Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 5: Chương 5: Đối với người bất nhân




Nghe nhũ mẫu khóc lóc kể lể, sắc mặt Viên Tri Mạch liền thay đổi.

“...... Đều do lão nô không tốt, nếu lão nô theo sát tiểu thư thì sẽ không gây ra họa lớn như vậy. Tiểu thư sao lại đẩy cháu gái yêu quý của Hữu Thừa tướng xuống nước được, cũng không biết có chuyện gì hay không. Nếu tiểu thư xảy ra cái gì không may, lão nô thật có lỗi với phu nhân dưới chín suối......”

Dương nhũ mẫu nghiêng ngả lảo đảo, nước mắt lã chã đi theo ở phía sau Viên Tri Mạch. Vốn là người trung hậu lại nhát gan, bị sự việc xảy ra thình lình làm kinh sợ, luống cuống tay chân, một bước cũng không rời tiểu chủ nhân, mọi hy vọng đều đặt ở trên người Viên Tri Mạch.

“Nhũ mẫu mau đi tìm Trưởng Tôn thiếu gia, nói ta có việc cần hắn hỗ trợ, nhanh lên đi.”

Trưởng Tôn tướng quân cùng Hữu Thừa tướng là anh em cột chèo, nên Trưởng Tôn Yến cùng con cháu Hữu Thừa tướng là quan hệ họ hàng thân thích, có hắn ra mặt cầu xin sẽ dễ dàng hơn một chút.

Dương nhũ mẫu nghe Viên Tri Mạch nói xong liền dừng khóc, vội vã đi tìm Trưởng Tôn Yến. Viên Tri Mạch cũng không kịp thay quần áo chạy nhanh đến chỗ tổ mẫu.

Đến cổng viện Viên Tri Mạch điều chỉnh hô hấp bình thường lại mới đi vào. Bên trong có rất nhiều người hầu, tốp năm tốp ba tụ lại to nhỏ bàn tán, vừa thấy Viên Tri Mạch tiến vào lập tức không nói chuyện nữa, chỉ dùng ánh mắt cổ quái dò xét.

Viên Tri Mạch cũng không để ý họ, chậm rãi đi ở hành lang. Còn chưa tới cửa phòng Viên lão phu nhân đã gặp Lục Bình, nha hoàn thân cận của Viên lão phu nhân bưng chậu nước rửa mặt đi ra. Lục Bình ngẩng đầu lên thấy Viên Tri Mạch, sắc mặt cũng có chút thay đổi, nhỏ giọng nói.

“Tam thiếu gia, đang mặc quần áo gì vậy? Lão phu nhân hiện tại đang rất giận đó!”

Viên Tri Mạch ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện quần áo không thích hợp. Lúc nãy do vội vàng chạy tới đây quên thay quần áo, trên người vẫn mặc đồ đã đổi với Yến Kỉ. Quần áo này tất nhiên không hợp với một công tử thế gia, kiểu dáng dụ hoặc câu nhân. Tuy rằng thoạt nhìn cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng chỉ cần hơi cúi người, cổ áo to rộng có thể đổ xuống làm lộ ra cảnh xuân khiến người ta kinh diễm.

Vân Nhi đả thương người ta vốn dĩ đã chọc trưởng bối tức giận, bây giờ mặc quần áo này đi vào chỉ sợ lại gây lớn chuyện!

Viên Tri Mạch nhìn Lục Bình với ánh mắt cảm ơn, lập tức xoay người định đi vào. Không nghĩ tới Tam di nương Liễu thị ngồi dựa cửa sổ đã thấy một thân diễm sắc, vui sướng khi người gặp họa cất cao giọng nói.

“Ồ, kia không phải Hiểu Đường sao, xảy ra chuyện lớn như vậy mà huynh trưởng giờ mới đến.”

Viên Tri Mạch thoáng lộ vẻ tức giận, dừng bước lại.

Quả nhiên sau đó đã nghe thấy giọng phẫn nộ của Viên Thái phó vang lên.

“Còn không mau chạy nhanh vào! Lớn không an phận, nhỏ cũng gây chuyện!”

Viên lão phu nhân giọng cũng run rẩy.

“Hiểu Đường tới sao? Còn không mau vào, cẩn thận kẻo bị lạnh.”

