Viên Kẹo Nhỏ

Chương 14: Chương 14: Đường Thu Giá Lâm ~




CHƯƠNG 14: ĐƯỜNG THU GIÁ LÂM ~

“Đường Thu tỉnh lại nhưng dường như bị mất trí nhớ!”

“Dung Tấn, Thạch Lỗi đánh nhau trong phòng bệnh, Kiều Dĩ An nghẹn ngào khóc lóc!”

Bắt đầu từ ngày Đường Thu tỉnh lại, giới giải trí lại trở nên vô cùng náo nhiệt, Đường Thu đã lâu không có tin tức gì cũng lại lần nữa trở thành vai chính trên các báo tin tức giải trí. Người viết miêu tả sinh động như thật, cái gì mà sau khi tỉnh lại, Đường Thu mang vẻ mặt ngây thơ dùng ánh mắt hỏi “Mọi người là ai, tôi là ai”, cái gì mà Dung Tấn nghe thế liền giận dữ cho tên đầu sỏ Thạch Lỗi một đấm, khiến hắn đập vào tường, khi đó tiếng đánh nhau rung trời, vang dội, cái gì mà Kiều Dĩ An khóc đến tê tâm liệt phế suýt ngất xỉu. Tóm lại, tin tức về cậu còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình, khiến người ta liên tưởng linh tinh hơn cả tiểu thuyết.

Về sau tin tức càng lúc càng biến đổi. Nghe nói ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Đường Thu có thể ngồi dậy; ngày thứ ba, Đường Thu bắt đầu ăn được; ngày thứ tư, Đường Thu rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện; ngày thứ bảy, Đường Thu chuyển từ phòng bệnh giám sát sang phòng bệnh thường; ngày thứ mười lăm, Đường Thu bắt đầu tập luyện để sớm hồi phục. . . . . .

Một tháng sau, bức ảnh đầu tiên từ khi Đường Thu hôn mê rốt cuộc đã xuất hiện trên trang nhất các tờ báo giải trí lớn. Tấm ảnh chụp chung này là do bạn fan thắng được “quyền thăm hỏi Đường Thu” truyền ra, Đường Thu trong hình nửa dựa vào giường bệnh, mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, vẫn mang vẻ gầy yếu tái nhợt như trước. Nhưng gương mặt tươi cười rực rỡ và đôi mắt xinh đẹp khi cười lên thường hay nheo nheo lại của Đường Thu vẫn hoàn toàn chinh phục được tất cả fan hâm mộ.

Hai tháng trôi qua, Đường Thu rốt cuộc cũng xuất viện. Anh em thân thiết Dung Tấn và Kiều Dĩ An không hề thông báo trước mà đến đón cậu xuất viện, lấy thân mình chắn máy quay phim, che chắn Đường Thu thật kín kẽ. Vì thế, đám báo lá cải lại nhốn nháo, tiêu đề không kiêng nể gì mà viết đủ loại lỗi chính tả. . . . . . Ví dụ như “Tình ví như kim gian” [chữ “gian” trong gian trá, gian ***,…], “Cơ tình dâng trào” [Cơ tình: BoyLove] vân vân và mây mây.

Ngay cả chương trình tin tức giải trí buổi tối cũng bắt đầu chạy theo trào lưu. Trên màn hình TV được treo nơi góc tường siêu thị xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn khi Đường Thu xuất viện, hai người chủ trì một nam một nữ thỉnh thoảng còn trêu chọc, “Đường Thu không chút nhiệt tình với hai người họ, xem ra thật sự mất trí nhớ rồi”, “Ai nha, hộ hoa sứ giả Kiều Dĩ An bị micro đánh trúng rồi”, “Cậu ấy sẽ không khóc chứ”. . . . . . Vừa nói xong, ống kính cũng vừa lúc đảo qua vẻ mặt muốn khóc nhưng cố không khóc của Kiều Dĩ An, người qua đường đi ngang nhìn thấy cũng bật cười cùng hai vị chủ trì.

Đương nhiên, đa số mọi người đều chỉ vội vàng đi lướt qua mà thôi, chỉ có một người vừa nghe thấy câu “Đường Thu xuất viện, hiện giờ vẫn còn mất trí nhớ” liền dừng bước, đứng ở lối đi nhỏ, sắc mặt thâm trầm nhìn màn hình TV, kiên nhẫn nghe từng câu huyên thuyên, tán gẫu của người chủ trì.

Có điều, lối đi nhỏ vốn đã chật hẹp, thân hình của hắn lại quá cao lớn. Không quá bao lâu đã có người cẩn thận đi đến, khều khều cánh tay hắn: “Ngại quá, xin cho tôi. . . . . . .”

“Thật xin lỗi.” Tề Thịnh lùi một bước, lịch sự thấp giọng áy náy nói một câu với đối phương. Đáng tiếc là, dường như đối phương không cảm nhận được thiện ý của hắn, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt hắn một cái đã sợ đến mức quay đầu chạy vội.

