Viên Mãn

Chương 30: Chương 30: HỒ LY LỚN BÉ




Lục Hạo gọi một cuộc điện thoại, sau khi kết thúc, đem đĩa đồ ăn trên bàn gạt ra, nhìn con trai há hốc miệng khóc.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện một chút nào.”

“A a a… hu hu hu…”

Mười phút sau, Lục Hạo chống trán, người đàn ông trên bàn đàm phán giống như là chiến thần, lại có một ngày sẽ đau đầu vì nước mắt của một cậu bé đáng yêu.

“Hu hu hu… mẹ ơi, con muốn mẹ… hu hu…”

“Con không thích bố? Chẳng phải là con rất thích bố sao?” Lục Hạo cảm thấy bản thân mình cũng sắp muốn khóc rồi.

“Con muốn mẹ!!” Hạo Tử hét lên, bò xuống khỏi ghế xoay muốn đi.

Còn may, lúc này Lục Ninh đến rồi, sau người còn có Chiêm Nghiêm Minh mặt đen xì.

Chiêm Nghiêm Minh nhìn tình hình một cái, trong lòng nghĩ, xét thấy Lục Tử bây giờ là gia sự lớn hơn quốc sự, cho nên sự việc phá hoại chuyện tôi dùng thân thể an ủi vỗ về tiểu nha đầu nhà mình này tôi sẽ ghi nhớ sau này tính sổ.

Mặt của Lục Ninh vẫn đỏ, nhanh chóng chạy đến chỗ cậu nhóc, ôm vào trong lòng.

Hạo Tử khóc lâu rồi, dựa vào trong lòng thơm thơm của Lục Ninh, gọi một tiếng “mẹ ơi.”

Trái tim của Lục Ninh co rút dữ dội, phẫn nộ ngườm anh trai nhà mình, một tiếng gọi mẹ mềm mại non nớt yếu đuối đó thật sự là đã gọi đến tận trong tâm khảm của cô.

Kết hôn, có lẽ thật sự là không có gì không tốt, ít nhất thì, mình có thể sinh con, đứa trẻ xinh đẹp như mình lại thông minh giống như anh Tiểu Minh.

Chiêm Nghiêm Minh vẫn chưa biết, lòng của Lục Ninh vào một khắc này đã thay đổi, kết hôn biến thành không còn xa vời không thể với tới nữa.

Đương nhiên, sau chuyện này anh ta có lòng cảm tạ mạnh mẽ đến đứa cháu này.

“Anh đã làm gì với tiểu hồ ly nhà em rồi! !” Lục Ninh nổi giận.

Lục Hạo khẽ than, “Ninh Tử, chú ý khẩu khí của em, bây giờ anh tâm trạng không tốt.”

“Hu hu, mẹ ơi…” Hạo Tử duỗi tay ra muốn ôm Lục Ninh, Chiêm Nghiêm Minh bên cạnh nhìn cậu nhóc béo mũm mĩm sợ làm mệt tiểu nha đầu của anh, liền duỗi tay, biểu thị chú có thể ôm cháu.

Sau đó, tay của Hạo Tử, duỗi sang Chiêm Nghiêm Minh.

Mắt Lục Hạo vô cùng đỏ, con trai à, con cứ không cần bố như thế này mà chạy đi tìm Minh Tử chơi sao? ! !

Hạo Tử ôm lấy cổ của Chiêm Nghiêm Minh, quay đầu nhìn Lục Hạo một cái, khuôn mặt không vui vẻ rất rõ ràng, sau đó quay đầu đi, không nhìn Lục Hạo thêm cái nào nữa.

Lục Hạo thực ra trong lòng không hoảng, có vài chuyện, đều sẽ phải biết, con trai à, dù gì mẹ con không chịu đối mặt với hiện thực, vậy thì con sẽ phải đối mặt trước nhỉ!

