CHƯƠNG 2: KẸO ĐƯỜNG BỊ ĂN.
Đường Thu yên lặng bị chàng trai kia mang ra xe, xách vào thang máy, cuối cùng là bị đặt trên ghế sô pha to lớn trong một căn hộ.
Trên đường đi, không phải là cậu không có cơ hội nhảy ra khỏi túi hàng mà chạy trối chết, nhưng kẻ mua cậu về thân hình cao lớn, khiến cho khoảng cách giữa cậu và mặt đất cũng càng thêm xa xôi. Mỗi lần cậu muốn nhảy ra ngoài, đều có một loại cảm giác như đang nhảy lầu tự sát. . . . . .
Đường Thu có chút sợ độ cao, cuối cùng vẫn đành rút lui.
Từ trên sô pha nhìn chung quanh, nơi này giống như là một căn hộ điển hình của đàn ông độc thân. Mặc dù rất lớn, nhưng màu sắc và trang trí đều rất đơn giản, trên bàn trà cũng chỉ đặt mỗi một chiếc notebook [giống laptop nhưng nhỏ hơn] và vài tờ tạp chí. Chỉ có điều, khi tầm mắt của Đường Thu bay đến cửa sổ sát đất, bay qua TV trên vách tường, rơi xuống vách tường bên cạnh. . . . . . Gương mặt màu phấn hồng của viên kẹo đường đột nhiên đỏ ửng lên một chút.
Bởi vì trên tường có dán một tấm poster khổ lớn của cậu, hơn nữa còn là tấm poster cậu chụp khi quảng cáo cho một hãng quần lót vào năm ngoái. Vậy nên, Đường Thu trên đó, ngoại trừ một cái quần tam giác nhỏ nhỏ bó sát ra thì chẳng mặc gì khác nữa, lại còn một tay vuốt nhẹ môi, tay kia cắm vào khe hở giữa phần eo và quần lót, làm một tư thế thật khiêu khích. Dù rằng khi ấy quảng cáo này rất thành công, nhưng Đường Thu da mặt mỏng, mỗi lần không cẩn thận nhìn thấy đều trộm nhăn nhó đỏ mặt trong lòng.
Đường Thu đỏ mặt nhăn nhó… —– thực ra là cái mông tròn tròn lăn qua lăn lại một chút, tầm mắt vừa vặn nhìn thẳng đến mấy tờ tạp chí đặt trên bàn trà. Người trên bìa nhìn thực quen mắt, hình như . . . . . . là hai năm trước, người bên tạp chí kinh tế yêu cầu mình làm dáng chụp?
Thì ra mình cũng có fan boy nha. . . . . .Đường Thu tâm tình phức tạp thầm nghĩ, chỉ là, mình hình như cũng sắp bị fan của mình ăn mất.
Đường Thu nhịn không được mà muốn chu mông nhảy đi xem mặt của bạn fan nam kia. Đầu tiên là nhìn thấy một bóng lưng rộng lớn, chờ đến khi chàng trai kia ngồi xuống ghế sô pha mở máy tính, cậu mới nhìn thấy mái tóc ngắn ngủn của đối phương, ánh mắt tràn ngập hăng hái, cái mũi cao cao, và đôi môi nhìn qua rất nam tính đang nhả khói thuốc lá. Tóm lại, nhìn qua không giống một tên đàn ông thích ăn kẹo Bát Bảo lắm.
Sau khi chàng trai kia mở máy lên xem, Đường Thu lại nhịn không được mà trộm ngắm thêm vài lần, nhìn thấy hắn đầu tiên là xem một vài tin tức kinh tế, xã hội, sau đó lại xử lý mấy cái mail. Tiếp theo, một trang web quen thuộc hiện lên trên màn hình máy tính, trên cùng là mấy chữ to “Cộng đồng fan Đường Thu trên toàn cầu”. Liếc mắt nhìn diễn đàn một cái, tất cả đều là bài post “Cầu nguyện Đường Thu khỏe lại”, chàng trai kia nhanh chóng lật vài trang, nhíu nhíu mày xong cũng không tiếp tục nữa, chỉ viết một bình luận trong chủ đề cầu nguyện được đính lên rồi liền out ra.
