Nghe trọn lời ấy, Lưu Quang đã hiểu cả rồi.
Cậu lập tức cảm thấy thân thể đông cứng cả lại, tay chân lạnh ngắt.
Thì ra là vậy!
Cậu vẫn lẫy làm lạ, vị Nhị điện hạ tôn quý vô cùng kia sao lại vừa mắt mình? Giờ thì đã hiểu mọi việc đều có nguyên do.
Khó trách từ lần đầu gặp mặt, hắn đã luôn quấn lấy mình.
Khó trách hắn dùng mọi thủ đoạn, cũng muốn trái tim Lưu Quang.
Khó trách hắn tò mò về thân thế bản thân, dò hỏi nhiều lẫn.
Thì ra, hắn chỉ đơn thuần muốn lợi dụng cậu thôi.
Lưu Quang tuy sớm biết Đàm U không hẳn là thật tâm, nhưng khoảnh khắc biết
được chân tướng vẫn cảm thấy miệng đắng chát, không thể nói rõ đây là
cảm giác gì nữa.
Thì ra ánh mắt si tình kia, nụ cười ngọt ngào ấy, tất cả đều là giả dối.
Từ trước đến nay, chưa từng có ai thích cậu như vậy.
Nghĩ đến đây, Lưu Quang đột nhiên muốn cười.
Cậu không biết mình nên thấy may mắn vì chưa sa vào quá sâu, hay là… tiếc rằng mình tỉnh lại quá sớm?
Trong lúc Lưu Quang vẫn còn ngẩn ngơ, Phượng Tử Hi lại dùng giọng thô khàn
kia hát lên, lời hát đứt quãng, lẫn vào lời lẩm bẩm mơ hồ: “Ta biết thứ
đó ở đâu, ta vẫn chờ hắn tới hỏi ta. Nhưng hắn không đến, hắn còn nói
ghét giọng nói của ta…”
Phượng Tử Hi vừa nói vừa ho, ánh mắt đục
hẳn, hiển nhiên đã mất đi lý trí, tứ chi bị xích sắt khóa chặt vùng vẫy, chẳng mấy chốc mà máu chảy ra.
Lưu Quang lúc này mới hoàn hồn,
vội vã ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Giờ em đã thấy rõ bộ mặt
thật của người kia, dù sao cũng đỡ hơn chờ đợi cả đời.”
Phượng Tử Hi nghiến chặt răng, miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn chẳng rõ giai
điệu gì. Một hồi lâu sau mới chịu yên, tựa đầu vào vai Lưu Quang, đôi
môi đã khô cứng, nước mắt chầm chậm chảy ra: “Lưu Quang ca ca, ta cảm
thấy mình như nằm mơ, giờ tỉnh lại rồi chẳng còn gì cả.”
Tiếng cậu nhỏ đến gần như không thể nghe được, thân thể không ngừng run tẩy, giống nhau đau khổ đến cùng cực.
Lưu Quang gắt gao ôm cậu vào lòng, ruột gan cũng quặn thắt, lặp đi lặp lại: “Tỉnh là tốt rồi, tốt rồi…”
Không sai, Phượng Tử Hi đã tỉnh mộng rồi.
Mà cậu thì sao?
Trái tim cậu, có phải đã bị ai kia nắm lấy?
Lưu Quang chỉ cần nghĩ thế, đã thấy khó mà thở được, không dám suy nghĩ xa
xôi hơn nữa, chỉ chuyên tâm vỗ về Phượng Tử Hi trong lòng.
Phượng Tử Hi giương mắt nhìn về chốn không tên nào đó, gương mặt vô cảm lẩm
bẩm: “Lưu Quang ca ca, ta không muốn làm cá chậu chim lồng nữa. Nhưng
giờ cánh ta đã gãy, không bay được nữa, làm sao bây giờ?”
Trái tim Lưu Quang máy động, lập tức nói: “Anh sẽ cứu em ra!”
“Không thể nào… không ai có thể trốn khỏi Huyễn Hư đảo…”
“Là tôi hại em thành ra thế này, dù thế nào anh cũng sẽ cứu em.” Lưu Quang
dừng lại, chần chừ một chút rồi nói tiếp, “Huống chi, ta cũng phải rời
đi, trở lại… với người mình thích.”
