Viên Mãn

Chương 44: Chương 44: BIỂU DIỄN ẢO THUẬT




Lương Ngữ Hinh đưa Lâm Tịch vào chợ rau, đồng chí Lâm Tịch oai phong lẫm liệt trong đại viện ở Bắc Kinh, trên trời dưới đất không gì không thể, nhưng có điều không có thiên phú trong chuyện bếp núc, nhìn thấy thịt lợn tưởng là thịt bò, chỉ vào chân gà bảo chân vịt, vì để con dâu không phát giác ra, chỉ đành cố nhẫn nhịn, cuối cùng ôm một túi bánh nghìn tầng nóng hôi hổi đi theo phía sau Lương Ngữ Hinh hoàn toàn không phát biểu ý kiến.

Lương Ngữ Hinh căn bản không phát giác ra vấn đề gì, trong lòng nắm chặt tay nhất định phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt mẹ Lục Hạo, bảo chủ hàng thịt cân cho mấy cân thịt ngon, khi móc ví tiền ra trả đột hiên phát hiện bên trong bên trong nhiều ra một tệp màu hồng dầy dầy.

Đúng vào lúc này Lục Hạo gọi điện thoại đến, Lương Ngữ Hinh nhận cuộc gọi, nghe thấy anh hỏi: “Mua gì rồi? Tiền để vào trong ví cho em cứ lấy dùng đi, lát nữa khi về nhà gọi điện thoại cho anh anh lái xe đến chở đồ cho em.”

Chợ rau vốn ồn ào, vì đón tết mà càng thêm náo nhiệt hơn, bên cạnh còn thỉnh thoảng có người đi qua chen đẩy, nhưng giọng nói của Lục Hạo, cô nghe thấy rõ rõ ràng ràng, Lâm Tịch ở bên cạnh miệng ăn bánh cười híp mắt nhìn cô chăm chú, dưới ánh nhìn của trưởng bối, Lương Ngữ Hinh đỏ hồng mặt, cắn môi khe khẽ gõ hai cái vào ống nghe.

Tâm trạng Lục Hạo vui mừng trước khi dập điện thoại nói: “Mua đồ gì đừng nghe lời mẹ, bà ấy không hiểu đâu.”

Lương Ngữ Hinh nghi hoặc nhìn Lâm Tịch, không hiểu? Chẳng phải là rất hiểu sao?

Đồng chí Lâm Tịch cảm thấy chợ rau rất thú vị, đồ ăn vặt cũng rất nhiều, vỗ vỗ tay giải quyết chỗ bánh nghìn tầng, bà chỉ chỉ vào tào phớ trong sạp hàng trước mặt hỏi Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Hinh Hinh con có ăn không?”

Lương Ngữ Hinh nhanh chóng móc tiền ra mua cho Lâm Tịch một cốc tào phớ, Lâm Tịch rất thân thiết ôm lấy cô, “Tiểu Hinh Hinh à, chúng ta bất ngờ đến có phải là con không vui không?”

Lương Ngữ Hinh làm sao dám! ! Cuống quýt lắc đầu.

Lâm Tịch kiễng cao mũi chân vỗ vỗ vào đầu cô, “Biết con là đứa trẻ ngoan mà.”

Mang theo bàn tay ấm áp của mẹ, vuốt qua tóc của cô, trái tim của Lương Ngữ Hinh thấy áy náy, cháu không phải, bác ơi bác nhìn nhầm rồi.

Lâm Tịch là người phụ nữ rất mạnh mẽ, bã sẽ không chất vấn những điều kia, nên biết là, bà đều đã biết, ở trong thành phố Bắc Kinh, căn bản là không có bí mật, bà cảm thấy cô bé này tốt, vậy chính là tốt.

“Tiểu Hinh Hinh à, sau này chúng ta phải đối xử tốt với nhau, ta và Ninh Tử đều là bạn tốt, sau nay chúng ta cũng làm bạn tốt, con không cần thấy có áp lực, lão nương là người rất tiến bộ!” Lâm Tịch cảm thấy tào phớ ăn rất ngon, múc một thìa bón cho Lương Ngữ Hinh.