Được rồi. . . . . . thật ra sắc mặt Tề Thịnh cũng không tốt lắm, đến mức dù hắn đi đến nơi nào, khu vực một thước xung quanh hắn đều không có bóng người.

Tề Thịnh có chút thất thần. Bằng chứng là, ban đầu hắn định đến siêu thị mua đủ các vật dụng thiết yếu cho hai tháng sau, nhưng khi đến quầy tính tiền, trong xe đẩy chỉ có trơ trọi vài bịch mì sợi và một túi rau xanh mà thôi. Có điều, khi đi ngang qua giá đồ ăn vặt, hắn vẫn không quên đưa tay lấy một bịch kẹo Bát Bảo.

Cũng may là bữa tối của một anh chàng độc thân rất dễ giải quyết, cho nên, cuối cùng Tề Thịnh vẫn chậm chạp mang mì sợi trở về nhà, chuẩn bị nấu cho mình món mì với rau và trứng gà.

Rửa rau, chiên trứng xong, vừa bỏ mì vào nồi nước thì chuông cửa vang lên.

Phòng bếp cách cửa khá xa, khi Tề Thịnh nghe được thì có lẽ chuông cửa đã kêu khá lâu rồi. Không đến vài giây, lại như có chút do dự mà chuyển thành tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Dường như người gõ cửa cũng không trông mong chủ nhân ở nhà, chỉ là đến đùa giỡn chút thôi.

Tề Thịnh mang dép lê đi mở cửa, dọc theo đường đi vẫn có chút không yên lòng. Cho nên, hắn hiếm khi quên mất tác dụng của con mắt trên cửa, chỉ mơ màng nghĩ ngợi hình như trước khi đi ra mình đã quên không tắt bếp. Lúc mở cửa, tay trái của hắn thậm chí vẫn còn cầm cái muôi.

Vì thế, sau khi cửa lớn được mở ra, hai người trong ngoài đều có chút sững sờ.

“Chào.” Đường Thu mặc bộ quần áo thể thao thoải mái nhẹ nhàng, thêm chút cải trang đứng tựa vào cửa, nhìn thấy hắn, đưa tay gỡ nón lưỡi trai trên đầu xuống, có chút kinh ngạc cười cười chào hỏi: “Anh ở nhà à. . . . . .”

“. . . . . . Ừm.” Tề Thịnh qua vài giây mới phản ứng lại, gật gật đầu với cậu, “Cậu đã đến rồi.”

“Đúng vậy.” Đường Thu vừa cười lên, hai má liền phình ra, khi cậu nói chuyện thì cũng di chuyển theo. Thấy ánh mắt Tề Thịnh nhìn về chỗ ấy, cậu đơn giản mở miệng ra, dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo trong miệng đến chỗ răng nanh, vừa lấy một viên kẹo vải trong túi ra, vừa ậm ừ hỏi: “Muốn ăn kẹo không?”

“Muốn.” Tề Thịnh lơ đễnh đáp một câu, sau đó vô cùng tự nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà cúi đầu, cướp lấy viên kẹo trong miệng Đường Thu.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Thu nháy mắt đã đờ ra.

“. . . . . . . . . . . .” Chính bản thân Tề Thịnh cũng ngây người. Có điều, nhìn ánh mắt khiếp sợ của Đường Thu và đôi môi vì mình mà ẩm ướt trơn bóng, lỗ tai hắn đỏ lên một giây rồi liền trở nên trấn tĩnh, “Thực xin lỗi, do thói quen.”

“. . . . . . A.” Đường Thu ngơ ngác nói.

“Hình như ngọt hơn trước đây một chút.” Tề Thịnh vừa thuần thục lăn tròn viên kẹo trong miệng mình một vòng, vừa nghiêng nửa người, dẫn Đường Thu vào nhà. Vừa bước được hai bước lại yên lặng siết chặt tay — ai, vẻ mặt bình tĩnh có thể duy trì bằng cách cố giữ nguyên cơ mặt nhưng run tay thì chẳng cách nào khống chế được cả.

“Đúng vậy, đây là vị ô mai mới đó.” Đường Thu vô ý thức trả lời, theo chân Tề Thịnh vào phòng khách, sau khi Tề Thịnh lấy dép lê cho cậu mang xong liền đi vào phòng bếp, tắt lửa, vớt mì ra.

Đường Thu theo bản năng liếm liếm môi, thật ngọt ngào, dường như còn lưu lại chút cảm giác tê dại khi đột nhiên bị tấn công.Tuy rằng cảm giác trong nháy mắt kia có chút kỳ quái, nhưng cậu nhanh chóng yên tâm thoải mái tiếp nhận lời giải thích “do thói quen” của Tề Thịnh. Nhất định là do thói quen, thứ gọi là thói quen này thật đáng sợ. . . . . . Bằng không vì sao hiện giờ cậu vừa nhìn thấy dáng lưng Tề Thịnh liền đặc biệt không thể khống chế ý nghĩ muốn bổ nhào vào hắn?

