“Ư… A…”
Hình ảnh trước mắt nhòa đi.
Rõ ràng là đau vô
cùng, nhưng thân thể Lưu Quang vẫn không khống chế được có phản ứng.
Vách tường nóng bỏng cắn chặt ngón tay Đàm U, đôi mắt càng ướt át, lấp
lánh ánh nước.
Hơi thở Đàm U dần dồn dập, hôn lên môi má Lưu Quang một hồi, nghèn nghẹn nói: “Đủ, đứng lên đi.”
Ý thức Lưu Quang đã mơ hồ, hoàn toàn không hiểu gì hết.
Đàm U rút dục vọng của mình khỏi miệng cậu, thuận thế kéo tay ôm người lên đùi mình, nhẹ giọng hạ lệnh: “Tự ngồi lên đi.”
Lưu Quang lập tức tỉnh táo, người cứng đờ.
Đàm U cười, vẻ mặt lạnh lùng, cố ý kéo dài thanh âm: “Sao vậy? Cả cái này cũng cần dạy sao?”
Lưu Quang mím môi, cả người run lên không ngừng, sắc hồng trên mặt mất hết.
Đàm U híp mắt nhìn cậu, hốt nhiên bật cười ha hả, thuận tay đẩy ngã cậu, đứng dậy muốn đi.
Lưu Quang lúc này sức lực như biến đâu, chỉ thế liền ngã xuống đất, nhưng
có lẽ do chân tay lạnh tê đi cả, nên không hề thấy đau, vội vàng ôm lấy
eo Đàm U.
“Điện hạ…” Đầu cậu cúi thấp không thể thấp hơn, giọng gần như khó nghe nổi, “Tôi có thể…”
Đúng thế, cậu cả tính mạng còn không cần, sao để ý tới việc này.
Đàm U yên lặng không nói lời nào.
Hồi lâu sau, mới một lần nữa ngồi xuống cạnh bàn, im lặng chăm chú nhìn Lưu Quang.
Đôi mắt kia sâu như nước, nóng rực đến nỗi có thể khiến nười ta tan chảy.
Nhưng Lưu Quang luôn cúi đầu, chủ động trèo lên người Đàm U, cố gắng mở hai
chân đưa cửa mình cọ vào vật cứng cao ngất. Nhưng nơi đó căng chặt không thể nuốt được quái vật lớn ấy, dù cậu xoay người thế nào cũng không
được. Cuối cùng đành đưa một tay xuống, học Đàm U lúc trước chọc vào cơ
thể chính mình.
“A…”
Gương mặt Lưu Quang đỏ ửng, dù đã cố sức nhưng vẫn bật thốt lên.
Thanh âm đó yếu ớt, mềm mại quyến rũ vô cùng, khiến người nghe càng muốn cháy hừng hực.
Đàm U không khỏi hít một hơi, há miệng cắn hõm cổ Lưu Quang, hạ giọng: “Mau lên.”
Lưu Quang không dám trái ý hắn, vội thêm một ngón tay, cố sức mở rộng cửa
mình mềm mại rồi mới hạ eo xuống, khiến vật cứng nóng bỏng kia từng chút một xâm nhập cơ thể mình.
Thân thể như bị xé mở.
Lưu
Quang há miệng thở, đau mà không thốt lên được, lại nghe Đàm U cười
lạnh: “Chỉ như thế là xong? Cả động cũng không động được sao?”
Trái tim cậu run lên, trong cơ thể như bị xáo tung, cứ có cảm giác mình sẽ
chết ngay đi vậy. Đáng tiếc điều đó là không thể, cậu ép chính mình ôm
lấy bả vai Đàm U, khó khăn cử động thân thể, hơi chút nâng lên.
Mỗi lần ma sát đều mang đến kịch liệt đau đớn.
Lưu Quang nghiến chặt răng, chẳng bao lâu, môi đã dính màu máu.
