Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 22: Chương 22: Nam Việt công chúa




Ánh mắt Viên Tri Mạch quá mức khiếp sợ, còn mang theo lửa. Từ trước đến nay đối với Duệ Quận Vương mặt dày vô sỉ này Viên Tri Mạch luôn có chút ăn không tiêu.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ, trên mặt chất đầy ái muội, Dung Tầm không khách khí ôm thiếu niên mảnh khảnh.

“Làm sao vậy, đột nhiên cảm thấy ta rất lợi hại, không muốn rời khỏi ta sao?”

“Ngươi……”

Viên Tri Mạch mới phát hiện giọng mình hơi khàn, cảm xúc chua xót khiếp sợ quay cuồng phập phồng. Cố mở miệng, nhưng một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trắng bệch ngơ ngẩn nhìn Dung Tầm, sau một lúc lâu, lẩm bẩm.

“Là ngươi sao?”

“Hả? Cái gì?”

Dung Tầm như không nghe rõ, nheo mắt nhìn Viên Tri Mạch, đưa tay xoa gương mặt tái nhợt không giống bình thường.

“Sao lạnh như vậy?”

Chẳng lẽ thật sự sợ hãi?

Duệ Quận Vương khó tránh có một chút áy náy, ăn nói khép nép cẩn thận lấy lòng.

“Vừa rồi chỉ là nhất thời không nhịn xuống được. Ngươi xem ta sau đó không phải đã ngừng sao. Lần sau ta mà làm như vậy thì ngươi liền đánh ta. Đừng sợ gì cả, không phải có ta ở đây sao.”

Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn Dung Tầm hết sức chuyên chú cẩn thận lấy lòng, khiếp sợ cũng giảm đi một chút.

Dung Tầm…… quá thản nhiên.

Thản nhiên làm người ta tìm không thấy dấu vết giả bộ.

Viên Tri Mạch rất quen thuộc người nam nhân này, quen thuộc mỗi tiếng nói, nhất cử nhất động. Hắn cái dạng này rõ ràng không phải giả vờ.

Bản thân tái thế làm người đã là vớ vẩn khó tin, sao có thể nghĩ Dung Tầm cũng…… Nhưng mà nếu mình có thể, Dung Tầm vì cái gì lại không thể…… Nhưng nếu Dung Tầm thật sự trọng sinh sao lại có bộ dạng cái gì cũng không có phát sinh…… Có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, hết thảy mọi chuyện chỉ là trùng hợp?

Một vài ý niệm lung tung rối loạn vụt ra, huyệt Thái Dương từng đợt co rút đau đớn, dạ dày nhộn nhạo đột nhiên như có gì trào lên cổ, Viên Tri Mạch theo bản năng che miệng, đẩy Dung Tầm ra. Dung Tầm lanh tay lẹ mắt ôm lấy, đưa tay vỗ vỗ lưng người bởi vì khẩn trương mà co rút dạ dày. Động tác thuần thục rất tự nhiên khiến hắn cũng giật mình, mắt phượng nhịn không được chớp chớp, hồ nghi hỏi.

“Tiểu Mạch Nhi, việc này ta trước kia đã làm có phải hay không?”

Viên Tri Mạch ngẩng đầu, mắt mông lung, thần sắc có vẻ đặc biệt phức tạp. Động tác vỗ vỗ đã đem thứ ghê tởm trong cổ đè ép xuống, nhưng lòng mềm như ngâm trong nước lại thành đặt ở trên lửa nướng. Là cái tư vị gì cũng nói không nên lời, lẩm bẩm thấp giọng nói.

“Ta cũng không biết.”

Thật là hồ đồ.

Bên cạnh kêu lên một tiếng, cùng một tiếng kinh hô!

Viên Tri Mạch ngẩng đầu, vừa lúc thấy đuôi roi da của cô nương kia đánh trúng ngực Trưởng Tôn Yến. Trưởng Tôn Yến xoay người một cái ngã quỳ trên mặt đất!

Viên Tri Mạch đẩy mạnh Dung Tầm, vội vàng chạy qua đỡ lấy Trưởng Tôn Yến.

“Có sao hay không?”

Cúi đầu vừa thấy, Viên Tri Mạch nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Đuôi roi mang theo móc câu, vạt áo của Trưởng Tôn Yến đã bị xé rách ra. Cho dù quần áo mùa đông rất dày, cũng có thể thấy máu tươi tràn ra!

“Đi, ta dẫn ngươi đi xem đại phu!”

“Không cần ngươi quan tâm!”

