Có tiếng ồn ào từ xa vọng lại.
Tiếng Bạch Thất Mộng gào thét ầm ầm vang đến, nghe mơ mơ hồ hồ, chẳng rõ ràng gì cả.
Lưu Quang hiếm khi thấy hắn nổi giận như thế, muốn mở miệng dỗ dành, nhưng
vừa nhúc nhích thì đau không chịu nổi, bất giác run rẩy cố mở mắt ra.
Cậu đang nằm ở một nơi xa lạ.
Dưới lưng vừa cứng vừa lạnh, phòng rất lớn, nhưng chẳng có bất cứ đồ vật gì, chỉ có một ngọn đèn lấp lóe trong hốc tường, từ phía ngoài cửa sổ lọt
vào ít tia sáng đỏ.
Lưu Quang vừa nghĩ, lập tức đoán ra được đây là đâu.
Cậu tự ý thả trọng phạm của Thiên Giới, kiểu gì cũng chịu phạt, e là lúc
cậu hôn mê phía trên đã biết được, nên bắt lấy đưa tới Hình Đường chờ xử lý. Còn Bạch Thất Mộng làm ầm ĩ như thế đương nhiên là vì muốn cứu cậu.
Lưu Quang biết là rắc rối to rồi, nhưng lại cảm thấy rất bình tĩnh, một
chút hoảng sợ cũng không có. Cậu loay hoay ngồi dậy, cẩn thận tựa đầu
vào tường.
Dưới đất lạnh như băng, cậu run lên, chẳng còn sức mà
động đậy, chỉ nghe tiếng Bạch Thất Mộng càng ngày càng xa dần, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
“Kẹt…”
Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra.
Lưu Quang cố nhấc mí mắt lên, nhìn rõ diện mào người tới, không khỏi ngạc nhiên.
“Phượng Tử Hi?”
Cậu cứ nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại người này nữa.
Phượng Tử Hi mặc áo đỏ rực, tóc đen buộc lại đằng sau gáy, gương mặt mĩ lệ vẫn mang theo vẻ thơ ngây, mở miệng kêu: “Lưu Quang ca ca.”
Lưu Quang chỉ nhíu mày, không để ý tới cậu ta.
Phượng Tử Hi bước thêm một bước, ngồi xuống trước mặt cậu: “Lưu Quang ca ca,
em nghe nói anh gặp chuyện không may nên vội tới đây. Anh sao rồi? Có bị thương không?”
Lưu Quang vẫn không động đây.
Phượng Tử Hi muốn nắm tay cậu, nhưng rồi lại thôi, thở dài: “Em biết anh giận em lừa anh, nhưng em không có hối hận. Cái cảm giác bị bán cho người ta làm đồ chơi, bị nhốt trong lồng không thể tung bay, mãi mãi không thể gặp được người yêu mến, nỗi khổ tương tư chia lìa giữa hai tầng trời… Em không
bao giờ muốn lại phải chịu nữa.”
“Thì ra là thế.” Lưu Quang gật
đầu, nói, “Cậu vì để có được lòng tin của ta, dám nuốt thuốc độc hủy cổ
họng mình? Khả năng diễn kịch thật cao siêu.”
“A,” Phượng Tử Hi cười, đáy mắt có tia sáng kỳ lạ, “Trên đời có ai tự nhiên đã biết diễn kịch đâu?”
Nghe thế, Lưu Quang cuối cùng mới liếc nhìn cậu ta, ánh mắt lẳng lặng chuyển dần từ dưới lên trên.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Phượng Tử Hi dường như cực kỳ kinh hoảng, vội quay đầu.
Lưu Quang lúc này đã mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Thì ra đúng là thế.”
“Sao chứ?”
“Mi tâm câu đen kịt thế kia, quả là dầu hết đèn tắt.” Dừng một chút, hỏi,
“Người kia có biết bí mật của cậu? Hắn có biết… cậu sau khi dùng lửa
phượng hoàng bắn ra Huyền Nhật Tiễn, sẽ khó mà thoát chết?”
Phượng Tử Hi nín lặng, từ tốn quay đầu lại, bỗng nhiên nhếch môi cười.
