Viễn Phương

Chương 39: Chương 39: Tôi không sợ rời khỏi nơi này




Hàn Chương nhìn Triển Chiêu một chút, là nhìn sang Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên mở miệng nói: “Triển Chiêu, những lời cậu nói trước đây có còn tính không?”



Bạch Ngọc Đường lần này thực sự là dọn nhà, lúc hắn dọn về phòng của Triển Chiêu, căn phòng này cũng liền biến thành một ngôi nhà chân chính. Hắn không hề cố ý thông báo cho bất kỳ ai quan hệ của hai người, thế nhưng tổ bốn người của Bạch thị vẫn luôn để tâm đến hắn làm sao có thể không biết được.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra, một Tiểu Bạch lớn nư vậy, một Tiểu Bạch ngay cả một người bạn gái cũng chưa từng có, dĩ nhiên lại chạy đến ở chung với một người đàn ông. Mà người đàn ông này chính là Triển Chiêu trước đây đã vô duyên vô cớ xuất hiện ở Bạch thị. Vốn dĩ bọn họ muốn tìm Tiểu Bạch nói chuyện, tuy nhiên hắn vẫn chưa tới công ty, tài liệu phần thứ hai trong kết hoạch mua bán với Thiên Hữu đã sớm chuyển tới Bạch thị, thế nhưng Tiểu Bạch dường như đã ném vụ làm ăn này sau đầu, ngay cả mặt cũng không lộ ra một lần.

Ngay lúc nhịn cũng không nhịn được nữa, chuẩn bị xông tới tận nhà Triển Chiêu tìm người thì hai cái người thật lâu không xuất hiện này đột nhiên lại đến tìm bọn họ. Hơn nữa vừa mở miệng đã là muốn bọn họ từ bỏ bất cứ thể loại hợp tác nào với Thiên Hữu, cuộc đàm phán mua bán sáp nhập từ nay về sau không cần bàn tới nữa.

Triển Chiêu đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đưa mắt đánh giá bốn người trước mặt. Đối với bọn họ, cảm xúc trong lòng của Triển Chiêu vô cùng phức tạp, cậu cũng chưa nói cho Bạch Ngọc Đường biết thái độ của họ đối đãi mình năm đó.

Kỳ thực đối với những sự việc thời Đại Tống, hai người rất mực lảng tránh. Bạch Ngọc Đường ngoài miệng nói tiếp nhận rồi, trong lòng cũng muốn tiếp thu, nhưng vẫn là khó tránh khỏi không được tự nhiên. Triển Chiêu cũng sợ ảnh hưởng đến tình huynh đệ của hắn và bốn người này, đương nhiên đem những lời khó nghe kia xóa mất.

Thế nhưng, địch ý của bọn họ không giấu diếm nổiTriển Chiêu. Cậu phải ở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, lại nhất định phải khiến mấy người này chấp nhận mình. Nhưng hiện tại vấn đề này quá khó giải quyết, vòng đàm phán thứ hai với Thiên Hữu đã dâng đến chân rồi, nếu hai người không làm, nhất định Lô Phương sẽ không đồng ý. Bọn họ không tin mình, cộng với tình huống hiện tại như thế này, bọn họ chắc chắn cũng không tin tưởng Bạch Ngọc Đường.

“Triển Chiêu, vì sao cậu lại nói như vậy?”

Lô Phương nhìn cậu thanh niên cao gầy tuấn tú này, phát hiện hình như cậu ta trước đây và bây giờ có một chút thay đổi không nói rõ được, nhìn nhìn lại Tiểu Bạch, dường như cũng thoải mái vui vẻ hơn so với trước. Đây là lần đầu tiên ông nghiêm túc quan sát hai người này, ngay cả chính ông cũng không ý thức được, ở trong mắt mình, hai người này ở bên cạnh nhau hình như cũng không có gì không tốt. Chỉ là ông không thể nào hiểu được, vì sao Triển Chiêu phải cố ý phản đối vụ làm ăn này.

“Lô đại ca.”

