Bằng hữu là ai, không cần nói cũng biết.
Trưởng Tôn Yến hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong lòng ngực lộ ra hàn khí dày đặc. Hắn âm thầm cân nhắc, nếu có thời gian sẽ cùng “bằng hữu” loè loẹt kia “giao lưu” một chút.
Mày Dung Tuyển cũng nhíu chặt lại, trong lòng không vui, phần còn lại là kinh hãi. Dung Tầm biết được chuyện này cùng lúc với hắn, hắn còn chưa có manh mối, ngắn ngủn hai ngày Dung Tầm lại tìm được chứng cứ quan trọng.
Đệ nhất phiên vương Đại Ung quả thực...... danh bất hư truyền.
Cách đó không xa, trong phủ Tả Thừa tướng, Mộ Dung Đan Thanh đang chơi cờ cùng Dung Tầm. Đột nhiên hắn hắt xì hai cái, tay cầm quân cờ cũng run lên, bàn cờ trong nháy mắt bị trộn lẫn, căn bản nhìn không ra vừa rồi quân đen vây quanh quân trắng hay quân trắng chiếm ưu thế. Dung Tầm lại cười ha ha.
“Nhìn này hắt xì thật không đúng thời điểm, tay run quá, lại đánh một ván khác đi.”
Huyệt Thái Dương của Mộ Dung Đan Thanh giật giật, hắn chưa thấy qua có người hắt xì đánh tay mà xốc bàn cờ lên. Bàn cờ này là một khối ngọc, không có mười cân cũng có tám cân!
Hắn khinh thường liếc mắt.
“Lưu gia đã đến Viên phủ náo loạn rồi, ngươi không sợ Viên Tri Mạch thật sự cưới bài vị Lưu Khánh Nhi sao? Ngươi cho kết luận mạch chứng kia hắn biết nên làm như thế nào sao?”
“Ta cùng Tiểu Mạch Nhi không có quan hệ, đừng vu hãm ta!”
Duệ Quận Vương nghiêm mặt nhìn bạn hữu uy hiếp mình, mắt phượng híp lại như mắt hồ ly, lại nhìn xa xôi, biểu tình kiêu ngạo.
“Tiểu Mạch Nhi...... rất thông minh.”
Trở lại Viên phủ.
Viên Tri Mạch không cần đôi mắt cũng có thể cảm nhận được hai ánh mắt lạnh như băng phía sau chiếu vào người mình. Nếu dám đem bọn họ đến đây, tất nhiên nắm chắc sẽ bịt kín được hai cái miệng kia. May mắn hai người này chỉ dùng ánh mắt lạnh nhìn, không có mở miệng vạch trần thân phận Dung Tầm. Viên Tri Mạch rất hài lòng, khóe môi cong cong.
“Thứ này từ nơi nào tới?”
Viên Thái phó khiếp sợ nhìn tờ kết luận mạch chứng.
Ông là quan văn, thời trẻ cũng đọc qua y án, tất nhiên nhìn ra được kết luận mạch chứng đại biểu cho cái gì. Vừa rồi Viên Tri Mạch nói ông còn nghi ngờ một chút, xem xong kết luận mạch chứng quả thực chứng minh Lưu tiểu thư khoẻ mạnh. Viên Thái phó tuy là quan văn, nhưng cũng là quan lớn, nếu thật sự kết luận mạch chứng của Lưu Khánh Nhi là đúng, thì trong đó chính là rắp tâm, không cần nói cũng biết.
“Bằng hữu kia từ chỗ nào mang tới vật này, kết luận mạch chứng thật sự là của Lưu tiểu thư sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Vì cái gì muốn hãm hại Viên gia?”
Viên Tri Mạch hơi hơi quay đầu lại như nhìn Dung Tuyển. Thân thể Dung Tuyển cứng đờ, sống lưng đột nhiên lạnh buốt.
“Phụ thân còn nhớ rõ năm trước con rơi xuống nước không?”
