CHƯƠNG 12: KẸO ĐƯỜNG MUỐN LÀM ẨU.
Đến thời gian thăm hỏi, Tề Thịnh mới biết được nhân duyên của Đường Thu rất khá, ngoại trừ Dung ảnh đế độc chiếm một giờ, lúc sau lần lượt lại có người đến thăm. Không toàn là các gương mặt quen thuộc trên TV, cũng có một vài đạo diễn, biên kịch linh tinh, có lẽ là rất bận rộn, đa số đều chỉ nói chuyện phiếm vài phút liền rời đi. Trong lúc ấy Tề Thịnh vẫn nhìn không chớp mắt mà xem mình là người vô hình, nhưng khi có người một mình bước vào đây, Tề Thịnh bỗng nhiên không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Kiều Dĩ An được xem là một thần tượng minh tinh khá hoàn hảo, có địa vị cao nhất trong lòng thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, bộ phim cậu ta đóng cho dù cẩu huyết bao nhiêu vẫn có thể bán chạy. Tuy rằng diễn xuất của cậu ta vẫn bị bầu chọn là không thể nhìn thẳng. . . . . . nhưng mà vẫn không đánh thắng nổi khuôn mặt đẹp của người ta.
Tề Thịnh nhận ra Kiều Dĩ An, bởi vì trước kia khá lâu Kiều Dĩ An đã từng diễn vai cậu em trai bị bệnh tự kỷ của Đường Thu. Đây được đánh giá là bộ phim mà Kiều Dĩ An đóng đạt nhất, bởi vì cả một bộ phim điện ảnh dài đến hai giờ, Kiều Dĩ An chỉ cần trưng ra hai vẻ mặt: một là gương mặt không chút biểu cảm, hai là trốn trong lòng Đường Thu thỉnh thoảng ôm an ủi cậu ta một cái, nhắm mắt mỉm cười. Lúc ấy chính là biểu tình này đã mê chết một đám người xem. Tấm poster anh em trai ôm nhau có thể nói là quá đẹp, khiến cho vé không đủ bán, lượt tải về trên mạng cũng rất nhiều.
Tề Thịnh đương nhiên cũng lén tải về để lưu trữ, có điều khi đó vừa lúc rảnh rỗi, hắn liền thuận tay PS [photoshop] gương mặt Kiều Dĩ An thành một cái đầu sư tử lông trắng.
Kiều Dĩ An vừa bước vào phòng liền bổ nhào lên giường bệnh của Đường Thu, chôn mặt vào khoảng chăn nơi tay Đường Thu.
Sau đó, không quá mấy phút, Tề Thịnh chợt nghe thấy cậu ta hu hu bật khóc.
. . . . . . . . . . . Tuy rằng không thường xuyên chú ý đến tin tức giải trí, hắn cũng đã nghe nói Kiều Dĩ An là kẻ thích khóc nhất trong giới minh tinh, nhưng khi trực tiếp đối mặt với loại tình huống này, thật đúng là làm cho người ta đau đầu mà. Có điều, nếu Đường Thu trong túi mình đã làm như không thấy gì, Tề Thịnh cũng xem như không nghe không thấy là được.
“Đường Thu, Đường Thu.” Hai mắt Kiểu Dĩ An hồng hồng, vừa khóc vừa gọi tên Đường Thu. Có lẽ là giọng cậu ta quá lớn, ngay cả quản lý của Đường Thu cũng bước vào nhìn xem.
“Hu hu, trang bị thần tiên của tớ bị người ta phá rồi. . . . . . .”
Bước chân của chú quản lý dừng một chút, lập tức đưa mắt nhìn Tề Thịnh vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhún nhún vai, tập mãi cũng thành thói quen mà xoay người rời đi.
Kiều Dĩ An vẫn còn khóc: “Đường Thu, nhanh tỉnh dậy đi. . . . . . . Nhanh tỉnh dậy đánh chết đám láo toét kia. . . . . . Hiện giờ bọn họ rất kiêu ngạo. . . . . . Con bà nó. . . . . .”
“. . . . . .”
Tề Thịnh cúi đầu, nhìn thấy Đường Thu ló đầu ra từ túi hắn, đưa qua một ánh mắt “Nhẫn nhịn đi”, vì thế gật gật đầu, yên lặng mở tài liệu cầm trong tay ra xem.
Kiều Dĩ An vẫn đứt quảng khóc đến nước mũi giàn giụa, trước sau lên án Dung Tấn ép mình chơi mạt trượt cả đêm, hại mặt cậu ta bị nổi mụn, bộ phim mới thì bị tên diễn viên nam đóng chung châm chọc cậu ta diễn xuất kém, vân vân và mây mây, cuối cùng mới lưu luyến rời đi.
