Dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Bức mành màu vàng thêu rồng trưng cho cao quý tôn nghiêm rũ trên mặt đất, không có gió mà lay động phất phơ. Dưới ánh sáng mờ nhạt có thể thấy hai bóng người dây dưa cùng nhau. Một giọng áp lực gầm nhẹ cùng tiếng khóc thút thít rên rỉ. Hơi thở đầy vẻ ái muội đem chốn cung điện vốn nên trang nghiêm biến thành bầu không khí dâm loạn điên đảo.
Tần Sơ đẩy cửa ra, nhìn vào đã thấy một màn như vậy.
Đôi mắt vốn thanh lãnh sạch sẽ, giống như sau cơn mưa bị rửa trôi sạch sẽ, trở nên thờ ơ nhìn về màn lụa. Hắn lặng lẽ đóng cửa, nhân tiện che khuất đi những thi thể rơi rớt tan tác ngoài cửa.
Đêm lạnh giết chóc, yên tĩnh không tiếng động.
Âm thanh đóng cửa tuy rằng nhỏ nhưng cũng kinh động người trên giường. Giọng nói già nua lạnh lùng từ bên trong truyền ra. Tuy rằng có chút mệt mỏi, lại có vẻ uy nghiêm.
“Ai ở nơi đó!”
“Là con.”
Trầm mặc một lúc tựa như tự hỏi. Sao lúc này đứa cháu của mình lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa lại không có người đến thông báo. Sau một lúc lâu, người sau màn nhàn nhạt mở miệng, không có hạ lệnh trục xuất, ngược lại là nói.
“Nếu là con, thì tới đây.”
Tần Sơ cong khóe môi, bước tới. Không giống như đi trong tẩm cung của bậc cửu ngũ chí tôn, mà như đi trong nhà mình, bước đi tùy ý thong dong.
Khi hắn đi qua ba lớp màn che, người kia đã xoay người ngồi ngay ngắn trên giường, trên người mặc chỉnh tề long bào, cả tóc cũng không loạn. Nếu không phải dưới chân có một thiếu niên dịu ngoan cuộn tròn chỉ mặc một chiếc áo đơn, thì người ta sẽ cho rằng những gì đã nghe vừa rồi trên thực tế chỉ là ảo giác mà thôi.
Tần Sơ nhàn nhạt nhìn Văn Cảnh Đế, không có hành lễ, trên mặt thậm chí không có thần sắc dư thừa.
“Bệ hạ.”
Văn Cảnh Đế già nua nhưng ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng về phía người đứng ở trước mặt. Trong một khắc, ông ta như thấy được hình ảnh của mình rất nhiều năm trước khi vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, mà không phải vị đế vương trầm mê hoang dâm với nam sắc.
“Con tới nơi này làm cái gì? Trẫm không nhớ mình có truyền triệu con tiến cung.”
“Con muốn vào....”
Dừng một chút, hắn bình tĩnh ngẩng đầu.
“Mặc kệ như thế nào, con luôn muốn đưa ngài đoạn đường.”
“Đưa ta một đoạn đường?”
Văn Cảnh Đế như nghe thấy một chuyện cực buồn cười. Ông ta cười ha ha. Đột nhiên nhấc chân đá người vẫn luôn dịu ngoan nằm co ở dưới chân mình.
Yến Kỉ không kịp phòng ngừa, kêu rên một tiếng, lăn ra xa khoảng một trượng có hơn. Hắn che ngực thật lâu không dậy được, trên mặt tái nhợt lộ ra lo sợ không yên, run nói.
“Bệ hạ……”
“Dựa vào món đồ chơi này mà muốn giết trẫm?”
Văn Cảnh Đế trào phúng quét mắt nhìn.
“Yến Kỉ là cháu Trình Chi Yến, Tuần phủ Ương Châu mười lăm năm trước bị kết tội tham ô. Hắn vốn bị tội chết, bởi vì Thái tử cầu tình mà sửa thành lưu đày. Cơ duyên hảo hợp ngươi gặp Dung Tầm. Dung Tầm muốn cho ngươi làm gian tế bên cạnh trẫm, tìm thời cơ giết trẫm.”
Văn Cảnh Đế khẽ cười.