Lương Ngữ Hinh rất căng thẳng há miệng ra ăn, trước đây tình cảm của cô và mẹ mình cũng tốt như thế này, chính bởi vì thế này cho nên trong 6 năm nay cô không thể gạt đi được chuyện đó.

Tròng mắt, đột nhiên ướt ướt, nhưng khóc vào lúc sắp năm mới thì rất không tốt lành, Lương Ngữ Hinh kìm nén, khịt khịt mũi, chỉ chỉ vào tiệm bán buôn đồ nấu lẩu, rất nỗ lực nói: “Bác… ơi!”

Lâm Tịch chầm chậm quay đầu nhìn cô, sau đó xua xua tay, “Ta chẳng nghe thấy gì cả, sau này gọi mẹ!”

*******************************************

Đợi đến lúc đồ mua nhiều đến nỗi hai người đều không xách nổi nữa đồng chí Lâm Tịch gọi một cuộc điện thoại: “Lục Tiểu Hạo đến xách đồ cho lão nương! !”

Thực ra Lục Hạo đã đợi ở bên ngoài chợ rau, có điều không đi vào làm phiền công tác cách mạng của mẹ anh.

“Biết rồi, lập tức đến.”

Một phút sau, Lục Hạo đón lấy chiếc túi trong tay của Lương Ngữ Hinh cầm cân cân, “Còn muốn mua gì?”

Lâm Tịch cảm thấy đã tốn sức ở chợ, vậy thì mua nhiều một chút đi, dắt tay của Lương Ngữ Hinh đi dạo một vòng khắp toàn bộ chợ không bỏ sót góc nào.

Lục Hạo cuối cùng kề vào bên tai Lương Ngữ Hinh nói: “May mà anh đã đến, nếu không chắc chắn em rất mệt.”

Không muốn, nhưng bị Lâm Tịch nghe thấy, lão thái thái một chưởng đấm đến, “Lục Tiểu Hạo ý của con là lão nương rất mệt người đúng không?”

Lục Hạo im lặng là vàng, Lương Ngữ Hinh vội vàng lắc đầu xua tay, Lâm Tịch ấm ức nói: “Quay về mách bố con! ! Nhóc con còn chẳng nghe lời bằng cháu ngoan của ta! !”

Lương Ngữ Hinh nhìn sang lục hạo, nhóc con? Sau đó bật cười.

Lục Hạo nói: “Đồng chí biết mách lẻo không phải là đồng chí tốt.”

Nhưng sau khi bọn họ về nhà, khi Lương Ngữ Hinh chuẩn bị nổi lửa nấu một nồi nước dùng to, mới phát hiện quả đúng Lâm Tịch là không hiểu.

Chỉ thấy tiểu lão thái thái dáng vẻ rất muốn biểu hiện cuốn tạp dề đi vào, bếp ga bật hai lần không lên lửa, bỏ đi, đổi việc khác, nhưng bếp từ kĩ thuật cao bên cạnh thì bà càng không thể điều khiển được, tít tít hai cái sợ hãi hỏi Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Hinh Hinh! ! Cái này có phải là hỏng rồi không? ?”

Lúc này, Lục Quang Vinh vốn dĩ vẫn luôn ôm Lục Hạo di vào, lôi tiểu lão thái thái đến sau người nói: “Bà đừng có kẻ mù còn đòi bàn chuyện.”

Lâm Tịch mím mím môi liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn dựa vào phía sau, Lục Quang Vinh hai tay giơ lên đứng thẳng, Lâm Tịch liền rất phối hợp ngầm cởi tạp dề trên người ra cuốn lên trên eo của ông xã.

Lương Ngữ Hinh nhìn hai người già tóc đã hoa râm tương thân tương ái trong căn bếp nhỏ nhỏ, cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Lục Quang Vinh xắn tay áo lên nói với Lương Ngữ Hinh: “Hinh Hinh à, hôm nay để ta ra tay!”

Lương Ngữ Hinh đâu có dám để trưởng bối ra tay nấu ăn, vội vàng lui nhường, trong miệng còn muốn biểu hiện thật tốt một chút, phát ra âm tiết đơn yếu yếu “Không không”

Lục Quang Vinh cười nói: “Không sao cả, ở nhà chúng ta đều là bố làm cơm, mẹ con bà ấy chẳng biết chút gì cả.”