Viên Tri Mạch giật mình, không biết làm sao, tầm mắt dừng ở chậu nước trong tay Lục Bình. Nước, lập tức Viên Tri Mạch nhìn nàng với ánh mắt cầu xin.

Lục Bình sửng sốt, có chút do dự nắm chặt cái chậu.

Viên Tri Mạch vội vàng gật đầu. Lục Bình cắn răng một cái, giơ tay đem chậu nước đã lạnh lẽo trong tay hất vào người Viên Tri Mạch!

“Ào”

Một tiếng động vang lên, lập tức Viên Tri Mạch bị ướt hoàn toàn từ đầu tới chân. Nước lạnh thấu xương Viên Tri Mạch không kiềm chế được rùng mình một cái, mặt vốn trắng bệch đã tím tái.

Lục Bình làm bộ sợ hãi kêu lên.

“Ai da, Tam thiếu gia, nô tỳ đáng chết không thấy người, Tam thiếu gia ướt hết toàn thân, coi chừng bị bệnh!”

Viên lão phu nhân đau lòng cháu đích tôn, ở trong phòng liên tục nói.

“Còn không mau đi đổi quần áo! Bệnh mới khỏi đừng để bệnh lại.”

Viên Tri Mạch phối hợp đánh hắt xì một cái.

“Vậy Hữu Đường đi về đổi quần áo trước, xin phụ thân và tổ mẫu thứ tội.”

Nhìn Tam di nương ngồi bên cửa sổ dường như còn muốn nói chuyện gì, Viên Tri Mạch ôn hòa tươi cười, cất giọng.

“Tam di nương, vừa rồi lúc tới đây con gặp Phúc Tường, hắn nói đang vội vã đi bốc thuốc, không biết đại ca bị bệnh gì, sợ là trời lạnh nên bị phong hàn.”

Liễu thị sắc mặt khẽ biến, nhìn mọi người trong phòng miễn cưỡng cười cười giải thích.

“Cũng không phải là bị phong hàn, chỉ cảm lạnh một chút.”

Liễu thị cắn răng nhìn về phía Viên Tri Mạch ngoài cửa sổ với ánh mắt ác độc.

“Hữu Đường còn không mau đi thay đổi quần áo, đừng để bị bệnh.”

“Dạ.”

Viên Tri Mạch tỏ ra kính cẩn cung kính khom người, không để ý tới ánh mắt oán độc của Liễu thị. Bệnh khó nói của Viên Hữu Bình trong nhà không mấy người biết được, nhưng thực không khéo Viên Tri Mạch chính là một trong số đó.

Ngươi đã bất nhân đừng trách ta vô nghĩa.

Nhìn Liễu thị cười cười, Viên Tri Mạch mang thân y phục ẩm ướt chạy nhanh trở về. Đi ra không bao lâu, bị gió lạnh thổi tới làm cái lạnh như ngấm vào trong xương cốt, hắt xì một cái. Viên Tri Mạch nhịn không được cười khổ, chỉ sợ phải bệnh thêm một thời gian.

“Thanh Bình.”

Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau.

Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ, cũng không biết là bởi vì y phục bị ẩm ướt hay là duyên cớ khác, từng đợt lạnh lẽo nảy lên trong lòng làm Viên Tri Mạch nhịn không được phải rùng mình.

“Ngươi làm sao vậy? Sao cả người ướt hết.”

Một thiếu niên tuấn nhã khoác áo kết hạt châu bước nhanh từ phía sau vòng đến trước mặt Viên Tri Mạch. Khoảng cách hai người rất gần, gần đến có thể thấy sơi chỉ vàng thêu hoa văn trên cổ áo.

Tuy rằng cố tình bình tĩnh, nhưng không giấu được vẻ tôn quý uy nghiêm, phong thái thanh nhã xuất chúng làm người khác phải chói mắt.

Hoàng trưởng tôn của Đại Ung hoàng triều, Dung Tuyển.

Dung Tuyển ngơ ngẩn nhìn người trước mắt ướt đẫm. Bởi vì quần áo ướt nên dán chặt vào người Viên Tri Mạch, lộ ra dáng vẻ gầy gò khiến người ta đau lòng.

