Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 44: Chương 44: Tin tưởng




Viên Tri Mạch tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Thật ra khi Dung Tầm giúp tắm rửa Viên Tri Mạch cũng tỉnh một lần. Nhưng Dung sói đói bị điên lại ăn sạch Viên thỏ một lần nữa trong bồn tắm uyên ương. Lăn lộn nhiều như vậy người yếu ớt như Viên công tử đã hôn mê bất tỉnh.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

“Viên công tử, ngài dậy rồi sao? Tiểu nhân vào hầu hạ ngài rửa mặt.”

“Vào đi.”

Viên Tri Mạch muốn đứng dậy nhưng toàn thân vô lực làm không tự chủ được hút một ngụm khí. Chỗ đau trên thân thể càng làm Viên Tri Mạch không được tự nhiên đến đỏ mặt, may mắn quần áo trên người rất hoàn chỉnh cũng không sợ thất lễ.

Sau khi đứng lên, mới đi một bước, dưới chân cũng không biết dẫm lên cái gì, vang lên một tiếng giòn rụm!

Cúi đầu nhìn đã thấy vỏ trứng nằm trên mặt đất, trứng vẫn còn dính ở trên vỏ.

Đây là trứng mua từ chợ mang về, sao ném ở nơi này?

Viên Tri Mạch nhìn chằm chằm vỏ trứng kia một lúc lâu, bỗng dưng mặt đỏ bừng, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.

Dung Tầm đáng chết!

Cửa phòng đột nhiên bị nhẹ nhàng đẩy ra, một người hầu cúi đầu bưng chậu nước cùng đồ dùng rửa mặt đi vào. Viên Tri Mạch chịu đựng đau đi đến bên cạnh bàn. Người hầu ân cần đưa khăn ấm sang.

“Viên công tử xin mời.”

Viên Tri Mạch không để ý, đưa tay tiếp nhận. Làn da đụng tới khăn ấm sắc mặt hơi đổi, tay cũng dừng lại.

Người hầu hơi ngẩng đầu, cung kính nói.

“Mời ngài.”

Ánh mắt Viên Tri Mạch khẽ động, cầm khăn đơn giản lau mặt, bình thản nói.

“Ngươi đi ra ngoài trước.”

Người hầu cung kính rời khỏi.

Viên Tri Mạch lúc này mới mở khăn lấy tờ giấy ra. Nhanh chóng liếc mắt một cái, sắc mặt Viên Tri Mạch hơi đổi, ánh mắt lộ ra do dự.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, không kịp nghĩ nhiều, Viên Tri Mạch nhanh chóng đem tờ giấy giấu vào túi trong tay áo. Vừa mới giấu xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, Dung sói mặt mày hớn hở đi vào. Trên mặt hắn đều là thỏa thuê đắc ý cùng thỏa mãn.

“Sao lại đứng dậy? Mau nghỉ ngơi đi!”

Viên Tri Mạch tức giận mắt trợn trắng.

Nói thật dễ nghe, hôm qua sao không biết tiết chế?

Con sói đuôi to đỡ lấy người nào đó.

“Ta cũng ngủ quá lâu, không muốn ngủ tiếp, muốn đi ra ngoài một chút.”

“Đi chỗ nào? Đợi lát nữa đi dùng bữa, ngày mai hãy đi ra ngoài.”

Ánh mắt Dung Tầm lộ ra một vẻ kỳ dị, ngay sau đó liền đè ép xuống. Hắn cụp mi rũ mắt ôm người nào đó. Quét mắt thấy dấu hôn ngân trên cổ Viên Tri Mạch, hắn nhớ tới hôm qua, làm hắn thần hồn điên đảo, đầu óc phút chốc nóng lên, thân thể cũng nóng lên.

Hắn ái muội cắn vành tai Viên Tri Mạch.

“Hay... ta cùng ngươi lại nghỉ ngơi một chút?”

“Thôi đừng, ta còn muốn giữ mạng nhỏ.”

Viên Tri Mạch hung hăng trừng mắt nhìn qua, đột nhiên hung ác túm vạt áo Dung Tầm.

