Sau đêm đó, Lưu Quang không nghe thấy tiếng hát của phượng hoàng nữa.
Ngược lại, Đàm U hai ngày liên nằm trên giường, quấn kín chăn rên rỉ không ngừng.
Thì ra đêm đó hắn mượn rượu trêu chọc Lưu Quang, dù Lưu Quang không rút
kiếm chém người, nhưng có đá một phát cho rơi tõm xuống nước.
Hàn khí trong nước đương nhiên không làm gì được Đàm U, nhưng có được cơ
hội như thế hắn sao có thể bỏ phí? Lập tức ra vẻ đáng thương muốn sống
muốn chết, dù đã về phòng mình, vẫn nắm chặt lấy tay Lưu Quang không
buông.
Lưu Quang biết hắn đang diễn trò, nhưng không thể mặc kệ được, đành dở khóc dở cười ngồi bên giường chăm sóc.
Đàm U rất hiểu thủ đoạn được một tấc lại tiến một thước, thừa cơ quấn lấy
người ta nói chuyện hết trên trời dưới bể. Hắn vốn học rộng biết nhiều,
lại đang nỗ lực muốn Lưu Quang vui vẻ, nên đem đủ chuyện từng chứng kiến trước kia ra nói, nói rất chân thực hấp dẫn.
Lưu Quang lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái. Cậu hiểu Đàm U đang cố tình khoe
khoang, nên cố ý hỏi: “Trên đời này… có điều gì Nhị điện hạ không biết
không?”
“A…” Đàm U nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc đáp, “Lúc nào thì em sẽ thích ta?”
Lưu Quang ngơ ngác, chợt thấy má nóng lên, lập tức đẩy tay hắn ra.
Đàm U cũng không giận, chỉ nhìn cậu bằng cặp mắt sáng ngời, cười nói: “Ôi chà, có lẽ là còn lâu nữa.”
Lưu Quang im lặng một lát, rồi quay đầu đi, một lúc sau mới nói: “Tôi cũng
không phải là người kiên định gì. Nhưng giá cho một tấm lòng là tấm
lòng.”
Nghe thế, đôi mắt Đàm U sắc lại, hiếm khi không xoen xoét
những lời ngọt ngào, chỉ lặng lặng nắm lấy tay Lưu Quang, chầm chầm đặt
lên ngực mình.
Thình thịch.
Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng tim đập của hai người.
Sau đó, âm thanh càng lúc càng nhanh, thình thịch, tình thịch, trùng điệp hòa quyện.
Bầu trời bên ngoài sáng rồi tối, tối rồi lại sáng.
Lưu Quang ở bên giường Đàm U hai ngày, cho đến khi kẻ vô lại kia ngứa ngáy
toàn thân, không còn sức giả bệnh nữa. cậu mới kiếm cớ đi được.
Nhưng Đàm U sao có thể dễ dàng buông tha như thế, thân thể vừa “khỏi hẳn” là bắt đầu kéo Lưu Quang chạy khắp nơi.
Cảnh sắc Huyễn Hư đảo đều tuyệt đẹp, những nơi họ đến thưởng ngoạn đều là
tiên cảnh mỹ cảnh, thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Đáng tiếc Lưu Quang không có hứng thú gì lắm với việc đó, nên không ấn tượng lắm, điều làm cậu thật sự rung động là một nơi nhỏ bé – nơi ấy sát
biển, từ xa có thể thấy mặt biển bao la, trên thinh không mây tím sáng
rực, thực chẳng khác gì ảo cảnh Lưu Quang tạo nên trong trân châu.
Lưu Quang vừa liếc nhìn đã ngây dại, không biết Đàm U bỏ bao tâm sức mới tìm được nơi thế này.
Đàm U biết đã đến lúc tranh công, không nhắc đến chuyện cũ, chỉ giữ chặt tay Lưu Quang cười nói: “Phong cảnh nơi này thế nào?”
Lưu Quang mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình: “Quả là xinh đẹp, nhưng không có gì đặc biệt.”
“Nhưng mà em thích.”
Đàm U cười nhạt, nắm lấy tay Lưu Quang bước tới trước rồi ngồi xuống một mỏm đá, lắng nghe tiếng thủy triều ào ạt.
