Viên Mãn

Chương 42: Chương 42: EM TRÂN QUÝ NHẤT




Trong ba phút Lục Hạo đi xuống lầu, Lương Ngữ Hinh che mặt ngồi trên sofa, một góc đầu óc nóng lên, trắng trợn như thế này căn bản không hề có ám thị dư thừa, phải làm thế nào đây? Có trời biết là 6 năm trước cô đã không học được cách kháng cự lại sư huynh tồn tại giống như thần huống chi là bây giờ? !

Lục Hạo ôm con trai cùng với tất cả các đồ dùng cần thiết xuống dưới lầu, không lãng phí một câu với tài xế của Tông Chính Hạo Thần, cất bước lên lầu ngay, có Trời biết là anh nóng lòng thực sự rất muốn bảo con trai mập tự mình đi xuống lầu biết bao!

Mở cửa, nhìn thấy cô gái mặt đầy màu hồng không dám ngẩng đầu nhìn anh, Lục Hạo liền cảm thấy rất thỏa mãn.

Anh dắt tay của Lương Ngữ Hinh đưa đến bàn ăn, lấy ra một chút kem trên miếng bánh ga tô chấm lên chóp mũi của cô, Lương Ngữ Hinh liền giống như một đứa trẻ ăn vụng.

“Tiểu Ngữ, sinh nhật vui vẻ.”

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình bắt buộc phải nói chút gì đó, sau đó, từ trong cổ họng phát ra một tiếng vâng, có chút trúc trắc, nhưng Lục Hạo cảm thấy nghe rất hay.

Hai người chia nhau ăn một miếng bánh ga tô, vị ngọt lan tỏa đến tận trái tim, Lục Hạo hôn lên, kem trong miệng tan vào trong vòm miệng của Lương Ngữ Hinh, lưỡi cũng là mùi vị ngọt thơm mềm mịn, đây là một nụ hôn ngọt ngào.

Mơn man, thâm nhập, mang theo sự kích động vẫn luôn kìm nén trong khoảng thời gian này.

“Ưm!” Quá kịch liệt đến mức mà Lương Ngữ Hinh hô hấp cũng khó khăn.

Nhưng một tiếng này, lại khiến Lục Hạo cảm thấy, anh bắt buộc phải khen thưởng khích lệ Lương Tiểu Ngữ em! !

Quá trân quý, cho nên cảm kích.

Nhấc người lên khỏi ghế ngồi ôm lên đặt ở trước ngực, hai chân của Lương Ngữ Hinh tách ra vòng lấy eo của Lục Hạo, nhìn vào mặt Lục Hạo, Lương Ngữ Hinh chầm chậm cúi đầu xuống, hôn lên bên miệng anh.

Đây là một nụ hôn chủ động, một nụ hôn đáng được ghi nhớ, Lục Hạo chỉ có thể tăng nhanh bước chân đi vào trong phòng ngủ, sau khi đem người ném lên trên giường bắt đầu cởi quần áo của mình.

Lương Ngữ Hinh cười tươi tắn, cặp mắt to sáng long lanh tránh đến chỗ khác, nhưng Lục Hạo muốn để cô nhìn, thuận theo ánh mắt tránh lé của cô di chuyển, nhất định muốn cô gái nhìn anh cởi quần áo.

Sau đó, leo lên giường, chậm rãi áp đến gần, nâng tay lên cởi cổ áo của Lương Ngữ Hinh ra.

“Tiểu Ngữ, hôm nay phải nghe lời.” Lục Hạo lẩm bẩm.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy lời kiểu này chính là ma chú, chỉ cần nói ra, thì mang theo pháp lực, bắt buộc thi hành.

Ngoan ngoãn giống như con vật nhỏ, bị Lục Hạo bao vây, xung quanh đều là tiếng hơi thở của hai bên, không khí vô cùng ám muội.

Cuối cùng, Lục Hạo bóc gỡ Lương Ngữ Hinh về trạng thái nguyên thủy nhất, nặng nề áp lên trên, cảm thán một câu: “Tiểu Ngữ, như thế này thật tốt!”

Quay thẳng khuôn mặt đang để nghiêng của Lương Ngữ Hinh lại, chóp mũi chà lên chóp mũi, ôn tồn thân mật vô hạn, Lục Hạo chầm chậm nhấc cong một bên chân của cô lên, ngón tay thăm dò vào trong.

“Ừm!”