Trưởng Tôn Yến hung tợn đẩy, Viên Tri Mạch đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị hắn đẩy một cái lảo đảo.

Trưởng Tôn Yến xẹt qua một tia hoảng loạn, theo bản năng liền đưa tay đỡ. Tay duỗi một nửa đã thu trở về, cứng nhắc nhìn Dung Tầm đúng lúc đỡ lấy Viên Tri Mạch. Đôi mắt đen bình tĩnh không gợn sóng cuộn trào ra các loại cảm xúc thâm trầm mà phức tạp, Trưởng Tôn Yến cắn cắn môi, lảo đảo xoay người.

Dung Tầm nhìn bóng dáng kia, mắt phượng hơi nheo lại, xẹt qua một tia nghiền ngẫm. Vị Trưởng Tôn thiếu gia này, tựa như không phải giống như huynh đệ nha.

Viên Tri Mạch lần thứ hai trong lòng ngực Dung Tầm giãy giụa ra, chạy tới dìu Trưởng Tôn Yến, rồi lại bị Trưởng Tôn Yến đẩy ra. Đẩy lại đỡ vừa đỡ lại đẩy, hai người giằng co một hồi lâu, Viên Tri Mạch không khỏi tức giận.

“Ngươi làm sao vậy!?”

Tầm mắt Trưởng Tôn Yến vẫn luôn nhìn Dung Tầm ở phía sau Viên Tri Mạch. Nhớ tới vừa rồi trong lúc vô ý quét mắt thấy một màn kia, lần thứ hai xuất hiện cảm xúc nói không nên lời. Hắn cắn chặt răng, ngẩng cổ lại lần nữa dùng sức đẩy Viên Tri Mạch ra.

“Không làm sao cả, chỉ là... chết tiệt, không muốn thấy ngươi! Ngươi đi theo ta làm gì, đi đi!”

Không lưu ý vết thương chảy máu không ngừng, hắn đau đến sắc mặt trắng bệch.

“Ngươi không muốn ta giết ngươi thì chạy nhanh! Cút một bên khanh khanh ta ta đi, lão tử không muốn gặp ngươi!”

Viên Tri Mạch đột nhiên đã rõ, Trưởng Tôn Yến khẳng định là thấy cái gì, theo bản năng muốn giải thích, nhưng hơi hé miệng lại không biết nói cái gì. Gương mặt thanh tuấn đỏ bừng, mờ mịt vô thố đứng ở tại chỗ ngốc nhìn Trưởng Tôn Yến chậm rãi đi xa. Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Dung Tầm nhìn không đành lòng, ôm bờ vai của Viên Tri Mạch ôn nhu nói.

“Không liên quan ngươi.”

Viên Tri Mạch giật mình một cái lấy lại tinh thần, lần thứ hai đẩy Dung Tầm ra, vội vàng đuổi theo.

Liên tiếp bị đẩy ba lần, vẫn là bởi vì cùng một người mà bị đẩy, sắc mặt Duệ Quận Vương hơi hơi biến đổi, mắt phượng hẹp dài lộ ra một chút nguy hiểm!

Dung Duyệt lén lút mò qua.

“Đại ca, đệ phát hiện trong mắt Hiểu Đường ca chỉ có Trưởng Tôn Yến, cũng không thấy huynh! Ôi...!”

Đứa nhỏ lắm miệng che lại đầu nước mắt lưng tròng.

Viên Tri Mạch vội vàng đuổi theo, vừa đúng lúc đỡ lấy Trưởng Tôn Yến lảo đảo sắp té ngã, đón nhận ánh mắt giận dỗi, lại lộ ra nụ cười lấy lòng.

“Ta biết ngươi không muốn thấy ta, nhưng ngươi cái dạng này ta thật sự không yên tâm……”

Trưởng Tôn Yến bình tĩnh nhìn thiếu niên áo xanh trước mắt tái nhợt lại cố tình không chịu buông tay. Đôi mắt đen tràn ngập gợn sóng, ẩn chứa chút tuyệt vọng, cảm xúc phập phồng.

“Hiểu Đường……”

“Này, các ngươi không được đi!”

Giọng nói nữ nhân cắt ngang lời hắn. Âm thanh leng ka leng keng vang lên, trên đỉnh đầu bóng người thoáng qua. Tô Nhã Nhi đã đứng ở trước mặt bọn họ, trong tay là roi da màu đen đuôi còn dính vết máu, từng giọt rơi trên mặt đất thoạt nhìn rất là ghê rợn.

Một cổ tức giận trào ra, Viên Tri Mạch nén giận che ở trước mặt Trưởng Tôn Yến.