“Năm đó Trình Chi Yến cũng coi như là văn thần tài ba. Không nghĩ tới sinh ra con cháu lại là món đồ chơi để người ta cưỡi. Nếu Trình Chi Yến còn trên đời, chỉ sợ cũng bị tức chết đi!”
Sắc mặt Yến Kỉ biến đổi, căn bản không nghĩ tới Văn Cảnh Đế biết lai lịch mình.
“Thì ra ngươi đều biết……”
Thiếu niên gầy yếu lảo đảo đứng lên. Vẻ nhu thuận ngày xưa biến thành vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt đầy sát ý.
“Ngươi không tư cách nói về gia gia! Tất cả những gì ta có cho tới hôm nay đều là ngươi ban cho!”
“Trình Chi Yến không nên chết sao? Hắn tuy rằng không ăn hối lộ lại trái pháp luật. Hắn đã lấy mạng hàng trăm người, không khác gì một ác quan!”
Văn Cảnh Đế cũng không thèm nhìn tới hắn, ngẩng đầu nhìn Tần Sơ.
“Dung Tuyển, con nói xem, con cảm thấy Trình Chi Yến có nên chết hay không? Phụ thân con luôn là lòng dạ đàn bà. Trị quốc cần dứt khoát, nếu mềm yếu thiên hạ sớm sẽ rối loạn!”
Tần Sơ thoáng trầm mặc một lát.
“Trình Chi Yến đương nhiên đáng chết. Chẳng lẽ ngài không nên chết?”
Văn Cảnh Đế lạnh lùng cười, cũng không sợ chút nào.
“Trẫm dù đáng chết, thì con cũng không tư cách lấy mạng trẫm. Trẫm tận tâm bồi dưỡng con, đem giang sơn Đại Ung giao cho con. Trẫm đối với con tận tình tận nghĩa. Trẫm có thể thẹn với người trong thiên hạ, cũng không hổ thẹn đối với con!”
Tần Sơ bình tĩnh nhìn người già nua trước mắt, bỗng nhiên khẽ nhếch môi, nở nụ cười cổ quái thần bí.
“Bởi vì ngài chưa duỗi tay chạm vào người ta?”
Sắc mặt Văn Cảnh Đế khẽ biến.
“Có ý gì?”
Tần Sơ chậm rãi đi qua.
“Có ý gì, trong lòng ngài rõ ràng.”
Nụ cười lạnh nhạt càng thêm trào phúng.
“Người đó có tài tuyệt thế lại bị nhốt ở một góc, căn bản không là một Thái Tử điện hạ. À, đúng rồi, còn phải làm đồ vật cho người ta chơi. Văn Cảnh Đế, chơi nam nhân thì chơi đi, chơi cả con mình, thật sự là khó lường.”
Tần Sơ chậm rãi tới gần.
“Dù ngài ấy không phải con ruột, nhưng cũng là con người. Dù Đại Ung nam phong thịnh hành, ngài có từng suy xét lòng tự tôn của ngài ấy không? Ngài đem toàn bộ phẫn nộ Hoàng tổ mẫu hồng hạnh xuất tường quy kết trên đầu của ngài ấy. Ngài ấy không bị oan uổng sao?”
Văn Cảnh Đế không thể tin nhìn Tần Sơ, thần sắc mơ hồ có chút hoảng sợ.
Chuyện này cực kỳ bí mật, cả nội thị bên cạnh ông ta cũng không rõ, Dung Tuyển làm sao biết?
“Vì mất đi mẫu thân cùng thê tử, vì sự bình an của con mình, ngài ấy chịu khuất phục dưới thân ngài. Ngài ấy phải kéo dài hơi tàn để tồn tại, cuộc sống không bằng heo chó, sự tôn nghiêm cũng không để ý. Hiện giờ, ngài thậm chí đã động ý niệm để Dung Tầm kế vị, ngài ấy ẩn nhẫn nhiều năm như vậy hoàn toàn vô giá trị rồi.”
Tần Sơ đã đến trước mặt Văn Cảnh Đế, vẻ mặt lạnh nhạt tất cả đều là châm chọc.
“Ngài nói đi, ngài ấy có thể muốn mạng ngài hay không?”
Văn Cảnh Đế nhìn cặp mắt đen nhánh kia với vẻ khiếp sợ, hình như đã từng nhìn thấy đôi mắt như vậy. Sát ý trong đôi mắt làm ông ta rùng mình. Mơ hồ nhớ lại năm đó đứa bé đang khóc thút thít, đôi mắt kia có phải cũng có vài phần sát ý hay không?