Đầu tiên, đồng chí Lâm Tịch vì ông xã tiết lộ điểm yếu của mình mà bất lực, nhưng mà, bất lực thì bất lực, dù gì lão nương thực sự là học không nổi.

Sau đó, Lương Ngữ Hinh thấy hơi ngượng ngùng một chút với cách xưng hô “mẹ” này, lòng bàn tay nắm chặt ở sau lưng, trong lòng nghĩ, bây giờ mình nói chuyện vẫn còn chưa lưu loát vẫn là không cần nói tốt hơn.

Cuối cùng, Lục Hạo đi vào trong đưa hai người phụ nữ ra khỏi phòng.

“Hôm nay hai người nghỉ ngơi đi, con đi giúp bố là được.”

Thế là, bữa cơm giao thừa của năm nay, hai người đàn ông bận rộn cả một ngày, một căn phòng khách nhỏ nhỏ, một chiếc bàn ăn nhỏ nhỏ, bốn người lớn một đứa trẻ, quây lại xung quanh một nồi lẩu.

Hạo Tử rất vui mừng chiếc đầu béo quay quay, được ông nội ôm đặt lên trên chân ăn rất nhiều tròn tròn gậy gậy, còn rất hiểu chuyện dùng chiếc thìa nhỏ chia một miếng thịt đút cho ông nội.

Lâm Tịch xán đén há miệng ra cũng muốn một miếng, Hạo Tử liền rất bận nỗ lực chọn ra miếng thịt lớn nhất nhét vào trong miệng của bà nội, chiếc miệng nhỏ còn nói giống như niệm kinh: “Con trai của bà nội là bố, con trai của bố là Hạo Tử, cháu nội của ông nội cũng là Hạo Tử.”

Giọng nói non nớt khiến cho người lớn cười lớn ha ha, khen cậu thông minh.

Khuôn mặt Hạo Tử đỏ phừng phừng, “Hạo Tử sau này sẽ biến thân, biến thành đẹp trai giống như ông nội! !”

Đồng chí Lục Quang Vinh phải gọi là rất đắc ý, nhướn mày lên nhìn nhìn con trai, Lục Hạo khen ngợi ở trong lòng, con trai anh chính là khác biệt, dẻo miệng lại hiểu chuyện!

Hơn nữa ngày hôm nay, đối với Lương Ngữ Hinh mà nói là một ngày rất đặc biệt cùng với ông bà nội của con trai cùng nhau đoàn viên đón tết, cũng giống như đối với Lục Quang Vinh và Lâm Tịch mà nói, cũng rất đặc biệt.

Cuộc đời này, đến lúc già, tận tay cho cháu trai một bao lì xì áp tuế dầy dầy, lúc giao thừa ôm cháu trai lại cùng nhau nối tiếp truyền thống xem chương trình văn nghệ đón xuân, con trai hơn 30 tuổi bên cạnh cũng có một người phụ nữ có thể đồng hành trọn đời, cuộc đời này, dường như đã thỏa mãn rồi, không còn có khát vọng gì khác nữa.

Lương Ngữ Hinh lúc trước khi ngủ rất cảm khái nắm lấy tay của Lục Hạo, cô có rất nhiều lời muốn nói, cô muốn nói xin lỗi với Lục Hạo, xin lỗi đã khiến cho các vị trưởng bối phải đợi 6 năm, 6 năm, 6 cái tết, cho đến hôm nay.

Lục Hạo biết cô muốn nói gì, lắc lắc đầu, “Không sao cả, sau này còn có rất nhiều thời gian.”

*****************************************

Tết năm nay của Lương Ngữ Hinh, được coi là chuẩn con dâu cùng với Lục Quang Vinh và Lâm Tịch gặp rất nhiều người, Lâm Tịch ôm cháu ngoan khoe khoang các kiểu, ngay đến Lục Hạo trong lúc tụ họp với các anh em cũng hiếm khi không kìm nén được mà huênh hoang một hồi.

Đồng Tiểu Điệp đỡ cậu bạn nhỏ Đồng Đồng lật đật đi đến, Lục Hạo liền chỉ chỉ vào Tiểu Đồng Đồng thấp nhỏ béo lùn nói với Tông Chính Hạo Thần: “Con trai nhà cậu vì sao lại bé như thế này?”

