Dứt lời, cũng không giải thích gì, mà nhằm hướng hồ nước đi.
Đôi Uyên Ương kia vẫn đang chơi đùa trên mặt nước, nước hồ trong vắt, dưới ánh mặt trời ánh lên từng lớp lấp lánh.
Lưu Quang cẩn thận nhớ lại chữ Phượng Tử Hi đã viết lên tay mình, ngón tay
chậm rãi nhúng vào nước lạnh, chuyên chú niệm một chuỗi chú ngữ dài
dòng.
Rào!
Chỉ trong chớp mắt, mặt nước dậy sóng.
Tầng tầng lớp sóng từ giữa hồ tản ra, tạo thành một xoáy nhỏ.
Lưu Quang khi ở Huyễn Hư đảo, cũng theo đáy nước gặp Phượng Tử Hi, nên
không hề do dự, bước tới trước một bước dài, thả mình vào trong nước.
“Lưu Quang!”
Tiểu Hồng Tiểu Tử gọi với theo trên bờ.
Nhưng cậu không có tâm trí nào để ý, chỉ theo dòng nước rơi xuống không
ngừng, không bao lâu sau thì thấy một điểm sáng trắng. Cậu biết đã tìm
đúng nơi rồi, nên không hề nghĩ ngợi vọt qua.
Choáng váng một trận.
Sau hào quang chói mắt, Lưu Quang vẫn trôi nổi theo dòng nước, cảm thấy hàn khí lạnh lẽo truyền tới từ xung quanh, xuyên thẳng vào từng tơ thịt kẽ
xương.
Cậu không khỏi run rẩy, nổi lên mặt nước hít một hơi, đưa
mắt nhìn, nhưng chỉ thấy bốn bề trắng xóa sương mù, một bóng mờ tối phía xa như ẩn như hiện.
… Hẳn là Huyễn Hư đảo.
Phượng Tử Hi
đúng là đã nói cho cậu biết cách chính xác để tới Huyễn Hư đảo, nhưng có thể đến hay không, phải xem bản lĩnh của cậu.
Huyễn Hư đảo là
nơi âm hàn hư vô, quanh năm bị nước biển lạnh băng bao vây, sương mù dày đặc ngày đêm không tiêu tan, hàn khí trong nước càng đáng sợ, người
bình thường vốn không thể chịu nổi.
Lưu Quang biết rõ thể trạng
của mình, biết rằng bằng thể lực bây giờ, tiếp tục chỉ có lành ít dữ
nhiều. Nhưng trong lòng cậu không hề sợ hãi, khóe miệng thậm chí còn nở
nụ cười.
Không vì điều gì khác, chỉ vì… người cậu thích đang ở phía trước.
Rào rào.
Tiếng nước không ngừng.
Hơi lạnh âm lãnh từng chút len lỏi vào xương cốt.
Chỉ là ngâm mình trong nước, tay chân đã lạnh tới cứng đờ, dường như cả trái tim cũng tê dại.
Lưu Quang không nhớ rõ mình vượt qua đoạn đường này bằng cách nào, lúc mới
ban đầu còn có thể động chân động tay, nhưng sau thì hoàn toàn dựa vào
bản năng. Khả năng bơi lội của cậu không kém, nhưng chịu không nổi sự
lạnh giá khắc da khắc thịt này, chẳng mấy chốc liền mất đi tri giác, ý
thức dần mơ hồ, chỉ thấy phía trước mờ ảo một dung nhan tuấn mỹ thầm
tưởng niệm trăm ngàn lần.
Đàm U
Đáy lòng cậu thầm gọi cái tên này, cũng không dám há miệng, chỉ nghiến chặt răng, mặc cho vị máu tanh lan tràn trong miệng.
Không phải không nhớ hắn.
Chỉ là sợ gọi ra một tiếng, chính mình sẽ không cố gắng được nữa.
Đến khi Lưu Quang đặt chân được lên Huyễn Hư đảo, cậu giống như mới chết đi sống lại, toàn thân ướt đẫm, tóc đen bết lại bám chặt vào trán, mê man
không biết đâu là đường.
Thị nữ trên đảo thấy cậu như vậy, sợ tới mức không dám đi ra trước.
