Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 30: Chương 30: Đề nghị hợp tác




“ Đùng đùng “

Ánh mặt trời sáng chói!

Hai bàn tay to gần như kỳ tích từ ánh sáng vươn tới, nhanh nhẹn túm cánh tay Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến. Hai người còn chưa có phản ứng đã bị kéo ra bên ngoài. Phía sau vang lên mấy tiếng trầm đục, chỗ bọn họ vừa rồi ở đã hoàn toàn bị cát đá bùn đất che lại.

Hai khuôn mặt dính đầy bùn đất màu xám tro quỳ rạp trên mặt đất. Viên Tri Mạch và Trưởng Tôn Yến nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh sợ trong ánh mắt của nhau. Chỉ thiếu chút nữa, trong một cái chớp mắt, bọn họ đã bị chôn sống!

“Viên Tri Mạch?”

Một giọng nói trầm thấp của một nam nhân trẻ tuổi vang lên trên đỉnh đầu, không có một chút cảm xúc.

Bên cạnh có người thật cẩn thận trả lời, hắn dùng ngôn ngữ của người thảo nguyên để nói chuyện.

Viên Tri Mạch nghe giọng nói này rất quen, đáy lòng bỗng chốc lạnh lẽo. Vừa ngẩng đầu khóe mắt lướt qua một chút, theo phản xạ Viên Tri Mạch kéo mạnh Trưởng Tôn Yến. Trưởng Tôn Yến đang bò dậy bị kéo mạnh một cái khiến cho lảo đảo. Một thanh đao đã kề sát cổ hắn!

Trưởng Tôn Yến phản ứng cũng mau, khuỷu tay vung lên, cướp được thanh đao thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của hắn. Trưởng Tôn Yến so chiêu với người xa lạ đang tấn công hắn.

Một cổ hàn khí từ sau lưng phát lên! Trưởng Tôn Yến theo bản năng bước nhanh lui về phía sau!

Nhưng tốc độ của hắn mau, người kia tốc độ còn nhanh hơn. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen, một âm thanh chấn động vang lên, đao trên tay Trưởng Tôn Yến trong nháy mắt bắn ra ngoài. Một thanh đao đen nhánh trực tiếp để trên cổ hắn!

Trưởng Tôn Yến hoảng sợ nhìn thanh đao không chút lưu tình kia. Trong khoảnh khắc tâm lạnh như nước, nghĩ mạng mình phải bỏ ở tại chỗ này. Lúc này, hắn tự nhiên nghĩ đến thật may hắn đã thổ lộ cho Hiểu Đường biết tâm tư của mình, cho dù chết ở chỗ này, cũng không tính thực oan uổng.

Hắn nhắm mắt, chờ chết.

“Buông tay cho ta!”

Giọng Viên Tri Mạch vang lên trong yên tĩnh vừa lạnh lùng vừa cao vút.

“Bằng không Tô Khắc Cáp chỉ nhìn thấy thi thể của ta!”

Trưởng Tôn Yến ngẩn ra, chợt thấy nóng rát đau đớn, nhưng đao thật sự không có cắt sâu vào, chỉ là để ở cổ, tản ra sát khí lạnh thấu xương. Hắn ngẩng đầu nhìn chủ nhân cây đao. Người này tuổi tác cũng không lớn, bất quá chỉ hai mươi, mặc trên người trang phục nông dân bình thường, sắc mặt cứng nhắc cũng không có thần sắc dư thừa, giống như đeo mặt nạ.

“Các ngươi là người của Tô Khắc Cáp?”

Người trẻ tuổi lại không nhìn Trưởng Tôn Yến, tầm mắt hắn rơi xuống Viên Tri Mạch đang che bả vai tập tễnh đứng lên. Ánh mắt Viên Tri Mạch lạnh nhạt, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén, giọng như cũ không có run rẩy.

“Ngươi muốn bắt ta?”

Viên Tri Mạch miễn cưỡng đứng lên, trán đổ mồ hôi lạnh, sử dụng tay trái còn lành lặn cầm lấy trâm cài tóc để vào cổ họng mình. Toàn thân Viên Tri Mạch bởi vì đau mà run nhè nhẹ. Vừa rồi vì bảo vệ Trưởng Tôn Yến vai phải bị cục đá đập vào nên bị thương, cánh tay phải giơ lên không được rũ ở bên eo.

