Viên Mãn

Chương 49: Chương 49: LIỆT HỎA ĐỊA NGỤC




Lục Hạo gọi điện thoại cho Quản Tử bảo đến dưới lầu đợi, kéo Lương Ngữ Hinh dậy khỏi giường, khoác lên một chiếc áo khoác rất dầy.

Lương Ngữ Hinh giống như con rối mặc cho anh lo liệu, trong đầu óc chỉ có một ý nghĩ, nếu như con trai không quay về được thì mình sẽ đi cùng con.

Loại ý nghĩ không màng sự sống này một khi đã nhảy thoát ra ngoài thì không thể thu về được, Lương Ngữ Hinh dường như tìm được chỗ dựa, đúng vậy, chẳng có gì đáng sợ cả, cùng lắm là cùng đi với con trai, mình vốn dĩ chính là người nên chết.

Lục Hạo kinh ngạc nhìn cô gái trong lòng bắt đầu tự mình đi giầy thu dọn đồ đạc, một loại dự cảm bất an chuẩn xác tấn công trúng anh rồi.

“Tiểu Ngữ”

Lương Ngữ Hinh không trả lời, tự mình mang theo tất cả tiền trong nhà còn cả đồ chơi rubik mà Hạo Tử thích chơi nhất.

Dáng vẻ lạnh lẽo phản chiếu trên chiếc gương, Lục Họa kéo cô lại dùng lực ôm cô vào trong lòng, “Em đang nghĩ gì vậy? ! !”

Quen thuộc quá mức, anh làm sao có thể không biết tâm trạng của em bây giờ, vậy thì, đột nhiên sốc lại tinh thần là như thế nào?

Lương Ngữ Hinh tóm thật chặt lấy tay của Lục Hạo kéo ra ngoài, trên mặt vẫn có vết lệ chưa lau khô hết, lúc này cảm xúc bình tĩnh lại rồi.

Phựt, Lục Hạo biết cô gái này đang nghĩ gì rồi.

“Lương Ngữ Hinh!” Lục Hạo lật lại nắm chặt lấy hai tay của Lương Ngữ Hinh, trịnh trọng mang theo bảm đảm nói với cô: “Hay thu những ý nghĩ đó về, có anh đây, gia đình chúng ta sẽ ở bên nhau!”

Lương Ngữ Hinh cúi đầu, khi ngẩng đầu lên thì lại nước mắt đầy mặt, cô kiễng mũi chân lên cho Lục Hạo một cái ôm, ở trong lòng thầm nói: Lục Hạo, để cho em lựa chọn, đừng trách em.

********************************************

Quản Tử lái xe đưa người đến sân bay quân dụng, Quản nguyên soái ở trên xe quân sự kia đợi từ lâu rồi đi xuống, đập đập chiếc áo bông trên người, mặt đầu vẻ nghiêm túc.

Mà sau khi máy bay đến Bắc Kinh, cũng có chiếc xe đen sớm đã đợi ở đó.

Lương Ngữ Hinh bình tĩnh ở bên cạnh Lục Hạo, trong tay nắm chặt rubik của Hạo Tử, ngồi vào trong xe.

Lục Quang Vinh tìm cớ chuồn ra ngoài đến đón người ngay trước mắt của Lâm Tịch, nhìn thấy dáng vẻ sau khi khóc mắt sưng mọng của Lương Ngữ Hinh, vỗ vỗ vào tay cô nói: “Hinh Hinh, phải kiên cường.”

Lương Ngữ Hinh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, cô sớm đã làm xong công tác chuẩn bị rồi.

Lục Quang Vinh nghi hoặc nhìn sang Lục Hạo, Lục Hạo mím chặt môi lắc lắc đầu.

Thịch thịch một cái, Lục Quang Vinh nhíu mày lại.

“Hinh Hinh?” Ông gọi một tiếng nữa.

Lương Ngữ Hinh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Lục Quang Vinh, lặng ngắt một hồi.

