Viên Mãn

Chương 23: Chương 23: ĐÊM ĐẸP NGẮN NGỦI




Sau khi Lục Hạo uống xong cốc rượu thứ 3 nhận được điện thoại, rõ ràng là một số máy lạ, rõ ràng là không có giọng nói, nhưng anh nói: “Tiểu Ngữ? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lương Ngữ Hinh người phụ nữ là em đây, xảy ra chuyện rồi vẫn sẽ nhớ đến anh! Có phải là anh nên phải khen ngợi em không?!

Lương Ngữ Hinh cầm chiếc điện thoại mượn dùng, có hàng trăm cảm xúc hỗn độn, cô muốn nói, em rất tốt, chỉ là bây giờ em không về nhà nổi, nhưng cô không thể phát ra tiếng nào.

Lục Hạo từ trong cuộc điện thoại tĩnh lặng mà biết được đó là cô, chính là cô, chỉ có cô.

“Em đưa điện thoại cho người bên cạnh, để anh nói.”

Cảm ơn sự quan tâm của anh, bởi vì đến một câu cảm ơn đơn giản em cũng không thể nói ra khỏi miệng được, Lục Hạo có lúc em cứ nghĩ, nếu như 6 năm trước em cũng có thể gọi cho anh một cuộc điện thoại, vậy thì bây giờ có phải là sẽ tốt hơn một chút không?

Cho Lương Ngữ Hinh mượn điện thoại là một đôi tình nhân, tay nắm tay gấp ô lại đang muốn đi vào trong siêu thị, cô lấy hết dũng khí đi về phía trước, duỗi tay ra ra hiệu, xung quanh, có ánh mắt hiếu kì đánh giá của những người xa lạ, trước mặt, có một cặp tình nhân nhiệt tình cảm thấy gặp người tàn tật rất muốn giúp đỡ một chút.

Tôi, trước đây có biết nói chuyện. Lương Ngữ Hinh khẽ cười ở trong đáy lòng.

Đừng có hỏi vì sao gọi điện cho Lục Hạo, đừng có hỏi vì sao vào thời khắc đó trong đầu óc chỉ nhớ số điện thoại của Lục Hạo, Lương Ngữ Hinh nắm chặt lấy điện thoại, không muốn bỏ ra, giọng nói của Lục Hạo giống như là cọng cỏ cứu mạng, cô lo lắng, nếu như thả lỏng tay ra, liệu sẽ biến mất không?

Lục Hạo ra hiệu một chút cho đồng nghiệp trên bàn, đi ra khỏi căn phòng bao, “Em không cần sợ, anh đây.”

Như thế này, Lương Ngữ Hinh chịu nghe lời, đưa điện thoại cho cặp tình nhân kia.

Người con trai rất có lòng tốt nhận lấy, alô alô hai tiếng.

Lục Hạo nghe thấy có người nói chuyện rồi, trái tim thấp thỏm cũng run lên hai cái, vội vàng hỏi: “Có phải là một cô gái rất xinh đẹp? Mái tóc dài dài cặp mắt to to? Không thể nói chuyện không? Bây giờ các bạn ở đâu? Cô ấy có sao không?”

Những câu hỏi này giống như là phụ huynh của một đứa trẻ con đi lạc, ngữ khí nôn nóng lo lắng đó là không thể nào mô phỏng được.

“Ồ, ồ, chúng tôi bây giờ đang ở cửa của siêu thị tại trung tâm thành phố.” Ngươi con trai nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh, trong lòng nghĩ đang ở trước mặt của bạn gái tôi anh làm sao có thể bảo tôi khen cô gái khác chứ, tôi đâu phải là kẻ ngốc, sau đó nói: “Là không biết nói chuyện, bên ngoài trời mưa có thể là cô ấy không đi nổi.”

Sau đó, dập điện thoại, gọi điện thoại bảo vợ chồng Quản Tử đến bồi rượu, tự mình lái xe đi nhanh như bay.

***************************************

Khi Lục Hạo ở trong xe xuyên qua màn mưa nhìn thấy Lương Ngữ Hinh bình an đứng ở đó, thở phào nhẹ nhõm một hơi, men rượu bởi vì trái tim đập quá nhanh khiến cho máu tuần hoàn càng tăng thêm.

Lương Ngữ Hinh cũng nhìn thấy Lục Hạo rồi, cô nhìn thấy Lục Hạo từ trên xe nhảy xuống, xuyên qua màn mưa, chạy về phía cô.