Lưu Quang không thèm để ý, chỉ thở hổn hển hỏi: “Nhị điện hạ đang ở đâu?”
Thị nữ vội nâng tay chỉ hướng.
Lưu Quang lảo đảo tiến về phía trước.
Thân thể cậu đã sớm không chịu nổi, nhưng đến lúc này, tay chân như sinh ra
sức lực vô cùng tận, để lại trên hành lang từng vệt nước dài.
Cậu đi không nhanh, thường thường phải dừng lại nghỉ, đến khi tới trước cửa phòng Đàm U tóc đã khô phân nửa. Lúc này cậu mới biết mình mệt tới mức
nào, giơ tay lên cũng run rẩy, vất vả lắm mới đẩy được cửa – chỉ thấy
trong phòng ánh sáng mờ nhạt, khuất sau bình phong sơn thủy, mơ hồ in
bóng người quen thuộc.
Trừ Đàm U, còn có thể là ai?
Lưu
Quang chỉ vừa liếc nhìn, tim đã đập như trống, nhưng nhớ tới bộ dạng của mình lúc này, e là không nên gặp hắn, đang lúc chần chừ chợt nghe người sau bình phong khẽ cười: “Em đến rồi.”
Trong giọng nói ấy lộ ra
tình ý triền miên, từng chữ từng chữ lọt vào lòng người, phảng phất như
hắn đã lẳng lặng chờ đợi ngàn năm vạn năm.
Lưu Quang cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút cạn, nếu không phải còn đang bám vào khung cửa, e là sẽ lập tức ngã vật xuống.
“Điện hạ…”
“Ta thật không ngờ, em lại dùng cách này để tới Huyễn Hư đảo.”
Lưu Quang nhìn thẳng vào bóng người sau bình phong, nói: “Chỉ cần có lòng, sao lại không tìm được đường?”
“Cũng đúng.” Đàm U cười lớn, “Cậu vì Bạch Thất Mộng, luôn liều lĩnh như thế.”
“A?”
Lưu Quang ngẩn ngơ, nhất thời không hiểu nổi.
Cậu toàn tâm toàn ý tới gặp Đàm U, liên quan gì đến Bạch Thất Mộng? Huống hồ trước khi cậu tạm biệt Bạch Thất Mộng, sớm đã…
“Ta đã nghe chuyện của Bạch Thất Mộng. Hắn đắc tội chủ nhân Hình đường, bị
đánh hiện nguyên hình, không sử dụng được pháp thuật?”
Lưu Quang ngẩn ra, đáp: “Tin tức của điện hạ thật linh thông.”
“A, có đôi lúc, ta thà cái gì cũng không biết.” Ngón tay Đàm U gõ mặt bàn,
tự cười rồi tự thở dài. “Ít nhất có thể lừa mình dối người rằng em vì ta mà đến.”
“Điện hạ?!”
Bạch Thất Mộng là Thần Thú một
phương, dù bị chủ nhân Hình đường nắm được thóp, hẳn người nọ cũng không dám ra tay quá nặng. Nên muốn hắn khôi phục nguyên dạng cũng không phải quá khó, em lần này không có tới sai nơi.”
Lưu Quang nghe đến đây, mới biết Đàm U hiểu lầm cậu tới là vì Bạch Thất Mộng.
Trong lòng cậu kích động, nhanh đi vòng qua bình phong muốn đối mặt người kia nói rõ ràng, nhưng đến khi cậu tới được trước mặt Đàm U rồi, lại thấy
cả thế giới đều câm lặng, bản thân cũng cứng đờ bất động.
Đàm U
tĩnh lặng ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, một tay thưởng thức ly trà,
thấy Lưu Quang đi đến bên cạnh thì ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt không có
gì khác thường.
Nhưng mặt hắn…
Lưu Quang trắng bệch, ngón
tay run lên cứ như bị dao đâm trúng ngực, không thốt nên nổi một lời.
Đến lúc này mới hiểu, sự thống khổ của cậu trong nước lạnh, không thể so sánh được với một giây phút này.
Tóc Đàm U che khuất mắt trái và một phần khuôn mặt, mà phần còn lại… đã bị lửa dữ thiêu đốt thành sẹo,
đâm vào mắt chọc vào tim, vô cùng kinh khủng.