Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 37: Chương 37: Câm hận dâng cao




Đã mấy ngày Viên Tri Mạch chưa gặp Trưởng Tôn Yến. Một là vì che giấu tai mắt, quan trọng hơn là vì nhận không nổi ân tình của Trưởng Tôn Yến. Căn bản không biết xử lý như thế nào đối với thay đổi tình cảm này, cũng không muốn để A Yến càng ngày càng lún sâu.

Trưởng Tôn Yến cũng có chút phức tạp. Hắn tình nguyện tự đập chết mình cũng không muốn biến thành cái dạng hiện tại. Nhưng lời đã nói ra như bát nước bị hất đi không thể thu hồi.

Hắn trầm mặc một lát, lạnh lùng nhìn về phía Định Hi Vương đang dần tỉnh.

“Chuyện của nhà mình thì tự mình lăn lộn, đừng kéo người khác xuống nước! Dù Dung Tầm thật sự đã chết, ngài còn có một đống con trai, chẳng lẽ họ đều đã chết?”

Định Hi Vương bị chọc đến đau ngực, nhịn không được mở miệng chửi nhỏ.

“Những thằng nhãi đó nếu có thể dùng, ta hà tất kéo tiểu Viên vào!”

“Ích kỷ! Hoa mắt ù tai! Vô tri!”

Trưởng Tôn Yến hoàn toàn không cho Định Hi Vương mặt mũi. Sắc mặt mấy ảnh vệ càng thêm khó coi, nhưng Định Hi Vương lộ vẻ tán thưởng.

Tính tình thật giống Trưởng Tôn lão tướng quân, dám nói dám làm!

Viên Tri Mạch nghe xong dở khóc dở cười, chạy nhanh đến nhìn Bách Uyên áy náy cười cười. Rồi vội vàng tiến lên kéo Trưởng Tôn Yến chuẩn bị phát hỏa với nhóm ảnh vệ.

Trưởng Tôn Yến trầm giọng nói.

“Định Hi Vương có liều mạng cũng làm không được. Ngài lại không thể chết, chuyện này cứ để ta làm. Ngài yên tâm, ta cũng ở biên cương lớn lên, cũng quen thuộc địa hình không thua Dung Tầm. Luận về võ nghệ, ta mạnh hơn so với ngài, nếu ta làm không được, ngài cũng làm không được!”

Lời này nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ngữ khí lại làm người ta bản phản bác không được.

Sắc mặt Viên Tri Mạch trắng bệch.

“A Yến!”

Dung Khánh Uyên sắc mặt nháy mắt xanh mét, chửi ầm lên.

“Hỗn tiểu tử, rõ ràng là ngươi sau lưng đánh lén!”

“Đánh lén cũng tránh không được, còn muốn tránh tên bắn lén của Đông Việt sao, nằm mơ!”

Trưởng Tôn Yến hừ một tiếng, tầm mắt dừng ở trên mặt Viên Tri Mạch, đáy mắt bỗng chốc hỗn loạn, có một chút đau đớn. Hắn dừng lại một chút mới nhẹ nhàng nói.

“Yên tâm, ta không chết đâu.”

Rồi đột nhiên Trưởng Tôn Yến dùng sức kéo dây cương, làm con ngựa giơ cao chân trước. Hắn nhìn ảnh vệ chung quanh vẫn chưa biết làm sao, quát lớn.

“Còn đứng ngốc làm gì, không đi mau, chờ Đông Việt đánh tới cửa sao!”

Bách Uyên ngẩn người, chần chờ nhìn về phía Viên Tri Mạch.

“Viên công tử chuyện này……”

Viên Tri Mạch ngẩn ra, lấy lại tinh thần, dùng sức mím môi, nắm chặt bàn tay. Lúc này mới phát hiện lòng bàn của mình ướt đẫm mồ hôi.

Phải lập tức ra lựa chọn, một bên là Định Hi Vương tuổi già tôn quý, một bên là niên thiếu kiêu dũng Trưởng Tôn Yến. Dù là bên nào bị thương cũng là điều Viên Tri Mạch không muốn nhìn thấy.