Lưu Quang nhìn nụ cười chẳng chút thật tâm này, tự dưng thấy cậu ta trông
xinh đẹp vô ngần, tiếng nói tuy khản đặc khó nghe, nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Vì sao em lại để cho người ấy biết chứ? Cuộc đời này của em chưa từng có thời gian vui vẻ như vậy. Nếu có thể ở bên người ấy, dù chỉ có
thể sống một ngày, đối với em cũng đã như một đời rồi.”
Sắc mặt Lưu Quang thay đổi, có chút dịu lại.
Phượng Tử Hi thấy thế vội kề sát lại, nói: “Lưu Quang ca ca, em sẽ cứu anh ra ngoài.”
“Cậu ư?”
“Chủ nhân nơi này làm việc rất cứng nhắc, luôn luôn công chính vô tư, dù có
đi cầu xin chưa chắc đã được. Nhưng nếu anh đẩy trách nhiệm về phía Bạch Thất Mộng, em nhất định sẽ có thể ra tay cứu anh ra ngoài.”
“Rồi thế nào? Để Bạch hổ đại nhân chịu phạt thay tôi?”
“Tai họa này vốn là do Bạch Thất Mộng chuốc lấy.”
Lưu Quang lắc đầu: “Cậu đi đi.”
“Lưu Quang ca ca…”
Lưu Quang nhắm mắt lại không nhìn cậu ta nữa.
Phượng Tử Hi không biết phải làm sao, muốn đưa tay kéo cậu lên, lại nghe bên
ngoài có âm thành, một người lạnh lùng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Tiếng nói kia như gió tuyết, một chút tình cảm cũng không có.
Phượng Tử Hi há hốc miệng, vội nắm lấy tay Lưu Quang, hạ giọng: “Chủ nhân Hình Đường đến, trăm ngàn lần đừng trả lời hắn.”
Lưu Quang không thèm để ý, đáp trả: “Phải.”
Rồi có tiếng người vỗ tay, hai người áo đen bước vào, một trái một phải kéo Lưu Quang từ dưới đất dậy.
Lưu Quang cả người đau đớn, nhưng vừa đứng vững, lập tức hít dâu mấy hơi rồi nói: “Để tôi tự đi.”
Dứt lời, vùng khỏi tay kiềm giữ của hai người kia, từng bước một đi về phía trước, chằng hề do dự.
Phượng Tử Hi lo lắng phát điên, không nhịn nổi gọi với theo: “Lưu Quang ca ca, tự ý thả ma tinh chuyện này không nên bé xé ra to. Anh cứ đi thế sẽ bị
tra tấn chết mất…
Lưu Quang mắt điếc tai ngơ.
Cậu ra khỏi
phòng, mới phát giác bên ngoài là một hành lang tối đen lại dài dằng
dặc, cứ như chẳng có điểm cuối cùng. Đợi bên ngoài cũng có những người
mặc áo đen y hệt, gương mặt khuất trong bóng tối, không nói lời nào, chỉ phất tay bảo cậu tiếp tục đi.
Bạch Thất Mộng ở phía xa vẫn to
tiếng chửi bới không ngừng. Phượng Tử Hi ở đằng sau thì không ngừng
khuyên nhủ. Lưu Quang không hề nghĩ ngợi cứ bước đi, đầu óc chỉ nghĩ đến những bước chân trên hành lang, hướng với phía trước tối đen thăm thẳm. Ngực cuộn lên nóng rực. Mỗi bước đi gần như là dồn hết sức lực. Nhưng
cậu nghiến chặt răng, cưỡng ép mình đi về phía trước, khi ngón tay cuối
cùng cũng chạm vào được cánh cửa đồng, cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay
truyền ập vào, khiến cậu run lên, gần như là ngay lập tức ngã xuống.
Trong chớp mắt ấy, bỗng có một đôi tay giữ chặt eo cậu.
Lưu Quang ngẩn ngơ, trái tim đập rất nhanh, chưa kịp quay đầu lại đã cảm
thấy đôi môi ấm áp kề sát vành tai, giọng nói quen thuộc vang lên, kèm
theo tiếng thở dài như có như không: “Bạch Thất Mộng hở một chút lại gây chuyện thị phi, vốn không đáng để em chịu khổ vì hắn.”