Muốn làm gì liền làm nấy đều là phong cách từ trước đến nay của Đường Thu. Cho nên, trước khi cậu kịp cân nhắc rõ ràng rốt cuộc vì sao lại thế này thì cũng đã thuận theo bản năng của thân thể mà chầm chậm bước đến phòng bếp, dựa vào cửa ngắm nhìn Tề Thịnh nấu ăn. Biểu hiện của Tề Thịnh cũng xem như bình thường. . . . . . nếu không để ý đến việc hắn xem đường thành muối, chiên trứng hai lần, bỏ trực tiếp rau sống vào trong mì.

Sau khi làm xong mọi thứ, hắn mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đường Thu một cái.

Đường Thu đành phải cực kỳ làm trái lương tâm mà tán dương một câu: “Ừm, thơm quá nha.”

Tề Thịnh bưng mì đến trước mặt cậu: “Cậu đã ăn gì chưa?”

“. . . . . . Vẫn chưa ăn.”

“Vậy cậu ăn trước đi, tôi không đói bụng.” Tề Thịnh một tay bưng mì, một tay tự nhiên mà dắt Đường Thu đến ghế sô pha.

Trong lòng Đường Thu có chút xoắn xuýt, nhưng mà, suy bụng ta ra bụng người, cậu sẽ không tùy tiện nghi ngờ khả năng nấu ăn của người khác, cho nên cuối cùng cậu vẫn dùng nụ cười và diễn xuất cấp bậc ảnh đế Kim Tượng mà tỏ vẻ chờ mong: “Được.”

Đối với tô mì này, trong lòng Đường Thu chỉ có một câu đánh giá duy nhất. Chính là. . . . . . Thật đúng là trong ngoài như một a. [ý là nhìn không ngon mà ăn cũng không ngon nốt]

Nhưng cậu vẫn chầm chậm, từng chút từng chút ăn hết tô mì, Tề Thịnh dường như xem cậu là trẻ con, vừa ăn xong thì khăn tay đã đưa đến bên miệng. Đường Thu mỉm cười cảm ơn, nụ cười chân thành tỏa ra một loại hương vị vừa thỏa mãn vừa say mê: “Ăn rất ngon.”

Tề Thịnh chăm chú nhìn cậu — thực ra từ nãy đến giờ hắn vẫn rất chăm chú nhìn cậu, cho nên hoàn toàn không chú ý đến tô mì kia thật ra bi thảm đến mức nào: “Cảm giác thế nào? Thân thể đều khỏe chứ?”

“Đã sớm khỏe rồi, nhưng bọn họ không chịu cho tôi xuất viện.” Đường Thu cười cười, hỏi ngược lại hắn: “Còn anh, hôm đó có bị thương không?”

“Không có.” Tề Thịnh lắc đầu. Một cú đánh với thân thể hắn mà nói chẳng là vấn đề, cho dù có chút choáng đầu thì đến sáng hôm sau cũng đã hết. Nhìn thấy vẻ mặt an tâm của Đường Thu sau khi nghe mình trả lời, Tề Thịnh do dự vài giây, vẫn lên tiếng hỏi một câu: “Bọn họ nói cậu vừa mới. . . . . . mất trí nhớ?”

Đường Thu chớp mắt mấy cái: “Báo chí nói hả?”

“Ừ. Từ chỗ Thạch Lỗi truyền ra, Dung Tấn ngầm thừa nhận, Kiều Dĩ An khóc lóc nói cậu đã quên mất cậu ta rồi.” Nếu chỉ đơn thuần là bài báo trên tạp chí, Tề Thịnh cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng mà lo lắng bồn chồn suốt hai tháng.

“Ha ha, đó là tôi dọa bọn họ thôi.” Hai mắt Đường Thu cong cong, trong nụ cười tươi sáng hiếm khi lại chứa đựng ý gian xảo, “Ai bảo bọn họ dám đánh anh chứ.”

“. . . . . . . . . . . .”

Lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, Tề Thịnh mới biết rõ việc mất trí nhớ này rốt cuộc là từ đâu mà ra. Ngày Đường Thu tỉnh lại, tình huống rất hỗn loạn, đầu Tề Thịnh bị đánh nên có chút mơ hồ, sau khi nhìn thấy một đám bác sĩ y tá xông vào, tuyên bố rằng tính mạng của Đường Thu không còn gì đáng lo nữa, chợt nghe thấy Đường Thu mơ mơ màng màng nói muốn trở về nhà. Cho nên, Tề Thịnh đương nhiên không biết vì muốn khiến cho đám người Kiều Dĩ An không đến tìm mình gây phiền toái nữa mà ngay khi vừa tỉnh lại, Đường Thu liền rất vô đạo đức mà dùng cách giả mất trí nhớ. Hơn nữa càng giả càng nghiện càng không thể cứu vãn được — diễn xuất ấy của cậu chẳng lừa được Dung Tấn, nhưng đối phó với bạn nhỏ Kiều Dĩ An cấp bậc cà chua chín mềm dễ ăn hiếp thì đương nhiên là thừa sức.

