem một chút mà cậu đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Xem như vậy không tốt cho mắt. Biến thành người thì tốt hơn, tôi sẽ không nhìn cậu.” Tề Thịnh nhanh chóng phát hiện cậu không thoải mái, dáng vẻ lạnh nhạt dùng biểu tình “mọi người đều là đàn ông” mà nói với cậu.
Hắn đã nói thế, ngay cả Đường Thu cũng cảm thấy bản thân có chút làm kiêu. Dù sao cũng đều là đàn ông mà! Cho dù dáng người không bằng người ta thì cũng chẳng có gì phải ngại! Trần truồng thì trần truồng!
Vì thế, sau khi trả lời “được rồi”, Đường Thu lõa thể lại một lần nữa dán lên người Tề Thịnh. Đường Thu bất đắc dĩ phát hiện, lần này lực hấp dẫn của Tề Thịnh đối với cậu lại lớn hơn, lớn đến mức cho dù cậu dùng sức chống vào bả vai Tề Thịnh, đôi chân vẫn dính chặt vào đùi Tề Thịnh. . . . . . Đẩy không ra.
Đang lúc Đường Thu luống cuống tay chân, Tề Thịnh nhẹ nhàng đưa tay đặt lên lưng cậu. Đường Thu ngẩng đầu, chỉ thấy hắn lại trưng ra cái vẻ mặt “đều là đàn ông với nhau”.
“Hiện giờ cậu rất mờ nhạt, ở cạnh tôi xem cùng đi, nói không chừng sẽ tốt lên một chút?”
“. . . . . . . . . . . . Được rồi.”
Vì thế, tình huống cuối cùng là bạn fan nam một mét tám sáu đáy lòng sôi trào, ngoài mặt tỉnh bơ ôm bạn nhỏ thần tượng một mét bảy sáu —- hoặc là nói, hai chân Đường Thu không thể khống chế mà dựa sát vào người Tề Thịnh, cùng nhau xem trò hỏi đáp có thưởng “Một trăm câu hỏi tư mật về Đường Thu”.
Mấy câu hỏi đầu đều rất thông thường. Câu hỏi đầu tiên là: “Trong số những vai diễn điện ảnh Đường Thu đã từng diễn, vai mà anh ấy thích nhất là gì?”
Đáp án bao gồm thiếu niên đạt được chức võ lâm minh chủ trong “Phong nguyệt giang hồ”, ma giáo giáo chủ tàn phế trong “Phá giáo”, vị cảnh sát tính tình quái gở trong “Độc hành hiệp”, còn có vai thiếu gia thương gia miệng lưỡi trơn tru trong “Nho thương”. Mấy vai diễn này đều là những vai Đường Thu đã từng đề cập đến trong các bài phỏng vấn lớn, hiển nhiên người đặt câu hỏi cũng là fan lâu năm — hoặc cũng có thể chính là người đại diện của cậu cũng không chừng. Dù sao, khi Đường Thu không thể xuất hiện trước mắt mọi người, đây cũng là một loại phương thức gợi lại sự yêu mến nha.
Đường Thu chỉ cảm khái vài giây, rồi liền tự động viên tinh thần, quay đầu cười với Tề Thịnh: “Mấy bộ phim đó quay lâu rồi, tôi cũng phải mất một lúc mới nhớ ra.”
“Là ma giáo giáo chủ.” Tề Thịnh trái lại không chút do dự mà đưa ra đáp án.
“— A? Anh biết sao?”
“Bởi vì “Phá giáo” là bộ phim quay nhanh nhất trong số các bộ phim cậu đã đóng từ lúc cậu mới làm diễn viên cho đến nay, hơn nữa cũng là phim mà số cảnh NG [quay hỏng] của cậu ít nhất.”
“Ha ha, đúng vậy.” Đường Thu nhớ lại, cười đến vô cùng vui vẻ, “Bởi vì trong bộ phim này, từ đầu phim tôi đã bị tàn phế, không đi đứng gì được, cho nên chỉ cần ngồi trên xe lăn, cũng không cần tạo dáng quay phim cho đẹp, lúc quay phía sau lưng còn có thể ngủ gật. . . . . . Có điều nếu nói ra những lời này nhất định sẽ bị mắng, cho nên khi phỏng vấn tôi đều chỉ có thể nói thích “Độc hành hiệp” thôi.”
Mấy câu hỏi tiếp theo đều có đáp án chuẩn xác, Tề Thịnh nháy mắt liền trả lời đúng. Đến câu thứ mười, câu hỏi chính là: “Trong số những bài hát của mình, Đường Thu thích nhất bài nào?”