Lần thứ hai Viên Tri Mạch hận chính mình vì sao chỉ là một thư sinh không thể dùng sức, chỉ biết lựa chọn căn bản cái gì cũng làm không được!

A Yến làm như vậy, hơn phân nửa là vì mình, chỉ vì không muốn mình bị buộc chặt vào cuộc tranh chấp giữa Định Hi Vương phủ cùng triều đình. Nhưng hắn đi như vậy rõ ràng thập tử nhất sinh…… Viên Tri Mạch này có tài đức gì?

Định Hi Vương cũng đang mắng chửi.

Tiếng gió trong thảo nguyên vắng vẻ truyền đến trong tai như gào thét. Hoảng hốt nhớ tới những năm tháng tóc để chỏm đã làm bạn, rồi cùng nhau lớn lên. Hai đứa trẻ nhỏ không biết trời cao đất dày lập lời thề vì nước quên thân, những trận cãi nhau ầm ĩ, những khi chơi đùa vui cười. Thời gian đã sớm trôi qua, những kỷ niệm thời thơ ấu đến lúc này mới biết là đáng quý.

Hít một hơi thật sâu, Viên Tri Mạch nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trưởng Tôn Yến đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt hai người giao nhau. Ở trong bóng tối dày đặc người khác không thể nào biết được ý vị, Viên Tri Mạch khẽ mấp máy môi. Ánh mắt Trưởng Tôn Yến bỗng nhiên lóe sáng, biểu tình trên mặt giãn ra, làm người ta không tự chủ được cảm thấy loá mắt.

Bách Uyên đột nhiên cảm giác không thoải mái. Người này không phải ở trước mặt hắn đào góc tường chủ tử mình chứ. Chủ tử chưa biết sống chết đã bị đội nón xanh sao?

Thị vệ trung thành lập tức nổi giận, tùy tay điểm huyệt lão vương gia đang kêu gào, rồi nhảy lên lưng ngựa, rất là vô sỉ chắn giữa Trưởng Tôn Yến cùng Viên Tri Mạch.

“Vậy còn chờ cái gì, đi thôi!”

“Đi!”

Viên Tri Mạch nhìn theo đội binh mã nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối, mắt bỗng nhiên hơi lập loè.

Định Hi Vương thâm ý nhìn Viên Tri Mạch.

Liên tiếp ba ngày, không có bất cứ tin tức gì truyền về. Đội binh mã kia như biến mất bên trong thảo nguyên, không còn tung tích.

Đại quân viễn chinh Đại Ung cùng quân Đông Việt vẫn giằng co. Tuy rằng Trưởng Tôn tướng quân cật lực điều binh, nhưng vẫn không tránh được bị Đông Việt chi phối.

Lão Vương gia ở trong lều mắng gần nửa ngày. Ông uống rượu vào cũng mắng thiên hạ, rồi mắng Dung Tầm là thằng nhãi ranh, gần đây còn mắng thêm Trưởng Tôn Yến.

Trong lòng Viên Tri Mạch cũng hiểu lão Vương gia lòng nóng như lửa đốt, cho nên nhẫn nại nghe mắng. Có thể mắng ra thì tốt hơn để nghẹn ở trong lòng.

Thật vất vả đem lão vương gia dỗ dành trở về nghỉ ngơi, Viên Tri Mạch đi ra khỏi lều đến doanh địa bên cạnh.

Chân trời đã biến thành màu xanh thẫm, dường như hòa hợp cùng thảo nguyên thành một khối, mang theo một vẻ thanh lãnh tịch liêu.

Dung Tầm ngươi được huấn luyện mười một năm, mỗi ngày đều nhìn cảnh vật như vậy sao? Buồn bã nhạt nhẽo như vậy mà ngươi chịu đựng được sao? Ngươi thật mạnh khỏe? Nếu mạnh mẽ, vì sao còn chưa trở lại? Nếu đã chết thì nhất định phải phù hộ A Yến cùng thuộc hạ của ngươi.

Phía sau có tiếng vó ngựa vang lên. Tiếng vó ngựa gấp rút phảng phất giống như đòi mạng!