Tâm tình của Tề Thịnh rất phức tạp. . . . . . Hắn có nên nói cho Đường Thu biết, hắn cũng bị cậu dọa sợ rồi không?

Hai người ngồi trên sô pha biếng nhác hàn huyên thật lâu. Vì muốn Tề Thịnh hết giận, Đường Thu rất có hứng thú bắt chước phản ứng lo sợ không thôi của Thạch Lỗi và Kiều Dĩ An khi bị cậu lừa gạt. Nói thật, tuy rằng bị đánh cho thảm thương, nhưng thật ra Tề Thịnh lại không cảm thấy mình bị xúc phạm, cũng không có gì phải tức giận. Nhưng không thể phủ nhận được rằng, ngồi bên cạnh nghe Đường Thu nói liên miên cằn nhằn không dứt như thế này, tâm tình của hắn rất tốt, cảm thấy dường như nếu có thể được nghe người đang ngồi cạnh mình nói mãi như vậy đến khi sông cạn đá mòn cũng không tệ.

Có điều dù Tề Thịnh nghe mãi mà vẫn thấy không đủ, thời gian Đường Thu phải rời đi vẫn phải đến. Nói mãi nói mãi, trời đã tối, Đường Thu vừa mới ngáp một cái, Tề Thịnh liền tự giác cố nén ham muốn cá nhân của mình mà đứng lên, “Nên đi ngủ rồi. Tôi. . . . . . Tôi đưa cậu về nhà.”

“Cảm ơn.” Bạn nhỏ Đường Thu không chút khách sáo, cười cười chấp nhận, nói ra một địa chỉ mà thật ra Tề Thịnh đã sớm ghi tạc trong lòng từ lâu. Tề Thịnh thuận lợi nhanh chóng lái xe đưa Đường Thu đến đầu phố cách nhà cậu không xa, sau đó. . . . . . hai người đều bị một đoàn dài phóng viên tụ tập ngồi dưới lầu nhà cậu, ăn mì gói hút thuốc lá uống nước tăng lực, thuận tiện tán gẫu chém gió vô cùng náo nhiệt dọa sợ.

May mắn là phản ứng của Tề Thịnh rất nhanh, xe chỉ dừng vài giây liền nhanh chóng quay đầu lặng lẽ chạy đi, nhờ vậy cũng không khiến nhiều người chú ý.

Đường Thu không nói gì mà chỉ gọi điện thoại cho chú quản lý: “Sao lại thế này. . . . . . Chẳng lẽ cháu lại gây ra chuyện gì?”

“Thằng nhóc này, mày còn dám hỏi hả! Là đứa nào mới ra viện, không nói một tiếng, ngay cả nhà cũng không về mà liền biến mất! Còn nói với Kiều Dĩ An là có hẹn nên không cần phiền cậu! Thằng nhóc Kiều Dĩ An miệng to lại khóc ầm lên đó! Tất cả mọi người đều cho rằng mày chạy đi hẹn hò với bạn gái đó! Từ khi ra mắt tới nay mày chưa từng có tai tiếng gì, cứ vậy sẽ bị mày hủy đó! Hiện giờ tất cả mọi người đều đang chờ mày mất đi trinh tiết đó!” Hà quản lý ở đầu kia điện thoại gào to, thiếu chút nữa khiến Đường Thu hôn mê.

“Cháu chỉ nói đùa với cậu ta một chút thôi, cậu ta phiền quá đi. . . . . .” Đường Thu oan ức nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Có thể làm gì bây giờ? Tìm một chỗ ngủ qua đêm nay đi, ngoan ngoãn đừng về nhà!” Chú quản lý gào xong liền thở hổn hển định cúp điện thoại, nhưng đến cuối cùng vẫn kịp lý trí nói: “Bây giờ đang ở đâu? Chỗ của Dung Tấn với Kiều Dĩ An đều không đến được, để chú tới đón mày.”

“. . . . . . Không cần đâu, cháu có chỗ ở rồi.” Đường Thu quyết đoán trả lời. Cậu linh cảm rằng nếu thực sự bị Hà quản lý đón về nhà, cậu nhất định sẽ bị vị quản lý ngạo kiều vừa giận lên là không ngừng “đó đó đó” này tra tấn cả đêm.

Nguyên nhân quan trọng là. . . . . . Cậu đã chú ý đến hướng đi của xe. Quả nhiên, vừa mới cúp điện thoại, Tề Thịnh liền gõ gõ tay lái, nghiêng đầu nói với cậu một câu: “Đến nhà tôi ở đi.”

