Đánh giá: 9.5/10 từ 3 lượt
Tim của Lục Hạo lại ngưng lại, trở nên rất lạnh rất lạnh, cảm thấy cảm
giác tim đập nhanh ban nãy dường như đông cứng rồi, anh cảm thấy tim
mình sắp ngừng đập.Lương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Hạo Tử, lắc đầu.
Lục Hạo vẫn không nghe thấy cô nói chuyện, nhưng Hạo Tử biết bữa trưa hôm
nay không thể nào được ăn kem vị dứa rồi, liền ngoan ngoãn buông chân mẹ của nhóc ra, ngồi ở một bên cầm lấy rubik, mặc quần yếm xanh thẫm,
trước ngực có một cái túi lớn, hai cái chân nhỏ bay lên không trung quơ
quơ.
Căn phòng nhỏ này, cũng chỉ còn lại hai người một nam một nữ nhìn đối phương, ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng còi xe hơi vang lên,
rất lâu sau, Lục Hạo mới tìm lại được giọng nói, anh nói : “ Bán cho tôi một bó hoa cô dâu.”
Bình luận truyện