Tuy là như thế nhưng thần sắc Viên Tri Mạch lại sắc bén vô cùng, cây trâm nắm trong tay cũng rất ổn định. Không thể nghi ngờ là ngay sau đó thật sự sẽ đem cây trâm đâm vào cổ.

“Ta chính là người mà ngươi muốn bắt. Thả hắn đi!”

Người trẻ tuổi bình tĩnh nhìn Viên Tri Mạch một cái, ánh mắt lạnh nhạt, lại thoáng chút kinh ngạc.

“Ngươi vì sao biết ta là người Nam Việt?”

Sắc mặt Trưởng Tôn Yến biến đổi.

“Các ngươi thật sự là người của Tô Khắc Cáp? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Lời còn chưa dứt, ngực liền đau nhức, hắn bị người trẻ tuổi dùng chân đá bay ra ngoài. Lưng đập thật mạnh vào vách đá cứng, máu cuồn cuộn dâng lên, Trưởng Tôn Yến nôn ra một búng máu!

Viên Tri Mạch cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Trưởng Tôn Yến. Trong giây lát trước mắt xuất hiện một thân ảnh, trong lòng Viên Tri Mạch thầm kêu không tốt, theo trực giác lui lại nhưng đã muộn.

Một tiếng vỡ nát giòn tan vang lên, trong một cái chớp mắt cây trâm còn ở trong tay Viên Tri Mạch đã bị bẻ thành hai đoạn, bị người trẻ tuổi tùy tiện ném trên mặt đất. Người trẻ tuổi quét mắt nhìn cây trâm, rất có kiên nhẫn hỏi.

“Ngươi còn chưa có trả lời ta.”

“Sâm Cách. Ta không chỉ biết ngươi là người của Tô Khắc Cáp.”

Viên Tri Mạch thở hổn hển tới gần người trẻ tuổi, đè thấp giọng để chỉ hai người họ có thể nghe được.

“Ta còn biết ngươi là đệ đệ không cùng mẫu thân với hắn.”

Đời trước Viên Tri Mạch cùng người này giao tiếp không tính nhiều. Nhưng bởi vì Dung Tầm cùng Tô Khắc Cáp là quân đồng minh, Viên Tri Mạch cũng đại khái biết thân phận người này.

Hắn là con của Nam Việt Vương cùng mục dương nữ. Nhưng bởi vì vương hậu phản đối, mục dương nữ cũng là người cương liệt, nên nàng đã mang theo Sâm Cách rời khỏi Nam Việt.

Mười lăm năm sau, khi Tô Khắc Cáp đi săn thú đã bắt được đứa bé trà trộn trong bầy sói, liền đem đứa bé thu nhận, cũng gọi hắn là Sâm Cách.

Lại thêm năm năm, cơ duyên vừa khéo, Tô Khắc Cáp mới biết được người cùng mình có mối tình cấm luyến là huynh đệ. Huynh đệ loạn luân, loại chuyện này cho dù ở nơi có dân phong thô tục cũng coi như là đại sự. Cho nên thân phận Sâm Cách cũng từ cấm luyến biến thành cái bóng của Tô Khắc Cáp, từ đó biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Thật không nghĩ tới, hắn lại ở chỗ này.

Sâm Cách bị nói toạc bí mật, trên mặt lại như cũ không có một chút biểu tình, chỉ là gật gật đầu, con ngươi màu hổ phách ngưng định như nước.

“Ngươi còn chưa có trả lời ta.”

“......”

Trán Viên Tri Mạch nổi gân xanh, đột nhiên cảm thấy mình thực ngốc, họ khan một tiếng, rồi nói.

“Tô Nhã Nhi.”

Không thể nói đây là ký ức đời trước, chỉ có thể ủy khuất cho Tô Nhã Nhi.

Sâm Cách gật đầu. Đột nhiên xoay người một cái, hắn dùng mũi chân nhấc thanh đao mà Trưởng Tôn Yến định sờ lần thứ hai lên, đá bay ra xa hơn ba trượng, lạnh lùng hạ lệnh.

“Đem hắn trói lại.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Viên Tri Mạch, nghiêm túc nói.

“Ta không giết hắn, ngươi cũng không được chết.”

Viên Tri Mạch chỉ biết cười khổ.