Tối hôm đó Đường Thu cũng không có cơ hội gì để mất đi trinh tiết cả, bởi vì vừa về đến nhà, Tề Thịnh liền cực kỳ bá đạo mà dẫn cậu đến phòng dành cho khách.

“Mười giờ hơn rồi. Sớm nghỉ ngơi chút đi, thân thể cậu hiện giờ không nên ngủ trễ.”

Tuy là cậu rất muốn biện bạch rằng thân thể mình hiện giờ vô cùng khỏe mạnh, nhưng đối mặt với ánh mắt dành cho động vật quý hiếm cấp quốc tế cần phải bảo vệ của Tề Thịnh, Đường Thu cuối cùng vẫn khuất phục. Tề Thịnh xem cậu thay đồ ngủ xong, chui vào chăn, cuộn mình lại, mới đưa tay mở đèn tường, khẽ nói với cậu một câu: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Đường Thu mền nhũn trả lời — cái giường này thật sự quá dễ chịu, thiếu chút nữa khiến cậu rên thành tiếng.

Sáng hôm sau, Đường Thu ngủ ngon cả một đêm khi tỉnh lại mới phát hiện, không chỉ có cái giường này rất thoải mái mà cả căn phòng này đều rất dễ chịu. Tường và sàn nhà đều là màu xanh da trời nhạt mà cậu thích nhất, khiến cho cả người cậu giống như đang dạo chơi giữa biển cả. Chiếc giường mềm mại lớn hơn bình thường, đầu giường là mười mấy cái gối đầu nhìn rất thoải mái mềm mại đặt lung tung. Cách giường không xa là một chiếc bàn máy tính siêu lộng lẫy, độ cao vừa phải, buổi sáng thức dậy lăn từ giường xuống liền có thể ngồi trên thảm lông mềm mại mà chơi game, ngay cả bàn phím và chuột đều là loại cậu thường dùng. Cậu đương nhiên nhịn không được mà trộm mở máy tính lên một chút, sau đó liền phát hiện tất cả những game mà cậu thích chơi đều đã được cài đặt sẵn.

Cuối cùng Đường Thu cũng hạnh phúc ngầm kết luận. . . . . . Căn phòng này quả thực là được chuẩn bị cho cậu.

Cho nên, trước khi đi làm Tề Thịnh nói với cậu, “Tôi đã liên hệ với quản lý của cậu, chỗ ở của cậu hiện giờ không thích hợp để tĩnh dưỡng, nếu cậu muốn thì có thể ở nhà tôi mấy ngày”, Đường Thu ngoài mặt còn giả vờ khách sáo vài giây, thật ra trong lòng đã sớm đầy tràn cảm giác vui sướng khi được đúng với ý nguyện của mình.

“Gần đây có công việc gì không?” Lúc gần đi, Tề Thịnh hỏi.

“Không có a.” Đường Thu lười nhát ngáp một cái, mỗi ngày ở trong bệnh viện cậu đều ngủ rất nhiều, nhất thời vẫn chưa thể trở lại bình thường được, “Chú quản lý bảo tôi tĩnh dưỡng trước đã, mập lên rồi tính sau.”

“Vậy cậu về giường ngủ thêm một lát đi.”

“Ừm.” Hai người vẫn theo thói quen nói một đoạn đối thoại quen thuộc, khiến cho bạn nhỏ Đường Thu không có xíu tự giác nào của người làm khách, tùy tiện ừ một tiếng rồi lại hỏi: “Tối nay chừng nào thì anh về? Tôi nấu xôi nếp sườn heo* cho anh ăn nhé.”

“. . . . . . Được.” Tề Thịnh mang vẻ mặt thản nhiên mà trả lời, tạm biệt Đường Thu rồi liền trấn định rời nhà. Nhưng mà, khi đang đứng đợi thang máy, hắn hít sâu hơn mười lần cuối cùng mới có thể khiến cho nụ cười trên mặt mình không quá khủng bố. May mắn là sáng sớm hôm nay trong thang máy chỉ có một mình hắn, vì thế Tề Thịnh lại khẽ cười thành tiếng, đắc ý giơ ngón tay chỉ chỉ hình ảnh bản thân phản xạ trên mặt kim loại trong thang máy, khẽ nói: “Đường, Thu, nấu, cho, tôi, ăn. . . . . . Anh biết không? Hả?”

Quần chúng nhân viên trong công ty của Tề Thịnh gần đây luôn cảm thấy lão đại nhà mình có chút bất thường. Từ sau kì nghỉ đông, hắn bỗng nhiên không ngừng tăng ca làm thêm giờ như chẳng muốn sống nữa, một tuần thì có hơn phân nửa là ngủ ở công ty.

Nhưng hai ngày nay, vừa đến giờ tan tầm là hắn lại như động kinh mà thu thập đồ đạc vội vàng rời đi.