“Ý của con nói....”
Gương mặt Viên Thái phó xanh mét, gằn từng chữ một.
“Có người không muốn con cùng Hoàng trưởng tôn qua lại thân mật, cho nên muốn con rơi xuống nước mà chết. Một lần không thành, liền mượn cơ hội hãm hại Vân Nhi, lấy mạng sống Vân Nhi để áp chế con?”
Ánh mắt Viên Thái phó rơi xuống người phía sau Viên Tri Mạch. Dung Tuyển hít một hơi thật sâu.
“Không biết là người phương nào?”
Sắc mặt Dung Tuyển không biến, nhưng trong lòng kỳ thật đã có sóng ngầm cuồn cuộn, tầm mắt dừng ở trên người thiếu niên mặc áo xanh gầy yếu phía trước. Đột nhiên như bừng tỉnh ngộ, đã hiểu vì sao vừa rồi Thanh Bình không có cự tuyệt hắn đưa về Viên phủ, thì ra nguyên nhân là muốn phá lớp che đậy này.
Hắn nghĩ hắn biết là ai làm.
Trên đời này chỉ có hoàng cô biết Thanh Bình có tầm quan trọng đối với hắn, cũng chỉ có hoàng cô coi Thanh Bình là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, không trừ không được. Kỳ thật lần trước Thanh Bình bị rơi xuống nước, trong lòng hắn liền mơ hồ có ý niệm này. Nhưng khi hắn đi hỏi hoàng cô lại phủ nhận, hiện giờ sự thật bài ở trước mắt, hắn không thể không chấp nhận.
Nhưng hắn làm sao mở miệng?
“Phịch” một tiếng, vừa quay đầu lại hai đầu gối Viên Thái phó đã chấm đất, Dung Tuyển kinh ngạc nhảy dựng, cuống quít đi đỡ.
“Thái phó đừng làm thế!”
“Lão thần sai rồi.”
Viên Thái phó lại không chịu đứng lên, gương mặt già nua lộ ra thê lương.
“Lão thần chưa bao giờ muốn đắc tội với người nào. Lão thần không biết dạy con, Hiểu Đường hồ đồ rước lấy họa ngập trời, nhưng tiểu nữ vô tội. Kính xin Hoàng trưởng tôn giơ cao đánh khẽ tha Vân Nhi một lần. Nếu muốn tánh mạng, lão thần dù mất mạng già cũng nguyện dùng này mạng này để đổi!”
“Thái phó!”
Sau lưng Dung Tuyển lại vang lên giọng Viên Tri Mạch.
“Triều đình luôn đấu đá, hiện tại truy cứu rốt cuộc là ai quấy phá cũng vô bổ. Ta lấy kết luận mạch chứng ra chẳng qua muốn cho ngài biết việc này sau lưng có ẩn tình. Thảo dân vô đức vô năng, chỉ nguyện cuộc sống sau này bình an qua ngày, thật sự không muốn dính thị phi. Nếu Hoàng trưởng tôn còn niệm tình bằng hữu, xin Hoàng trưởng tôn nói giúp thảo dân vài câu, thảo dân sẽ an phận thủ thường, trảm tình đoạn ái!”
Dung Tuyển ngơ ngẩn nhìn Viên Tri Mạch, vốn dĩ theo bản năng sẽ đi đỡ, lại bị thiếu niên lùi tay về tránh né. Trong lòng hắn như kim đâm, đau nhói, theo bản năng lui một bước.
Viên Tri Mạch quỳ trước mặt hắn lời nói khẩn thiết, lộ vẻ chỉ vì muốn bảo toàn tánh mạng. Hắn là Hoàng trưởng tôn mà vô năng, cả người mình thích cũng bảo vệ không được. Thanh Bình rời xa hắn, quả thật là sáng suốt.
Hắn nghe thấy giọng mình như gần như xa, mơ hồ không rõ.
“Được.”