Lưu Quang ngây ngẩn, kinh ngạc hỏi: “Sao điện hạ lại biết rõ…”
“Nơi này xuất hiện trong ảo cảnh của em, tất nhiên là rất quan trọng. Chẳng
lẽ ta lại ngốc đến mức không phát hiện?” Đàm U đưa tay chỉ phía trước,
“Thế nào? Có khác với Đông Hải trong trí nhớ của em không?”
Lưu Quang gật đầu rồi lại lắc đầu, “Đã một ngàn năm rồi.”
Một ngàn năm trước, cậu sinh ra ở đông hải này, theo nước biển lưu động dập dìu.
Một ngàn năm sau, trí nhớ đã mơ hồ hết, nhưng ngay cả tiếng gió cũng khiến người ta hoài niệm.
Cậu nằm mơ cũng không ngờ còn có thể quay lại chốn xưa.
Lưu Quang nhắm mắt, lưu lại cảnh sắc quen thuộc kia vào đáy lòng, trái tim kích động không thôi.
Đàm U đứng kế cười với hắn: “Trân châu xinh đẹp thế này, đúng là chỉ có thể gặp được ở nơi này thôi.”
Lồng ngực Lưu Quang đông cứng, một lúc sau mới tỉnh táo đáp trả: “Bản lĩnh trợn mắt nói dối của điện hạ càng ngày càng ảo diệu.”
Đàm U không phục, đưa tay vuốt xe trân châu bên hông, “Lời ta là tâm huyết.”
Im lặng, rồi chợt thở dài: “Có điều em sinh ra ở Đông Hải nơi này, sao cuối cùng lại vào tay Bạch Thất Mộng không biết?”
Ngữ khí buồn bã, dường như là ghen tỵ.
Lưu Quang không biết vì sao Đàm U lại quân tâm đến thân thế hắn như thế,
chần chừ một lát, rồi mở miệng kể lại chuyện trước kia: “Sau khi tôi
sinh ra, vẫn luôn ngủ say trong lòng nước biển lạnh như băng, cho đến
khi tự có ý thức. Nhưng rồi có một ngày bị người ta lấy làm báu vật đưa
đến Long cung, rồi lại đến Thiên giới. Năm trăm năm trước, Bạch Hổ đại
nhân lập nhiều công trạng nên được Thiên Đế ban thưởng. Ngài sai người
mở kho tùy đại nhân chọn lựa.”
Tròng mắt Đàm U híp lại, bỗng dưng nắm lấy tay Lưu Quang: “Thế là hắn chọn em?”
“Phải,” Lưu Quang gật đầu, trong mắt như có hào quang, “Lúc đó có rất nhiều kỳ
trân dị bảo chồng chất, mỗi một thứ đều đáng giá hơn tôi ngàn lần, nhưng Bạch Hổ đại nhân chỉ chọn mình tôi.”
Lời còn chưa dứt, Đàm U đã sầm mặt, không hề báo trước mà quay đầu, mạnh mẽ hôn lên môi Lưu Quang.
Nụ hôn này rất thô lỗ, là cắn là nhai, hoảng hốt lại nóng bỏng gắn bó triền miên như muốn nuốt sống Lưu Quang vậy.
Lưu Quang bất giác thở hổn hển “Điện hạ lại muốn bị đá xuống nước.”
Đàm U lui lại, nhưng vẫn giữ lấy tay Lưu Quang, đôi mắt thâm trầm thấp giọng hỏi: “Nếu em gặp ta trước, liệu rằng có thích ta?”
Lưu Quang ngẩn ngơ, lắc đầu: “Không thể nào.”
“Lưu Quang…”
“Điện hạ sao có thể gặp tôi trước?” Lưu Quang mấp máy môi, khẽ cười dịu dàng
đấy mà lành lùng đấy, nhẹ nhàng nói: “Ngài xưa nay mắt cao hơn đầu, sao
có thể chọn ta giữa muôn vàn bảo vật.”
“Trước kia có thể không,
nhưng giờ thì có.” Đàm U lần nữa dán lại gần, nhưng không làm càn nữa,
chỉ kề trán với Lưu Quang, ngọt ngào nói, “Lưu Quang, ta đã trao trái
tim mình cho em.”
Lưu Quang bị bất ngờ, nhìn sâu vào đáy mắt đối
phương, chợt cảm thấy không thể nào khống chế nổi trái tim mình. Đôi mắt kia long lanh như nước, lan tỏa màu sắc thật mỹ lệ, như sẽ hút hết hồn
phách người ta.
Ôi, tất cả cảnh đẹp trên thế gian, sao có thể bì được với những gì trước mắt đây?