“Ta hỏi ngươi, hôm qua lần đầu tiên dùng cái gì?”

Dung Tầm cười gượng, mặt dày mày dạn vòng tay ôm eo.

“Hỏi cái đó làm gì? Đó là chuyện đã qua. Nhìn ngươi mệt, mắt cũng quầng thâm lòng ta đau.”

“Nói!”

“Khụ khụ khụ, dùng chút... Đồ vật đường phố thôi.”

Dung Tầm lấy lòng thò lại gần.

Sắc mặt Viên Tri Mạch chợt biến. Trong lòng suy đoán một chuyện, đã thật sự được chứng minh. Một cơn tức giận phút chốc dâng lên trong lòng. Viên Tri Mạch vỗ mạnh vào mặt Dung Tầm!

Dung Tầm kinh ngạc che mặt, nhưng tự biết đuối lý cũng không dám lắm miệng. Làn da trắng hiện lên dấu đỏ.

“Tiểu Mạch Nhi.... không phải không có biện pháp sao……”

“Ngươi đứng yên cho ta!”

Viên Tri Mạch không thể nhịn được nữa, hung hăng dùng chân đá văng thuốc cao da chó dính trên người, sải bước liền đi ra ngoài. Quay đầu nhìn lại Dung Tầm nhắm mắt theo đuôi, Viên Tri Mạch cắn răng nói.

“Ngươi ở chỗ này đợi cho ta. Hôm nay ngươi dám ra khỏi cửa này, ta cùng ngươi một đao chặt đứt!”

Dung Tầm bị ném ở phía sau kêu oai oái. Viên Tri Mạch một đường đi khỏi sân, tư thế hung hăng, thái độ lành lạnh, dọa mọi người trốn tránh không kịp.

Không bao lâu Viên Tri Mạch đã đi ra đứng trên đường cái. Thành này tuy nhỏ nhưng đông đúc, người đi trên đường cũng rất náo nhiệt.

Đứng ở cửa do dự một lúc, rồi Viên Tri Mạch bước nhanh đến một cái kiệu chui vào.

Trở lại trong phòng.

“Chủ tử, Viên công tử đi rồi. Tên hầu kia cũng đã bị khống chế, nhưng hắn một câu cũng không chịu nói.”

Bách Uyên mặt không biểu cảm, nhìn chủ tử nhà mình đang giả bộ ai oán che mặt, hỏi lại.

“Chủ tử, ngài thật sự không cần đi xem sao?”

Dung Tầm liếc mắt qua.

“Muốn cười thì cười đi. Nhìn ngươi là biết đang vui sướng khi thấy người gặp họa mà.”

Xoa xoa mặt, hắn thầm nghĩ Viên Tri Mạch đánh cũng không mạnh. Rốt cuộc chỉ là một thư sinh, lực đạo cũng không đủ. Bộ dạng thương tâm này cũng không phải do mặt đau mà là đau lòng. Dù sao tâm của Duệ Quận Vương vô cùng yếu ớt, mong manh như pha lê.

Sao diễn ra cảnh như thế này? Ngày thứ hai sau đêm động phòng hoa chúc, không phải nên là tình cảm mặn nồng ân ân ái ái sao?

Đời trước lạnh như băng thì thôi, lần này còn dùng một quyền đánh vào mặt.

Còn đều là vì một người!

Bách Uyên mặt vẫn như cũ.

“Chúng ta thật sự không cần đi nhìn một chút? Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao?”

Muốn cười cũng nên đi trở về cười. Hiện tại mà cười, chủ tử sẽ ghi thù.

“Có thể xảy ra chuyện gì?”

Dung Tầm quét mắt liếc một cái, đáy mắt là uy hiếp bất tận.

Bách Uyên lập tức thông minh lắc đầu.

“Đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Người này có đám mây đen trên đỉnh đầu không dễ chọc, ngàn vạn lần không thể chọc!

“Bất quá……”

Duệ Quận Vương bụm mặt, lo lắng sốt ruột nói.