Trong phút chốc, nội tâm áy náy cùng bất an đan xen hình thành sợ hãi. Ông ta vốn tưởng rằng tuyệt đối không có khả năng lại buột miệng thốt lên.
“Cứu mạng!”
Gần như đồng thời Yến Kỉ đã liều mạng tiến lên, dùng sức bóp chặt cổ Văn Cảnh Đế.
Tiến vào hậu cung để hầu hạ phải qua nhiều lần kiểm tra nghiêm ngặt. Đừng nói là lưỡi dao, ngay cả vật hơi chút bén nhọn cũng không thể mang vào. Nhưng ngoài những lưỡi dao sắc bén, thân thể vốn dĩ chính là vũ khí mạnh nhất.
Vì ngày này, Yến Kỉ đã chuẩn bị mười lăm năm!
Văn Cảnh Đế dù mạnh mẽ đến đâu, hiện giờ cũng đã già, hơn nữa vừa rồi hoan ái cũng lãng phí sức lực. Người tuổi trẻ sức khỏe cường tráng. Văn Cảnh Đế giãy giụa, trong cổ họng phát ra âm thanh quái dị. Gương mặt già nua tím tái, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Sơ.
“Ngươi…… Ngươi khi quân diệt tổ…… ngôi vị hoàng đế……”
Tần Sơ đạm mạc đứng ở một bên, đón nhận ánh mắt kia.
“Đã quên nói, ta không phải Dung Tuyển.”
“Năm đó phụ thân sợ huynh đệ chúng ta cũng trở thành đồ chơi của ngươi, cho nên hao hết tâm tư đưa chúng ta đi. Hiện giờ ta đã trở về, Dung Tuyển không thể làm ta thay hắn làm.”
Văn Cảnh Đế bỗng chốc trợn mắt, cũng không biết là bị tin tức này chấn kinh hay bởi vì Yến Kỉ siết chặt tay.
“Lời đồn đãi song sinh hoàng tử diệt Đại Ung đã được chứng thực. Ta là Tần Sơ, nếu ngươi có linh thì tới tìm ta.”
Tần Sơ không hề nhìn về phía đế vương gần chết, xoay người chậm rãi đi ra cửa. Hắn lại không biết có người vẫn trốn ở chỗ tối hoảng sợ che miệng lại, sợ mình phát ra âm thanh.
Cửa đại điện nhẹ nhàng đẩy ra, khi Tần Sơ ra cửa đã quay đầu lại, vừa lúc thấy Yến Kỉ đã lung lay đứng lên, ngơ ngẩn cúi đầu nhìn cái gì. Sau đó như nhận thấy được ánh mắt hắn, Yến Kỉ có chút vụng về quay đầu.
Hai người cách nhau tấm màn che. Tuy rằng nhìn không rõ lắm, Tần Sơ lại có thể thấy được đôi mắt kiên quyết kia.
Sau đó thiếu niên đột nhiên xoay người, lấy hết sức lực chạy thật nhanh đâm đầu vào cây cột. Trong yên tĩnh một tiếng vang trầm!
Thân thể thiếu niên ngã trên mặt đất.
Tần Sơ cũng cứng đờ, có chút mỏi mệt nhắm mắt lại. Trên tay hắn lại nhiều thêm một mạng người, người này là hắn cố ý trộn lẫn vào, lại không thể không chết.
Yến Kỉ là người năm đó Tần Sơ gặp khi bị đuổi ra khỏi cung.
Khi đó hắn vô tình phát hiện bí mật của Hoàng tổ phụ cùng phụ thân. Từ đó hắn mới biết được phụ thân cùng hoàng cô căn bản không phải do tổ phụ sinh. Phụ thân cùng hoàng cô sợ hắn còn nhỏ không thể che giấu nên vội vàng cho hắn trốn đi. Hắn giống như chó nhà có tang chạy vội, sợ hãi cùng phẫn nộ gần chết. Hắn gặp phải một đứa bé ăn mày bị chôn trong tuyết. Đứa bé không thể nhúc nhích, thân thể nhỏ xíu yếu ớt, người ta có thể dùng một chân nghiền chết, nhưng ánh mắt lại đủ để đốt cháy hết tất cả.