Lương Ngữ Hinh nhìn về phía cặp tình nhân, biểu thị có người đến đón mình rồi, cô gái nhìn thấy người đến là một người đàn ông cao to anh tuấn, liền thức thời kéo tay của bạn trai muốn đi, nhưng lại được gọi lại.

Tóc của Lục Hạo ướt sũng nhỏ nước xuống, trên kính cũng đều là nước, anh gỡ kính xuống, một tay nắm lấy tay của chú mèo bị lạc một tay giơ đến bắt tay của người con trai, rất trịnh trọng nói một câu: “Vô cùng cảm tạ.”

Lương Ngữ Hinh hơi hơi xích bản thân mình sát vào, lặng lẽ dựa gần lại, cúi đầu nhìn tay của Lục Hạo, nhớ lại nụ hôn người đàn ông này đã trao cho cô ở trong nhà rất nhiều ngày trước, rất nóng bỏng, rất ấm áp.

Luc Hạo chào người ta, dắt Lương Ngữ Hinh chạy vào trong màn mưa, lên xe, khóa cửa, chẳng nói lời nào.

Rốt cuộc là ai không thể nói chuyện! ! Lương Ngữ Hinh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ không quay đầu.

Đột nhiên, có người dựa sát đến, Lương Ngữ Hinh tránh ra phía sau, nhưng phát hiện Lục Hạo đang thắt dây an toàn cho cô.

Dựa vào quá gần, mặt của Lục Hạo đã dựa vào trước ngực của cô, khiến cô ngửi thấy được mùi vị của rượu.

Trước đây, Lục Hạo không uống rượu, trong khoảng thời gian anh quay lại này, cô đã ngửi thấy qua mùi rượu trên người anh mấy lần rồi.

Uống rượu rồi? Lương Ngữ Hinh không dám dùng tay ra hiệu trước mặt của Lục Hạo, chỉ có thể há miệng ra, khẩu ngữ vô thanh.

“Ừm, mời đồng nghiệp của cơ quan ăn cơm.” Lục Hạo bình thản nhẹ nhàng, khởi động động cơ.

Lương Ngữ Hinh kéo tay của anh, lắc lắc đầu, không chịu.

Hơi thở của Lục Hạo hơi nặng, anh nói: “Em cảm thấy ở đâu có người dám chặn xe của anh? Yên tâm đi, anh không uống rượu lái xe, anh chỉ uống có 3 cốc.”

Đó rõ ràng chính là uống rượi lái xe mà! ! ! Nhưng mà, Lục Hạo nói không có, vậy thì chỉ có thể là không có.

Lương Ngữ Hinh thả tay ra, ngoan ngoãn ngồi yên, bây giờ cô trên người không một đồng cắc, vẫn đừng có dài dòng gì nữa thì tốt hơn.

Chiếc xe lái nhanh như bay, đèn đường xinh đẹp trên đường tốc độ lùi ra sau, có vài chuyện, chuyển một vòng, vẫn về nguyên chỗ cũ.

*************************************

“Vào cửa nhà, đem giầy hất đi, hai người ôm chặt lấy nhau, Lục Hạo không kịp đợi đi vào phòng ngủ, anh đem Lương Ngữ Hinh áp chặt cứng lên sau cửa.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy được hơi thở của Lục Hạo, lông trên mặt đều dựng đứng hết lên, hai cơ thể kề sát vào nhau, lớp vải ướt nước mưa ma sát với nhau, khiến huyết dịch đều cuồn cuộn.

“Tiểu Ngữ.” Trên mặt của Lục Hạo vẫn còn nước mưa, biến thành nóng bỏng, nhỏ lên trước ngực của Lương Ngữ Hinh.

Tay của Lương Ngữ Hinh, vòng lên trên eo của anh, ngoan ngoãn dựa vào, dựa vào bến cảng của mình.

“Mấy ngày này anh đang tức giận.” Lục Hạo nói, “Em chọc anh tức giận rồi.”

Dứt lời, trời biết được là Lục Hạo dùng sự kiên trì siêu thường nhiều thế nào mới thừa lời nói mấy câu như thế này, sau đó, vẫn là giao lưu thân thể và tâm hồn tốt hơn.