Lục Hạo cảm thấy, Lương Tiểu Ngữ em cổ vũ như thế này anh bắt buộc cũng phải nỗ lực!

Đầu ngón tay thăm dò đến chỗ ẩm ướt chẳng mấy dồi dào, Lục Hạo dịch đầu xuống, dừng lại trước ngực Lương Ngữ Hinh, điểm đỏ vểnh cao lên, anh ngậm lấy, mút hút, cảm thấy rất ngọt, làm thế nào cũng cảm thấy cắn mãi không chán, ngón tay cũng không ngừng nghỉ, xoa bóp phác thảo, men theo hình khối khẽ véo chậm rãi vò, kéo ra miếng thịt nhỏ vuốt ve khu vực mẫn cảm, cuối cùng đem ngón tay hơi lành lạnh vùi vào trong.

“Á!” Lương Ngữ Hinh có chút bực tức, người chỉ biết phát ra đơn âm tiết vào lúc thế này thật sự thiệt thòi.

Lục Hạo cười ngẩng đầu lên khỏi ngực của cô, hai người mặt kề mặt, anh thổi hơi vào bên tai của cô, cảm giác nóng nóng buồn buồn, từ các lỗ chân lông nhỏ lan vào trong tim.

Lương Ngữ Hinh bất giác run hai cái, Lục Hạo cảm thấy được rồi, tâm trạng càng tốt hơn.

Ngón tay đang nỗ lực mở rộng, mang theo sự ẩm ướt vào vào ra ra, sự chặt khít từ giữa ngón tay truyền ra khiến Lục Hạo bất giác vô thức hỏi một câu: “Lương Tiểu Ngữ em chắc chắc là đẻ thường chứ?”

Thực ra căn bản không cần hỏi câu này, ghi chép việc chào đời của Hạo Tử năm đó ở bệnh viện bao gồm tư liệu phẫu thuật Lục Hạo đều có thể đọc thuộc được toàn bộ, nhưng mà thân thể này, sự kiều diễm trả qua sự hủy diệt thời gian của 6 năm, vẫn là như vậy, là thứ anh quen thuộc như vậy.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình đừng có để ý đến anh ấy! Nhưng mà một giây sau, cô gái lại bị người đàn ông vòng chặt lấy chiếc eo nhỏ ôm lên, vị trí thay đổi, nữ trên nam dưới.

Kinh hồn bất ngờ, đồng thời cảm giác được có một cậu nhóc nóng như lửa tiến vào, Lương Ngữ Hinh lúc này mới biết, vì sao Lục Hạo phải nói: Tiểu Ngư, hôm nay phải nghe lời.

****************************************

6 năm trước, hai người đều chưa chín chắn giống như nhau, lúc Lục Hạo đang tấn công thích nhìn thấy gò má trắng trẻo của Lương Ngữ Hinh đã đỏ ửng hết cả lên, từ trên nhìn xuống dưới, mang sự thỏa mãn không lời lẽ nào miêu tả được, bọn họ chưa từng thử qua tư thế khác, bởi vì khi đó Lục Hạo cảm thấy, thời gian còn dài, bọn họ còn có rất nhiều cơ hội.

Nhưng ai có thể tính được, nửa năm đó khi Lục Hạo tham gia vào một công trình nghiên cứu thực nghiệm nổi tiếng với nước ngoài, thì Lương Ngữ Hinh đã xảy ra nhiều sự việc như vậy, cô vốn dĩ chính là bông hoa kiều diễm được nuôi dưỡng trong nhà kính, nhưng vào buổi tối hôm đó, lại mất đi bố mẹ, tiền của, đến chuyện học hành cũng phải vứt bỏ.

Lương Ngữ Hinh, em thực sự có thể hoàn thành việc học hành, vì không để anh biết việc của buổi tối hôm đó, em đã biến mất, không đợi anh quay lại, lúc đó anh tìm em tìm đến phát điên, lần đầu tiên biết được, hóa ra Bắc Kinh lớn như vậy, hóa ra anh lại nhỏ bé như vậy.

Lục Hạo luôn luôn nhớ lại chuyện đã qua vào lúc thân mật, luôn luôn hân hoan vào lúc thân mật, còn may, còn may.

Trải qua sự mở rộng vừa rồi, việc ra vào trở nên dễ dàng hơn nhiều Lục Hạo nằm thẳng xuống, Lương Ngữ Hinh ngồi lên trên, không hề có một chút khe hở nào.