Cũng may thời gian thăm hỏi đã hết, mỗi tuần cũng chỉ có một lần. Tề Thịnh nhẹ nhàng mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó có y tá muốn vào làm vệ sinh cho Đường Thu, Tề Thịnh lễ độ mở cửa cho cô ấy, đang chuẩn bị tránh qua một bên lại bị tên cao lớn đi theo phía sau y tá khiến cho vô thức thoáng nhíu nhíu mày.
Tên Thạch Lỗi này gần đây đặc biệt được chú ý, bởi vì hắn ta chính là anh giai cơ bắp ngày đó đã một đao chém tới Đường Thu. Tuy rằng sự cố xảy ra, trách nhiệm cuối cùng là do dây cáp treo buộc sau lưng Đường Thu bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chất lượng kém, nhưng mà quần chúng fan club vẫn rất oán hận Thạch Lỗi. Ngẫm lại cũng đúng, hai người dùng cùng một loại dây cáp treo, Thạch Lỗi này dáng người to lớn mà vẫn chẳng bị gì, nếu sức lực của hắn ta không quá mãnh liệt, đao kia chém tới quá thật tình, Đường Thu sẽ bị ngã sao?
Cho nên, ngay cả Tề Thịnh suốt ngày hôm nay vẫn luôn ung dung thản nhiên không biến sắc cũng không chút khách khí mà đứng chắn trước mặt Thạch Lỗi: “Thực xin lỗi, thời gian tiếp khách đã hết rồi.”
Thạch Lỗi mất tự nhiên cười: “Tôi biết.”
Nói là nói vậy, nhưng hắn ta ngay cả một chút ý xoay người rời đi cũng không có. Danh tiếng của hắn ta không kém hơn Đường Thu bao nhiêu, đương nhiên sẽ không nói gì nghe nấy với một người chẳng biết là ai, lúc này không tức giận với Tề Thịnh đã là nể mặt Đường Thu rồi.
Cô y tá ước chừng cũng xem Tề Thịnh là trợ lý mới đến của Đường Thu, mặt đỏ hồng ở phía sau giải thích với hắn: “Thật ngại quá, anh Thạch đây là đến giúp anh Đường làm vệ sinh thân thể. Hiện giờ thời tiết quá nóng bức, nếu không làm vệ sinh sạch sẽ thì rất dễ bị nhiễm vi khuẩn. . . . . .”
Lông mày Tề Thịnh vì bốn chữ “vệ sinh thân thể” này mà càng nhăn chặt hơn: “Loại chuyện này, có thể cho người không chuyên nghiệp làm sao?”
“Có thể. Thật ra là chỉ cần lau khô toàn thân là được rồi, bình thường chúng tôi đều bảo các dì hộ lý đến làm. Nhưng mà. . . . . . thân phận của anh Đường có chút đặc biệt, có vài chuyện chúng tôi làm không tiện.” Cô y tá nói xong, mặt càng đỏ hơn: “Anh Thạch là tự mình yêu cầu đến giúp đỡ. Người đại diện của anh Đường cũng đáp ứng rồi.”
Tề Thịnh chỉ hơi do dự một chút, Thạch Lỗi đã lách qua hắn, lấy cái thau và khăn lông sạch sẽ từ dưới giường bệnh ra, đi đến phòng tắm, dáng vẻ rất thành thạo.
Cô y tá kiểm tra một chút rồi rời đi. Tề Thịnh nghe thấy tiếng nước ào ào chảy trong phòng tắm, cảm giác được Đường Thu ở trong túi tiền đang nhẹ nhàng kéo kéo hắn. Tề Thịnh cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt Đường Thu lóe sáng, ấp úng một hồi lâu mới có chút ngượng ngùng mà thấp giọng nói: “Ừm, tôi và hắn cũng không thân lắm. . . . . . cho nên. . . . . .”
Vừa lúc Thạch Lỗi bưng thau nước ấm đi đến, Tề Thịnh đành phải nhanh chóng lấy tay ngăn Đường Thu lại, nửa câu sau của Đường Thu cũng chẳng còn cơ hội nói hết. Có điều, chờ Thạch Lỗi cởi quần áo bệnh nhân của Đường Thu ra, để lộ bộ ngực gầy yếu tái nhợt, Tề Thịnh gần như là bất chấp tất cả mà bước đến đè tay Thạch Lỗi lại, thay Đường Thu nói ra nửa câu nói kia.
“Thật ngại, không cần ngài lau.”
Thạch Lỗi không chút để ý nói: “Đây là chuyện tôi nên làm.”
Có thể nhận ra, với chuyện ngoài ý muốn của Đường Thu, hắn ta rất áy náy và tự trách, ánh mắt nhìn về phía Tề Thịnh cũng đặc biệt chân thành. Nhưng mà, dù có chân thành hơn nữa, Tề Thịnh cũng không có khả năng buông tay.