Nội dung bình luận của hắn cũng vô cùng đơn giản, chỉ có ba chữ ngắn ngủn: “Sẽ khỏe lại.”
Làm xong việc này, hắn liền đứng dậy, cởi áo sơ mi, lấy quần áo trong phòng ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy nho nhỏ truyền đến, đây có vẻ là một cơ hội chạy trốn rất tốt, nhưng Đường Thu nằm bò trên ghế sô pha mềm mại lại đang rơi vào nỗi buồn sâu thẳm. “Sẽ khỏe lại.” . . . . . . Được rồi, chỉ cần ba chữ ngắn ngủn như vậy liền khiến trái tim nho nhỏ như vụn đường của viên kẹo Đường Thu bị đâm vỡ. Bởi vì, cho dù đã ngốc nghếch kiên trì suốt một tháng, ngay cả chính bản thân Đường Thu cũng đã hoài nghi, thật sự sẽ khỏe lại chứ?
So với việc làm một viên kẹo cả đời, không thể ca hát không thể ăn thịt cũng không thể chơi game, còn không bằng bị fan của mình ăn sạch luôn đi? Nói không chừng sau khi bị ăn sạch, hồn phách bị nhốt trong viên kẹo đường còn có thể trở lại thân thể của chính mình?
Đường Thu có chút xoắn xuýt nghĩ ngợi, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này có tính khả thi rất lớn. Vậy nên, chờ khi chàng trai kia quấn khăn tắm ngang hông từ trong phòng tắm bước ra, dùng ngón tay dính hơi nước xé mở bịch kẹo, Đường Thu đã ôm quyết tâm liều chết.
Sau khi chàng trai mở bịch kẹo ra, cầm lấy viên kẹo vải bị Đường Thu liếm đến mức nước miếng đầy khắp viên kẹo tròn tròn, nhìn nhìn một chút rồi đưa tay ném nó vào trong thùng rác bên cạnh.
Đường Thu lại bắt đầu xoắn xuýt, thực ra nếu như không bị ăn, bị quăng vào thùng rác cũng không tệ a. . . . . . Chỉ là, không đợi cậu xoắn xuýt xong, tên kia liền cầm cậu lên, chậm rãi đưa vào trong miệng mình.
Khi chạm đến hai cánh môi ấm áp kia, Đường Thu rùng mình một cái. Sau đó, cậu rất không cốt khí mà thở hổn hển nhảy lên, trực tiếp nhảy từ trong tay tên kia nhảy lên bàn trà!
Lý trí là một chuyện, thân thể phản ứng lại là một chuyện khác . . . . . . Đường Thu mang vẻ mặt đau khổ thầm nghĩ. Cho dù cậu không ngừng tự an ủi, tự khuyên bảo bản thân, “Đường Thu, mười tám năm sau mày lại là một trang hảo hán”, nhưng khi chàng trai kia cau mày đưa tay định nhặt lấy cậu, cậu lại không thể khống chế mà lăn sang bên cạnh.
“A?” Chàng trai kia có chút thích thú đến gần hơn một chút, vươn tay trái chạm vào cậu, chờ cậu lộc cộc lăn lăn qua bên phải lại nhanh như chớp vươn tay phải ra, nắm lấy Đường Thu trong lòng bàn tay.
Đối với một viên kẹo đường. . . . . . cũng không cần dùng thủ đoạn dương đông kích tây cao cấp như vậy chứ? Đường Thu quả thực khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà, tất cả cuối cùng đã định đoạt xong.
Khi bị khoang miệng ấm áp bao bọc, Đường Thu có chút thương cảm mà hoài niệm cuộc đời ngắn ngủi của mình một chút. Thực ra cũng không có tiếc nuối gì quá lớn, tiếc nuối duy nhất hình như chỉ có nhân vật trong game online của cậu còn chưa luyện được lên cấp cao nhất. . . . . . Nghĩ như vậy, Đường Thu chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Vì thế, khoảng chừng nửa phút sau. . . . . .
“A ha ha ha ha ha. . . . . . Xin anh. . . . . . Đừng liếm tôi nữa. . . . . . Tôi sắp nhột chết rồi. . . . . . Ha a a a a. . . . . .”
~~~