Tề Thịnh thế mà vẫn cảm thấy mình về chưa đủ sớm. Nhưng khi hắn vội vã chạy về nhà, lại phát hiện Đường Thu vẫn còn đang say mê chơi trò chơi, mới nhận ra hình như bản thân có chút nóng vội.

Cũng may là Đường Thu vẫn luôn duy trì thói quen tốt am hiểu lòng người của cậu, thấy hắn trở về liền nhanh chóng dừng trò chơi, lấy nón, kính râm và quần áo rộng thùng thình vũ trang toàn thân một phen, rồi liền mỉm cười nói: “Chúng ta đi mua đồ ăn đi. Tôi xem tủ lạnh rồi, sạch trơn à.”

“Được.” Hai tai Tề Thịnh hơi đỏ lên, bản thân dường như đã quên béng chuyện này.

Bởi vì thân phận đặc biệt của Đường Thu, Tề Thịnh cuối cùng cũng bỏ qua chợ mà đi đến cái siêu thị gần nhà, cũng chính là nơi mà hắn đã mua Đường Thu về nhà.

Thật ra, nếu Đường Thu không kiên trì muốn đi thì hắn nhất định sẽ chọn một mình đi mua đồ ăn đem về nhà. Nhưng mà chỉ một câu “Cùng nhau đi ra ngoài một chút đi” liền trực tiếp khiến hắn thỏa hiệp, đành thế, những lời này từ chính miệng Đường Thu nói ra thật sự rất có sức mê hoặc kì lạ.

Hôm nay không phải cuối tuần, người trong siêu thị cũng không quá đông đúc. Vừa vào siêu thị, Đường Thu liền tháo kính râm xuống, tiện tay kéo thấp vành nón xuống thêm một chút. Ai, tuy rằng đội nón đi siêu thị vẫn có chút khác thường, nhưng ít ra còn trong khả năng chấp nhận của mọi người. Còn đeo kính râm đi siêu thị thì. . . . . . Quả thực chính là đang quang minh chính đại mà la toáng lên rằng “Tôi có vấn đề, mọi người mau đến nhìn tôi nè” = =

Tề Thịnh theo bản năng mà lựa chọn những đoạn đường ít người, kéo Đường Thu đi bên cạnh mình, lợi dụng dáng người cao lớn để che chắn cho cậu. Nhưng cho dù vậy, hai người bọn họ đi cùng nhau vẫn rất thu hút ánh mắt của mọi người, thường xuyên có người dừng lại nhìn lén bọn họ một chút, sau đó liền nhỏ giọng chỉ trỏ, bàn tán với người đi cùng.

Đường Thu nhanh chóng chọn xong cá lư, sườn heo và các loại nguyên liệu ở quầy đồ tươi sống, cũng không kịp xem xem có ngon hay không. Cứ như thế mãi liền khiến Tề Thịnh có chút bực tức, thấp giọng oán giận nói: “Nếu còn có thể biến thành viên kẹo đường thì tốt rồi, đặt cậu trong túi tôi tiện hơn nhiều.”

Tề Thịnh đầu tiên là buồn cười, trong đầu dần hiện ra hình dáng tròn vo đáng yêu của cậu, nhưng lập tức lại bởi vì câu này mà sắc mặt đen đi.

Vì thế, tình huống chuyển thành. . . . . . Khi đi qua khu đồ ăn vặt, Đường Thu hưng trí dào dạt nói: “Mua một bịch kẹo Bát Bảo về nhà đi, có thể vừa chơi game vừa ăn.”

Tề Thịnh phản đối: “Ở nhà đã có rồi, nhưng mà cậu không được ăn. Cậu hiện giờ không nên ăn kẹo, không tốt cho thân thể.”

Khi đi ngang qua khu bán trái cây, Đường Thu lại nóng lòng muốn thử: “Mua chút táo về nhà đi, có thể vừa xem TV vừa ăn.”

Tề Thịnh phản đối: “Không được. Cậu hiện giờ không nên ăn táo, không tốt cho thân thể.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ba hồi bốn lượt, Đường Thu rốt cuộc cũng phản kháng: “Vì sao chứ?”

Sắc mặt Tề Thịnh không tốt. Nhưng nhìn thấy ánh mắt không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ của Đường Thu, hắn trầm mặc hồi lâu, vẫn chỉ giải thích một câu: “Sau này muốn ăn gì đều phải hạn chế, cậu đã quên rồi sao? Nếu ăn xong lại biến thành viên kẹo hay trái táo thì làm sao bây giờ?”

“A. . . . . .” Đường Thu bỗng dưng ngừng phản kháng, lặng lẽ ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau Tề Thịnh đi đến quầy thu ngân. Đi được một đoạn lại kéo kéo cánh tay Tề Thịnh, đứng lại, ánh mắt né tránh hỏi: “Có một chuyện, tôi cảm thấy mình nên nói với anh một chút. Nhưng mà, anh có thể hứa với tôi, nghe xong sẽ không tức giận nha?”