Vào lúc này, Lục Quang Vinh không kìm được nghĩ đến, nếu như sự việc xảy ra với Lâm Tịch thì sẽ như thế nào?

Lục Hạo ôm lấy vai của Lương Ngữ Hinh nói với Lục Quang Vinh: “Bố, chúng ta đi thôi.”

Xe bắt đầu chầm chậm chuyển động, nhất thời đều chẳng có ai nói gì.

Mà đối với người bạn đời sống cùng bên cạnh cả cuộc đời, Lâm Tịch cảm thấy được một số thứ khác lạ, đợi đến lúc Lục Quang Vinh sắp xếp xong cho Lục Hạo và Lương Ngữ Hinh quay về, nhìn thấy tiểu lão thái thái nghiêm chỉnh ngồi ở trong thư phòng của ông, khuôn mặt căng lên, mang theo sự huênh hoang bá đạo của thời còn trẻ.

“Lục Quang Vinh, có phải là anh có chuyện gì cần nói với em không? Nếu như không có em có thể đi hỏi con trai tôi.”

Lúc này biết là cuối cùng chẳng thể giấu được nữa, Lục Quang Vinh khẽ gật đầu, “Ngồi xuống, anh nói cho em biết.”

Thế là, Lâm Tịch ôm lấy trái tim nghe xong toàn bộ sự việc, từ trên chỗ ngồi nhảy lên đập này quát một tiếng: “Lão nương giết hắn! !”

“Làm bừa! !” Lục Quang Vinh cũng đập bàn đứng dậy, “Em ngồi xuống cho anh! !”

Trong khong khí dường như có mùi của ngòi nổ đang cháy phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, không có gì chân thực hơn Lục Quang Vinh có dự định, nếu như lão thái bà này vào lúc thế này rồi còn làm chuyện bừa bãi thì nhốt lên gác mái không cho xuống. Lâm Tịch cũng có dự định giống như vậy, lão nương cứu cháu ngoan gấp gáp lão già ông còn dài dòng nữa lão nương đem nhốt ông lại!

Mà đúng vào lúc này, Lục Ninh đẩy cửa ra, cẩn trọng dè chừng hỏi: “Con gõ cửa hai người đều không nghe thấy sao? Có cơm ăn không? Mẹ con đói rồi?”

Có thể hỏi như thế này, cũng chính là chứng tỏ Lục Ninh cũng không biết sự việc, Lục Quang Vinh nhìn sang Lâm Tịch một cái ra hiệu: “Đừng nói bừa trước mặt con gái!

Nhưng Lâm Tịch bây giờ chính là lúc cần trợ thủ, lại đập xuống bàn một cái nữa, “Ninh Tử! Đi cùng mẹ!”

Cửa bị cảnh vệ chặn lại, Lục Ninh mờ tịt chẳng hiểu gì, cảm thấy tháng 6 tuyết rơi rồi bố mẹ cô đều không thể nào có thể đỏ mặt lên, bây giờ chỗ này đang có chuyện gì vậy? ! !

Lục Quang Vinh không muốn để con gái vừa mới gả ra khỏi nhà biết được chuyện này, một lòng muốn ngăn cản, nhưng không ngăn được Lâm Tịch mau miệng.

Lâm Tịch nói: “Ninh Tử anh trai con xảy ra chuyện rồi, Hạo Tử bị bắt cóc đi rồi những kẻ đó đều là người chuyện nghiệp!”

Sau đó, Lục Ninh liền biết được vì sao mấy ngày này Chiêm Nghiêm Minh luôn dính lấy cô cô đuổi đi không được kia hôm nay lại ra ngoài, hơn nữa trước khi ra ngoài còn sắp xếp người đến đưa cô về nhà bố mẹ đẻ.

Nhưng mà bí mật đám đàn ông này ôm khư khư không chịu nói bị công khai ở chỗ Lâm Tịch đây rồi, Lục Ninh nhớ đến tiểu hồ ly đáng yêu của cô liền không chấp nhận được, bắt đầu gọi điện thoại.