Dài nhất cũng khiến người ta chú ý nhất là đáp án “Năm ấy tôi đi một mình”, bài hát này từng được khen ngợi là bản tình ca Đường Thu hát xúc động nhất, truyền cảm nhất, bởi vì có một lần Đường Thu biểu diễn bài hát này, hát đến rơi lệ nghẹo ngào, thậm chí còn đến mức hát không nên lời. Có điều, Tề Thịnh lại rất chắc chắn lựa chọn một bài khác, “Tích tắc”.
Đường Thu lại kinh ngạc: “. . . . . . ?”
Tề Thịnh bình tĩnh nói: “Đây là bài hát mà cậu thu âm nhanh nhất, chỉ thu một lần đã được duyệt.”
“Ừm. . . . . . Được rồi, bởi vì bài hát này ca từ ít nhất, từ đầu tới cuối đều chỉ cần tích tắc tích tắc tích tắc là xong rồi.” Đường Thu vừa hát vừa cười hắc hắc, “Anh có đọc qua tin tức rất mất mặt bị lan truyền suốt nửa tháng của tôi không? Chính là tin tôi hát bài “Năm ấy tôi đi một mình”, hát đến phát khóc luôn ấy.”
Tề Thịnh gật gật đầu, thật ra khi ấy hắn có ở hội trường biểu diễn, nhìn thấy Đường Thu nghẹn ngào, trong lòng chua xót, suýt chút nữa đã nhìn không được mà chạy lên sân khấu ôm chặt lấy Đường Thu.
“Thật ra lúc đó tôi quên lời bài hát, ha ha, không hát tiếp được nên đành phải lén đánh mình một đấm mới khóc được.”
“. . . . . . . . . . . .” Tề Thịnh dừng một chút, vẫn là: “. . . . . . . . . . . .”
Đến phần hỏi những thứ không thích, câu đầu tiên chính là: “Công việc Đường Thu không thích làm nhất là?”
Đáp án bao gồm: đóng phim, phát hành album, mở concert, quay quảng cáo và diễn kịch. Lúc này Tề Thịnh lại bỗng dưng do dự một chút, mới lựa chọn đáp án “mở concert”.
“Vì sao lại chọn đáp án này?” Đường Thu tò mò hỏi.
“Bởi vì từ ba năm trước cậu đã không muốn mở concert nữa.” Trong giọng nói của Tề Thịnh thấp thoáng một chút tiếc nuối mơ hồ.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Đường Thu cũng có một chút mất mát: “Bởi vì thật ra tôi ca hát không hay chút nào, diễn concert càng không tốt. Tôi không thích mọi người chỉ vì “nhìn mặt mũi” mới đến nghe tôi hát.”
Tề Thịnh nhíu mày phản bác cậu: “Không đâu, cậu hát rất hay.”
“Nhưng mà. . . . . . Mấy năm trước tôi cũng từng mở rất nhiều concert, người đến xem không được nhiều lắm. Có nơi nhỏ, sức chứa chỉ tầm một, hai trăm người thôi mà cũng không có ngồi hết. Nhưng công ty lại an ủi tôi, luôn gạt tôi là bán hết vé rồi — rõ ràng lần nào cũng hơn phân nửa hai mươi, ba mươi chỗ ngồi VIP trống không. Cho nên, thật ra mỗi lần mở concert, tôi đều bị đả kích, cũng không dám nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu người ở đó.”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Tề Thịnh yên lặng, lẳng lặng kéo chuột, chuyển đến câu hỏi tiếp theo.
—- lần nào cũng thế, cho dù phải dựa vào quan hệ cũng vẫn mua hơn mười vé VIP để bày tỏ sự ủng hộ, còn bản thân lại buồn tao ngồi xa xa phía sau xem cậu biểu diễn, loại chuyện này, có lẽ vĩnh viễn cũng không nên nói ra thì tốt hơn.
Càng về cuối, câu hỏi càng lúc lại càng nhạy cảm hơn, câu hỏi cuối cùng chính là: “Bạn cảm thấy, cảnh hôn mà Đường Thu khó quên nhất chính là?”
Đáp án bao gồm cảnh hôn kết hợp cảnh giường chiếu rất có tiêu chuẩn, cũng có nụ hôn khẽ lướt qua vô cùng trong sáng của mối tình đầu, còn có nụ hôn trong thời khắc sinh tử với nữ diễn viên đóng vai đối thủ, ách, cảnh hôn rất cẩu huyết. Có điều, cuối cùng Tề Thịnh lại không hề chớp mắt một cái mà chọn đáp án cảnh hôn kết thúc phim “Độc hành hiệp” của Đường Thu với một nữ cảnh sát.