Hắn chưa bao giờ thấy Thanh Bình mặc áo màu tím, vốn dĩ cho rằng Viên Tri Mạch mặc áo xanh đã là đẹp nhất. Hiện giờ tuy rằng cả người ướt đẫm lại phảng phất diễm sắc từ trong xương cốt lộ ra. Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn đột nhiên cảm thấy người trước mắt rõ ràng rất quen thuộc nhưng hình như lại xa lạ. Có một người cũng giống như vậy, nhưng trong lúc nhất thời lại nhớ không nổi là ai.

Dung Tuyển ngây ra, Viên Tri Mạch lại tỉnh táo hơn, lập tức lui về phía sau một bước, kéo rộng khoảng cách của hai người, quỳ xuống đất hành lễ.

“Thảo dân tham kiến Hoàng trưởng tôn.”

Dung Tuyển nhìn thiếu niên áo tím bình tĩnh quỳ trên mặt đất, người từ trước đến nay luôn kiên định nhẫn nại lúc này lộ ra vẻ đau xót.

“Ngươi cùng ta, nhất định phải xa lạ đến mức này sao?”

Viên Tri Mạch không nói, thần sắc bình tĩnh. Tình cảm của bọn họ ở đời trước đã kết thúc khi Dung Tuyển vì áp lực gia tộc mà buông xuôi, hay là khi Viên Tri Mạch quyết định gả vào Định Hi Hầu phủ liền đoạn tuyệt, hoặc là vào đêm hôm đó ở Dịch Đình Hồ đã tiêu vong.

Ánh mắt Dung Tuyển càng đau xót.

“Vốn dĩ chính là ta đối với ngươi không câu nệ lễ nghĩa, nếu thật sự ngươi muốn như vậy, ta... ta đành nhận......”

Hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, đau đớn nhìn chằm chằm thiếu niên quỳ trên mặt đất, giơ tay lên kéo áo khoác quý giá trên người mình phủ lên người Viên Tri Mạch.

“Ngươi thân thể yếu kém, bệnh nặng mới khỏi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Đa tạ Hoàng trưởng tôn quan tâm.”

“Ta mới vừa đi Tướng phủ xem qua, cháu gái Tướng gia còn hôn mê, Tướng gia thương yêu đứa bé này nhất...... Ta sẽ tận lực vì ngươi hòa giải, nhưng mà......”

Dung Tuyển dừng một chút mới nói.

“Hữu Đường à, ngươi phải có sự chuẩn bị.”

Dung Tuyển đi khỏi thật lâu, Viên Tri Mạch mới chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn áo khoác trên người.

Có lẽ Dung Tuyển cũng không biết, áo khoác này là quà sinh nhật mà Viên Tri Mạch hao hết tâm tư tặng cho Dung Tuyển vào hai năm trước. Chẳng qua lúc trước Dung Tuyển cao cao tại thượng không hề để ý đến Tam công tử con của Thái phó, cũng không biết có một người yên lặng đứng nhìn, chỉ dám đem tình ý giấu ở đáy lòng.

Như vậy cũng tốt, châu về Hợp Phố (vật về chủ cũ).

Viên Tri Mạch cười cười, kéo kín áo khoác chạy nhanh trở về chỗ của mình. Trong viện im ắng Viên Tri Mạch cũng không để ý nhiều, vội vàng vào tìm quần áo để thay. Vừa mới cởi áo ngoài ra, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười nhạo.

Viên Tri Mạch giật mình quay đầu lại đã thấy Dung Tầm dựa vào bình phong cười như không cười nhìn mình. Đôi mắt phượng xinh đẹp như mang theo lửa, không kiêng nể gì nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, ngả ngớn như xem hàng.

“Tiểu Mạch Nhi, thân thể này cũng thật ốm yếu.”

“Dung Tầm!”

Viên Tri Mạch kinh hồn, kéo áo che nửa ngực đã bị lộ ra.

“Xin đi ra ngoài cho!”

“Sao không hỏi xem ta tới làm gì? Đuổi người đi như vậy, có tốt không?”

Dung Tầm nhìn chằm chằm, cũng không tính toán dừng lại, vừa xoay đầu đã kinh ngạc phát hiện áo khoác kia có kiểu dáng quen mắt, hình như là giống cái áo mà đứa cháu trai tôn quý thường xuyên mặc.

Hả?

Dung Tầm nheo mắt, ánh mắt mang theo ý nguy hiểm.