Lục Quang Vinh hạ lệnh nói: “Mọi người đừng ồn nữa, đều làm việc đi.”

Thế là, Lục Ninh thu điện thoại lại, Lâm Tịch nói: “Đi, chúng ta đến ở bên cạnh chị dâu.”

*******************************************

Đợi đến lúc Lục Ninh lái xe chở Lâm Tịch đến căn hộ của Lục Hạo theo địa chỉ Lục Quang Vinh đưa cho, nhìn thấy Lương Ngữ Hinh dựa sát vào trong lòng Lục Hạo tay cầm chặt rubik, Lâm Tịch nổ tung rồi, triệt triệt để để, hoàn toàn không giống với lúc xách tai của Lục Hạo cậu con trai trước nay vẫn luôn không thích nói chuyện xoay hai vòng kêu ai dô ai dô, hay như là lúc nhìn sang cô con gái khuôn mặt biến đổi tát Lục Ninh hai cái giống như chơi đùa hoặc là dáng vẻ thỉnh thoảng làm nũng phát tiết cấu véo Lục Quang Vinh.

“Đưa tên tiện nhân đó ra, lão nương đến gặp một lát! !” Lâm Tịch xắn tay áo.

Lương Ngữ Hinh nhìn, duỗi tay ra chầm chậm kéo tay áo của Lâm Tịch một cái.

Thế là, Lâm Tịch cuống quýt khom eo xuống cẩn thận quan sát Tiểu Hinh Hinh của bà.

Lục Ninh há hốc miệng ra nhưng không biết nên nói gì mới được, rất lo lắng bản thân mình nói sai lời chị dâu sẽ bật khóc.

Nhưng Lục Hạo cảm thấy, bây giờ Lương Ngữ Hinh em nếu như có thể khóc anh sẽ phải thắp hương cảm tạ trời đất rồi! !

Lương Ngữ Hinh bảo Lâm Tịch ngồi cạnh bên cô, cô chuyển đầu từ bên vai của Lục Hạo sang vai của của Lâm Tịch.

Lục Hạo ngồi xổm xuống trước mặt cô hỏi cô: “Tiểu Ngữ, bọn anh đều ở đây cùng với em.”

Thực ra, Lương Ngữ Hinh cảm thấy đáng cười, cô có gì đáng để ở cùng chứ? Hạo tử cần có người ở bên cạnh của cô thế nào rồi? Có khóc hay không? Có nhớ mẹ không? Có đói bụng không?

Lâm Tịch rầu lòng một hồi, cùng là người làm mẹ, năm đó ở trong đại viện, nếu như có người dám động đến một sợi tóc của Lục Hạo hoặc là Lục Ninh bà đều sẽ không buông tha, Lục Hạo khi còn nhỏ chẳng phản kháng tiếng nào sai khiến Đại Pháo đánh nhau một trận với cậu con trai kéo bím tóc của Lục Ninh bà cũng dạy dỗ loại người đó sau đó.

Lương Ngữ Hinh bây giờ yên tĩnh chờ, cùng lắm là cùng nhau chết, cô không sợ.

Lục Hạo bây giờ không thể chịu đựng được thấy cô như thế này, lồng ngực lửa cháy rừng rực, đứng lên đi vào trong bếp.

Đánh không được, chửi không được, anh rót nước cho em chắc là được chứ nhỉ! ! !

********************************************

Lục Tử, Chiêm Nghiêm Minh ở trong phòng thẩm vấn gọi điện cho Lục Hạo, Lục Hạo nhận cuộc gọi nói chuyện ở ngay trước mặt Lương Ngữ Hinh.

Chiêm Nghiêm Minh nói: “Lão già đó cứng miệng, muốn gặp cậu.”

Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, Lục Ninh ở bên cạnh theo dặn dò của Lâm Tịch muốn nói chuyện.