Tông Chính Hạo Thần rõ ràng không muốn đếm xỉa, Lục Hạo lại ôm Hạo Tử đến bảo gọi chú.

Hạo Tử cất giọng lảnh lót gọi chú, Tông Chính Hạo Thần lấy một chiếc lì xì đỏ từ trong túi ra nhét vào trong tay của cậu nhóc nói: “Chúc mừng năm mới.”

Lục Hạo không cam tâm, tiếp tục nói: “Lúc đầu cho rằng con trai của Hạo Tử cậu sau này là lão đại của nhóm chúng ta, không ngờ rằng tôi lại sớm hơn cậu, nhìn xem, con trai tôi sắp sửa là học sinh tiểu học rồi, học sinh tiểu học đó cậu có biết không? Đồng Đồng cháu có biết gọi anh trai không? Gọi một tiếng anh trai cho bác nghe nào? Bác cho cháu lì xì.”

Tông Chính Hạo Thần cảm thấy, Lục Tử cậu là một người đến sinh con trai rồi cũng chẳng biết thì có tư cách gì mà khoe mẽ với tôi ở đây chứ? ! !

Lương Ngữ Hinh đi đến kéo góc áo mặt đỏ lên, Lục Hạo lật tay nắm lấy tay cô: “Hinh Hinh tối qua làm cho tôi thịt khâu nhục, mùi vị rất được.”

Những chuyện này thật sự đều là sự việc có thể khoe khoang sao? Lương Ngữ Hinh đỏ mặt.

Vì để không đắc tội với Lục hồ ly, thị trưởng tiểu tông phải nhẫn nhịn rất khổ sở trong địa bàn của mình.

Đồng thời nhận được sự khinh bỉ còn có cả Quản Tiểu Nhị bà xã vừa mới mang thai chưa được bao lâu.

Lục Hạo trực tiếp không nói nhiều, đem mặt của Hạo Tử xán đến trên mặt của Quản Tử, ý nghĩa gì đã rất rõ ràng rồi, anh không muốn nói chuyện với người chân tay chậm như thế này!

Quản Tử nén giận, đem một bao lì xì nhét vào trong túi áo của Hạo Tử, mắt đỏ lên đăm đăm nhìn vào bụng của bà xã mình.

Liên Dịch thì rất có lòng tin, “Không sao cả, sau này con trai chúng ta sẽ lợi hơn hơn bọn nó, từ nhỏ học võ công! Đánh nhau tuyệt đối sẽ không thua!”

Đánh nhau lẽ nào không phải là nên cấm đoán sao? Trẻ con cần phải hòa thuận yêu thương nhau chứ! Lương Ngữ Hinh lại lần nữa nghe không hiểu cuộc nói chuyện của bọn họ.

Còn Đại Pháo kiên trì ở lại thành phố L tìm kiếm tình yêu đích thực, trong ngày các anh em đều dắt gia đình xuất hiện kiểu như thế này thì càng thêm đáng thương cô độc, lẩm bẩm trong miệng: “Ai da, trước đây anh em chúng ta uống rượu không hề có quy định là đưa người nhà đến đây mà! !”

Đương nhiên, căn bản không có ai muốn đếm xỉa đến người đàn ông ngay cả bạn gái cũng không tìm được.

Đại Pháo theo thói quen chạy đi dựa vào vai của Lục Ninh tìm kiếm sự ấm áp, nhưng không tính toán đến sự tồn tại của Chiêm Nghiêm Minh, sau khi bị mắt quét qua thì run rẩy một trận, nhỏ tiếng than thở: “Đến Ninh Tử cũng sắp kết hôn rồi, em ghét mọi người! !”

Lục Ninh dáng vẻ cảm thông đi đến vỗ vỗ Đại Pháo, “Chị nói với chú này, Pháo Pháo chú chính là không ý thức được bây giờ mình hạnh phúc biết bao đâu!”

“Ha? !”

“Độc thân hạnh phúc biết bao! !” Lục Ninh hoàn toàn không thể lý giải được lối suy nghĩ của Đại Pháo, một câu chị không muốn kết hôn kìm trong miệng không thốt ra ngoài được không dám thốt ra ngoài thật sự đau khổ.