Đàm U nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt tối tăm hơn bình thường, nhìn không ra
cảm xúc. Chỉ đến khi nhìn thấy sắc đỏ mỹ lệ kia, ánh mắt hắn mới biến
đổi, lật người lên, áp Lưu Quang lên bàn, nâng hai chân dài lên mạnh mẽ
xâm phạm.
“A… A a…”
Đến cả ngón chân Lưu Quang cũng căng thẳng, cúi đầu bật kêu, đau kinh khủng nhưng không dám giãy dụa, người co cả lại run rẩy không thôi.
Bộ dáng yếu ớt này càng kích thích dục niệm của người kia, đao thịt chôn
sâu trong cơ thể càng không nề hà đưa đẩy, mỗi lần đều chạm vào nơi yếu
ớt nhất.
“Ưm… Đừng…”
Khoái cảm tê dại từ lưng lan ra.
Lưu Quang khó chịu ngửa đầu, tuy vẫn đau, nhưng hai chân lại bất tri bất giác quấn lấy eo Đàm U.
Đàm U nằm trên người cậu dùng lực, cúi đầu hôn lên môi cậu, mơ hồ gọi: “Lưu Quang, Lưu Quang…”
Lưu Quang như mê đi, cũng quay lại, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Đàm U.
Đôi môi mềm mại cọ lên vết thương dữ tợn, trêu chọc lòng người ngứa ngáy.
Đàm U muốn tránh lại không tránh khỏi, ánh mắt càng tối, vẻ mặt khó coi vô
cùng, vật cứng phía dưới lại càng trướng lớn, ra sức hoạt động trong cơ
thể Lưu Quang.
Hừ!
Hắn thầm rủa một tiếng, trên mặt lại chán nản, đột nhiên phất tay, thuận miệng niệm một câu chú như.
Bình phong đối diện lập tức tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Trong ánh sáng tỏa ra, cảnh sơn thủy dần ẩn đi, thay vào đó là cảnh vật hoàn
toàn khác – cảnh kia thật quen mắt, là hoa viên nơi quý phủ của Bạch
Thất Mộng.
Mà giờ phút này, trên bình phong có người, một là Bạch Thất Mộng, một là Lưu Quang.
Hình ảnh không ngừng lặp lại.
Đều là cảnh Lưu Quang mỉm cười ôm lấy Bạch Thất Mộng khi đó.
Sau khi Bạch Thất Mộng trở về Thiên Giới gặp chuyện, Đàm U vẫn dùng pháp
thuật theo dõi, đã xem cảnh này không ít lần, thậm chí từng cử động từng ánh mắt của Lưu Quang đều ghi tạc trong lòng.
Nhưng lúc này, hắn vẫn xem không rời mắt.
Xem Lưu Quang nở nụ cười như thế nào.
Xem Lưu Quang ôm lấy Bạch Thất Mộng như thế nào.
Xem Lưu Quang…
Cho đến khi trái tim đau đớn, nơi nào đó trong thân thể bật máu, vẫn muốn nhìn hình ảnh người kia cùng mỉm cười.
Vĩnh viễn không chiếm được, không chiếm được.
Ngoài cười, còn có thể làm gì?
Lưu Quang bị áp trên bàn đã ý loạn tình mê, nhưng vẫn nhận ra Đàm U không
yên lòng, giãy dụa quay đầu, hỏi: “Điện hạ, ngài đang nhìn gì?”
Đàm U không đáp, đột ngột rút khỏi thân thể Lưu Quang, rồi lập tức đi vào, thân thể khăng khít gắn kết.
Lưu Quang hoảng sợ than một tiếng, thần trí tan ra, không thể tự hỏi.
Đàm U lại cười.
Hắn siết chặt lấy Lưu Quang, trong mắt trống rỗng, phẩy tay triệt bỏ hình
ảnh nơi bình phong, như không có việc gì phun ra vài chữ: “Ngắm phong
cảnh.”