Viên Ngọc Kề Bên

Chương 55: Chương 55




Lưu Quang nhìn Đàm U cẩn thận hôn viên ngọc kia, mặt tự nhiên nóng lên, nhưng cậu mới tỉnh không bao lâu, chỉ nói chuyện được một lát rồi không trụ được nữa, bất tri bất giác đã nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay.

Mấy ngày kế tiếp vẫn tỉnh tỉnh mê mê như thế, mơ màng nghe rất nhiều lời tình ái từ Đàm U, nhưng không nhớ được. Đợi lúc cậu bình phục hẳn, có thể đi lại đã là mấy tháng sau.

Lưu Quang không hề biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trên Huyễn Hư đảo từng gốc gây ngọn cỏ trên Huyễn Hư đảo không thay đổi là mấy. Cậu và Đàm U dạo qua chốn cũ, cứ rong chơi một vòng như vậy, không khỏi cảm thán cảnh còn người mất.

Lại sau đó mấy ngày, đến khi thật sự khỏe mạnh, Lưu Quang mới nói muốn gặp Bạch Thất Mộng.

Đúng như cậu đoán, Đàm U lập tức hừ một tiếng, khẽ lẩm bẩm: “Sớm biết thế đã giải quyết tên họ Bạch rồi.”

Lưu Quang nghe mà buồn cười. Với bản lĩnh Đàm U, đối phó Bạch Thất Mộng là quá dễ dàng, tha cho y là chính vì mình. Thế nên nghiêng đầu, cười nói: “Dù không gặp Bạch Hổ đại nhân, cũng nên qua đó một chuyến.”

“Vì sao?”

Lưu Quang cúi đầu nhìn giày, lâu sau mới khẽ đáp: “Đôi uyên ương ngài đưa tôi vẫn còn nuôi chỗ Bạch Hổ đại nhân, dù sao cũng nên đưa về.”

Đàm U “a” một tiếng, mặt lộ vẻ vui mừng, đập tay: “Không sai. Vật đính ước rất quan trọng, sao có thể để rơi vào tay người ngoài.”

Thật ra những thứ hắn tặng Lưu Quang không biết bao nhiêu mà kể, cũng chẳng gọi là vật đính ước bao giờ, giờ thuận miệng nói thế lại khiến Lưu Quang mặt đỏ bừng.

Đàm U thấy Lưu Quang cúi đầu không nói, lòng càng ngứa ngáy chỉ muốn nhảy tới cắn một cái, nhưng vẫn chịu khó nhịn lại: “Có điều ta tặng cho em rồi, em lại chưa… khụ khụ…”

Ý tại ngôn ngoại, ánh mắt lướt khắp người Lưu Quang, mong lừa về một cái hôn là tốt rồi.

Lưu Quang tất nhiên hiểu ý hắn, lập tức mỉm cười lấy viên trân châu Đàm U đưa mấy ngày trước ra. Những vết nứt trên ngọc vẫn thế, nhưng Lưu Quang cố ý trang trí lại, bên dưới buộc dây kết ngũ sắc, trông đẹp hơn nhiều.

Cậu không nói gì, chỉ từng bước đến bên Đàm U, cúi đầu tỉ mẩn một lát, buộc viên ngọc bên hông Đàm U.

Dây kết dài buông xuống.

Minh châu lay động theo gió, không rực rỡ như ở trên trán Bạch Thất Mộng, nhưng kết hợp với màu tím trên áo Đàm U lại mang vẻ rung động khác.

Lưu Quang hít sâu, cười: “Dùng thứ này làm vật ước hẹn, không quá kém chứ?”

Lòng Đàm U ấm áp sao còn có thể nói gì? Đưa tay ôm lấy Lưu Quang, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, lại nhịn không được mà hôn.

Lưu Quang ngoan ngoãn mặc hắn hôn, hỏi: “Điện hạ, chúng ta có thể tiện thể đi gặp Bạch Hổ đại nhân không?”

Đàm U không hề nghĩ ngợi, đáp “được”.

Nhưng nói xong rồi, mới thấy hình như có gì không đúng.

Quái lạ.