Đại Pháo ngồi xổm trên mặt đất một bóng lưng rộng dầy thê lương như vậy, “Nhưng mà em muốn kết hôn rồi, thật đó.”

Lục Ninh hận thép không thể thành gang, tình yêu đáng quý tự do giá càng cao hơn! ! Á á á! ! ! Xông đến giật đứt tóc của Đại Pháo.

Đại Pháo đau kêu á á, “Minh Tử cứu em! ! !”

Chiêm Nghiêm Minh buông tay, “Chẳng có cách nào, chứng buồn bực trước khi kết hôn, Đại Pháo cậu cứ hy sinh một chút đi.”

Đại Pháo khóc, vì sao người phụ nữ của anh mắc chứng buồn bực em lại phải hy sinh? ! !

Lương Ngữ Hinh cười nhìn Đại Pháo đáng thương, đi đến giải cứu một chút, kéo tay của Lục Ninh khẽ vỗ, trong miệng khe khẽ nói: “Ninh Tử.”

Đây là lần đầu tiên Lục Ninh nghe thấy người chị dâu ở trước mặt này nói chuyện, giật mình đơ ra, đương nhiên, người đang ngồi người nghe thấy cũng đều chung một biểu cảm —— tình hình gì vậy? ! !

Lục Hạo cười, “Biểu diễn một màn ảo thuật với mọi người, thấy thế nào? Còn không vỗ tay?”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng hoan hô lảnh lót, Lương Ngữ Hinh rất ngưỡng mộ tình bạn như thế này, chẳng qua mình chỉ nói có hai chữ, mà bọn họ lại vui mừng như thế này, vui mừng thay cho mình như thế này.

Lục Hạo ôm lấy cô, “Làm tốt lắm Tiểu Ngữ.”

Ninh Tử có chút nghèn ngào, “Chị dâu, chị dâu, chị dâu chị gọi em lại đi, đây là quà năm mới tốt nhất của em.”

“Quà kết hôn tặng em trước rồi đến lúc đó đừng có đòi anh!” Lục Hạo nói rồi đẩy đẩy gọng kính.

Lục Ninh còn muốn tranh luận một chút, nhưng nghĩ đến việc bản thân mình là ngọn cỏ đầu tường đùa bỡn cả hai bên rất vui vẻ, liền không dám nhiều lời gì nữa, nhưng vào lúc thế này, ông xã thì có thể đẩy ra ngoài, thế là Chiêm Nghiêm Minh vì để tiểu nha đầu vui vẻ, đi đến thỏa hiệp với Lục Hạo.

Đồng Tiểu Điệp nhân cơ hội đi đến nắm lấy cánh tay của Lương Ngữ Hinh lắc lắc, “Hinh Hinh à, cậu cũng gọi tên của người ta đi mà!”

Tông Chính Hạo Thần đứng ở phía sau cô gái của mình cũng chỉ chỉ vào bản thân mình.

Cậu bạn nhỏ Đồng Đồng kêu a a.

Liên Dịch véo chiếc má trắng nõn xinh đẹp của người đàn ông nhà mình cũng đi đến, còn chỉ chỉ vào bụng của mình.

Đại Pháo từ dưới đất nhảy lên xán đến gần, biểu thị không thể quên cậu ta.

Chiêm Nghiêm Minh đẩy mặt của Đại Pháo ra, biểu thị tiếng gọi em chồng này nhất định phải được nghe thấy.

Lương Ngữ Hinh bị mọi người vây lấy, trên mặt tràn đầy nụ cười, bắt đầu gọi tên từng người từng người, thanh điệu cao cao thấp thấp, không khí dẫn dắt dây thanh quản rung động.

Hạo Tử được bố ôm lấy, cặp mắt nho đen to to đảo đảo lưu chuyển, một đôi tay nhỏ đặt lên trên bụng, sau đó kề vào bên tai của Lục Hạo nói: “Câu đầu tiên mẹ gọi là tên của Hạo Tử!”

Lục Hạo nhếch khóe môi lên, con trai con cảm thấy là vậy thì cứ vậy đi, bây giờ buổi tối hàng ngày bố đều có thể nghe thấy nên sẽ không tranh giành với đứa trẻ như con nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.