Tiểu Mạch Nhi mới trở về là đi gặp Dung Tuyển sao? Tốc độ mau lẹ này thật làm lòng người ta không thoải mái. Đi vội vã về thay quần áo là vì có hẹn với Dung Tuyển à. Dung Tầm thấy mình chịu trăm cay ngàn đắng ở Thanh Phong Các, ngược lại Tiểu Mạch Nhi lại cùng nam nhân khác khanh khanh ta ta, còn nhăn mặt cho hắn xem?

Từ một suy ra ba, đáy lòng Duệ Quận Vương lập tức sinh ra cảm giác không vui. Hắn mặc kệ việc người ta sẽ không vui, cũng mặc kệ việc xảy ra ở Thanh Phong Các sẽ gây ra phiền toái sau này, cũng mặc kệ lát nữa còn có chuyện quan trọng phải làm, chỉ muốn đến nhìn người này một cái mà thôi.

Duệ Quận Vương không vui hậu quả là dù Viên Tri Mạch đỏ bừng mặt rống giận vẫn làm ngơ.

“Này, quần áo đã ướt còn không mau đổi đi, bị cảm lạnh thì không tốt.”

Tiểu Mạch Nhi da mặt thực mỏng, hắn cũng không vội chậm rãi chờ.

Viên Tri Mạch trố mắt nhìn Dung Tầm da mặt dày như tường thành kia. Quả thực tức giận muốn bốc khói, nhưng đánh thì đánh không lại, mắng thì mắng không được.

Viên Tri Mạch cắn răng một cái, xem như Dung Tầm vô hình, dứt khoát xoay người cởi quần áo. Dung Tầm đã có chút giật mình, hắn vốn dĩ đoán chắc Viên Tri Mạch da mặt mỏng khẳng định không chịu, không nghĩ tới thật sự dũng cảm cởi áo ở trước mặt người khác.

Dung Tầm hừ một tiếng, thật sự mặt dày vô sỉ đứng xem người ta thay quần áo. Nhìn một hồi hô hấp có chút nhanh, đột nhiên cảm giác có chút không đúng rồi.

Viên Tri Mạch sinh ra trong nhà phú quý, tuy rằng mẫu thân mất sớm, nhưng là con vợ cả tất nhiên không ai dám bạc đãi. Cho nên được chăm sóc rất chu đáo, làn da bình thường trắng nõn bóng loáng. Tuy rằng Viên Tri Mạch gầy nhưng không có gầy đến mức trơ cả xương, cũng không có cơ bắp nổi lên, thậm chí có chút cân xứng mềm mại.

Nhìn từ phía sau bả vai mảnh khảnh vòng eo thon nhỏ, chỗ mông hơi phồng lên, hai chân thon dài thẳng tắp. Tuy rằng mỗi chỗ đều chỉ nhìn thoáng qua, nhưng loại nửa che nửa hở này còn dụ hoặc lợi hại hơn so với trực tiếp cởi hết quần áo. Cũng không phải Dung Tầm chưa thấy qua mỹ nhân, nhưng trước nay chưa có lần nào cảm thấy kinh tâm động phách như vậy.

Mắt phượng chậm rãi mở to, Dung Tầm có chút ai oán cúi đầu nhìn phía dưới của mình đang rất có tinh thần. Quả thực hận không thể nhào qua đi đem Viên Tri Mạch ăn sạch sẽ ngay tại chỗ.

Viên Tri Mạch nào biết đâu rằng tâm tư Duệ Quận Vương đã sớm chuyển sang ý niệm xấu xa, đổi quần áo xong liền đi ra ngoài, đi đến trước mặt Dung Tầm cũng không nói lời nào, trực tiếp lạnh lùng đẩy vật chắn đường sang một bên.

Lúc đó Dung Tầm đang phát ngốc, bị Viên Tri Mạch đẩy như vậy đã thật sự lui lui, một chân dẫm lên áo khoác, liền trợt ngã. Viên Tri Mạch không nghĩ tới việc mình đẩy một cái lại khiến Dung Tầm té ngã, cũng đã quên thân thể mình ốm yếu, theo bản năng kéo người lại. May mắn Dung Tầm cũng phản ứng nhanh duỗi tay ra đem Viên Tri Mạch kéo vào trong lòng ngực, dùng mũi chân xoay chuyển vững vàng đứng trên mặt đất.

“Tiểu Mạch Nhi đúng là rất quan tâm...... A, trên người của ngươi sao nóng như thế này?”