Xưng hô của Triển Chiêu khiến Lô Phương giật mình, bất quá tuyệt không thể hiện ra bất cứ tình tự phản cảm nào.

“Nội bộ Thiên Hữu xảy ra vấn đề, cảnh sát hiện tại có hơi để ý tới Thiên Hữu, chúng ta tốt nhất không nên lui tới với bọn họ trong khoảng thời gian này. Đây là ý kiến của cảnh sát, cũng không phải là quan điểm của cá nhân tôi, hi vọng các anh có thể suy tính một chút.”

“Ý kiến của cảnh sát vì sao không nói cho chúng tôi biết, trái lại nói với cậu?” Hàn Chương lạnh lùng liếc mắt nhìn Triển Chiêu, “Đại ca là pháp nhân của công ty, Tiểu Bạch là Tổng giám đốc của công ty, nhưng cả hai người đều không hề nhận được lời nào từ phía cảnh sát, vậy thì vì sao Triển Chiêu cậu lại nhận được thông tin này?”

“Hàn nhị ca, ý kiến của tôi rốt cuộc có phải thật hay không, anh có thể đến cục thành phổ hỏi thử. Tôi chỉ nói ra đề nghị của mình, nếu như anh có nghi vấn, hoàn toàn có thể tự mình đi thăm dò, đây không quá khó tra được. Tôi chỉ hi vọng không có bất cứ người nào của Bạch thị phải chịu thương tổn trong chuyện này.”

Lời nói của Triển Chiêu rất thành khẩn, nhưng Hàn Chương nghe không lọt tai. Một người thân cận với giám đốc của Thiên Hữu như vậy, lại còn có thể mê hoặc cả Tiểu Bạch, thế mà lại đưa ra ý kiến có liên quan đến Thiên Hữu, việc này nhìn theo hướng nào cũng thấy khả nghi. (Anh nói lại xem ai mê hoặc ai?!!!!!)

“Nhị ca, em tin lời của Triển Chiêu, xin anh tin tưởng em.”

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nhìn Hàn Chương. Hắn có thể hiểu được sự không tín nhiệm của Hàn Chương đối với Triển Chiêu, nhưng bây giờ đây hắn càng tin Triển Chiêu nhiều hơn, tin rằng cậu thà rằng hi sinh cả bản thân mình cũng sẽ không để hắn phải chịu một chút thương tổn, cho nên, lời của Triển Chiêu, hắn hoàn toàn tin tưởng.

“Tiểu Bạch, cậu bây giờ là ——” Hàn Chương cau mày, nửa câu bị quỷ ám vẫn là không nói ra. Bất quá Triển Chiêu hiểu rõ ý tứ của anh.

“Hàn nhị ca, chúng ta có thể cùng đến đồn cảnh sát hỏi rõ chuyện nay. Tôi nghĩ gia nghiệp của Bạch thị lớn như vậy, làm việc hẳn là cần phải cẩn thận, những thứ khác tôi sẽ không nói nhiều nữa.”

Giọng của Triển Chiêu rất nhạt, tuy nhiên thái độ cũng rất kiên quyết, tuyệt đối không ủng hộ đợt làm ăn ày. Mà bây giờ, ý kiến của cậu chính là ý kiến của Bạch Ngọc Đường, tất cả mọi người đều hiểu rõ, hai người này bây giờ là cùng tiến cùng lui.

“Tiểu Bạch, vậy là bây giờ cậu quyết tâm không nghe lời bọn anh mà nhất nhất nghe theo Triển Chiêu đây phải không?”

Lúc Hàm Chương hỏi câu này, mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường. Kỳ thực anh căn bản không quan tâm tới cái chuyện làm ăn mua bán lần này, nhưng anh không thích Bạch Ngọc Đường giống hệt như một gã ngu si bị cái tên Triển Chiêu này đùa cợt. (Thật anh nhìn chỗ nào ra thằng em anh bị Chiêu đùa cợt?!!!!)