“. . . . . . Cậu cứ nói trước đã.” Tề Thịnh linh cảm đây chẳng phải là chuyện gì tốt.

“Thật ra, ừm, cái kia. . . . . . Chuyện biến thành trái táo là tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Lúc ấy tôi sợ anh sẽ cản tôi, không cho tôi làm cho nên mới cố ý nói dối một chút. . . . . .”

Tề Thịnh đứng ở lối đi nhỏ, hơi hơi cúi đầu, đối diện là đôi mắt cười cong cong chứa đầy ý xin lỗi của Đường Thu. Thấy mặt hắn không chút thay đổi, ánh mắt vẫn thâm trầm, Đường Thu lại dùng ngón tay quệt quệt mũi, làm một động tác ngượng ngùng xấu hổ dường như có chút mờ ám.

. . . . . . Vì vậy Tề Thịnh lại thua rồi. Rõ ràng là trong lòng đang gào thét “Ta X, mẹ nó, Đường Thu chính là một tên lừa đảo”, ngoài mặt lại vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như thường, lại còn an ủi đối phương: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi.” [đồ muộn tao =))))]

Mãi cho đến khi xếp hàng tính tiền đều rất thuận lợi, Đường Thu cũng cảm thấy rất mỹ mãn vì mua được táo mà cậu muốn. Khi đến lượt bọn họ tính tiền, Đường Thu liền ngoan ngoãn cúi đầu, đứng một bên chơi máy chơi game thẻ. Chuyện thất sách duy nhất là. . . . . . Hai người đều không đoán được, cô bé thu ngân tính tiền cho họ trùng hợp cũng là một fan kỳ cựu của Đường Thu.

Cho nên, khi ánh mắt lướt qua dáng người cùng môi và cằm mơ hồ lộ ra dưới vành nón, động tác của cô bé thu ngân càng lúc càng chậm, càng lúc càng chậm, cuối cùng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, thử gọi một tiếng: “Đường Thu?”

Đường Thu đang tập trung chơi game theo phản xạ ngẩng đầu lên, đổi lấy tiếng thét thất thanh vang vọng khắp cả siêu thị của cô bé thu ngân: “Nha –! Là Đường Thu thật a a a! ! !”

Sắc mặt Tề Thịnh hơi hơi trầm xuống, trong nháy mắt đã kéo Đường Thu ra sau lưng mình. Đường Thu thế mà lại có chút bình tĩnh, cười tủm tỉm nhô đầu ra từ sau lưng hắn, đắc ý sờ sờ mặt mình: “Ha ha, thật sự giống như vậy sao?”

Cô bé thu ngân đờ ra: “. . . . . . Cái gì?”

Đường Thu cứng ngắc làm mặt quỷ với cô bé, lại duỗi lan hoa chỉ [ngón tay chụm lại thành hình hoa] đặt lên vai Tề Thịnh: “Không uổng công tôi phẫu thuật gần cả trăm lần nha. Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ kia nói có thể phẫu thuật cho tôi giống Đường Thu như đúc, thì ra là không có lừa tôi. Đáng ghét, thật vui quá nha, cô bé có muốn chụp ảnh chung với tôi không?”

“. . . . . .” Cô bé thu ngân bị Đường Thu không ngừng “Tôi còn đẹp hơn Đường Thu đó nha”, “Yêu tôi thì nói đi nha” đả kích nặng nề, chật vật mãi cuối cùng cũng máy móc tìm được tiền thối. Tề Thịnh không để ý đến đống túi, vơ hết tất cả rồi liền dắt Đường Thu bỏ trốn mất dạng. Chỉ còn lại mình cô bé thu ngân cô độc hiu quạnh đối mặt với quần chúng nghe tiếng chạy đến vây xem, còn phải luôn miệng giải thích cho bọn họ, nhân tiện oán giận vài câu, “Là giả thôi”, “Đồ dỏm đồ dỏm”, “Một fan của Đường Thu phẫu thuật thẩm mỹ y như anh ấy, thật biến thái mà” linh tinh các kiểu.

Mãi đến khi một bạn nhỏ trạch nam đứng phía sau phun ra một câu: “Ngay cả giọng nói cũng có thể phẫu thuật cho giống nhau sao?”

“. . . . . . . . . . . .”

“Diễn xuất của anh ấy thật không tồi.”

“. . . . . . . . . . . . Mẹ nó, sao cậu không nói sớm hả? !”

