Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 16: Chương 16: NGƯƠI LÀ ĐỒ NGỐC




-“Nha đầu ngốc, ta giúp nàng hả dạ”. Từng đoàn hắc liên bành trướng bao vây đám người Xà tộc, Ngân Phách phi thân lên trên lạnh lùng nhìn sự chật vật của đám người ban nãy còn hùng hổ như lang báo bây giờ đã chạy tán loạn khắp nơi. Hắc liên bao vây chặt người nào, người đó liền bị cắn nuốt một chút xương cốt cũng không còn. Vòng tròn hắc liên càng ngày càng hẹp cuộn chặt đám người Xà tộc một khe hỡ cũng không lọt, từng người một như con kiến hôi không ai có thể thoát được bị đốt thành tro dưới đoàn hắc liên quỷ dị. Ngân Phách nheo mắt, sát ý mãnh liệt dâng trào nhìn Tam trưởng lão đang ở kia dùng thuộc hạ che chắn cho cái mạng hèn của mình, hắn nhanh chóng tụ hắc liên trong tay trực tiếp xông phá lá chắn một chút cũng không lưu tình đâm thẳng vào ngực lão. Tiếng thét vang vọng thiên sơn, tính mạng của một trong Thất lão của Xà tộc cứ như vậy không tồn tại.

-“Ngân Phách, bổn tọa quả nhiên xem thường ngươi, hẹn ngày tái kiến”. Ngân Phách hạ thân mình, nheo đôi ngươi tử sắc nhìn về hướng bìa rừng, cùng lúc đó vang lên âm thanh hùng hậu mà sắc bén. Đây chính là âm thanh của người đi bên cạnh Tam trưởng lão đã chết khi nãy – Thất trưởng lão của xà tộc, Ẩn Huyền.

-“Ẩn Huyền, bổn quân chờ ngươi”. Hai tay Ngân Phách chắp sau lưng, hắc bào đan xen ánh trăng bàng bạc phong tư trác tuyệt, tà mị vô ngần, nụ cười trên môi Ngân Phách lạnh băng tiếp lời. Cảm nhận Ẩn Huyền đã chạy xa, lúc này máu từ khóe miệng Ngân Phách tràn ra một cách mãnh liệt, thân hình cao lớn đổ xuống, Sở Tử Ngôn vội vã chạy đến đỡ lấy hắn, máu vẫn tuôn không ngừng nghĩ, màu đỏ của máu làm đau mắt nàng, đưa ống tay áo dày đặc máu tươi của mình lau bên môi Ngân Phách nhưng không cách nào ngăn cản được dòng máu đang chảy kia. Sở Tử Ngôn vừa lau vừa rơi lệ, vừa loạn vừa chật vật, giọt nước mắt như trân châu nhỏ giọt trên khuôn mặt đầy máu của Ngân Phách, làm sao nàng có thể bình tĩnh được, hắn một giây trước vẫn hoàn hoàn hảo hảo đứng bên cạnh nàng, ôn nhu cười với nàng, chỉ trong giây lát lại biến thành một người cả cử động cũng cảm thấy khó khăn, sinh mạng mỏng manh như giấy. Sở Tử Ngôn cố gắng trấn định bản thân, không gào không nháo nhưng giọt lệ còn đọng trên mi đã bán đứng tâm trạng hiện tại của nàng.

-“Khóc cái gì, ta còn chưa chết được”. Ngân Phách mỉm cười suy yếu hài hước nói, nhưng Sở Tử Ngôn làm sao cũng cười không nổi.

-“Nhớ phải dùng đầy đủ”. Ngân Phách từ trong người lấy ra một lọ thủy tinh trong suốt, liếc mắt nhìn liền biết bên trong đựng thứ gì, hắn cật lực điều chỉnh thanh âm cao hơn một chút dặn dò sợ nàng nghe không rõ lại làm sai. Trong lọ chính là máu của Ngân Phách, khi nhìn thấy Sở Tử Ngôn liền mặt kệ cái gì kiên cường cái gì trấn định, nàng khóc dữ dội như một đứa trẻ cực kỳ uất ức, khi trong tình cảnh thập tử nhất sinh hắn vẫn nhớ đến nàng, vẫn lo lắng cho nàng như vậy, bảo nàng không đau lòng là giả.