“Nơi này trị an không tốt lắm, lỡ có sơn tặc, trộm cướp gì đó. Tiểu Mạch Nhi thân phận cao quý, nếu xảy ra chuyện gì thì không tốt……”

Bách Uyên lập tức thức thời nói.

“Chúng ta âm thầm đi theo, tuyệt đối không để Viên công tử xảy ra chuyện. Đương nhiên, đây là chính chúng ta quyết định.”

Duệ Quận Vương vừa lòng gật đầu, vẫy vẫy tay, ý nói hắn có thể cút.

Bách Uyên đến cửa lại lộn trở về.

“Ngài thật sự không đi?”

Dung Tầm hừ hừ.

“Không cho ra thì đi thế nào?”

“À, ngài thật là hiền phu.”

“……”

Huyện thành tuy rằng không lớn, nhưng cũng náo nhiệt. Viên Tri Mạch ngồi ở bên trong kiệu nhìn người đi lại trên đường phố. Âm thanh ầm ĩ không ngừng truyền vào kiệu. Nghe như một giai điệu ca vũ trong vở thái bình thịnh thế.

Kiệu đi lòng vòng cũng không biết đến nơi nào. Cũng không biết qua bao lâu, lòng tràn đầy tức giận đã chậm rãi tan đi. Viên Tri Mạch xoa xoa huyệt Thái Dương, không thể không thở dài.

Từ trước đến nay Dung Tầm luôn tùy tiện, khi đó phỏng chừng là không có biện pháp. Cẩn thận nghĩ lại kỳ thật cũng không nên trách hắn.

Viên Tri Mạch thật sự là người khoan dung, tuy rằng giận tới cực điểm, chờ hết giận lại có thể vì đối phương tìm được nguyên do để thông cảm.

Hết giận, Viên Tri Mạch lại lấy ra tờ giấy nhỏ giấu ở trong tay áo ra xem. Nét bút thanh dật tinh tế, lộ ra khí khái danh sĩ, chữ viết rất quen thuộc.

Cửu phượng trời cao ôm tường vân. Rượu đục trà xanh khó gặp gỡ. Cố nhân chờ quân đến.

Mày Viên Tri Mạch hơi nhíu, khe khẽ thở dài.

Dung Tuyển lúc này tìm ta là vì cái gì?

Là vì Dung Tầm, hay là vì Tưởng Khâm, hoặc là vì chuyện khác?

Vốn dĩ mượn cơ hội đi ra ngoài tìm Dung Tuyển. Nhưng khi Viên Tri Mạch ngồi trên kiệu một hồi ý niệm lại thay đổi.

Nếu đã quyết định đứng bên cạnh Dung Tầm, mặc kệ là phương diện nào cũng phải chủ định cùng Dung Tuyển là người xa lạ, gặp càng xấu hổ, không gặp thì hơn.

Bên ngoài không còn ầm ĩ, đã yên tĩnh, tựa như đến xứ sở khác, Viên Tri Mạch cất giọng nói.

“Đừng đi nữa, trở về đi.”

Kiệu đột nhiên dừng lại, giọng kiệu phu rầu rĩ.

“Công tử có thể xuống kiệu.”

Viên Tri Mạch sửng sốt, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu, vén rèm lên đã thấy cửa sau một khách điếm. Trên cửa treo một cờ nhỏ. Cờ khẽ lay động, trên có hai chữ “Cửu Phượng “.

Ánh mắt chợt lóe lên, Viên Tri Mạch thầm kêu một tiếng sơ sẩy, lạnh lùng quét mắt nhìn mấy kiệu phu.

“Các ngươi cũng là người của Dung Tuyển?”

“Công tử nhà ta nói ta phải luôn ở bên ngoài chờ công tử.”

Kiệu phu cung kính trả lời.

Viên Tri Mạch mày nhăn càng chặt, đáy lòng có chút không vui. Nhưng đã tới cửa rồi không vào cũng không phải phép. Tuy rằng hơi bực, Viên Tri Mạch vẫn theo kiệu phu đi vào.