“Tiểu Ngữ, để cho anh nhìn mặt của em.” Lục Hạo lên tiếng, để Lương Ngữ Hinh nằm phục trên người anh tự mình dựng thẳng lưng và hông lên.

Vén tóc ở trên mặt ra, Lương Ngữ Hinh nhìn vào mắt của Lục Hạo, thị giác và thân thể đồng thời bị xâm lược, loại cảm giác này rất thần kì, lúc này, em hoàn toàn đều là của anh, anh cũng hoàn toàn đều là của em.

Lục Hạo chỉ chỉ vào môi của mình nói: “Hôn anh một cái.”

Lương Ngữ Hinh giữ lấy mặt của anh, hôn xuống, nói một chữ: “Hạo.”

Lục Hạo cười híp cả mắt lại, anh đã biết là em gọi anh mà.

Đỡ cô gái dậy ngồi thẳng, nhấc chiếc mông nhỏ của cô lên, nhìn xuống dưới, có thể rất dễ dàng nhìn thấy một chiếc gậy mạnh mẽ vùi vào trong cơ thể của Lương Ngữ Hinh, đem người nặng nề đặt xuống, xương chạy ma sát vào nhau, mang theo dòng điện lưu lan tỏa khắp toàn thân.

Như thế này quá sâu, quá lạ lẫm, Lương Ngữ Hinh đến phản kháng cũng không thể, chỉ đành chống lên phần bụng của Lục Hạo muốn lén nhấc dậy một chút.

“Ừm, em tự cử động đi.” Lục Hạo híp mắt lại nhìn cô gái xinh đẹp rạng rỡ hiện lên trên thân thể mình.

Lương Ngữ Hinh đấm cho anh một chưởng, trong lòng có rất nhiều lời nhưng lại nói không ra.

Lục Hạo cười thành tiếng, nắm lấy tay của cô đặt lên bên miệng hôn, “Muốn xuống dưới?”

Lương Ngữ Hinh không giữ được gật đầu.

“Gọi anh, hãy gọi tên anh.” Lục Hạo nói, cánh tay có lực ôm lấy Lương Ngữ Hinh, lật người một cái, hai người lại lần nữa thay đổi vị trí, nhưng xảy ra động chạm ma sát giữa phần thân thể nối liền nhau, khiến lửa lớn giống như đồng cỏ cháy.

“Ư… Hạo…”

“Tiếp tục.” Lục Hạo cảm thấy, đây chính là chất dinh dưỡng, chất dinh dưỡng anh dựa vào để sinh tồn.

Chuyển động, rút ra ngoài, lại tiến vào, mỗi một lần đều khiến cho Lương Ngữ Hinh phát ra âm thanh cách quãng rời rạc hổn hển, lọt vào trong tai Lục Hạo, giống như âm thanh của tự nhiên.

Lương Ngữ Hinh nghiêng ngả trên giường, chân thấy hơi mỏi, eo thấy hơi tê, nhưng người đàn ông này vẫn cứ không biết đủ đòi nữa, Lục Hạo, năm đó sau khi bố mẹ chết rồi, em cho rằng em chẳng còn gì nữa cả, còn may, sau đó con trai đến bên em, em vẫn luôn nhớ đến anh, nhưng không lần nào từng muốn đi gặp, bởi vì cảm thấy mình không xứng.

Sự vận động không có ý định dừng lại dường như không nhìn thấy kết thúc, cho đến khi cảm giác đau mỏi ở eo tiến lên đầu, Lục Hạo mới nặng nhọc thở, vùi vào trên cơ thể Lương Ngữ Hinh không ra ngoài.

Rất ấm áp, giống một căn phòng nhỏ, Lục Hạo vuốt ve chiếc bụng nhỏ của cô lưu luyến không nỡ rời nói: “Lương Ngữ Hinh, con trai chính là lớn lên ở chỗ này.”

Rõ ràng là thảo luận rất có tính khoa học, Lương Ngữ Hinh lại không thể khống chế được đỏ hồng mặt, xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.

“Thẹn cái gì?” Lục Hạo kéo ra, giở trò ôm lấy cô gái, “được rồi, ngủ thôi.”

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo anh không ra ngoài em ngủ thế nào đây! ! !

Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh em ngoãn ngoãn chút đi anh gieo hạt vào trong để có thêm bảo bảo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.