Viên Ngọc Kề Bên

Chương 30: Chương 30




“A… a a…”

Quần áo toán loạn dưới đất.

Lưu Quang toàn thân trần trụi, cài sợi tóc đen dính trên trán, thần trí đã tiêu tan từ lâu, miệng vẫn không ngừng kêu.

Giọng nói khản đặc mơ hồ quyến rũ, ngọt ngào đến xao xuyến.

Đàm U nặng nề áp lên người cậu, một tay vuốt má, tay còn lại ẩn ở bên dưới không ngừng ra vào.

Mỗi lần ngón tay đi vào hỏa lò bên trong, thân thể Lưu Quang sẽ không nhịn được run lên, nhưng mỗi lần nó rời đi, vách tường nóng ướt lại thắt chặt lại không chịu buông.

Đàm U cúi đầu hôn đôi môi trắng bệch của Lưu Quang, mắt tối lại đầy ám muội, chỉ đụng chạm như thế đã khiến hắn không thể nhẫn nại nổi.

Nhưng không được.

Vội vàng quá thì không thể bức độc trong người Lưu Quang ra.

Hắn hít sâu, cố áp chế dục vọng ngu xuẩn, ngón tay tiếp tục đưa đẩy sâu bên trong cơ thể Lưu Quang, cho đến khi tìm thấy điểm đó thì ấn mạnh lên.

“Ư…”

Lưu Quang kêu khẽ một tiếng, đôi mắt càng thêm ướt.

Đàm U lại thêm một ngón tay lặp lại lần nữa, tiếp tục trêu chọc thân thể cậu.

Lưu Quang chỉ cảm thấy lưng tê dại đi vì khoái cảm, chân vô thức gập lại, dưới khố rõ ràng là đã trướng lên, phía trên đỉnh chảy ra một ít chất lỏng dính dấp.

Đàm U thấy thếm cố ý niết hông cậu.

Lưng Lưu Quang cong lên, thân mình giật nảy, kiềm nén kêu lên: “Đừng mà…”

Trong giọng nói rõ ràng đã mang theo tiếng khóc.

Đàm U cực kỳ yêu bộ dạng này, vội cúi xuống hôn môi cậu, dịu dàng nói: “Ngoan.”

Hắn rút những ngón tay vẫn chôn sâu trong thân thể Lưu Quang, kéo cao chân cậu lên, đưa vật nóng rực của mình lại nhẹ nhàng cọ xát lối vào mềm mại.

Lưu Quang run rẩy không thôi.

Nhưng miệng cậu bị Đàm U khóa lại, không kêu lên nổi, chỉ có thể cảm nhận vật cứng rắng nỏng bỏng kia xâm nhập thân thể từng chút một, cuối cùng đẩy mạnh vào trong, gần như xé cậu làm đôi.

Đau quá.

Lưu Quang đến giãy dụa, nhưng bị Đàm U ghì chặt không thể động đậy, hai chân càng yếu ớt mở rộng, mặc cho thứ kia ra vào trong cơ thể mình.

Đâu đớn vẫn không ngừng.

Nhưng khi Đàm U chạm vào điểm mẫn cảm yếu ớt kia, khoái cảm xa lạ sẽ dâng lên, thay nhau tra tấn cơ thể cậu, vừa khổ sở vừa kích thích.

“Lưu Quang, Lưu Quang.” Đàm U đẩy hông, vừa mãnh liệt va chạm vừa hôn lên mắt cậu, khẽ lẩm bẩm, “Ta thích em.”

Đầu óc Lưu Quang đã sớm trôi về phương nào, vốn chẳng hiểu những lời này nghĩa là sao, nhưng bên trong bất giác thắt chặt lại, gắt gao giữ lấy hung khí nóng rực kia.

Đàm U được đáp lại, tất nhiên càng động tình, nâng chân Lưu Quang quấn quanh eo mình, liên tục đánh bảo điểm mềm mại kia.

Lưu Quang vốn chẳng có chút sức lực nào trong người, chỉ có thể run rẩy theo từng nhịp đẩy của Đàm U, sau rồi thì chỉnh bản thân cũng vô thức đẩy thắt lưng, nghênh đón từng động tác dâm mĩ.

“A…Ư…”

Sau một đợt va chạm kịch liệt, Đầm U bỗng nhiên dừng lại, nằm trên người Lưu Quang thở dốc.

Lưu Quang nghiến răng, cảm giác dịch nóng bỏng tràn trong chỗ sâu cơ thể, khoái cảm điên cuồng xâm chiếm cơ thể, đầu óc trống rỗng. Đến khi lấy lại tinh thần, cậu đã bắn ra nhiệt tình của mình trong tay Đàm U.Tiếng thở dốc dần bình phục.

Lưu Quang mệt đến nỗi không nhúc nhích nổi một ngón tay, cảm giác nóng rực nơi lồng ngực cũng đã biến mất, đau đớn cũng không còn, lý trí tan rã dần quay trở lại.