“Cô nương cùng hắn có thù gì? Có chuyện gì hướng về phía ta!”

Tô Nhã Nhi vốn dĩ cũng áy náy đi tới nhìn xem, lại bị Viên Tri Mạch mặt đỏ hồng chắn lại, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.

“Ta nào biết rằng hắn sẽ không tránh được!”

Rõ ràng có thể né tránh, ai biết người này lúc ấy phát ngốc! Nhìn chung quanh bốn phía như tìm cái gì trong đám người. Công chúa điện hạ được cưng chiều phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên đâu chịu nổi loại ủy khuất này.

“Ai bảo hắn huỷ hoại roi của! Đó là phụ vương tặng cho ta! Người Đại Ung các ngươi đều không phải người tốt!”

Dung Duyệt nhảy ra kêu to.

“Này này này, là ngươi dám dùng roi đánh về phía Hiểu Đường ca trước!”

Viên Tri Mạch quét mắt nhìn Dung Duyệt, nhìn thấy trong tay hắn một đoạn cán roi, giờ mới sáng tỏ lý do vừa rồi A Yến cùng Dung Duyệt vì sao đột nhiên nhảy ra. A Yến bẻ roi này có thể nói là vì mình… hít một hơi thật sâu, Viên Tri Mạch lạnh giọng nói.

“Dung Duyệt!”

Dung Duyệt sửng sốt.

“Dạ?”

“Đem cán roi đã gãy của nàng đưa cho ta! Có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm!”

“Dạ!”

Dung Duyệt nhanh nhẹn đáp ứng, lập tức cười tủm tỉm đi lên. Cùng lúc đó, một bóng người bay vút ra từ đám người, cướp cán roi trên tay Dung Duyệt.

“Đại ca?”

Tô Nhã Nhi nhìn Dung Tầm, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, gò má ửng đỏ thẹn thùng.

Dung Tầm nhìn Viên Tri Mạch khẽ lắc đầu. Tô Nhã Nhi là Nam Việt công chúa, lúc này cùng Tô Nhã Nhi đối đầu thật sự không là quyết định sáng suốt.

Này tình hình thật đúng là thực quen thuộc.

Nam Việt công chúa, ngàn vạn ngọc quý, với thân phận kia có thể đem công lý tôn nghiêm nghiền thành bột phấn.

Ký ức đời trước cùng hiện giờ có sự trùng hợp. Tuy rằng biết rõ mình đã có chút mất đi lý trí, đáy lòng vẫn cứ không thể tự kiềm chế cảm xúc bi ai, thất vọng, phẫn nộ trào ra, cũng tùy ý để cảm xúc trực tiếp khống chế lý trí.

Viên Tri Mạch thẳng eo, đáy mắt tràn ngập lửa, lại nhẹ nhàng cười.

“Một khi đã như vậy, ta đây phải xin lỗi công chúa điện hạ một tiếng, xin lỗi chúng ta đã làm bẩn roi của nàng phải không?”

Quán trà trong khoảnh khắc yên lặng.

Thiếu niên áo xanh rõ ràng đang cười, lại làm người ta cảm thấy lạnh. Quần chúng không liên quan xung quanh đều có thể cảm nhận được dù thiếu niên tươi cười lại không chút nào che dấu kiêu căng trào phúng.

Sắc mặt Tô Nhã Nhi biến đổi, chút áy náy còn sót lại trong phút chốc tiêu sạch sẽ, kiêu căng hừ một tiếng.

“Các ngươi thật không xứng chạm vào!”

Trưởng Tôn Yến trầm xuống, dùng thân mình che chắn Viên Tri Mạch. Đón nhận ánh mắt kinh hỉ của Viên Tri Mạch, hắn hừ một tiếng, quay mặt đi không chịu nhìn.

Viên Tri Mạch thê lương trong lòng hơi ấm áp, nhẹ nhàng nói.

“Không có việc gì đâu.”

Trưởng Tôn Yến hừ một tiếng.

“Yên tâm, còn chưa chết được.”

Dung Duyệt liên tưởng đến một đôi ‘tình ý ngọt ngào’, đột nhiên có vai ác đến ức hiếp phá hoại tình cảm chân chính, mà đại ca nhà hắn là vai ác vạn ác đó. Hắn hận sắt không luyện thành thép, nhìn về phía Dung Tầm, lại rất buồn bực phát hiện đại ca đang ngẩn người.

Dung Tầm là thật sự phát ngốc.