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cười khổ. Quả thực thấy mình vô liêm sỉ, tình cảm của Dung Tuyển mà cũng có thể lợi dụng.
Chỉ có Dung Tuyển, mới có thể ngăn được thủ đoạn của Trưởng công chúa. Vì an toàn cho người nhà mình, Viên Tri Mạch thấy cần thiết phải làm như vậy.
“Đa tạ Hoàng trưởng tôn.”
Lời còn chưa dứt, Viên Tri Mạch đã bị một lực mạnh mẽ kéo lên. A Yến quát khẽ, mơ hồ bên tai có tiếng gió, Viên Tri Mạch liền bị một lực mạnh mẽ thô lỗ đẩy đến phía sau, đồng thời có một tiếng “phịch” vang lên, Dung Tuyển bị đẩy đụng phải án thư.
“Hoàng trưởng tôn, hại người còn chưa đủ sao?”
Giọng A Yến lạnh như băng.
Viên Tri Mạch nhíu mày, muốn trách cứ A Yến làm bậy, lại nghe tiếng động khác, Dung Tuyển đã đứng lên, giọng nhẹ nhàng.
“Thanh Bình, chờ ta, chờ ta cường đại có thể bảo hộ ngươi. Có thể chờ ta hay không?”
Giọng Dung Tuyển chua xót, mang theo nghẹn ngào cầu xin. Một người tôn quý như vậy lại ăn nói khép nép làm người ta cảm thấy đáng thương.
Trưởng Tôn Yến lạnh lùng nhịn không được quay đầu nhìn thiếu niên biểu tình bình tĩnh ở bên cạnh. Đáy mắt phức tạp, cuối cùng hơi trầm xuống, con ngươi ngăm đen không thể nhận ra cảm xúc.
Viên Thái phó thở dài, quay mặt đi không đành lòng nhìn, chỉ cảm thấy mình đã già.
Viên Tri Mạch biểu tình không đổi, nhưng trong lòng lại đau đớn, nhắm mắt lại. Nếu có thể, Viên Tri Mạch cũng không muốn tổn thương Dung Tuyển như vậy.
“Dung Tuyển, thật sự không có khả năng.”
Viên Tri Mạch nói câu tiếp theo thật nhẹ nhàng nhàn lại làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
“Ta đã quyết định, ta sẽ cưới bài vị của Lưu Khánh Nhi.”
Khi Dung Tầm nhận được tin tức là đang ở quán hoành thánh. Duệ Quận Vương có sở thích khác người thường, không thích món ăn trân quý mỹ vị. Hôm nay hắn rất có hứng thú đi ăn hoành thánh. Khi đang chờ bưng ra bát thứ hai, chợt nghe thuộc hạ tới báo cáo, trong phút chốc thân ảnh màu tím xẹt qua bầu trời đêm. Hắn chạy như bay chân quả thực không chạm đất, tạo nên một cơn lốc xoáy nho nhỏ, cảm xúc tức muốn hộc máu.
Trương Tam bị tiếng gió làm kinh hoảng không ngừng bảo vệ sạp hoành thánh nhà mình.
“Gặp quỷ, yêu ma từ nơi nào tới!”
“Cũng không phải là yêu ma.”
Trên một chiếc bàn đặt bên ngoài quán có hai người trẻ tuổi, cũng đều là công tử bộ dáng phú quý văn nhã. Một người khoác áo lông cáo, một người trẻ tuổi hơn mặc một thân áo bào vương giả đầu đội kim quan, khuôn mặt xinh tươi, lười biếng cười cười giống tiểu hồ ly chưa trưởng thành.
“Ở Định Hi đã nghe nói đại ca coi trọng một nam nhân, vì hắn vận dụng không ít chiêu trò. Ta cho là tin đồn nhảm, thì ra là thực. Đan Thanh, ngươi thật là không tốt, loại chuyện này cũng không nói cho ta biết.”
Nam nhân ngồi đối diện cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn hoành thánh. Người này ăn bát hoành thánh với dáng vẻ phong nhã.