Nhẹ nhành chạm đến bờ môi mềm mại của người phụ nữ, lúc chiếc lưỡi mang theo hương rượu thăm dò tiến vào chẳng hề khách khí chút nào, Lương Ngữ Hinh thậm chí cảm thấy mình cũng say rồi, không chịu sự khống chế nữa, cô vòng cánh lại càng chặt hơn, muốn đem bản thân mình ấn vào trong lòng của Lục Hạo.

Bên tai có một tiếng cười khẽ, sau đó trước ngực bị nắm lấy.

“Em ướt quá.” Lục Hạo khẽ than.

Lương Ngữ Hinh thấy may mắn là, may mà bây giờ là buổi tối, không nhìn thấy mặt của Lục Hạo, nếu không thì cô nhất định sẽ không kìm chế được mà đẩy anh ra.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông dài tay, Lục Hạo hai tay vừa cuốn áo lên vừa nói với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Ngữ, nâng tay.”

Giống như trước đây vậy, Lương Ngữ Hinh sau khi bị cởi sạch sẽ sẽ ngoan ngoãn không hề dám động đậy, ngoan ngoãn để Lục Hạo sắp xếp.

Nút thắt của nội y được cởi ra, sau đó tốc độ bị ném đi không biết là bay đến đâu, Lục Hạo phủ phục đầu xuống, một miếng cắn lên điểm đỏ kia, đã hơi cứng rồi, cảm giác miệng rất được, Lục Hạo liếm láp liếm láp mút vui vẻ.

Khác biệt duy nhất, chính là Lương Ngữ Hinh bây giờ em không thể cất lên tiếng kêu rất hay ở dưới cơ thể anh, nhưng mà chẳng sao cả, trong lòng anh biết là được.

*****************************************

Lần đầu tiên của bọn họ, là ở trong phòng của Lục Hạo, anh đưa Lương Ngữ Hinh đã là bạn gái ôm theo một đống sách mang về đọc, dưới ánh nắng mắt trời rực rỡ, bên tay là một cốc nước lạnh, điều hòa mở rất thích hợp, Lương Ngữ Hinh đặc biệt trang điểm qua mặc một chiếc váy dài.

Dường như, những cuốn sách bản gốc bình thường vẫn gặm được giờ cũng chẳng còn hứng thú nữa, Lục Hạo ngồi đối diện với Lương Ngữ Hinh, nhìn mái tóc dài dài của cô xõa xuống, hơi che lấp đi phần cổ áo khá là rộng ở trước ngực, kết hợp với làn da trắng như thuyết, tạo thành hai màu đen trắng nổi bật, mở rộng vô hạn sự mơ tưởng.

Lục Hạo dựa đến gần, khẽ hỏi bên tai cô: “Có hay không? Kể về cái gì vậy?

Lương Ngữ Hinh của lúc đó đâu có hiểu về loại sinh vật đàn ông này, còn rất vui vẻ với việc bạn trai có hứng thú với sách mình đọc, liền chìa ngón tay ra từng chút từng chút nói cho anh, “Em thích đoạn này, tình yêu của nam chính đối với nữ chính vào lúc này khiến em cảm động rồi, ờ, còn cả phía sau, kết cục em cũng rất thích, cuốn sách này em đã đọc qua rồi, nhưng vẫn muốn đọc lại một lần.”

“Ừm, tiếp tục.” Lục Hạo nói, đem cánh tay khoác lên trên bờ vai của cô.

Mặt của Lương Ngữ Hinh, hơi hơi ửng hồng, cúi đầu kể lể, kể lại nội dung câu truyện.

“Tiểu Ngữ?” Lục Hạo gọi cô.

“Hử?” Lương Ngữ Hinh ngẩng đầu lên không hề phòng bị, không đến một giây, bị hôn lấy chặt cứng.

Đó không phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, nhưng mang theo hương tình dục xa lạ, Lục Hạo nói: “Cho anh, đừng sợ.”

Thân thể mềm nhũn giống như là đồng ý dựa lại gần, Lục Hạo cảm thấy được cho phép, đem tay từ váy lần vào bên trong, sờ lên chiếc đùi trơn láng của thiếu nữ.

Rất mượt rất mềm, giống như là sữa bò đánh kem vậy, ngập đầy lòng bàn tay, yêu thích không muốn rời.

Hôm đó, máu của Lương Ngữ Hinh nhỏ lên nền gạch mem trắng trong phòng khách của nhà Lục Hạo, vô cùng bắt mắt, khiến cô rất ngại không cả dám nhìn vào cặp mắt mang ý cười của Lục Hạo.