Nhóm người Sâm Cách lần này tới đây là nhờ đào một đường hầm. Bởi vì thời gian cấp bách, đường hầm cũng không rộng lớn, chỉ có thể chứa một người đi, lo sợ oai vũ của Trưởng Tôn Giáo úy nên người của Sâm Cách dùng da trâu bó Trưởng Tôn Yến thành cái bánh chưng, rồi dùng sợi dây cột lại dắt đi về phía trước như dắt gia súc. Khuôn mặt Trưởng Tôn Yến đã sớm đen đến không thể đen hơn, bất hạnh là Sâm Cách đã nhét vào trong miệng hắn một khối vải bố, nên dù muốn mắng người cũng mắng không ra lời, chỉ có thể đen mặt bị người kéo đi.

So sánh với đãi ngộ thảm thiết của Trưởng Tôn Yến, Viên Tri Mạch không chịu ngược đãi gì. Ai cũng đều nhìn ra được Viên Tri Mạch không có võ, lại bị thương không nhẹ, vũ khí duy nhất cũng bị bẻ thành hai đoạn. Quan trọng nhất chính là Sâm Cách đi ở phía sau, dù Viên Tri Mạch tính làm gì cũng không làm được.

Viên Tri Mạch cũng đã sớm từ bỏ ý nghĩ trốn đi, cũng không nghĩ dò hỏi Sâm Cách vì sao có thể tìm được mình. Có lẽ do từ nhỏ sinh hoạt với bầy sói nên trên người Sâm Cách có một loại khứu giác nhạy bén giống như dã thú.

“Lần này triền núi bị sụp đổ, có phải do các ngươi gây ra hay không?”

Viên Tri Mạch vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, dù nơi này đất tơi dễ dàng phát sinh đất lở. Nhưng nửa đêm dù mưa to nhưng không đến mức khiến cho đất lở như vậy. Hơn nữa phía nam có ruộng trên sườn dốc, rõ ràng vẫn có không ít cây cối.

“Phải.”

Viên Tri Mạch đột nhiên nắm chặt quyền, trừng mắt nhìn Sâm Cách.

“Các ngươi điên rồi! Các ngươi có biết các ngươi làm như vậy sẽ hại chết bao nhiêu người!”

Sâm Cách kỳ quái nhìn thiếu niên trước mặt đột nhiên kích động lên. Nhưng kích động này lại không làm hắn phản cảm. Bên cạnh hắn có rất nhiều người thích vứt bỏ đồng loại, không giống như sói, cho nên Sâm Cách kiên nhẫn giải thích.

“Không có người chết. Hắn không nghĩ giết người.”

“Hắn?”

Lời còn chưa dứt, trên đỉnh đầu vang lên tiếng động, trong tối tăm đột nhiên có ánh sáng chói mắt. Viên Tri Mạch theo bản năng che mắt, chớp chớp mắt mới ngẩng đầu nhìn.

Tô Khắc Cáp đứng ở cửa đường hầm, trên thân khoác áo lông cáo lộ ra hơn phân nửa ngực. Ngũ quan sắc sảo đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn lóng lấp lánh, càng thêm có vẻ kiêu căng cuồng ngạo.

“Ta đương nhiên không nghĩ giết người, người chết sạch rồi, ai thay ta đánh giặc?”

Cửa đường hầm là ở lều trại của Tô Khắc Cáp.

Hiển nhiên bọn họ đã sớm chuẩn bị, hủy sườn núi, bắt người, không để lại dấu vết.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng gió ồn ào, nhưng trong lều lại yên tĩnh kinh người.

Cũng không biết lúc này, Dung Tầm đang làm gì?

Cái ý niệm này chợt lóe ở trong đầu, rồi bị Viên Tri Mạch đè ép xuống, lạnh lùng nhìn Tô Khắc Cáp ngồi xếp bằng ở thảm lông dê uống rượu, cũng không nói lời nào.

Tô Khắc Cáp không nghĩ Viên Tri Mạch có năng lực, đảo mắt nhìn sinh ra một loại ý niệm khinh thường, không khỏi nhíu nhíu mày ác ý nói.

“Đã quên nói cho ngươi biết, Duệ Quận Vương vừa rồi không biết vì sao trốn đi ra ngoài, xem phương hướng chắc là đi kinh đô. Mưa to gió lớn, cũng không biết có xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không?”