“Cố làm ra vẻ.”
Mộ Dung Đan Thanh ăn xong dùng khăn lau miệng.
“Tin tưởng ta, ta thật sự không biết đại ca của ngươi lại như vậy. Tuy rằng hắn đã giải thích, nói là hắn cố ý lộ ra cái đuôi cho người ta nắm, nhưng theo ý ta đó hoàn toàn chỉ là che giấu, trăm lợi mà không có một hại.”
Dừng một chút, hắn thành tâm thành ý nói.
“May mắn có ta làm người tốt giúp hắn che lấp. Chỉ sợ cả ta cũng bị người khác nghi ngờ. Đại ca ngươi từ khi bị ngả ngựa đầu óc đã có vấn đề, làm việc càng ngày càng theo cảm xúc.”
Không đợi tiểu hồ ly phản bác, Mộ Dung Đan Thanh cười như không cười chống cằm nhìn thiếu niên xinh đẹp đối diện.
“A Duyệt, thích nam nhân thì ngươi thực không thể tiếp thu sao?”
Tiểu hồ ly không phải người khác, chính là Tứ công tử Định Hi Hầu, huynh đệ ruột của Dung Tầm. Dung Duyệt năm nay mới mười lăm tuổi.
“Kỳ thật thích nam nhân cũng không sao cả, chỉ cần ở mặt trên là được, dù sao nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau.”
Mộ Dung Đan Thanh dùng ngón tay gõ mặt bàn, ánh mắt hơi lóe lên, đồng tử ẩn chứa sắc thái nguy hiểm. Không thích nam nhân không quan trọng, tính hướng có thể thay đổi, nhưng vấn đề trên dưới thật sự phải suy nghĩ nghiêm túc, phải phí một phen công phu.
Mới nói chuyện vui vẻ cùng thiếu niên Dung Duyệt một chút, tiểu hồ ly bỗng nhảy lên, vẻ mặt hứng thú bừng bừng.
“Ta phải đi xem Viên Tam công tử kiên trì muốn cưới bài vị kia, nói không chừng cũng là loại ta thích.”
Loáng lên một cái, liền không thấy bóng dáng.
Trương Tam bưng ba bát hoành thánh đi ra, sửng sốt.
“Khách quan, hai vị khách quan kia đâu? Hoành thánh......”
Vị khách vẻ mặt ôn nhuận thoáng cái mặt mũi hung tợn, nhưng nháy mắt lại bộ dáng nói cười như xuân. Mộ Dung Đan Thanh cười gõ gõ mặt bàn.
“Đặt lên bàn, ta sẽ thay bọn họ ăn toàn bộ.”
Sống lưng Trương Tam phát lạnh, không tự chủ được rùng mình.
Ở Viên phủ.
Viên Tri Mạch có chút bất đắc dĩ đối diện nữ nhân nãy giờ không nói gì, ôn nhu khuyên nhủ.
“Dì, chuyện này con đã suy nghĩ kỹ, không liên quan dì.”
Trong lòng âm thầm tính nhẫm, đây là vị thứ hai đi khuyên bảo mình. Mà nhiều ngày nay thân thể không tốt chút nào, phát sốt chưa khỏi lại bị thương, chạy tới chạy lui, thật lòng Viên Tri Mạch muốn ngủ một giấc.
Sắc mặt Tiểu Sở thị trắng bệch như tờ giấy, dùng sức xoắn khăn tay, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói,
“Ta biết con oán ta, nhưng ta cũng không có cách nào khác. Mẫu thân con chỉ có một đứa con trai, ta không cho phép con cùng..... cùng......”
“Dì suy nghĩ giống con. Con cũng không hy vọng liên lụy mọi người, đây là con đường giải quyết nhanh nhất.”
Dừng một chút, biểu tình hơi chút có chút không được tự nhiên.