****************************************

Váy trên người của Lương Ngữ Hinh cũng bị kéo xuống, tay của Lục Hạo từ cạp quần thăm dò tiến vào, sờ thấy ướt át, lặp lại một câu: “Em ướt quá.”

Đàn ông vào lúc thế này luôn luôn rất bận, tay chân cùng dùng, nếu như người phụ nữ trong nhà không thể phóng khoáng giống như cô nàng đàn ông của nhà Quản Tử, vậy thì rất nhiều sự việc, đàn ông sẽ phải làm toàn bộ.

Lục Hạo lấy đỉnh mũi dụi qua cổ của Lương Ngữ Hinh, sau khi làm nổi lên một lớp da gà thì hướng xuống dưới, tiếp tục ngậm lấy chỗ con trai anh đã từng ăn, ngón tay thăm dò tiến vào, cảm giác được cơ thể cô bỗng chốc cương cứng.

“Cho anh, đừng sợ.” Lục Hạo nói một câu lời thoại của 6 năm trước, anh biết, cô cũng nhớ, nhất định còn nhớ.

Tay Lương Ngữ Hinh bị Lục Hạo nâng lên đặt lên trên vai, anh chầm chậm trượt xuống dưới, hôn thơm phần bụng, di chuyển vòng quanh chiếc rốn, sau khi ngón tay cảm giác thấy được đóa hoa hút rồi, lần mở đường viền quần lót của cô.

Lương Ngữ Hinh chỉ có thể thở phì phì, không phát ra được âm thanh chỉ có hơi thở gấp rút, biểu thị sự rộn ràng của cô.

Lục Hạo ngồi xổm xuống, đem quần lót từ phần eo của Lương Ngữ Hinh đẩy xuống, nhìn thấy đôi chân trơn láng thon dài.

Anh đỡ lấy bắp đùi của cô đứng dậy, lại hôn lên bờ môi đỏ mềm mại của cô, không có ai cảm thấy lạnh, vào thời khắc khi Lục Hạo tiến vào, Lương Ngữ Hinh thậm chí cảm thấy bản thân mình sắp sửa phát sốt rồi.

Là loại thiêu sốt bị ma sát mà có được đó, cảm giác từng có trào lên trong tim.

Rất hẹp, rất ấm, mang theo nước ướt, là giống như thiên đường.

“Tiểu Ngữ… ý!” Lục Hạo trầm giọng nói lại, hơi hơi ra ngoài một chút, lại vùi vào trong, cúi đầu, chính trong ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy được một nửa của bản thân mình vẫn còn ở lại bên ngoài.

“Thả lỏng, để anh tiến vào.”

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo anh lúc này có thể nào không cần cứ mãi nói không? ! !

Đã ở sau cửa hoàn thành một lần, sau đó Lương Ngữ Hinh bị ôm lên, ôm đến trên giường, bị toàn bộ phủ lấp, dính chặt lại, kèm theo vận động quy luật, nông nông sâu sâu, thần tiên cũng sẽ điên cuồng.

Bọn họ không nhớ đến, trên tầng còn có một cậu nhóc đang chờ đợi mẹ đến đón cậu về nhà, bọn họ không hề để ý, điện thoại của Lục Hạo vẫn luôn ồn ào không ngừng nghỉ, bọn họ không có thời để ý, bởi vì đêm đẹp ngắn ngủi.

Lục Hạo cảm thấy, tiếp sau đây chắc là anh phải thế này thế này thế kia thế kia, nhưng mà… hiện thực là, Lương Ngữ Hinh kẹp đùi lại vòng quanh eo của anh, nghe lời phối hợp lên xuống, sau đó… Lục Hạo gieo hạt rồi.

“… Lương Ngữ Hinh ai dạy em vậy? ! ! !”

“…” Em không biết nói truyện đừng có hỏi em.

“Mau nói! ! Nếu không lại đến lần nữa! ! !”

Lương Ngữ Hinh chỉ có thể nhịn cười nhìn người đàn ông có ý đồ bất chính nhưng sau khi bị cô giải quyết lại tức giận, dùng ngón tay viết chữ lên trước ngực của Lục Hạo, sau đó, Lục Hạo cảm thấy, Quản Tiểu Nhị cậu thật sự có thể đưa cô vợ của cậu nhanh chóng biến mất đi rồi ! ! ! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.