Cậu cuối cùng cũng tỉnh táo.

Bởi vì nhớ rõ tất cả những chuyện vừa rồi, nên ngay lập tức gương mặt cậu lại hồng rực lên, mắt vẫn ướt át, giãy dụa muốn đứng lên mặc quần áo vào.

Đàm U vẫn không chịu buông Lưu Quang ra, mê muội nhìn dáng vẻ không thể khép chân lại của cậu, không chịu được đâm tay vào nơi vẫn đang tuôn dịch lỏng kia ra, lại bắt đầu đùa bỡn.

Lưu Quang kêu to một tiếng, vai run lên, hung hăng trừng mắt.

“Bỏ ra.”

“A? Hồi phục nhanh thế?” Đàm U cười, thuận thế hôn lên má Lưu Quang, nửa đùa nửa thật nói, “Đáng tiếc quá.”

Nhưng dưới ánh mắt của Lưu Quang, vẫn thành thật rút tay ra, cẩn thận đỡ cậu ngồi dạy, dùng quần áo của mình lau chùi hạ thể giúp cậu, rồi lại khoác cho cậu từng lớp y phục.

Thể lực Lưu Quang vừa khôi phục được một chút, lập tức gạt tay Đàm U, tự buộc lại áo.

Đàm U cũng không hề tức giận, cười hì hì dụi vào cổ Lưu Quang, chớp mắt nói: “Lưu Quang, hiện ta đã là người của em, em không thể bội tình bạc nghĩa.”

Trái tim Lưu Quang run lên, tuy không hiểu lắm mình gặp phải chuyện gì, nhưng vẫn nhớ ban nãy mình chủ động như thế nào, cậu đỏ mặt tía tái, theo thói quen đẩy Đàm U ra.

Ai ngờ Đàm U vừa bị đẩy đã ngã lăn ra đất, có vẻ không sao dậy nổi.

Bình thường Đàm U vẫn vì chọc hắn cười, thường xuyên làm mấy trò mèo này, nhưng hôm nay có vẻ khác rất nhiều – Lưu Quang đến giờ mới phát hiện gương mặt Đàm U nhợt nhạt bất thường, hơn nữa hô hấp hỗn loạn, dường như rất mệt mỏi.

Cậu biết hắn lâu nay, chưa từng thấy hắn yếu ớt đến thế.

Lưu Quang cũng không quá ngốc, vừa nghĩ trước sau thì lập tức hiều, nhưng vẫn không tin nổi: “Quả kia có độc? Anh… Anh đẩy độc lên chính mình?”

Đàm U nở nụ cười, chậm rãi ngồi dậy, tùy tiện mặc quần áo.

“Vì lúc nãy tình hình khá đặc biệt, thể lực của ta mới kém thế, bình thường tuyệt không như vậy đâu.” Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, như thể sợ Lưu Quang nghi ngờ năng lực của hắn.

Vẻ mặt tự nhiên như thế, chẳng hề giống người trúng độc.

Lưu Quang kinh sợ không biết phải làm sao.

Vừa nghĩ, lại nghĩ đến ngay một chuyện khác, vội kéo Đàm U đứng lên, nói: “Chúng ta nhanh về Huyễn Hư Đảo thôi.”

Theo tình hình hiện tại, cậu trúng độc hiển nhiên là vì thứ thánh quả Phượng Tử Hi đưa cho, mà Phượng Tử Hi làm thế đương nhiên là để tính kề người nào đó.

Cậu và Phượng Tử Hi không cừu oán, không thể ngờ mình lại thành mục tiêu ám hại.

Tức là…

Tức là lần này Đàm U bị lừa trời khỏi Huyễn Hư đảo, lại còn trúng kịch độc, nều có ai muốn xử lý hắn, hiện là thời cơ tốt nhất!

Lưu Quang nghĩ vậy lập tức sợ đến trắng mặt. Cậu gặp Phượng Tử Hi mới gặp nhau mấy lần, sao lại dễ dàng tin tưởng lời câu ta thế chứ? Còn thản nhiên ăn thứ cậu ta đưa cho?

Cậu càng nghĩ càng sợ, chân mềm nhũn, suýt nữa lại ngã ra.

Đàm U thấy cậu lo lắng đến thế, không khỏi nở nụ cười, bạn tay nhẹ vuốt má cậu: “Không sai, nên về Huyễn Hư Đảo thôi. Không phải em thắc mắc ta làm sao nhận ra em giữa trăm ngàn viên trân châu sao? Để ta nói cho em nghe. Lưu Quang, thật ra ta…”

Lời đến đây, đột nhiên hắn dừng lại, tươi cười vẫn đọng trên môi.

Rồi mới cúi đầu, từ từ nhìn xuống ngực mình.

Mắt Lưu Quang giật giật, trông xuống theo, thì thẩy nơi ngực trái Đàm U… cắm một mũi tên đỏ cháy rừng rực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.