“Hơn nữa có lẽ dì không biết, con căn bản không có chạm vào Xuân Nương,“
Cho dù có thể đoán được vẻ kinh hãi trên mặt dì mình, nhưng Viên Tri Mạch khẽ cười nói tiếp.
“Xuân Nương nói ra bên ngoài như vậy là vì bị A Yến dùng kiếm ép buộc. Mọi người đều muốn con thoát khỏi tiếng xấu đoạn tụ, ân tình này con vẫn luôn nhớ kỹ.”
“Vậy, vậy......”
Viên Tri Mạch thở dài.
“Chỉ là con thật sự thích nam tử.”
Từ đời trước như vậy, hiện giờ cũng không đổi, chẳng qua là che giấu mà thôi. Ở đời trước gả cho Dung Tầm, tất cả mọi người cho rằng Viên Tri Mạch vì đại nghĩa, nhẫn nhục mà làm, đúng là oan ức cho Dung Tầm khi bị mọi người mắng không ít.
Tiểu Sở thị hít vào một hơi, biểu tình như muốn ngất đi. Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng nghe Viên Tri Mạch nói như vậy vẫn cảm thấy nhận không được.
“Con......”
“Cho nên, dì à, minh hôn có thể trấn an Lưu gia, có thể làm cho những người đó thu tay lại, Viên gia cũng không mất mặt. Một tên mà hạ được ba con điêu thì có gì không ổn? Nếu dì sợ con sau này không ai kế thừa, thì sau khi Hiểu Phong có con nối dõi, có thể cho con một đứa, như vậy chẳng phải cũng được rồi sao.”
Tiểu Sở thị ngơ ngẩn nhìn biểu tình kiên định của thiếu niên trước mặt, biết Viên Tri Mạch đã hạ quyết tâm, lảo đảo ngã ngồi ở trên ghế, hai hàng lệ chảy dài trên má.
“Con... đứa nhỏ này......”
Thật vất vả mới tiễn Tiểu Sở thị về. Ngoài cửa là một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang. Không khí mát lạnh sạch sẽ, cảm giác hào sảng, hương mai nhàn nhạt làm người ta không tự chủ được cảm thấy tinh thần sảng khoái, buồn ngủ cũng tiêu sạch sẽ.
Viên Tri Mạch dứt khoát ngồi xếp bằng ở cạnh cửa, đưa tay sờ sờ, quả nhiên sờ được một hồ lô bị gió thổi đến lạnh lẽo. Đây là hồ lô đựng rượu Hoa Lê mà A Yến để lại đây. Người nọ tuy rằng tức giận muốn chém người, nhưng vẫn trộm đưa rượu tới. Bất quá xem ra vẫn giận không ít, rượu đưa tới, mặt không lộ.
Nắp mở ra hương thơm tinh khiết của rượu tỏa ra trong không khí, thấm vào ruột gan, Viên Tri Mạch lập tức tươi cười lộ ra vẻ vừa lòng. Rượu ủ lâu năm, hẳn là thứ trân quý của phủ Trưởng Tôn tướng quân.
Đáng tiếc rượu còn chưa tới miệng, đã bị người cướp đi. Ngay sau đó cánh môi lạnh lẽo liền áp lên, như là mạnh mẽ hung mãnh tùy ý đoạt lấy. Trong miệng người nọ có chứa rượu, rượu dường như đã bị hâm nóng lên, chất lỏng nóng bỏng dây dưa ở môi răng hai người. Đến cuối cùng cũng không biết là ai đã nuốt xuống.
Dung Tầm nheo mắt nhìn cánh môi thiếu niên sưng đỏ, giọng lạnh buốt.
“Minh hôn? Bài vị? Bài vị có thể hôn ngươi sao?”
Viên Tri Mạch thở phì phò, may mắn sau lưng là ván cửa, nếu không đã sớm bị người vô lại này xô ngã trên mặt đất.
“Bài vị ít nhất sẽ không làm giả, kết luận mạch chứng kia kỳ thật là giả mà.”