Khách điếm này hẳn là đã bị Dung Tuyển bao trọn.

Kiệu phu dẫn đường, Viên Tri Mạch được đưa tới một sân nhỏ, nhưng hắn ở ngoài cửa tròn khom người ý bảo Viên Tri Mạch tự mình đi vào.

Viên Tri Mạch nhìn chung quanh cái sân nhỏ. Trong sân cây cối đã đâm chồi non, có một cây hồng mai đang nở đỏ tươi, sum sê vô cùng, làm tinh thần người ta không tự chủ được rung lên.

Nhìn chằm chằm cây hồng mai một lát, Viên Tri Mạch không chút do dự trực tiếp đi tới cửa phòng. Chưa có vào phòng đã ngửi thấy mùi trà thơm ngát!

Một người trong y phục trắng ngồi ngay ngắn ở bên bàn kế bên cửa sổ. Trên người khoác áo lông chồn, hắn hơi hơi cúi đầu, hết sức chuyên chú nhìn bàn cờ. Ngón tay trắng như ngọc vê quân cờ, có vẻ chuyện chú.

Kỳ thật dung mạo Dung Tuyển cùng Dung Tầm có vài phần tương tự. Dung Tầm từ nhỏ nuôi thả ở thảo nguyên nên tính cách phong lưu tùy ý. Dung Tuyển ở trong cung có cung quy ràng buộc. Hắn lịch sự tao nhã, ngẫu nhiên cũng lộ vẻ phong lưu làm người hoa mắt.

Lúc trước Viên Tri Mạch ái mộ sự tao nhã này, thậm chí phát hiện mình còn có chút tình ý.

Chỉ tiếc cảnh còn người mất. Hiện giờ xem ra nhìn lại cũng tầm thường.

Chậm rãi đi vào...

Dung Tuyển ngẩng đầu, khóe môi cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Ngươi đã đến rồi?”

Viên Tri Mạch thở dài. Dù không yêu, nhưng đã bao năm làm bạn, tình nghĩa cũng khắc sâu ở trong xương cốt, một câu dứt bỏ nói thì dễ làm thì khó. Viên Tri Mạch ngồi xuống đối diện Dung Tuyển. Tuy rằng ghế có đệm thật dày, nhưng chỗ nào đó vẫn đau là làm Viên Tri Mạch có hơi chút mất tự nhiên, có chút không thoải mái xê dịch vị trí.

Dung Tuyển săn sóc hỏi.

“Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”

Mặt Viên Tri Mạch nóng lên, hàm hồ nói.

“Lần trước.... bị thương còn chưa có khỏe hẳn.”

Dung Tuyển trầm mặc một trận.

“Hắn đáng giá như vậy sao? Ngươi có biết, hắn phải cưới Tô Nhã Nhi! Hắn không có khả năng cùng ngươi ở bên nhau!”

Viên Tri Mạch cong khóe môi, đáy mắt nổi lên chút gợn sóng.

“Hắn sẽ không làm như vậy.”

“Ngươi tin hắn?”

Dung Tuyển lạnh giọng chất vấn.

“Ừ....”

Giọng nhẹ nhàng lại không chút do dự quả quyết.

Dung Tuyển cười cười, phút chốc trở nên chua xót, ngón tay vuốt ve quân cờ.

“Ta chỉ hối hận, ngày đó nếu ta không rời xa ngươi. Có lẽ ta cùng ngươi cũng sẽ không đi đến bước này.”

Viên Tri Mạch biết Dung Tuyển nói chuyện năm trước mình bị rơi xuống nước. Trầm mặc một lúc lâu, Viên Tri Mạch thở dài lắc đầu.

“Ngươi sẽ phải buông bỏ ta thôi. Trưởng công chúa sẽ động thủ, những việc này nhìn như ngẫu nhiên kỳ thật là tất nhiên.”

Mặt Dung Tuyển lộ vẻ ngơ ngẩn.

“Trước kia ta cùng với Dung Tầm cũng cãi cọ qua, thật sự bị hắn nói trúng rồi.”