Lục Ninh đưa cậu nhóc đi, lúc đi còn muốn giải quyết êm đẹp cho anh trai mình, gọi một cuộc điện thoại cho Lương Ngữ Hinh nói: “Chị dâu em là Ninh Tử ạ, em cùng anh Tiểu Minh đưa tiểu hồ ly đi chơi mấy ngày ạ, chị không cần lo lắng đâu!”

Đương nhiên, khóc thành bộ dạng này còn đưa về nhà gì chứ? Lục Hạo em chẳng tin là anh không bị chị dâu em đuổi ra khỏi cửa! !

Chiêm Nghiêm Minh trước khi rời đi giống như là trách cứ cũng nói một câu: “Lục Tử, sốt ruột rồi nhỉ?!”

Lục Hạo không nói gì, trong lòng nghĩ, con trai của anh các người không hiểu! !

**********************************

Còn Lương Ngữ Hinh nghĩ, lại là… mấy ngày? ? Muốn để con trai rời xa mình mấy ngày? ? Là muốn đưa về Bắc Kinh sao? Sẽ còn quay lại chứ? Mình nên làm thế nào? Cứ như thế này mang đi rồi?

Cô rất nóng ruột, nhưng có nóng ruột như thế nào hơn nữa cũng phát không ra âm thanh, điện thoại cũng sắp bị bóp hỏng rồi.

Người như mất hồn, ngồi ngây ra trong căn tiệm nhỏ, có dì bên cạnh đó đến mua một bó bách hợp, Lương Ngữ Hinh bọc cho một bó hoa hồng đỏ.

Quản Tử đã nhận được tin tức trước tiên, bảo các chàng trai trong Broom đến trông chừng một chút, thế là, các chàng trai từ bên cửa thò đầu vào, trông chừng tiệm hoa Ngữ Hinh toàn bộ các phương vị không có góc độ chết.

“Báo cáo, bà chủ thu tiền rồi, tôi vừa mới nhìn thấy người đó đưa trả là 10 tệ, bà chủ trả người ta một trăm tệ, người đó cầm tiền chạy rồi.”

“Ừm, đi theo người đó, đem tiền đòi quay lại.” Quản Tử vừa mở cuộc họp bằng điện thoại liên quan đến một hạng mục mấy tỷ vừa hạ chỉ thị chỉ vì một trăm tệ, anh ta cảm thấy thế giới này thần kinh phân liệt quá.

“Báo cáo, bà chủ bị xương rồng đâm phải, ờ, hình như chảy máu rồi, nhưng mà không quá nghiêm trọng.”

“Cậu nhìn rõ ràng như vậy?”

“Đương nhiên! Quản gia tiểu đệ tôi đây mang theo ống nhòm!”

“Ừm, rất tốt rất tốt.” Quản Tử khen ngợi, “chụp ảnh lại cho tôi, sau này tôi phải để Lục Tử lão hồ ly đó cũng phải chảy máu!”

“Báo cáo, ông chủ, Lục gia xuất hiện rồi ~!”

“… Đều ẩn nấp hết đi, không được thì đi đường vòng!” Hạ xong chỉ lệnh cuối cùng, Quản Tử kết thúc điện thoại thông minh, đùa à, nếu như bị Lục Tử biết được anh ta lén xem chuyện của nhà bọn họ anh ta sẽ rất phải chịu tổn thương!!

Mà Lục Hạo, không có con trai nữa, quyết định phải đến chỗ cô gái an ủi một chút trái tim nhỏ bé bị tổn thương.

Anh vỗ vỗ vào lưng của Lương Ngữ Hinh, kèm theo một ánh mắt cười, “Con trai để Ninh Tử và Minh Tử ôm đi chơi rồi, em không cần lo lắng.”

Mắt của Lương Ngữ Hinh, mang theo sự nghi hoặc sâu sắc, Lục Hạo vỗ vỗ vào đầu cô, “Nếu như không yên tâm, buổi chiều anh đi đón con về nhà?”

Tuy rằng, con trai ở cùng cô ruột là rất bình thường, nhưng Lương Ngữ Hinh ích kỉ một lần, cô gật đầu, kéo tay áo của Lục Hạo, gật đầu.