Thần sắc Viên Tri Mạch không biến đổi, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Tô Khắc Cáp không có khả năng động thủ với Dung Tầm. Vì Dung Tầm xảy ra chuyện, Tô Khắc Cáp cũng coi như là rơi vào khoảng không.

Nhưng không nghĩ tới cái liếc mắt này lại khiến Tô Khắc Cáp tức giận. Tô Khắc Cáp nhăn mày lại, quét mắt nhìn Trưởng Tôn Yến bị bó thành bánh chưng, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

“Giết hắn.”

Sắc mặt Viên Tri Mạch đột biến!

Người phụ trách trông giữ Trưởng Tôn Yến đã giơ đao lên, nháy mắt sẽ chém xuống!

“Leng keng”

Đao rơi xuống đất, đao dính máu.

Viên Tri Mạch thở phào một hơi, khẽ buông lỏng, mới phát hiện toàn thân đã mướt mồ hôi.

Trưởng Tôn Yến hoảng sợ nhìn về phía Sâm Cách che ở trước mặt hắn. Vừa rồi trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, người này lại dùng chính cánh tay trái của mình che chắn. Trên cánh tay trái của Sâm Cách máu chảy xuống, rơi cả trên mặt Trưởng Tôn Yến, những giọt máu dường như mang theo độ ấm.

“Ngươi......”

Trưởng Tôn Yến há miệng thở dốc, mới phát hiện giọng mình khàn khàn, trợn mắt há hốc mồm nhìn Sâm Cách giống như núi che ở trước mặt. Đáy lòng Trưởng Tôn Yến đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc quái dị nói không nên lời.

Tô Khắc Cáp nhướng mày, không vui nhìn về phía Sâm Cách, cả người tràn ra sát khí làm người ta kinh hãi.

“Sâm Cách, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?”

Sâm Cách cúi đầu quét mắt nhìn Trưởng Tôn Yến đang khiếp sợ. Trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình dư thừa, Sâm Cách tùy tiện ôm cánh tay bị thương của mình.

“Ta đã đáp ứng với hắn, sẽ không giết tên này.”

Nghênh đón ánh mắt cảm kích của Viên Tri Mạch là vẻ mặt như cũ. Hắn cũng không cho rằng mình làm chuyện tốt, chỉ là làm việc mình đã hứa mà thôi.

Mày Tô Khắc Cáp bỗng chốc nhíu lại, hơi thở càng lạnh thấu xương.

“Ngươi làm trái ý ta?”

Sâm Cách ngẩng đầu, biểu tình hờ hững lại không chút nào thoái thác.

“Ta đáp ứng hắn trước.”

Tô Khắc Cáp nhìn chằm chằm người có cặp mắt tương tự hắn, cơn tức giận nảy lên trong lòng, đột nhiên vỗ bàn.

“Cút đi ra ngoài đứng cho ta! Không được ta phân phó, ngươi không được tiến vào!”

So sánh Tô Khắc Cáp giận tím mặt, Sâm Cách không có quá nhiều phản ứng, che cánh tay liền đi ra ngoài. Đi vài bước đột nhiên dừng lại, trước mặt mọi người dùng một tay xách cái bánh chưng Trưởng Tôn Yến cùng đi ra ngoài.

“Ta dẫn hắn đi ra ngoài.”

“Chết tiệt, ngươi buông hắn ra cho ta!”

Tô Khắc Cáp xanh mặt rít gào.

“Ta đồng ý với ngươi không giết hắn là được!”

“Ta không tin ngươi.”

Sâm Cách đáp lưu loát, bắt lấy người liền đi.

Viên Tri Mạch rất vui vẻ. Trưởng Tôn Yến thân phận cao quý, chỉ cần hắn ra khỏi lều này, khẳng định có rất nhiều người phát hiện không đúng! Nhưng nháy mắt tiếp theo hy vọng đó hoàn toàn tan vỡ. Sâm Cách không biết từ nơi nào lấy ra cái túi to đem Trưởng Tôn Yến nhét vào, rồi để trên vai chạy đi.

Khóe môi Viên Tri Mạch giật giật, nếu không phải thời cơ không thích hợp, Viên Tri Mạch đã cười to....