“Loại chuyện này để tôi làm là được rồi. Tôi nghĩ ngài bình thường công việc hẳn là rất bận rộn, không thể mỗi ngày đều đến đây phải không? Có người cố định ở đây làm thì tốt hơn. Tôi là người Hà quản lý tìm về để chăm sóc Đường Thu, đây là công việc của tôi, mong ngài đừng làm khó.”
Tề Thịnh mặt không đổi sắc mà bóp méo thân phận của mình, nhìn mãi đến khi vẻ mặt của Thạch Lỗi có chút ý từ bỏ, hắn lại bổ sung một câu: “Nếu tôi có làm sai chỗ nào, ngài chỉ ra là được rồi.”
Thạch Lỗi do dự một lát, vẫn đành gật gật đầu. Bởi vì lời nói, ánh mắt và khí thế của đối phương, đều thật sự không có chút kẻ hỡ nào.
Sau khi thử độ ấm của nước, Tề Thịnh bắt đầu cẩn thận chà lau thân thể của Đường Thu, ngay cả nơi tư mật nhất cũng không bỏ qua, thậm chí còn cẩn trọng hơn bình thường. Nhưng là mỗi khi đến bước ấy, hắn đều sẽ tỏ vẻ như lơ đãng mà điều chỉnh tư thế của mình, rất tự nhiên cản trở tầm mắt của một người khác trong phòng.
Khi chạm vào Đường Thu, động tác của hắn dịu dàng như nước, ánh mắt trong suốt, gương mặt nam tính và khí chất kiên cường trên người hòa hợp với nhau, tạo thành một loại cảm giác cân bằng đến kỳ lạ.
Đường Thu ở trong túi tiền của hắn đương nhiên không nhìn thấy được, khi lau thân thể cậu, trong ánh mắt Tề Thịnh toát ra một vẻ nghiêm túc, trân trọng và quý mến, quả thực giống như đang quỳ bái vậy.
Sau khi tiễn Thạch Lỗi có chút đăm chiêu kia rời đi, ngày hôm nay mới xem như chính thức chấm dứt. Tề Thịch chưa thật sự thông qua bài kiểm tra của ông chú quản lý kia, nhưng dù không thông qua cũng chẳng sao cả, bởi vì Tề Thịnh sớm đã vững vàng chiếm cứ trên sô pha.
Mặc dù có Tề Thịnh ở đó, Hà quản lý vẫn không yên tâm lắm, vẫn ngủ ở phòng khách bên ngoài như cũ. Mãi đến khi hai ngày liên tục đều bình an vô sự, thấy Tề Thịnh chăm sóc cho Đường Thu rất chu đáo, Hà quản lý bấy giờ mới dám lén về nhà vào buổi tối, trấn an bà xã gần đây vẫn luôn oán giận ông đi mãi không thấy bóng người.
Trong phòng bệnh rộng rãi chỉ còn hai người Tề Thịnh và Đường Thu, cậu rốt cuộc cũng được giải phóng khỏi túi của Tề Thịnh, hoạt bát nhảy nhảy cho giãn gân cốt trên mặt đất.
Chăm sóc cho người bệnh cũng chẳng phải là một việc dễ dàng, liên tục mấy ngày, trên mặt Tề Thịnh đã có mấy cọng râu lúng phúng cưng cứng, ngay cả quầng thâm ở hai mắt cũng đậm hơn. Đường Thu ngẩng đầu nhìn mặt hắn một lát, trong lòng lại bắt đầu dâng lên một cảm xúc nồng đậm nhưng lại chẳng thể gọi tên, câu “Cảm ơn” đến bên cửa miệng rồi nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời. Cuối cùng vẫn tỏ vẻ thoải mái mà nói một câu: “Vất vả rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.” Tề Thịnh nghe lời mà tựa vào sô pha, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Không bao lâu sau, tiếng hít thở bình ổn mà có quy luật khẽ vang lên trong phòng bệnh.
Đường Thu thật cẩn thận nhảy lên giường bệnh, thỉnh thoảng còn ló đầu nhìn gương mặt say ngủ của Tề Thịnh, sợ bản thân sẽ đánh thức hắn. Sau đó, cậu chuyển tầm mắt đến gương mặt mà ngay đến bản thân còn cảm thấy có chút xa lạ, cắn môi nhìn hồi lâu, lúc này mới hạ quyết tâm, đến gần, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi thoáng có chút khô khốc kia, sau đó mở miệng “Đường Thu” ra.
“Đang làm gì vậy?” Phía sau đột nhiên vang lên câu hỏi bằng một giọng trầm thấp khiến cậu bị dọa cho tim đập thình thịch. Cậu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tề Thịnh ở sô pha đang chậm rãi ngồi dậy.
~~~