Lục Hạo liền biết được, “Ừm, trước bữa tối đón về nhà, cùng nhau ăn cơm, yên tâm, sẽ không sao đâu.”

Tuy bóng dáng của con trai không nhìn thấy, nhưng Lương Ngữ Hinh đã yên tâm rồi, con trai sẽ về nhà, cậu chỉ là đi chơi thôi, sau đó thân làm mẹ liền bắt đầu lo lắng, con trai không biết có ngoan không, không biết có khiến cho Ninh Tử thấy phiền phức không, không biết có nhớ mẹ không.

Lục Hạo cảm thấy, 34 năm trước đây của anh ngoại trừ khoảng thời gian gặp được Lương Ngữ Hinh kia ra thì toàn bộ đều là sống uổng công rồi, cuộc sống à, vẫn là cần có người phụ nữ, có con cái, đó mới gọi là cuộc sống mà!

Đương nhiên, tuy con trai anh bây giờ đang giận dỗi, tuy người phụ nữ của anh bây giờ có chút trở ngại, nhưng, như thế này mới có mùi vị cuộc sống!

Vì sao Tông Chính Hạo Thần và Quản Tử muốn kết hôn? Lục Hạo nghĩ, bây giờ anh biết rồi.

Lương Ngữ Hinh biểu thị, buổi tối bảo Ninh Tử đến cùng ăn cơm đi!

Thế là Lục Hạo cười, điểm điểm vào mũi cô, “Bây giờ càng lúc càng có dáng chị dâu rồi nhỉ!”

Bị Lương Ngữ Hinh đập tay ra, đi đến chợ mua đồ ăn không thèm quay đầu lại.

Lục Hạo hít thở sâu, chuẩn bị phải cùng cậu nhóc đó đối mặt với nhau một lần nữa.

***********************************

Lục Ninh đem Hạo Tử đến khu quân sự cho Quản nguyên soái chơi một buổi chiều, cậu nhóc rất thích ông lão cười lên âm thanh rất lớn có rất nhiều súng đồ chơi này, Quản nguyên soái cũng rất thích cậu bé đáng yêu mềm mũm mĩm không sợ ông ấy này.

Lúc Lục Hạo đi vào cửa, liền nhìn thấy con trai nhà mình ngồi sát vào Quản nguyên soái, hai người đầu kề đầu nói gì đó.

Lục Hạo nghĩ, con trai thật sự là ai con cũng cũng có thể thân được à!

Nhìn thấy Lục Hạo đến rồi, Quản nguyên soái ho một tiếng, nói: “Lục Tử à, cháu không được như thế này, cậu nhóc bị dọa khóc rồi đó! Cậu nhóc nhà cháu rất đáng yêu mà! Sau này phải thường xuyên đưa đến cho bác Quản chơi nhé!”

Khóe miệng Lục Hạo giật giật, con trai anh anh tự mình chơi chưa đủ bác Quản bác có thể nào bảo Tiểu Nhị nhanh chóng sinh con ra không?

Hạo Tử từ lúc Lục Hạo vào cửa thì cứ luôn chằm chằm nhìn anh, cặp mắt to to còn rất có sức uy hiếp, ít nhất thì Lục Hạo nghĩ như vậy, ừm, ngườm anh? Được, chỉ cần con trai vui vẻ, ngườm thì cứ ngườm đi!

Sau đó, khiến tất cả mọi người kinh ngạc, Hạo Tử từ trên người Quản nguyên soái bò xuống, húc đổ Lục Hạo, cưỡi lên người của ánh cuồng loạn đánh đấm một trận.

Lục Ninh há hốc miệng lắp bắp không nói lên lời, run rẩy hỏi Chiêm Nghiêm Minh: “Anh Tiểu Minh, anh em thế này là bị con trai anh ấy đánh phải không?”

Chiêm Nghiêm Minh ôm lấy cô, “Ừ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.