Dừng một chút, hắn đột nhiên ngồi ngay ngắn, ánh mắt sáng quắc, ẩn ẩn có chút cao ngạo không cam lòng.

“Nhưng ta còn chưa thể lý giải, chúng ta tình cảm nhiều năm như vậy lại thua một người bèo nước gặp nhau, chỉ ngắn ngủn mấy tháng mà....! Thanh Bình, ngươi là người nặng tình sao có thể dễ dàng thay đổi, trở bàn tay đem ta ném ở sau đầu! Ta thật sự không cam lòng!”

Nói xong lời này đôi mắt Dung Tuyển đã ửng đỏ, khuôn mặt lộ ra thần sắc dữ tợn, phảng phất như dã thú bị thương!

Viên Tri Mạch há miệng thở dốc, đáy mắt hơi hơi lướt qua một chút ảm đạm.

Dung Tuyển nói đúng. Viên Tri Mạch là người nặng tình, lại do dự không quyết đoán, cho nên đời trước dù gả cho Dung Tầm, cũng si ngốc hoài niệm Dung Tuyển, làm ba người đều chịu không ít đau khổ. Nếu không phải Dung Tầm quyết định khởi binh tạo phản, Viên Tri Mạch cũng sẽ không phát hiện chính mình đã sớm yêu Dung Tầm, không thể lay chuyển.

Quen biết cùng Dung Tuyển mười năm. Sống cùng Dung Tầm cũng ước chừng mười năm. Trước mười năm luôn ngây thơ mờ mịt, sau mười năm đã khắc cốt ghi tâm không thể quên. Cái nào nặng cái nào nhẹ tự nhiên xem sẽ rành mạch.

Chuyện đó lại không có biện pháp cùng Dung Tuyển giải thích.

Viên Tri Mạch ảm đạm nhìn ánh mắt hối hận của Dung Tuyển. Không thể nghi ngờ hắn đang hối hận cùng do dự, hắn vội vàng bắt lấy tay Viên Tri Mạch.

“Thanh Bình, ngươi cùng ta về kinh đi. Lần này, ta nhất định đối xử tốt với ngươi! Ta tình nguyện không làm Hoàng trưởng tôn. Ta trở về nói cùng Hoàng tổ phụ cưới ngươi. Ngươi cùng ta không bao giờ chia lìa!”

Giọng đã gần như khóc!

“Dung Tuyển!”

Viên Tri Mạch nhíu mày nhìn cổ tay mình đã bị Dung Tuyển nắm ra tạo ra vết sưng đỏ.

“Nói lời này có ích lợi gì?! Nói ra cũng vậy mà thôi. Ngươi cũng biết tính tình ta, khi đã quyết định chưa bao giờ sửa đổi!”

Thân thể Dung Tuyển run lên, đột nhiên kéo tay Viên Tri Mạch thật mạnh. Bàn cờ trước mặt bị đẩy đi, quân cờ rơi ào ào rải đầy đất.

“Nhưng người ngươi yêu chính là ta!”

“Dung Tuyển!”

Giọng Viên Tri Mạch không khỏi cũng mang theo chút tức giận, đột nhiên rút tay bị Dung Tuyển cầm ra. Vì dùng sức quá mạnh, cho nên cả người không tự chủ được ngã một cái, bả vai đụng thật mạnh vào khung cửa. Khung cửa chấn động mạnh, làm giá gỗ bày trí cạnh cửa bị đổ, vài tiếng vỡ nát vang lên, nhất thời mặt đất đầy hỗn độn!

Viên Tri Mạch che lại bả vai của mình, đứng ở chỗ đầy hỗn độn. Vì đau mà trên mặt trắng bệch. Nhìn thấy Dung Tuyển muốn đi lại, Viên Tri Mạch khẽ quát một tiếng.

“Đừng tới đây!”

“Để ta... nhìn thương thế của ngươi được không?”

“Dung Tầm sẽ giúp ta, không nhọc lòng Hoàng trưởng tôn.”