“Minh Tử, tôi không rảnh đi gặp kẻ sắp chết, làm thế nào tùy cậu, phải nhớ rõ, cậu bé bị mất tích đó bây giờ nhất định rất sợ hãi.”

Lương Ngữ Hinh nghe thấy lời nói của bọn họ, nắm nắm tay lại, nếu như một mạng đổi một mạng, có thể nào để em lấy mạng của em đổi? Nhất thiết, đừng có động đến con trai của em!

Chiêm Nghiêm Minh ừm một tiếng không dập máy, hai phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng hô gọi buồn buồn.

Trong lòng Lục Ninh khó chịu quay đầu đi ra ngoài, hai mắt Lâm Tịch phát sáng nói với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Hinh Hinh con cảm thấy nghe hay không, kim dài như thế này đâm loạn vào da thịt có đủ không? Hay là chúng ta bảo Minh Tử chuyển qua cổ tay được không nhỉ!”

Chiêm Nghiêm Minh bình thản báo cáo với Lâm Tịch: “Mẹ, đây là cực hạn lớn nhất rồi.”

Những thứ này Lương Ngữ Hinh không hiểu, Lục Hạo lại biết rất rõ, đương nhiên, Lục Ninh cũng biết rất rõ.

Lâm Tịch khá là không hài lòng, “Xí, lão già đó có sức chịu đựng như vậy à! Tăng thêm mấy chiếc kim nữa cho lão nương lão nương mời khách không cần khách sáo! !”

Ra đòn mạnh mẽ gì đó Chiêm Nghiêm Minh không biết, anh là người văn nhã, vẫn nên dùng một chút thủ đoạn văn minh là được rồi, cái loại giày vò quốc tế thông dụng dùng kim vàng đâm vào các huyệt đau đơn giản vệ sinh đau đớn kịch liệt khiến người ta muốn chết không xong này anh vợ à anh đã hài lòng chưa?

Vừa chuyển đến cổ tay, cùng với cách làm hay, đâm vào thêm một chút, nhưng chỉ một chút xíu, đã có thể khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong.

******************************************

Lục Hạo vắt chiếc khăn mặt nóng hôi hổi phủ lên mắt cho Lương Ngũ Hinh, đôi mắt xinh đẹp cuốn hút đó, sưng húp lên trông chẳng ra làm sao, hơn nữa bởi vì lâu không nghỉ ngơi mà đã hiện lên đầy tia máu đỏ.

“Tiểu Ngữ, em nhìn anh đi.” Lục Hạo nhỏ tiếng nói với cô.

Lương Ngữ Hinh liền nhìn đến nhìn thẳng vào mắt của anh, cô muốn hỏi, Lục Hạo, đây là báo ứng phải không? Báo ứng của em?

Lâm Tịch thực sự nhìn không nổi cục diện như thế này, bà muốn nói, cháu ngoan của ta nhất định sẽ bình bình an an về nhà, Tiểu Hinh Hinh biểu cảm của con lúc này thực sự là rất không tốt lành đó!

Nhưng lời này không thể nói, bởi vì ai cũng biết rằng Lương Ngữ Hinh của lúc này không chịu đựng được kích thích, ngay cả đùa một chút cũng có thể sẽ sụp đổ.

Đã 1 ngày rồi, 24 tiếng của một ngày này trôi qua đau khổ chậm chạp giống như bị liệt hỏa Địa Ngục thiêu đốt vậy, Lục Hạo không thể nào buông tha cho người ở trong ngục, mà kẻ bắt cóc Hạo Tử đương nhiên cũng sẽ không thể buông tha, từ lúc bắt đầu anh đã không có dự định đàm phám, một mạng đổi một mạng, lão già mạng của ông vẫn chưa xứng để so sánh với con trai tôi! Còn cả hai mạng người trong gia đình cô gái của tôi ông đều phai trả lại tất cả! Tuy trên bàn đàm phán từ trước đến nay vẫn chưa có tiền lệ thất bại, nhưng Lục Hạo coi khinh, tất cả đều không buông tha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.