Viên Tri Mạch dạng này hắn chưa có thấy qua. Cũng không biết vì sao lại cảm thấy, giống như đã từng quen biết. Hắn đè đè ngực, buồn bực không thoải mái, phảng phất là áy náy lại như là đau lòng. Các loại cảm giác trộn lẫn làm người ta thấy xa lạ rồi lại quen thuộc, phiền lòng giống như đã từng trải qua.

Đáng tiếc hắn phát ngốc ở trong mắt người khác biến thành cam chịu.

Viên Tri Mạch hơi nhấp môi, trong lòng trào ra một trận bi ai. Sự đối lập dữ dội trong mọi chuyện, sinh ra giày vò, ảnh hưởng tình cảm đôi bên. Có thể nói bất đồng tư tưởng, bất đồng quan niệm chủ định bọn họ chỉ có thể càng ngày càng xa, cuối cùng đi đến kết thúc.

Trong phút chốc, Viên Tri Mạch đột nhiên nghĩ thông suốt.

Dù Dung Tầm thật sự lần thứ hai sống lại thì như thế nào? Hà tất vì hắn trở về mà cảm thấy hưng phấn, lo sợ hay nghi hoặc, thậm chí khẩn trương. Mối quan hệ của bọn họ vĩnh viễn không thể kết thúc tốt đẹp. Mặc kệ là kiếp trước, hay là kiếp này, bọn họ chỉ có thể đứng ở hai phía đối lập, tổn thương lẫn nhau.

Thật khờ khi vừa rồi lại bất tri bất giác nổi lên thói quen khiêu khích, ngu xuẩn đánh cuộc xem mình có vị trí gì trong lòng Dung Tầm. Tất nhiên lại bị Dung Tầm ảnh hưởng đến cảm xúc.

Viên Tri Mạch rũ mắt, ngọn lửa ở đáy lòng vừa mới bốc cháy lên chưa lâu đã bị lý trí chậm rãi áp xuống. Sắc mặt vốn có chút lạnh lẽo dần dần nhu hòa xuống, thậm chí còn nhìn Tô Nhã Nhi cười cười. Nụ cười thành khẩn và chân thành.

“Công chúa điện hạ, thật là xin lỗi. Ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng một cây roi tốt nhất. Nhưng bằng hữu của ta bị thương, có thể để chúng ta đi về trước chữa thương được không?”

Tô Nhã Nhi sửng sốt, không hiểu rõ vì sao người vừa rồi giương cung bạt kiếm đột nhiên thay đổi sắc mặt. Nàng ngây ngốc gật gật đầu.

“Đa tạ.”

Dung Tầm lấy lại tinh thần khi nghe đến mấy câu này. Một cảm xúc nôn nóng bất an đột nhiên trào ra trong lòng, như chính mắt thấy thứ gì đó chậm rãi bị phá hủy…… Trực giác nói cho hắn biết cần phải làm chút gì, bằng không hắn sẽ hối hận.

Mắt thấy Viên Tri Mạch thật sự đỡ Trưởng Tôn Yến chuẩn bị rời đi, Dung Tầm nhảy dựng, buột miệng thốt ra.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Ống tay áo vung lên, trong tay xuất hiện một cán roi, là cán roi của Tô Nhã Nhi.

Trước mắt mọi người hắn bẻ thành mấy khúc!

Tô Nhã Nhi thét chói tai.

“Dung Tầm, ngươi làm cái gì!?”

Viên Tri Mạch giật mình quay đầu, dưới ánh mặt trời gương mặt thanh tuấn đã tái nhợt!

“Công chúa điện hạ, ta tốt xấu gì cũng là một trượng phu.”

Tô Nhã Nhi khiếp sợ nhìn cán roi trên mặt đất, lại nhìn mặt tái nhợt của Viên Tri Mạch, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác bất an.

“Ngươi có ý gì?”

Khóe môi Dung Tầm hơi hơi cong lên, lộ ra nụ cười có chút giảo hoạt, mị hoặc nói không nên lời. Hắn mặt đối mặt với Tô Nhã Nhi, tầm mắt lại ở trên người Viên Tri Mạch.

“Trượng phu phải bảo hộ thê thiếp, nếu cả thê thất cũng bảo hộ không được, ta tồn tại còn có ý nghĩa gì?”

“Ngươi, ngươi nói……”

Tô Nhã Nhi không tin, lại nhìn Dung Tầm rồi nhìn Viên Tri Mạch.

“Ngươi, các ngươi thật sự……”

Dung Tầm một phen túm lấy Viên Tri Mạch còn sững sờ.

“Chính như công chúa nhìn thấy……”

“Vụt..!”

Tiếng xé gió đột nhiên đến!