“Nhị ca, anh không thể suy xét tỉnh táo sự việc lần này được sao?” Bạch Ngọc Đường nhăn mày, “Vấn đề tình cảm của em tự em sẽ xử lý, em tin tưởng Triển Chiêu cũng không phải là do tình cảm của hai đứa bọn em. Cậu ấy có đủ năng lực và sức phán đoán để xử lý chuyện này. Trước đây các anh giao chuyện làm ăn cho bọn em làm, nhưng là bây giờ bọn em phát hiện ra vấn đề lớn, không muốn khiến Bạch thị bị cuốn vào tình trạng lôi thôi thậm chí nguy hiểm, chuyện này và chuyện ai nghe ai hoàn toàn không có quan hệ gì cả.”

Hàn Chương không hé răng, như là đang suy nghĩ lời Bạch Ngọc Đường vừa nói.

“Tiểu Bạch,” Tương Bình vẫn một mực giữ im lặng lúc này đột nhiên mở miệng, “Chữ tín của Bạch thị chúng ta luôn luôn rất được coi trọng, nếu cứ không một lời giải thích hủy đi cuộc giao dịch này, sợ rằng không hay. Hơn nữa Thiên Hữu là một công ty lớn, sau này còn phát triển tiếp ở thành phố D, đại gia ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, như vậy rất xấu hổ.”

Lô Phương nghe Tương Bình trình bày, cũng liên tục gật đầu.

“Đúng vậy, Tiểu Bạch. Vụ làm ăn này cho dù không làm, buổi đàm phán ngày mốt cũng phải cần ứng phó một cái, nếu không sau này hai bên sẽ không cách nào nhìn mặt nhau nữa.”

“Đúng đúng,” Từ Khánh từ đầu đến giờ vẫn luôn thuận nước đẩy thuyền theo đại ca cũng tiếp lời, “Tiểu Bạch, cậu là người lớn, vấn đề tình cảm của cậu bọn anh mặc kệ, nhưng tình cảm là tình cảm, làm ăn vẫn phải làm ăn. Ngày mốt cậu cũng không thể hủy cuộc hẹn với bên Thiên Hữu được.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, tuy rằng hắn cũng biết Triển Chiêu tuyệt đối không mong muốn tiếp tục dính dáng gì tới Thiên Hữu nữa, nhưng chuyện này thực sự phải nhượng bộ từ cả hai phía, cá ca ca ở đây cũng đã xuống nước rồi, cho nên cũng đành gật đầu.

“Đại ca, buổi đàm phán ngày mốt em có thể đi, bất quá em hi vọng ngày hôm ngay, chúng ta ở đây phải đạt thành một ý kiến thống nhất, vụ làm ăn này chúng ta không làm, có được không? Em đi ứng phó với bọn họ, các anh cũng phải cho em một lời hứa, trong khoảng thời gian này tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với bất kỳ ai bên phía Thiên Hữu, chỉ giao cho một mình em xử lý.”

Triển Chiêu nhíu mày mím môi, thế nhưng cũng không lên tiếng phản đối, tuy rằng trong lòng có chút bất an nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Hàn Chương nhìn Triển Chiêu một chút, là nhìn sang Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên mở miệng nói: “Triển Chiêu, những lời cậu nói trước đây có còn tính không?”

Triển Chiêu hơi sững sờ.

“Lời nào?”

“Cậu đã nói, nếu như vụ đàm phán làm ăn này thất bại, cậu sẽ ngay lập tức rời khỏi Bạch thị.” Hàn Chương mỉm cười.

“Chú hai!”

Lô Phương cũng cảm thấy Hàn Chương có chút quá phận, dù sao vẫn còn phải để ý đến mặt mũi của Tiểu Bạch nữa chứ, vì sao cứ phải cố tình gây sự với Triển Chiêu như vậy.

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, muốn mở miệng phản bác, lại bị Triển Chiêu ngăn cản.

“Ý của Hàn nhị ca là, bây giờ tôi nên rời khỏi Bạch thị?”

Triển Chiêu thản nhiên hỏi.

“Tôi tin vào chữ tín của Triển Chiêu cậu đấy.” Hàn Chương vẫn tiếp tục mỉm cười.