Được rồi, tuy rằng cảnh hôn này trong tư thế bế công chúa, tuy rằng cảnh hôn này dài hơn một phút đồng hồ, tuy rằng Đường Thu diễn vai nam chính tính tình quái gở, vẻ mặt lãnh đạm lại hơi hơi động tình đó cực kỳ gợi cảm, nhưng mà —- lúc ấy nữ diễn viên đóng vai cảnh sát kia thật sự là hàng thật giá thật được tuyển chọn từ đội đặc công, không phải là dạng duyên dáng xinh đẹp, cho nên, đối với fan của cậu mà nói, cái cảnh hôn ấy chẳng có mấy sức hấp dẫn.
Lần này không cần Đường Thu hỏi, Tề Thịnh đã tự mình trả lời.
“Trong tất cả bộ phim, cậu tổng cộng đã diễn mười cảnh hôn, chín cảnh hôn khác cậu đều đã từng nhắc đến một lần trong các buổi phỏng vấn, chỉ có cảnh này, cậu chưa từng nhắc đến lần nào.”
Hai má Đường Thu khẽ hồng lên, “Bởi vì rất mất mặt mà. . . . . . Lúc ấy cô gái kia là được chọn từ đội đặc công, cơ thể luyện tập còn cường tráng hơn cả tôi. Cho nên. . . . . . sau khi bế cô ấy xong, tay chân tôi đều phát run, thiếu chút nữa còn chẳng đứng thẳng được nữa luôn. . . . . . Đừng cười, bế công chúa cũng thật sự rất khó a.”
“Giống như vậy không?” Tề Thịnh thu hồi ý cười chưa kịp giấu nơi khóe miệng, đột nhiên dùng tay nâng vai và đầu gối cậu lên, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, đặt môi sát bên đôi môi của cậu. Đường Thu còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi của Tề Thịnh đã với vào, giống như mấy lần trước, linh hoạt quấn lấy viên kẹo nhỏ trong miệng cậu, nhẹ nhàng, thong thả liếm liếm vài vòng, bất cứ ngõ ngách nào cũng không buông tha.
Khi môi Tề Thịnh rời ra, Đường Thu vẫn đang trừng lớn hai mắt, nhìn thấy Tề Thịnh chính trực nói: “Bổ sung một chút tinh khí.” Sau đó hắn lại chính trực sờ sờ thân thể của cậu: “Hình như có chút hiệu quả —- vừa nãy đã sắp không sờ được.”
“. . . . . . Vậy sao?” Đường Thu khiếp sợ đến mức quên cả biến thân.
“Thử lại xem.” Tề Thịnh nói xong, lại tự nhiên cúi đầu liếm liếm. Sau đó, “xoẹt” một tiếng. . . . . . Đường Thu biến mất.
Đồng thời tay Tề Thịnh cũng bấm vào nút “Kết quả”, không quá mấy giây, kết quả liền hiện ra.
“A? Sao lại chỉ có năm mươi điểm?!” Đường Thu đã biến thành kẹo đường kinh ngạc nhảy đến trước bàn, trong giọng nói ngoài kinh ngạc còn có một chút mất mát.
Tề Thịnh thật ra lại không chút kinh ngạc, bởi vì đáp án hắn chọn vốn có nhiều cái không hợp với đáp án chính thống. Có điều —- tầm mắt vừa chuyển, hắn liền nhìn thấy những phần thưởng được liệt kê ở dưới. Giải nhất là “quyền thăm hỏi phòng bệnh”, bên tổ chức còn cho thêm một câu giải thích rất kích động “— hiện giờ là cơ hội duy nhất, quý giá nhất để được gặp mặt với Đường Thu đang ngã bệnh.”
Đường Thu suy nghĩ cái gì, chẳng cần nói hắn cũng đã hiểu hơn phân nửa. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt do dự, xoắn xuýt của cậu, hắn vẫn chẳng lên tiếng hỏi gì.
Sắp đến buổi tối, Đường Thu quả nhiên vẫn ấp úng tìm đến hắn.
“. . . . . . Anh gần đây có rảnh hay không?”