Nói xong câu đó, dường như trong lồng ngực cậu dường như trống rỗng, gió lạnh cứ thế thổi qua không hô hấp nổi.
Người cậu thích ở nơi nào chứ?
Cậu đã sớm vứt bỏ si mê với Bạch Thất Mộng.
Thiên hạ rộng lớn, không ai muốn ở bên cạnh cậu.
Phượng Tử Hi hiển nhiên không tin vào khả năng có thể chạy thoát, nên nghe lời Lưu Quang cũng chẳng phản ứng gì, chỉ lại tiếp tục hát, chẳng mấy chốc
đã mệt mỏi ngủ thiếp trong lòng Lưu Quang.
Lưu Quang biết nơi này không thể ở lâu, nếu không Đàm U sẽ nghi ngờ, nên đợi Phượng Tử Hi ngủ
rồi thì chống tay đứng lên, theo đường cũ mà ra.
Cậu theo dòng nước bơi đi, khi người ướt đẫm leo lên thì bờ mặt trời đã ngả về tây.
Lòng dạ Lưu Quang rối bời, tay chân vẫn còn run rẩy, nhưng hắn lại tỏ vẻ
bình tĩnh, về phòng thay quần áo rồi đi ăn chiều như không có việc gì.
Đợi Đàm U tiếp khách xong tìm gặp hắn, thì đã không phát hiện được dấu vết những việc hôm nay nữa rồi.
“Lưu Quang,” Đàm U vừa vào cửa đã ôm lấy cậu, nói những lời ngon ngọt đã thành quen, “Ta rất nhớ em.”
Dối trá!
Bên tai Lưu Quang như có tiếng quát lên, nhưng mặt cậu vẫn bình thản, đá cho người kia một cái như thường.
Đàm U rõ ràng có thể né tránh, nhưng lại cười dài mặc kệ, còn giả vờ kêu
vài tiếng, nói: “Mấy đứa em của ta càng ngày càng thú vị, thường ngày ta rất thích gặp chúng, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, chỉ thấy
rất sốt ruột muốn về gặp em.”
Vừa nói vừa nắm lấy tay Lưu Quang hôn mấy cái, cười hỏi: “Em thì sao? Nhớ ta không?”
Lưu Quang bình tĩnh nhìn Đàm U, không nói lời nào.
Trong đầu cậu có rất nhiều ý nghĩ, có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều việc muốn hỏi, nhưng không nói ra nổi một chữ. Cậu nếu muốn cứu Phượng Tử Hi ra ngoài, lúc này tuyệt không thể đánh rắn động có, trở mặt với Đàm U.
Dù lời Phượng Tử Hi là thật giả thế nào, Đàm U đúng là tâm ngoan thủ lạt,
lần trước cậu mới gặp Phượng Tử Hi một lần đã hại em ấy thành ra thế,
giờ sao có thể tiếp tục mạo hiểm.
Vào lúc này, Lưu Quang chẳng hề suy nghĩ tới tính mạng mình, mà lại nghĩ những chuyện chẳng đâu vào
đâu, vừa mở miệng đã hỏi một câu chính mình cũng không ngờ: “Điện hạ có
thể nhận ra ta giữa nhiều trân châu như thế, đã giở chiêu gì vậy?”
Lông mày Đàm U cong lên, cười vô cùng sung sướng.
“Bí mật.” Hắn chớp mắt, rồi nhanh chóng thêm một câu, “Chờ đến khi em thích ta, ta sẽ nói cho nghe.”
Lưu Quang lập tức quay đầu mặc kệ hắn.
Đàm U liền cúi đầu cười, rồi lại ngửa mặt nhìn Lưu Quang, như thể xem mãi không chán, dịu dàng nói: “Lưu Quang, ta thích em.”
Giọng điệu ấm áp vô cùng, lại có thể khiến người ta kinh hãi dậy sóng.
Lưu Quang vội khép mắt lại, không nhìn, không nghe.
Biết rõ là hư tình giả ý.
Biết rõ đối phương chỉ có ý đồ lợi dụng mình.
Thế nhưng vì sao, nhớ tới ngày hôm đó, Đàm U tìm được cậu giữa cả phòng
sáng rực trân châu rồi quay đầu nở nụ cười, trái tim cậu lại đau như
thế?