Viên Tri Mạch trong lòng nhảy dựng, vội vàng xoay người.

Một con ngựa màu đen hướng bên này xông tới, người ngồi trên ngựa lung lay sắp đổ. Còn cách quân doanh mấy chục trượng người kia liền ngã xuống. Viên Tri Mạch có thể thấy toàn thân hắn đều là máu.

Viên Tri Mạch thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng gọi mấy binh lính vội vàng chạy đi xem. Quả nhiên thấy một người toàn thân tắm máu, yếu ớt té ngã trên mặt đất. Máu tươi nhiễm đỏ những ngọn cỏ non vừa nhú lên, máu loang lổ thoạt nhìn thật ghê người!

Viên Tri Mạch chạy nhanh lại đỡ lấy nam nhân kia.

“Ngươi làm sao vậy?”

Người đã gần như lâm vào hôn mê, nghe được giọng Viên Tri Mạch, tinh thần đột nhiên chấn động, ngẩng mặt, đôi mắt cũng mở to, không thể tin nhìn Viên Tri Mạch.

“Viên.... Viên Tam công tử…… ngài... ngài không……”

Viên Tri Mạch sửng sốt nhìn kỹ lại. Lúc này mới nhận ra nam nhân này đúng là một trong hai người lúc trước Dung Tầm phái đi bảo hộ mình. Trái tim Viên Tri Mạch không tự chủ được nhảy dựng lên, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Là ta!”

“Mau... đi cứu... chủ tử!”

Dung Tầm đem miếng lương khô cuối cùng nhét vào trong miệng. Đống lửa bên cạnh đã tắt hoàn toàn. Chân trái lại đau đớn một trận như xuyên đến tim. Hắn cúi đầu nhìn cẳng chân chảy máu đầm đìa. Dung Tầm đã ở trong động này một ngày một đêm.

Lúc hắn đem toàn bộ quân truy binh thu hút về phía mình, hắn cũng đã chuẩn bị sẽ bỏ mạng. Nhưng ông trời vẫn cho hắn mặt mũi, thời điểm mấu chốt cho hắn tìm được cái hang sói này.

Thảo nguyên có nhiều hang sói, có tiếng dễ thủ khó công. Hắn cũng đã lập uy giết không ít người Đông Việt, họ muốn vào hang bắt sống hắn hành hạ cho hả giận, nhưng chưa dám tiến vào. Hắn có một ít thời nghỉ ngơi chỉnh đốn, chỉ tiếc cho dù có thời gian nhưng cơ hội sống sót vẫn xa vời. Hắn đã ăn hết toàn bộ lương khô rồi, hơn nữa đã qua một ngày một đêm, nói không chừng liền có người từ cửa động tiến vào!

Quân viễn chinh cách nơi này quá xa, dù chạy ngày chạy đêm tới đây, chỉ sợ lúc đó hắn đã bị phanh thây không còn một mảnh.

Nếu nói A Khảm Mộc là vua ở Đông Việt, Cách Mộc chính là thần. Hắn là một người Đại Ung nhỏ bé đê tiện dám ở trước mặt bọn họ gây tổn thương vị thần vĩ đại. Ngũ mã phanh thây là nhẹ, chỉ sợ lột da rút xương đem nấu canh cho chó ăn họ mới hả dạ.

Kỳ thật cho chó ăn cũng không gây cho hắn cảm giác gì, dù sao hắn cũng đã chết. Chỉ là nghĩ đến người phụ vương thích mắng chửi của hắn, hắn phải chết một cách thoả đáng, có thể diện một chút.

Dung Tầm sờ sờ trong lòng ngực.

Chân trái đột nhiên nóng lên. Hắn cúi đầu đã thấy một con sói con liếm vết máu trên chân, răng nanh sói tham lam cắn vào da thịt, có vẻ là rất đói.

Trong hang này có bốn con sói con phỏng chừng sinh ra chưa đến một tháng, đi đứng còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Thời điểm hắn đến sói mẹ đã đi ra ngoài kiếm ăn, sói mẹ có thể trở lại bất cứ lúc nào. Ngoài cửa động có người trấn thủ, có thể sói mẹ trở về cũng không dám vào, bốn con sói nhỏ cũng bị hắn liên lụy mà chịu đói.