Viên Tri Mạch che lại bả vai, nhìn Dung Tuyển không chịu từ bỏ. Tuy rằng biết mình có chút tàn nhẫn, nhưng đau lâu dài không bằng đau một lần. Đời trước đã hại Dung Tuyển một lần, lần này không thể lại hồ đồ.

“Dung Tuyển, ta đã cùng ngươi nói rõ ràng một lần. Ngươi sao lại cứ chấp nhất như vậy! Ngươi rõ ràng biết hiện tại ta thích ai. Ngươi còn như vậy... Chúng ta cả bằng hữu cũng làm không được!”

Dung Tuyển chấn động, bỗng dưng đứng ở tại chỗ, đáy mắt toàn đau xót, giống như thân thể đầy thương tích!

“Chúng ta còn có thể làm bằng hữu sao? Chúng ta có khi nào là bằng hữu?”

Hắn bỗng dưng ngửa đầu cười to. Tiếng cười thê lương đến nhức nhối, so với khóc còn làm người ta khó chịu hơn.

Viên Tri Mạch bi ai nhìn hắn, có chút đau xót, lại hận chính mình vì sao trọng sinh ở cái tuổi này. Nếu có thể sống lại khi tóc để chỏm thì gút mắt giày vò này có thể không phát sinh, cũng sẽ không làm Dung Tuyển bị tổn thương như vậy.

Là ta thiếu nợ Dung Tuyển.

Tiếng cười dần dần ngừng, Viên Tri Mạch vô lực dựa ở khung cửa.

“Nếu.... không có chuyện gì khác, ta xin đi về trước.”

Chờ đợi một lát thấy Dung Tuyển không nói lời nào, Viên Tri Mạch lắc lắc đầu, che lại bả vai chậm rãi bước đi.

Huyệt Thái Dương lại đau.

Viên Tri Mạch còn chưa đi đến trong sân, Dung Tuyển đột nhiên quát một tiếng chói tai.

“Người đâu!”

Trong sân vốn không có một bóng người, đột nhiên nhảy ra mười mấy người, bao vây Viên Tri Mạch!

Viên Tri Mạch còn chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc, từ nóc nhà đột nhiên vụt ra vài người. Mấy người kia vọt ra nhanh như mũi tên, tốc độ còn nhanh hơn người của Dung Tuyển. Họ đã đem Viên Tri Mạch bảo hộ ở bên trong. Cao Long quay đầu lại cười nói.

“Viên công tử chớ sợ, có chúng ta ở đây, sẽ không tiểu nhân nào làm ngài bị thương.”

Viên Tri Mạch cảm kích nhìn Cao Long.

“Đa tạ.”

Ngẩng đầu nhìn Dung Tuyển sắc mặt tái nhợt cách đó không xa, thần sắc lại xa lạ nghiêm nghị, Viên Tri Mạch cười cười.

“Cho ta lý do.”

Dung Tuyển theo bản năng tránh đi ánh mắt của Viên Tri Mạch, ngay sau đó quay lại giọng lạnh lùng nói.

“Chỉ cần Dung Tầm đem đồ vật giao ra đây, ta sẽ không tổn thương ngươi.”

“Đồ vật? Thứ gì?”

Viên Tri Mạch nhíu nhíu mày.

Dung Tuyển cười cười.

“Thanh Bình, đồ vật quan trọng cũng không chịu nói cho ngươi. Ngươi không thấy hắn có chuyện giấu giếm sao? Tưởng Khâm chết ở trước mặt ngươi, vậy trong bụng hắn cất giấu đồ vật ngươi cũng không biết. Người đó thật sự đáng giá tin sao?”

Viên Tri Mạch bỗng nhiên nhớ tới bụng Tưởng Khâm chảy ra máu. Còn Dung Tầm liều chết không chịu nói. Trách không được Dung Tầm không chịu nói, việc này thật sự có liên quan Dung Tuyển!

Triều đình phân tranh, hoàng tộc tranh đoạt, thật sự là khó lường.

Trầm mặc một lát, Viên Tri Mạch chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa mà kiên định.

“Hắn luôn tốt với ta, chuyện này ta tin hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.