Đứa bé trong tuyệt cảnh như vậy còn muốn sống thì hắn bất quá chỉ mất đi cái tên, mất đi thân phận, trên lưng mang cừu hận thấu xương, sao lại có thể không sống sót?
Ở chung bất quá một canh giờ, bất quá cho một viên trân châu, cho một chỗ ở, hắn không nghĩ tới hành động ngẫu nhiên của mình sẽ làm Yến Kỉ tình nguyện trả giá hết thảy.
Hắn thật sự thiếu Yến Kỉ phần tình cảm này.
Dọc theo hành lang dài chậm rãi đi phía trước, đi đến chỗ ngoặt, một người vội vàng đi tới. Bất quá chỉ ba mươi mấy tuổi, tóc đã bạc, cả người tiều tụy giống như 50 -60 tuổi. Cho dù đầy bụng kinh thư, đã sớm bị yếu đuối đè bẹp.
Hắn kỳ thật nên hận người này, hận người này yếu đuối.
Người này vừa thấy hắn, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt phức tạp. Sau một lúc lâu người này mới hơi hơi hé miệng, chua xót kêu một tiếng.
“Tuyển nhi……”
Tần Sơ mỉm cười lắc đầu. Hắn là Tần Sơ, thế gian mọi việc sớm đã định.
Vào một buổi sớm ở kinh thành.
Thiếu niên Tần Sơ ở cực xa, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng người giống mình như đúc được mọi người đỡ lên xe. Cách quá xa, hắn căn bản thấy không rõ diện mạo người kia, càng không biết thật sự mình cùng người đó có giống nhau như đúc hay không.
Nhìn nhìn, trong lòng đột hiện ra một câu “Tuy không thỏa đáng, lại hợp với tình thế.”
Từ đây về sau, người đó là sẽ có thân phận của mình trước mọi người trong khắp thiên. Còn mình vĩnh viễn trốn trong bóng tối, vĩnh viễn không thể để ai nhận ra.
Bên cạnh có người nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói giấu không được thương tiếc.
“Tuyển nhi, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Hắn yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, bình tĩnh nói.
“Cô cô, từ hôm nay con là Tần Sơ, người đừng quên.”
Trưởng công chúa cứng lại, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, theo bản năng nghiêng đầu, không đành lòng rơi nước mắt trước mặt cháu mình, đáy lòng tất cả đều là chua xót.
Đứa nhỏ này có tội tình gì, bất quá là sinh lầm gia đình, thấy được một số chuyện không nên thấy. Vì sao không thể không lưu lạc thiên nhai, vĩnh viễn không thể gặp người như cô hồn dã quỷ.
Tần Sơ lại giống như không thấy, ngơ ngẩn nhìn xe ngựa vốn nên thuộc về hắn biến mất trong tầm mắt. Hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhớ tới một chuyện, theo bản năng cúi đầu tìm trong tay áo, lại không có tìm thấy vật kia.
“Làm sao vậy? Mất thứ gì sao?”
“Cô cô, con có đồ vật còn ở trong cung. Cô có thể cầm tới giúp con hay không?”
“Thứ gì?”
Vì lần này treo đầu dê bán thịt chó, bọn họ không để lại chút dấu vết nào. Vốn tưởng rằng đã dọn sạch sẽ, thì ra vẫn có sai sót sao?
Ánh mắt thiếu niên vô cùng yếu ớt khiến Trưởng công chúa thương tiếc. Mím môi nhanh chóng đem hoảng loạn đè xuống, Trưởng công chúa chậm rãi nói.
“Thứ gì? Ta giúp con cầm tới là được.”
Tần Sơ chớp mắt, miễn cưỡng cười cười.
“Không có gì, chỉ là một khối đá nhỏ, có hay không cũng không quan trọng.”
Khi nói chuyện, trong đầu Tần Sơ lại nhớ tới chuyện mấy ngày trước đây. Người nọ da mặt thật dày đeo bám hắn, nói.
“Trưởng tôn điện hạ, lần này ta lại đứng nhất, có phải nên lấy cái gì tới thưởng ta hay không. Ta không cần cái khác, chỉ nghe phụ thân nói tẩm cung Thái Tử điện hạ có đá khổng tước rất đẹp, ngài cho ta một khối được không?”