Liếc nhìn sang Tô Khắc Cáp mặt tái xanh, đúng là rất tức giận, Viên Tri Mạch nhanh chóng đem ý cười áp xuống. Chống cánh tay ngồi dậy, xương bả vai đau làm Viên Tri Mạch không tự chủ được nhíu nhíu mày. Từ khi gặp được Dung Tầm, vết thương lớn bé thi xuất hiện trên người, so với đời trước đúng là nhiều hơn. Người này quả nhiên là tai tinh!

Trong lòng thầm mắng Dung Tầm là tai họa, trên mặt thần sắc lại bình thản.

“Trưởng Tôn Yến thân phận cao quý, giết hắn trừ việc chọc giận ta cùng Trưởng Tôn tướng quân thì không có bất luận tác dụng gì. Tô Khắc Cáp Vương tử cũng là người thông minh chắc không làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Lần này lĩnh quân đi hỗ trợ ngài là Trưởng Tôn Khải, nếu ông ta biết cháu trai duy nhất chết ở trong tay ngài, ngài cảm thấy ông ta sẽ làm như thế nào?”

Tô Khắc Cáp không thể phủ nhận điều Viên Tri Mạch nói là đúng. Vừa rồi thật sự thiếu chút nữa hắn đã làm sai...... Ánh mắt khẽ động, hắn từ từ quét mắt qua.

“Ngươi đừng quên, vừa rồi ở trong núi, nếu không phải người của ta đến kịp lúc các ngươi đã sớm chết. Ta giết hắn rồi tùy tiện đem xác bỏ trong núi thì ai có thể biết?”

“Đúng không ai biết.”

Viên Tri Mạch rũ mắt, đáy mắt lướt qua một tia kiên quyết, nhàn nhạt nói.

“Nhưng ngươi muốn cùng ta hợp tác, cũng hoàn toàn không có khả năng.”

Thần sắc Tô Khắc Cáp ngưng trệ, nhướng mày nhìn về phía thiếu niên ốm yếu kia.

Ngày ấy hắn có gặp Viên Tri Mạch ở quán trà một lần. Lúc ấy rất hỗn loạn, hắn chỉ mơ hồ nhớ rõ đứa nhỏ này bộ dáng không tồi, cũng không có tâm tư đánh giá.

Tô Khắc Cáp bắt Viên Tri Mạch kỳ thật thuần túy là ý tưởng nhất thời xuất hiện. Ngày ấy ở quán trà sụp đổ, hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng trưởng tôn Dung Tuyển cùng Trưởng Tôn Yến đều rất là coi trọng thiếu niên này, lệnh người đi tra xét mới biết được người này cùng Dung Tầm cũng có chút quan hệ. Trực giác nói cho hắn biết Viên Tri Mạch là một món lời, cũng không biết được về sau sẽ có tác dụng gì, cho nên hắn đặc biệt lệnh Sâm Cách đi bắt người. Chỉ là không nghĩ tới Viên Tri Mạch lẫn trong quân đội, phải mất một phen công phu Sâm Cách mới tìm được người.

Hiện giờ nhìn kỹ, có lẽ là do bị thương nên sắc mặt Viên Tri Mạch tái nhợt gần như trong suốt, thân hình gầy gò làm người ta cho rằng có thể dễ dàng bẻ gãy như trở bàn tay, càng có vẻ nhỏ bé, không giống như là mười bảy mà như là mười lăm. Tướng mạo tuy rằng nhìn non nớt, nhưng khí chất lại ung dung ngưng định, đạm nhiên trầm ổn, lại như là người ba mươi tuổi. Người này đúng là thú vị.

Tô Khắc Cáp nổi lên hứng thú, vẫy vẫy tay để người hầu lui ra ngoài, ngồi ngay ngắn lại.

“Ồ, ngươi cùng ta có thể hợp tác cái gì?”

Viên Tri Mạch nhàn nhạt quét mắt qua, nói thẳng.

“Ngươi bắt cóc ta, bất quá muốn lợi dụng ta thoát ly kiềm chế Đại Ung đối với Nam Việt. Ngươi thật sự đánh giá cao giá trị của ta, có thể so sánh với cùng vạn dặm giang sơn. Con người của ta căn bản không đáng giá nhắc tới à.”

“Tiếp tục.”

“Ta có thể giúp ngươi từng bước thoát khỏi khống chế của Đại Ung. Tuy thời gian hơi lâu một chút, nhưng tuyệt đối là vĩnh viễn.”

“Ta vì sao phải tin ngươi?”

“Chỉ bằng ta là Viên Tri Mạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.