Hắn nắm con sói con lên không biết nên khóc hay cười, nhìn ngoài miệng nó còn dính máu.

“Ta còn chưa có chết đâu, chờ ta chết ngươi ăn cũng không mộn. Yên tâm, đến lúc đó khẳng định cho ngươi một cái chân.”

Đôi mắt sói con xoay chuyển, đầu lưỡi màu phấn hồng le ra, miệng mở rộng lộ ra răng nanh nho nhỏ bén nhọn. Trong hồn nhiên ngây thơ lại có vài phần tà ác hung tàn.

“Sói con à, ngươi thật ra có điểm giống ta, ăn thịt người không nhả xương. Ta làm mai cho ngươi nha, nhà ta có một chú chó tên Tiểu Đường Đường, về sau ngươi cùng nó sinh mấy chú chó săn đi.”

Sói con nhe răng nhếch miệng, phát ra tiếng gầm gừ nhỏ.

“Ồ, vì sao không cần? Tiểu Đường Đường nhà ta rất ngoan, cũng thuần lương, nó cũng chưa ghét bỏ ngươi là sói hoang.”

Dung Tầm hoàn toàn thất vọng.

“Ai da, thì ra ngươi là con đực?”

Vuốt ve cằm đã sớm lổm chổm râu, ánh mắt đầy nhu tình.

“Kỳ thật đực cũng không phải không thể.”

Sói con hung tợn nhe răng. Nó giơ chân, lưu loát tưới nước tiểu vào Dung Tầm.

Dung Tầm nhìn vạt áo dính một mảng ướt át, nhất thời không biết nên khóc hay cười. Mới định nói cái gì đó, cửa động đột nhiên truyền đến một trận huyên náo!

Tới rồi!

Đường Đường à, vốn tưởng rằng sẽ để ngươi chờ thật lâu. Xem ra ông trời vẫn sủng ái ngươi, đợi thêm một thời gian nữa cũng không chịu.

Dung Tầm không chút để ý híp mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười. Hắn đem sói con để vào trong một góc.

“Được rồi lùi lại đi, ta sẽ nhớ rõ chừa chút thịt cho ngươi.”

Con sói con cũng nhận thấy được nguy hiểm, nhanh chóng lùi về trong một góc, mắt ánh nhìn nam nhân gầy yếu dựa vào trường kiếm chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ. Vẻ mặt bình tĩnh nghiêm nghị đầy sát khí!

Cách đó ngàn dặm, cùng thời khắc đó, một vành trăng lạnh lẻ loi treo ở bầu trời đêm.

Hơn ba vạn quân Định Hi chạy suốt đêm, lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía đông. Ở trong đêm tối lạnh thấu xương, nhưng trừ tiếng vó ngựa, không có một âm thanh của binh lính nào phát ra, an tĩnh đến dọa người.

Một chiếc xe ngựa cũng phóng đi rất nhanh phía trước ba vạn quân Định Hi. Gió lạnh gào thét đánh vào tấm da trâu đặc chế phủ bên ngoài rung lên phành phạch.

“Chúng ta vốn là chuẩn bị tìm quân viễn chinh, nhưng nghe nói có một Quận vương ở trong doanh địa, chủ tử tưởng Mộ Dung công tử an bài.”

Cao Long bị thương rất nặng nằm trên giường đặc chế. Hắn vốn không nên đi theo đoàn quân, nhưng hắn nói nếu không cho hắn đi theo hắn liền lập tức chết. Huống hồ thảo nguyên rất lớn, nếu không có Cao Long chỉ đường sẽ chậm trễ thời gian tìm kiếm thêm mấy ngày.

“Lại không nghĩ rằng là Viên.... Tam công tử… Tam công tử, chúng ta đều cho rằng ngài……”

Viên Tri Mạch lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn. Từ khi biết Dung Tầm còn sống nhưng lại lâm vào trùng vây, trên mặt thanh tuấn đã sớm không còn một chút máu, cười khổ.