Lúc ấy hắn hờ hững không nói, nhưng sau đó vài ngày ma xui quỷ khiến gì đã thật sự đi Đông Cung trộm đồ. Khi hắn vui mừng nhặt được đá khổng tước, lại phát hiện một việc……
Hứng thú đi xem lại hoàn toàn thay đổi cuộc đời hai người.
Lúc trước, hắn thậm chí cũng không biết chính mình có huynh đệ.
Thời là vậy, mệnh là vậy, thật sự oán trách không được ai.
Chẳng qua muốn không oán không hận cũng làm không được.
Hắn có ngày hôm nay, tất cả đều do người ngồi trên vị trí cửu ngũ chí tôn kia ban tặng!
Ánh mắt của đứa trẻ vốn trong sáng đã trầm như mực. Hận ý đã mọc rễ nẩy mầm, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp là có thể chui ra khỏi đất, vọt thẳng lên cao.
Trưởng công chúa nghe nói là một khối đá nhỏ, trong lòng buông lỏng, không dám lại trì hoãn.
“Nếu không quan trọng thì thôi, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.”
Thời gian thấm thoát qua tám năm.
Kinh thành tựa hồ không có biến hóa gì, vẫn ầm ĩ phồn hoa như cũ. Không biết có bao nhiêu người đến và đi khỏi, chỉ có một người cũng không biết hắn là khách qua đường hay là vĩnh viễn dừng lại.
Một người ngồi dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài ồn ào, cũng bị phân tâm vì người đối diện lải nhải. Đáy mắt thoáng lướt qua một chút phiền chán, nhưng thần sắc không biến đổi. Tám năm thời gian đã đem người vốn yếu ớt có cừu hận học được cách che giấu cảm xúc một cách hoàn mỹ. Cho dù một người giảo hoạt nhất cũng không có biện pháp nhìn ra ý tưởng của hắn.
“…… Mẫu thân nói ngài đợi lát nữa trực tiếp vào Đông Cung. Chúng ta đã an bài tốt, sẽ không có chuyện gì.”
Mạnh Thiếp dông dài một hồi cuối cùng cũng ngừng lại.
“Vất vả cho ngươi.”
Tần Sơ thực khách khí đáp.
Người đối diện có chút không được tự nhiên quay mặt đi, trên mặt còn hơi hơi phiếm hồng, thoạt nhìn có phần ngượng ngùng.
“Người trong nhà nói khách khí cái gì, nên như vậy.”
Tần Sơ cười. Mạnh Thiếp là con hoàng cô, cũng coi như một trong số ít người biết hắn. Mấy ngày này cũng đều là Mạnh Thiếp phụ trách chiếu cố hắn. Mạnh Thiếp lớn hơn hắn bốn tuổi, nghe nói cũng là tay phong lưu, hiện tại nhìn thấy cũng là nói quá sự thật.
Tám năm qua không thay đổi chỉ có mài giũa hắn, nụ cười của hắn cũng là mài giũa hết.
“Không nên nói như vậy. Nếu không phải ta làm mất trấn quốc ngọc tỷ, cũng sẽ không mệt cô cô cùng ngươi lao tâm lao lực, đều là ta không phải.”
“Cũng không phải do ngài. Ai biết Dung Tuyển sẽ phái người đi tìm ngài chứ, cũng không biết là nơi nào tiết lộ tin tức. Nếu cho ta điều tra ra, ta phải phanh thây hắn!”
Mạnh Thiếp trịnh trọng là chuyện hiếm lạ. Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mắt. Rõ ràng cùng một khuôn mặt, diện mạo giống nhau như đúc, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy người trước mắt so với Dung Tuyển lại nho nhã tôn quý hơn gấp trăm ngàn lần.
Hắn giật mình, buột miệng thốt ra.
“Hơn nữa nơi này là nhà của ngài, ngài nên sớm trở về!”
Ngón tay Tần Sơ khẽ run lên.
Mạnh Thiếp buột miệng thốt ra liền biết chính mình nói không đúng rồi. Hắn lắp bắp muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên nói cái gì, hận mình không thể tự đánh mình hai bạt tay.
Bên trong kiệu không khí lạnh xuống.
Bên ngoài đột nhiên ồn ào.