Viên Tri Mạch vừa rồi còn sững sờ đột nhiên nghiêng người lảo đảo. Đột ngột có cái gì lao đến đâm trúng bờ vai của Dung Tầm, thân thể lại như bị một cổ lực cuốn đi. Vạt áo màu tím phất qua gương mặt Viên Tri Mạch, mang theo mùi hương dễ chịu!

“Dung Tầm!”

Trong khoảnh khắc một tiếng nổ vang dội. Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy có một dòng khí cực nóng ập vào trước mặt, đột nhiên bị Dung Tầm vẫn luôn đứng bên cạnh ôm lấy. Dù như vậy, dòng khí thật mạnh vẫn đẩy hai người bọn họ bay ra xa. Mặt đất chấn động không ngừng rung chuyển kịch liệt, đồ vật bị rơi trên đất, mọi người kinh hoảng thất thố kêu khóc thảm thiết.

Tia sáng lóe lên, hết thảy đều như ảo cảnh, trống rỗng!

Cuối cùng Viên Tri Mạch cũng có ý thức, mơ hồ nghe A Yến gọi tên mình.

Viên Tri Mạch tỉnh lại nhìn bốn phía lại là một mảnh tối đen, cũng không biết rõ mình rốt cuộc ở chỗ nào. Ho vài tiếng, cổ họng cảm nhận mùi máu tươi, tiếng nói cũng khàn không nghe rõ.

“Này?”

Trong một góc, có tiếng người sợ hãi vang lên, là Tô Nhã Nhi.

“Là ai đó?”

Viên Tri Mạch dùng sức nuốt máu trong khoang miệng xuống.

“Là ta, Viên Tri Mạch.”

Cái trán cũng ẩm ướt và đau đớn, đã chảy máu, trong lúc nhất thời Viên Tri Mạch có chút mờ mịt.

“Chúng ta bị làm sao vậy?”

Tô Nhã Nhi còn chưa có tới kịp mở miệng, ký ức cuối cùng trước khi mất đi ý thức đột nhiên hiện ra trong đầu. Viên Tri Mạch nhớ mình đã thấy một vật bay về phía Dung Tầm, sau đó là nổ mạnh, Dung Tầm ôm mình…… Đột nhiên Viên Tri Mạch bật ngồi dậy.

“Dung Tầm!”

Một mảnh yên tĩnh, không có người trả lời.

“Dung Tầm! A Yến! A Duyệt!”

Bốn phía không có hồi âm, yên tĩnh làm người ta có cảm giác khủng hoảng!

“Ngươi đừng gọi, nơi này không có những người khác.”

Giọng Tô Nhã Nhi rất nhẹ nhàng, như là bị kinh hãi, lại như là đang cố tự trấn định.

“Những người khác, hình như đều đã chết.”

Đã chết?

Đại não Viên Tri Mạch như là bị bổ ra, rất đau. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh năm đó, một quan tài đen nhánh, người trong quan tài không hề động. Viên Tri Mạch run rẩy, tức muốn hộc máu, khẽ quát.

“Ngươi nói bậy gì đó! Câm miệng cho ta hay không! Dung Tầm, Dung Tầm! A Yến! A Duyệt! Các ngươi trả lời ta một tiếng!”

Tô Nhã Nhi không nói chuyện nữa, bốn phía cực kỳ yên tĩnh. Viên Tri Mạch chống cánh tay vội vàng đứng dậy, vừa mới đứng lên, cẳng chân đau nhức, đau đến lảo đảo không tự chủ được té ngã trên mặt đất. Vừa lúc bò dậy đã chạm vào một vật mềm mại, còn mang theo nhiệt độ cơ thể, không nhúc nhích, cũng không kêu rên.

Viên Tri Mạch không tự chủ được run rẩy lên.

Người chết!

Máu toàn thân như đông lạnh!

Không đúng, Dung Tầm không có khả năng dễ dàng chết như vậy!

Lại dùng sức nuốt xuống máu nơi cổ họng, tay run rẩy sờ thi thể. Sờ đến máu ướt sũng, sờ đến cánh tay bị cuộn tròn, sờ đến eo người nọ có cọc gỗ, cuối cùng sờ đến một gương mặt xa lạ.

Gánh nặng toàn thân trong khoảnh khắc tan đi, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, lúc này mới phát hiện toàn thân đã ướt mồ hôi.

Không phải, không phải người quen!

Đối mặt một cái thi thể của người xa lạ, Viên Tri cảm thấy đáng tiếc, đồng thời trong lòng lại sinh ra cảm giác may mắn, thậm chí sung sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.