“Được rồi, chỉ cần hết ngày mốt, tôi sẽ ra đi ngay lập tức.”

“Tôi nghĩ hẳn là cậu phải hiểu rõ cái gì gọi là ngay bây giờ chứ hả?” Hàn Chương cười nhạt, thực sự là ngay cả một ngày cũng không muốn nhìn thấy người này, tuy rằng bản thân không có cách nào đuổi Triển Chiêu ra khỏi cuộc sống của Tiểu Bạch, ít nhất của phải đuối cậu ta ra khỏi Bạch thị.

“Nhị ca!” Bạch Ngọc Đường không thể nhịn được nữa, hai nắm đấm siết thật chặt, nhị ca, anh quả thực quá quắt lắm rồi.

“Nhị ca, anh yên tâm, Triển Chiêu vào ngày mốt sẽ đúng giờ rời khỏi Bạch thị, tôi cũng vậy, tôi sẽ rời khỏi đây với cậu ấy. Cái công ty này là của anh trai tôi, tuy nhiên tôi không thích ở đây, bây giờ tôi cũng nói rõ ràng luôn, tôi không làm!”

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu dùng sức nắm tay Bạch Ngọc Đường, kéo nắm đấm của hắn giãn ra, lại nhìn về phía Hàn Chương rồi mới dùng giọng bình tĩnh nhất nói,

“Nếu như tất cả mọi người đều cho rằng tôi nên đi thì tốt hơn, vậy tôi sẽ đi ngay hôm nay.”

Cảm nhận được hô hấp bỗng nhiên nặng thêm của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu quay sang cười nhẹ trấn an hắn.

“Tôi biết mình không có lập trường để nói những lời này, chẳng qua tôi hi vọng các anh có thể suy nghĩ thật kỹ, như thế nào mới là quan tâm thực sự. Điều Ngọc Đường muốn là gì? Hoặc là nói như thế này đi, nếu như các anh là anh ấy, liệu có thích cuộc sống bây giờ hay không. Nếu sau khi tự hỏi mình rồi mà các anh vẫn còn muốn ép anh ấy phải sống theo nguyện vọng của bản thân mình, thì tôi có thể nói thẳng với các anh rằng, cho dù không có Triển Chiêu, anh ấy cũng sẽ bị các anh ép đi mất.”

Trong phòng làm việc lặng ngắt như tờ, mọi người hình như đều đang trầm mặc, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng giống như lần đầu tiên gặp mặt Triển Chiêu, ánh mắt của hắn nhìn cậu tràn đầy kinh ngạc.

Nhìn mọi người một chút, Triển Chiêu mỉm cười.

“Rời khỏi nơi này, tuyệt đối không có vấn đề, chỉ cần Ngọc Đường sống vui vẻ, sống hạnh phúc, tôi không sợ rời khỏi nơi đây. Tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi, sau này sẽ không nói thêm gì nữa. Bốn vị ca ca, hẹn gặp lại.” (Em vất vả rồi ọ__ọ)

Dứt lời, cậu kéo tay Bạch Ngọc Đường, dưới ánh mắt kinh dị của bốn người kia, rời khỏi phòng làm việc.

Rời khỏi bốn người, hai người về tới phòng làm việc của Bạch Ngọc Đường. Cửa phòng vừa đóng lại, Bạch Ngọc Đường liền ôm lấy Triển Chiêu, dùng thanh âm thật thấp ghé vài tai cậu nhẹ nhàng nói: “Chiêu, xin lỗi.”

“Ừ, tôi không sao, chỉ cần ngày mốt trôi qua bình yên, tất thảy đều sẽ tốt.” Triển Chiêu nói lời này cho hắn nghe, cũng là nói cho mình nghe.

“Đuổi hai người này đi rồi, chúng ta liền rời khỏi Bạch thị, đi làm chuyện chúng ta thích, đến nơi chúng ta muốn.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thì thầm, giống như đang hứa hẹn.

“Được, anh đi đâu, tôi cũng sẽ theo anh đến đó.” Trong lời Triển Chiêu mang theo ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.