“Đây là hiểu lầm, ngươi tiếp tục nói đi.”

“…… Chủ tử nói…… Đông Việt Vương A Khảm Mộc bản tính thô bạo nhưng lòng dạ không sâu. Thế lực có thể khuếch trương nhanh chóng tất cả đều là nhờ đường đệ Cách Mộc…… Cho nên, chủ tử quyết định giết chết Cách Mộc, làm trọng thương A Khảm Mộc. Vốn dĩ chúng ta đã sắp giết chết Cách Mộc, nhưng không nghĩ tới thời điểm mấu chốt thê tử của A Khảm Mộc tới tìm Cách Mộc yêu đương vụng trộm.... Cho nên chúng ta chỉ có thể bỏ chạy, nhưng mà……”

Cao Long chưa từng rơi lệ, giờ hốc mắt ửng đỏ.

“Nhưng người Đông Việt tới quá nhanh. Chúng ta không có biện pháp trốn thoát. Chủ tử nói đây là thời cơ tốt nhất, cần phải động thủ với Cách Mộc cho nên, cho nên……”

Giọng run rẩy vì kích động.

“Ta nên là người lưu lại! Ta không nên nghe chủ tử nói! Nhiều người như vậy.... quá nhiều người…… Vết thương trên người chủ tử còn chưa có hồi phục hoàn toàn! Ta nên là lưu lại……”

Bả vai hắn bị người nhẹ nhàng nhấn một cái.

Là Viên Tri Mạch.

Viên Tri Mạch lẳng lặng nói.

“Dung Tầm biết hắn đang làm cái gì, dù ngươi lưu lại cũng không có chỗ dùng.”

“Nhưng mà……”

“Dung Tầm sẽ không có việc gì.”

Cao Long ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Viên Tri Mạch kiên định, hốc mắt bỗng chốc nóng lên, gào khóc.

“Viên công tử, chủ tử thật sự cho rằng ngài đã chết! Chúng ta cho rằng ngài bị chôn ở dưới chân núi. Chúng ta ước chừng đào ba ngày, tay chủ tử đều chảy máu! Nhưng chúng ta cũng chưa đào được cái gì. Chủ tử bị thương, ban đêm nôn thật nhiều máu! Ngài ấy gạt ta, nhưng ta đều biết hết!”

Buồn cười giật nhẹ môi.

“Quần áo đều là ta giặt còn muốn gạt ta! Viên công tử ngài nói xen có phải ta theo một chủ tử ngốc không!”

Viên Tri Mạch dùng sức chống thành xe mới vững thân mình. Trước mắt Viên Tri Mạch bỗng chốc hiện lên hình ảnh Dung Tầm ở sườn núi phí công đào bới tìm cái gọi là thi thể của mình, còn có bộ dáng Dung Tầm nôn ra máu. Trong phút chốc đau lòng như đao cắt, trước mắt cũng biến thành màu đen, khí huyết cuồn cuộn dâng lên, Viên Tri Mạch dùng tay cố che miệng, nhưng theo khe hở máu vẫn rỉ ra.

Các loại cảm xúc hiện lên, có phẫn nộ, tuyệt vọng, đau lòng, không tha, không gì đủ để miêu tả,... Trừ những thứ đó ra, trong lòng phần lớn nhất có thể đốt cháy tất cả chính là câm hận!

Đúng vậy, câm hận!

Câm hận những người đó!

Hận những người đó ở sau lưng chỉ đạo, luôn thích đem người khác ra đùa bỡn, rồi vỗ tay tỏ ra quyền quý!

Định Hi sai cái gì, lão vương gia sai cái gì, Dung Tầm sai cái gì!

Bọn họ tự cho là có thể thao túng cuộc sống của người khác, hay dùng cách nói hoa mỹ rằng là vì đại nghĩa! Rất vô sỉ! Rất ti tiện!

Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Thánh nhân bất nhân, coi trăm họ như chó rơm.

Thánh nhân như thế lưu làm gì!

Còn không bằng hủy diệt hoàn toàn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.