Đường Thu quả nhiên không có khoác lác, cho dù chỉ dùng nguyên liệu không được chọn lựa kĩ càng, món ăn cậu làm ra vẫn thơm ngon đến mức khiến cho Tề Thịnh thiếu chút nữa đã gặm luôn cả chén. Đường Thu thực ra lại không ăn nhiều lắm, có điều, nhìn bàn ăn được Tề Thịnh ăn sạch trơn, trong lòng Đường Thu liền cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Ăn cơm xong, Tề Thịnh liền tự giác đi rửa sạch chiến trường, để Đường Thu híp mắt ngủ gật khò khò trên sô pha. Đã lâu không hoạt động nhiều, hôm nay chỉ mỗi đoạn đường ngắn ngủi từ siêu thị chạy đến bãi đỗ xe đã khiến cậu mệt muốn xỉu.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, Tề Thịnh cư nhiên lại dùng hai cánh tay ôm cậu lên. Đường Thu cũng không cảm thấy có gì không đúng, một đôi chân dài tự nhiên quấn lên người Tề Thịnh, được đưa vào phòng ngủ trong một trận nghiêng ngã nho nhỏ vừa ấm áp vừa dịu dàng. Thân thể Tề Thịnh ấm áp đến mức gần như nóng hôi hổi, trong khoảnh khắc được đặt xuống giường, Đường Thu thế nhưng còn lưu luyến cọ cọ trước ngực hắn một trận.

. . . . . . Thân thể Tề Thịnh nháy mắt liền trở nên cứng ngắc, hô hấp gấp gáp, không tự chủ được mà càng cúi càng gần Đường Thu. Đường Thu đang say ngủ ngon giấc, Tề Thịnh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng mới kiềm chế được mà đứng lên, cúi đầu nhìn ngắm, dịu dàng nói với cậu một tiếng: “Ngủ ngon nhé.”

Chuyện Đường Thu cùng Tề Thịnh đi siêu thị vẫn nhanh chóng bị đăng lên mạng. Nhưng vì không có bằng chứng xác thực, ngay cả ảnh cũng chỉ có dáng lưng hoặc một bên mặt chụp từ khoảng cách rất xa, cho nên không thể xem là tin tức, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là tin đồn mà thôi.

Nhưng diễn đàn vẫn vì thế mà sôi nổi, náo nhiệt, bình luận được post không ngừng.

Đa số bình luận đều là: “Nhìn dáng người này chắc chắn là Đường Thu, a a a Đường Thu vẫn đẹp trai như vậy.” Có điều loại bình luận này lúc đầu rất náo nhiệt, lúc sau quá nhiều lại thành ra chìm ngỉm.

Hầu hết mọi người đều chuyển sang đoán mò, thảo luận “Người đi cùng Đường Thu chắc là quản lý”, “Có lẽ là đang tĩnh dưỡng ở nhà bạn bè”, “Nhìn người bạn bên cạnh anh ấy dáng vẻ không tệ, không chừng cũng là ngôi sao đó” linh tinh các kiểu. Tề Thịnh mở chủ đề đó ra, xem một lát, thấy không có gì có thể gây chú ý cho truyền thông cũng không quản nhiều nữa, chỉ để ý đến bức ảnh chụp khá rõ hai người họ một chút.

Khi lật đến topic HOT, thế mà lại có một bình luận khiến hắn nhìn không chớp mắt một lát.

“Bức ảnh này mang đến cảm giác thật tốt đẹp. Thu Thu và bạn anh ấy thật xứng đôi, giống như một đôi phu phu lâu năm vậy ^_^”

Bình luận kia post dưới bức ảnh chụp từ phía sau lưng Đường Thu và Tề Thịnh khi đứng ở quầy thu ngân. Tề Thịnh đứng chắn trước người Đường Thu, Đường Thu thì thân thiết tựa vào hắn, hơn nửa người dựa vào lưng hắn, đầu hơi nghiêng, nhô ra từ vai hắn.

Tề Thịnh tiếp tục mở mấy trang tiếp theo, phát hiện liên tiếp nhiều bình luận kỳ lạ hơn.

“Dáng người Thu Thu và bạn thật xứng đôi +1″

“Gương mặt Thu Thu và bạn thật xứng đôi +2″

“Khí chất của Thu Thu và bạn thật xứng đôi +N”

“. . . . . . Thu Thu nhìn là thụ đó a”

“. . . . . . Không! Tuyệt đối không tán thành! Cũng có cường tráng thụ mà!”

Tề Thịnh lướt qua mấy câu mình không hiểu lắm, lại lật trở lại bình luận ban đầu, vẻ mặt không chút thay đổi mà nhìn ngắm từng chữ từng dấu câu trong bình luận “Bức ảnh này mang đến cảm giác thật tốt đẹp. Thu Thu và bạn anh ấy thật xứng đôi, giống như một đôi phu phu già vậy ^_^” hết lần này đến lần khác. Sau đó đăng nhập vào tài khoản của mình, nhẹ nhàng gõ một chữ trong khung trả lời của bình luận kia.

“Ừ.”

__________________________________________________________________

*xôi nếp sườn heo:

~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.