Mạnh Thiếp như là tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng xốc mành nhìn ra bên ngoài. Lại thấy có người cưỡi ngựa đến, ngựa là màu trắng, không có một chút tạp sắc. Người lại là áo tím, áo tím toát lên vẻ phong lưu tùy ý nói không nên lời. Người nọ không những thân thể phong lưu, kim quan vấn tóc, khuôn mặt cũng như ngọc phát sáng dưới ánh trăng. Một đôi mắt phượng rực rỡ lấp lánh, thần thái sáng láng làm người ta đui mù!
“Thì ra là hắn.”
Tần Sơ cách mành nhìn không rõ.
“Đó là ai?”
Nếu hắn nhớ không lầm, kinh đô không cho phép tùy ý phóng ngựa trên đường. Người này cũng thật kỳ quái.
Mạnh Thiếp bĩu môi.
“ Trưởng tử Định Hi Vương, Duệ Quận Vương. Cách đây không lâu cũng được gọi vào kinh. Người sáng suốt đều biết thân phận con tin của hắn. Nhưng vị này nổi tiếng chơi bời, ăn chơi trác táng.”
Tần Sơ nhìn thoáng qua Duệ Quận Vương.
“À, thì ra là hắn.”
“Sao ngài biết hắn à?”
“Nghe đồn đã lâu, chưa từng thấy mặt.”
Tần Sơ cười, nụ cười có ẩn ý.
“Giúp ta nói cùng cô cô một tiếng, cần thiết đề phòng người này.”
Mạc Thiếp nhíu nhíu mày, đáp ứng, thần sắc thật sự là chú tâm ghi nhớ.
Đông Cung tuy rằng vắng vẻ, nhưng xe ngựa cũng vào không được. Họ phải chuyển sang kiệu nhỏ, đi bảy tám vòng, rẽ trái quẹo phải mấy lần.
Tần Sơ từ trong kiệu bước ra. Cho dù hắn đã tự trấn tĩnh cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy đình đài lầu các tráng lệ thể hiện hoàng gia tôn quý, vẫn không tự chủ được một trận hoảng hốt. Thật không nghĩ tới hắn còn có thể trở lại nơi này.
Trăm phương ngàn kế lâu như vậy, cố ý tiết lộ tin tức để Dung Tuyển biết hắn còn sống. Lại cố ý mặc kệ Tưởng Khâm trộm đi ngọc tỷ. Từng bước một trù tính, cuối cùng cũng đứng được ở nơi này.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Trong lòng hắn rất rõ nếu Dung Tuyển thật sự nhận thấy hắn tồn tại, chỗ an toàn nhất không đâu khác hơn Đông Cung.
Hắn không nghi ngờ hoàng cô rất thông minh, một nữ lưu lại có thể đứng vững trong triều cục hỗn loạn, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào thân phận Trưởng công chúa. Cho nên hắn thanh thản ổn định chờ cửa Đông Cung rộng mở.
Đứng được ở nơi này, hắn cũng coi như là thành công một bước.
Nội thị vừa nhìn thấy hắn lập tức đến đón. Nội thị này cũng là người quan tâm hắn nhất. Đôi mắt già nua ngấn lệ run rẩy nói.
“Điện hạ……”
Tần Sơ lại là thần sắc bất động.
Đi theo nội thị trên con đường nhỏ quanh co, chung quanh không có người. Nội thị lải nhải nói một ít chuyện về Thái Tử điện hạ. Tần Sơ không tỏ ý kiến. Hắn đối vị phụ thân kia ấn tượng đã rất mơ hồ.
Hắn tùy ý nói hai câu, vừa ngẩng đầu, bước chân đột nhiên dừng lại.
Xa xa là hồ Cảnh Dương, trong đình hóng gió đối diện có một người đứng. Một thân áo xanh rộng thùng thình. Rõ ràng thấy không rõ bộ dáng, hắn lại gần như nhìn thấy khóe môi người nọ hơi cong lên nở nụ cười. Ba phần kiêu ngạo, năm phần thanh lãnh, còn có hai phân tựa như giận dỗi.
Người nọ làm như mệt mỏi, lười biếng xoay người, ngay sau đó liền ngồi dựa vào cột đình, nhìn rất giống con mèo phơi nắng.
Nội thị ở bên cạnh thấp giọng nói.
“À, đó là Viên tam công tử. Lão nô nhớ rõ năm đó hắn cùng điện hạ quan hệ thật sự tốt.”
Thật sự là cực tốt.