Cho dù biết Đường Thu muốn hỏi gì, Tề Thịnh vẫn rất phối hợp, dịu dàng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Tôi muốn đi thăm. . . . . . tôi kia.” Đường Thu có chút khó khăn suy nghĩ tìm từ: “Anh biết không, cứ ngủ mãi như vậy cũng không phải là cách. Vốn không muốn làm phiền anh, nhưng mà, bệnh viện kia rất xa nơi này, hơn nữa từ đây đi đến đó toàn là phố xá sầm uất, một mình tôi không thể đi được.”
“Không phiền.” Tề Thịnh rất không hài lòng với sự khách khí của cậu, bởi vậy liền trả lời rất trực tiếp. Nghĩ ngợi, lại nhắc nhở cậu: “Có điều, phòng bệnh của cậu hình như rất khó đến gần. Công ty cậu sắp xếp rất nhiều bảo vệ ở ngoài phòng bệnh, ngay cả ruồi bọ cũng không bay vào nổi.”
“Ngay cả ruồi bọ cũng không bay vào nổi” là miêu tả của giới truyền thông đối với phòng bệnh của Đường Thu, bởi vì đến bây giờ bọn họ cũng chẳng chụp được tấm hình nào của Đường Thu sau khi được giải phẫu. Trên thực tế, vài ngày sau khi Đường Thu gặp chuyện không may, Tề Thịnh cũng đã vận dụng các mối quan hệ để đi vào bệnh viện tư kia, nhưng cuối cùng vẫn bị ông chú người đại diện của Đường Thu chặn ngoài phòng bệnh.
“Tôi biết mà.” Đường Thu vội vàng nói: “Anh chỉ cần nói với chú ấy rằng anh là bạn từ nhỏ cùng lớn lên với tôi là được rồi. Nếu chú không tin, anh có thể nói với chú ấy tài khoản và mật mã của tôi.”
“. . . . . .” Tề Thịnh có chút hoài nghi.
Gương mặt Đường Thu đỏ hồng, còn nói: “Chú ấy sẽ tin mà, cái đó tôi cũng không nói cho ai khác biết hết. Lỡ như chú ấy không tin, anh còn có thể nói với chú, chìa khóa nhà tôi giấu ở kệ thứ hai trong tủ sách của chú ấy, phía sau cuốn “Thảo luận tình thú vợ chồng theo âm lịch”. . . . . . Chuyện này ngay cả chú ấy cũng không biết.”
Đây thật ra là chuyện riêng tư, nhưng Đường Thu lại nói rất tự nhiên, giống như nếu Tề Thịnh không tin, cậu còn có thể nói ra nhiều chuyện hơn nữa.
“Nếu nói là bạn bè, người nhà của cậu sẽ không hoài nghi sao?” Tề Thịnh cuối cùng chỉ còn lại một câu hỏi này.
“Sẽ không đâu.” Ánh mắt cậu hơi buồn bã, dừng một lát, lại nhanh chóng nói: “Thật ra. . . . . . tôi lớn lên ở cô nhi viện. Có điều từ sau khi ra mắt, tôi cũng rất ít khi trở về, chú quản lý cũng không đi. Có vài phóng viên quá ghê gớm, viện trưởng và tôi. . . . . . cũng không muốn đám trẻ con ở đó bị quấy rầy.”
Tề Thịnh trầm mặc vài giây, nhưng khi mở miệng nói lại không phải là xin lỗi hay an ủi, mà chỉ đơn giản nói với Đường Thu: “Ngày mai tôi có thể mang cậu đi.”
Đường Thu có chút cảm kích Tề Thịnh tâm ý tương thông —- đồng cảm, an ủi hay là hỏi thăm, cho đến bây giờ đều là những thứ mà cậu không cần.
Cách một lát, Tề Thịnh lại mang vẻ mặt chân thật mà cam đoan với cậu: “Tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cậu với người khác, cũng sẽ không để cho người khác tổn thương cậu nữa.”
“Tôi tin tưởng anh.” Đường Thu rất tự nhiên trả lời.
Tối hôm đó trước khi ngủ, tâm tình của Tề Thịnh rất phức tạp, có chút thỏa mãn, nhưng lại lập tức cảm thấy khó chịu —- còn không đến một tháng. Thì ra chỉ cần thời gian chưa đến một tháng là đã có thể hoàn toàn có được sự tin tưởng của Đường Thu, khiến cho cậu nói ra rất nhiều bí mật. . . . . . Đường Thu dễ bị lừa như vậy, phải dạy dỗ dạy dỗ nhiều nhiều mới được!
Đường Thu dễ bị lừa kia lúc này lại trộm mở to mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thầm ở trong lòng chào hỏi chính thức với Tề Thịnh: “Xin chào, em họ.”
~~~