Người trong lòng cực nóng làm Duệ Quận Vương nghiêm túc đưa một tay sờ trán Viên Tri Mạch, nóng như có thể nấu chín trứng gà.

“Đã bị bệnh?”

Viên Tri Mạch có chút đau đầu, kỳ thật từ buổi sáng đã có chút không thoải mái. Hôm qua bị chép phạt cả buổi tối, còn bị phạt quỳ gối trong viện, vừa mới rồi bị dội nước y phục ẩm ướt, lại ở ngoài gió lạnh lâu như vậy. Bệnh nặng mới khỏi đã lăn lộn trong trời đông giá rét không việc gì mới là lạ.

Nhưng lúc này không có rảnh để ý tới sức khỏe của mình, việc của tiểu muội quan trọng hơn.

“Không cần Quận vương nhọc lòng.”

Dùng hết sức lực toàn thân đẩy Dung Tầm ra, Viên Tri Mạch đi đến cửa, vừa ngước mắt nhìn đã bị ánh mặt trời làm hoa mắt, may mắn Dung Tầm đúng lúc ở phía sau đỡ lấy mới không té ngã.

Dung Tầm thật sự hơi bực, nhìn người nằm ở trong lòng ngực sắc mặt đỏ bừng như tôm nướng.

“Dung Tuyển tốt như vậy sao, đáng giá để ngươi liều mạng như thế!”

Viên Tri Mạch ý thức hơi có chút mơ hồ, nhịn không được muốn cười. Hôm qua A Yến cũng hỏi câu tương tự, thì thào nói.

“Sao tất cả mọi người đều cho rằng ta yêu Dung Tuyển, ta rõ ràng là yêu Dung......”

Trái tim Dung Tầm đột nhiên nhảy dựng, như là có thứ gì bóp nghẹt!

Đáng tiếc Viên Tri Mạch còn chưa nói xong, đã bị một giọng nữ cao vút cắt ngang.

“Tam thiếu gia, Tam thiếu gia!”

Dương nhũ mẫu nghiêng ngả lảo đảo từ cửa chạy vào, vừa thấy một màn trước mắt nhất thời sững sờ ở tại chỗ, không biết là nên tiến hay là nên lui.

Viên Tri Mạch có chút kinh sợ quét mắt nhìn Dung Tầm, vừa rồi mơ màng hồ đồ thiếu chút nữa nói ra miệng. Viên Tri Mạch nhanh chóng rời khỏi vòng tay Dung Tầm, nói cảm tạ, rồi bước nhanh đến chỗ Dương nhũ mẫu.

“Trưởng Tôn Yến nói như thế nào?”

Dương nhũ mẫu sợ hãi nhìn chằm chằm Dung Tầm. Không biết vì sao vị công tử cao quý này nhìn mình như vậy, quả thực cảm thấy công tử như muốn đem mình băm cho chó ăn!

“Người của Trưởng Tôn phủ nói Trưởng Tôn thiếu gia đắc tội Duệ Quận Vương, dù Duệ Quận Vương đại nhân đại lượng không cùng hắn so đo, nhưng Trưởng Tôn tướng quân sợ Trưởng Tôn thiếu gia gặp rắc rối nên đêm hôm qua liền phái người đem Trưởng Tôn thiếu gia về biên quan rồi. Thiếu gia, vừa rồi ở Trưởng Tôn phủ lão nô nghe người ta nói cháu gái Hữu Thừa tướng hình như không tốt, còn nghe nói Hữu Thừa tướng muốn lấy mạng đền mạng!”

Viên Tri Mạch choáng váng, trước mắt tối sầm!

Dương nhũ mẫu khóc nức nở.

“Thiếu gia, phải làm sao bây giờ?”

Viên Tri Mạch hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nói.

“Đừng sợ, ta đi hỏi tiểu muội một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chờ ta gặp được tiểu muội rồi nói.”

Nói xong Viên Tri Mạch đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại.

“Dạ.”

Dương nhũ mẫu vội vã đi theo thiếu gia, đột nhiên có người từ phía sau gọi lại.

“Ngươi đứng lại cho ta.”

Giọng nhẹ nhàng nhưng làm thân thể Dương nhũ mẫu cứng đờ, thật sự không dám động đậy.

Dung Tầm chậm rì rì đi đến trước mặt Dương thị.

“Nói cho ta nghe xem, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.