-“Ngươi là đồ ngốc, đồ đần, đồ nhiều chuyện, ai bảo ngươi cứu ta, hu hu”. Trời tờ mờ sáng, tất cả mọi sinh vật đã bắt đầu thức dậy nhưng chỉ vang vọng tiếng khóc tê tâm liệt phế của một tiểu cô nương đang ôm chặt một nam nhân tuyệt mỹ. Khung cảnh phút chốc dường như cũng bị ảnh hưởng bởi Sở Tử Ngôn mà nhuộm màu thê lương, chim không hót mỗi bình minh, cây cỏ không nô đùa hoan ca theo làn gió, tất cả chìm vào sự tĩnh lặng trong nội tâm nàng, đó cũng chính là tâm trạng của nàng lúc này, không có âm thanh không có mỹ cảnh chỉ có trống rỗng nhìn Ngân Phách đã bất tỉnh.

-“Hắn là như thế nào?”. Sở Tử Ngôn cuối cùng cũng lấy lại được trấn định, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Ngân Tu, nàng biết nếu nàng suy sụp sẽ không ai cứu A Ngân cho nên bắt buộc nàng phải gạt đi tình cảm thuận theo lý trí.

-“Thánh quân có lẽ trong quá trình đột phá lại gấp gáp phong ấn nguồn lực lượng dư thừa chạy tới đây, trong lúc giao chiến với Xà tộc sử dụng quá nhiều yêu lực cho nên phong ấn suy yếu kích phát nguồn lực lượng này khiến tổn thương đến căn cơ, tính mạng thật khó nói”.

-“Cứu hắn như thế nào?”. Tim khẽ nhói nhưng lệ đã ngưng khóc cũng vô dụng, Sở Tử Ngôn hít một hơi thật sâu ngửa mặt lên trời ngăn dòng lệ chực trào, âm thanh hơi run rẩy.

-“Về hang động, ta đi xem một chút”. Ngân Tu trầm giọng, Sở Tử Ngôn lập tức gật đầu.

-“Sao rồi, tìm được không?”. Sau khi trở về hang động, Sở Tử Ngôn liền tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống để đầu Ngân Phách gối lên đùi mình chờ đợi Ngân Tu tìm biện pháp.

-“Cách thì có nhưng vô cùng hung hiểm”. Ngân Tu trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng.

-“Còn có lựa chọn sao?”. Sở Tử Ngôn mím môi nói.

-“Đỉnh núi Xích Huyền nghe nói có chứa Xích Cư thạch, thời gian nó tồn tại càng lâu càng hiếm càng có tác dụng cao, thứ duy nhất có khả năng khôi phục căn cơ bị tổn thương của Thánh quân, nhưng chưa một ai có thể trở ra từ nơi này”. Ngân Tu thở dài, hành trình phía trước cái gì cũng không thể nói chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi. Sở Tử Ngôn nhìn Ngân Phách chìm trong hôn mê, hơi thở yếu ớt cả người lạnh băng dường như không có một độ ấm nào chứng tỏ hắn còn sống, tâm kiên định thề cho dù có hy sinh tính mạng nàng cũng nhất quyết cướp A Ngân từ tay thần chết.

-“Không cần biết hung hiểm đến đâu, chỉ cần có một chút hy vọng ta sẽ không bỏ lỡ”. A Ngân, Sở Tử Ngôn ta muốn ngươi phải hoàn hoàn hảo hảo đứng trước mắt ta, nếu ngươi dám rời khỏi ta, dù ngươi có đi đến đâu ta cũng sẽ truy đến cùng trời cuối đất, quyết không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.