Sao lại cảm thấy như bị Lưu Quang nắm thóp rồi?

Đàm U có hơi băn khoăn, nhưng nghĩ chốc nữa sẽ gặp tình địch, cũng không thừa hơi suy nghĩ nhiều làm gì mà chuyển sang chuẩn bị chính sách ra trận, mới mang Lưu Quang rời khỏi Huyễn Hư đảo.

Lúc này hắn không cần vờ bị thường, nên đường đi nhẹ nhàng hơn nhiều hơi tý là sử dụng pháp thuật, thoáng chốc đã tới linh sơn của Bạch Thất Mộng.

Lưu Quang thấy núi non thay đổi rất nhiều càng hiểu là mình đã ngủ rất lâu, không khỏi nắm chặt lấy tay Đàm U, tự tay đẩy cửa.

Liếc mắt nhìn, thấy bên trong lộn xộn vô cùng, kỳ hoa dị thảo bị phá chẳng ra làm sao, rường cột chạm trổ bị phủ đầy những vết vào, thật là tan tác. Xa xa còn có tiếng hổ gầm, một tiếng lại một tiếng, khiếp sợ lòng người.

Lưu Quang biết tính Bạch Thất Mộng, vừa nghe là hiểu hắn đã rơi hiểm cảnh, vội kêu lên rồi chạy đi tìm.

Cậu đi mấy vòng, bước vào sau vườn hoa thì thấy một con hổ trắng đang tung tăng nhảy nhót, chốc chốc lại gầm lên. Nhưng xung quanh nó không có kẻ địch nào, chỉ có… ba con hổ con quấn lấy không tha.

Ba con hổ con kia trông giống hệt nhau, màu lông cũng rất giống Bạch Thất Mộng, bông xù đáng yêu không thể tả.

Nhưng Bạch Thất Mộng gầm kêu mãi, thậm chí lăn lộn chung quanh muốn kiệt sức vẫn không thoát khỏi chúng nó. Phiền nhất là đám hổ con cắn chặt lấy lông hắn, lắc thế nào cũng không ra, đành ngã xuống đất, bốn con hổ lăn tròn với nhau.

Lưu Quang thấy mà ngơ ngác, một lúc sau mới có thể phát ra thanh âm, mở miệng gọi: “Bạch Hổ đại nhân…”

Bạch Thất Mộng tranh thủ ngẩng đầu, vừa thấy Lưu Quang thì kinh hỉ, ngửa mặt lên trời thét dài, toàn thân phát sáng, chớp mắt liền hóa thành hình người – một công tử tuấn mỹ phong độ. Có điều ba con hổ con vẫn bám chặt trên người hắn, một con cắn tay, một con bám trên vai, một con làm ổ trên đầu, khiến hắn trông rất nực cười, phá hẳn khí độ phong lưu kia đi.

“Lưu Quang!” Bạch Thất Mộng vọt tới trước mặt Lưu Quang, vui vẻ nói, “Cậu trở lại rồi? Cậu… thân thể tốt chứ?”

Lưu Quang gật đầu, cũng muốn trò chuyện với Bạch Thất Mộng, nhưng không thể không chú ý mấy con hổ con kia được, hỏi: “Bạch Hổ đại nhân, mấy con hổ con này là ở đâu ra?”

“Đương nhiên là tự ta sinh.” Bạch Thất Mộng nghiến răng, trông rất giận dữ, “Hừ, nếu là nhặt được thì tốt.”

Lưu Quang kinh ngạc, không ngờ mình ngủ một giấc, Bạch Thất Mộng đã có con luôn rồi. Sau đó mới nghĩ tới một chuyện, bật thốt: “Mẹ của đám trẻ là…?”

Bạch Thất Mộng một đời phong lưu, da mặt có thể nói là dày hơn tường thanh, nhưng giờ lại hơi đỏ lên, khúng khoắng ho: “Sau này nói đi. Mà phải rồi, hôm nay cậu tới đúng lúc lắm.”

Dứt lời, liền xách mấy con hổ xuống nhét hết vào lòng Lưu Quang. “Ta có chính sự cần làm, mấy đứa này phiền cậu chăm sóc nhé.”

“A?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.