Tuy rằng Viên Tri Mạch đã nói với Mộ Dung Đan Thanh về lai lịch của mình, nhưng cũng từng dặn dò Mộ Dung Đan Thanh đừng nói cho người khác, đặc biệt là Dung Tầm. Hiện tại ngẫm lại lúc ấy bản thân có chút lo lắng nhiều.
Chẳng qua mỗi lần muốn thẳng thắn với Dung Tầm, lại không biết mở miệng như thế nào. Chẳng lẽ nói thẳng đời trước ta giúp đỡ Dung Tuyển hại chết ngươi? Chần chờ cuối cùng đem lời đến miệng nuốt trở về.
“Người của ngươi ở kinh thành không có báo tin tức? Nàng phải ở kinh thành chờ thành thân cùng ngươi, sao đến nơi đây?”
“Chúng ta ra khỏi kinh xong, nàng đã bị đưa vào trong cung. Vị Hoàng bá phụ của ta xưa nay cẩn thận, người của ta không vào trong cung được, sao có thể biết tin tức.”
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, chân mày hắn cau lại, lẩm bẩm.
“Mà Yến Kỉ hình như đã lâu không có tin tức truyền ra.”
Viên Tri Mạch sửng sốt.
“Yến Kỉ?”
Thấy Viên Tri Mạch nghi hoặc, Dung Tầm lúc này mới nhớ tới việc này hắn cũng chưa từng nói qua.
“Yến Kỉ ở bên cạnh bệ hạ.”
“Cái gì?”
Viên Tri Mạch khiếp sợ mở to mắt. Trước mắt hiện lên hình ảnh thiếu niên ôn nhu thậm chí có chút thẹn thùng, lại nhớ đến Văn Cảnh Đế cả người đầy mùi dâm dục, đáy lòng không khỏi trào ra tức giận, hoảng sợ thấp nói.
“Ngươi điên rồi! Ngươi chẳng lẽ không biết trong cung là chỗ nào. Ngươi sao đem hắn đến cái chỗ đó? Ngươi không phải muốn huỷ hoại hắn chứ?”
Dung Tầm nhanh chóng giữ chặt người nào đó, hơi phát bực.
“Đừng lộn xộn, vết thương trên vai còn chưa tốt, muốn lưu lại tật sao?”
Hắn lôi kéo Viên Tri Mạch ngồi xuống, không biết nên khóc hay cười.
“Ta là người không từ mọi thủ đoạn sao? Hắn vào đó xác thật là ta hỗ trợ, nhưng hắn đi vào cũng không phải là vì ta. Hắn cùng ta bất quá là trao đổi mà thôi. Hắn giúp ta xem xét động tĩnh trong cung, mà ta giúp hắn đi vào cung.”
Tức giận tiêu đi đôi chút, Viên Tri Mạch vẫn cứ có chút không thể tin tưởng.
“Hắn vì sao phải đi vào cung?”
“Ta không rõ ràng lắm, nhưng sơ lược có quan hệ với Thái tử.”
“Thái Tử điện hạ?”
Nghe xưng hô xa lạ làm Viên Tri Mạch nhất thời có chút phản ứng không kịp. So sánh Văn Cảnh Đế sớm đã là chúa tể, Hoàng trưởng tôn khí phách hiên ngang, vị Thái Tử điện hạ nghe nói bệnh tật ốm yếu, trước nay đều ở thâm cung này ít khi xuất hiện, cũng không hỏi thế sự.
Đời trước Văn Cảnh Đế trước khi băng hà, đã trực tiếp đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Dung Tuyển. Mà Dung Tuyển cầm quyền không đến nửa năm, Thái Tử điện hạ cũng bởi vì thương tâm quá độ mà mất. Sau khi chết được gia phong danh hào Tuyên Đế.
Mặc kệ là đời trước hay là đời này, Viên Tri Mạch cũng chỉ gặp người nọ vài lần mà thôi. Chỉ mơ hồ nhớ rõ đó là người văn nhược ôn hòa, có lẽ do trường kỳ dưỡng bệnh nên nhìn trẻ hơn tuổi thực tế rất nhiều.
“Nhưng Yến Kỉ cùng Thái Tử điện hạ....”
Viên Tri Mạch vẫn có chút tiếp thu không nổi. Hai người kia rõ ràng không có khả năng có quan hệ!
“Đừng nghĩ nhiều.”
Dung Tầm vỗ vỗ đầu của Viên Tri Mạch, hất cằm chỉ Tô Nhã Nhi hôn mê bất tỉnh trên giường, trêu đùa nói.
“Hiện tại cần giải quyết chính là vị tiểu cô nương này.”
Hai người trao đổi ánh mắt. Trong mắt đều có chút sầu lo.
Ba ngày sau.
Dung Tầm khởi hành về Định Hi Vương phủ. Trước khi đi Đông Việt, bọn họ phải về Định Hi Vương phủ một chuyến. Lão vương gia tuy rằng không nói, nhưng trong lòng khẳng định là rất nhớ Dung Tầm. Huống hồ triều đình đã phái nhân mã cùng với quà ban thưởng đều đã đưa đến trong Vương phủ, vô luận vì công hay tư, cũng nên trở về.
Thân phận Tô Nhã Nhi không thể lộ, hơn nữa nàng vẫn còn hôn mê, bất đắc dĩ họ chỉ có thể mang theo nàng cùng nhau về Vương phủ. Viên Tri Mạch chỉ hy vọng Tô Nhã Nhi sớm ngày tỉnh lại, chỉ cần Tô Nhã Nhi tỉnh, hết thảy sự tình đều có thể tra ra manh mối.
Xe ngựa chạy liên tục, không đến ba ngày đã đến Định Hi Vương phủ.
Viên Tri Mạch ngồi trên xe ngựa, chăm chú nhìn xa xa. Kia là Vương phủ quen thuộc, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần.
Đời trước phụng chỉ về kinh, khi khởi hành Viên Tri Mạch từng quay đầu lại nhìn Vương phủ. Lúc đó đã là người đi nhà trống, trước cửa vắng vẻ hiu quạnh làm lòng không tự chủ được lạnh buốt.
Lúc ấy cho rằng mình không bao giờ trở lại nơi này. Nhưng tạo hóa chính là huyền diệu như vậy, không chỉ có đã trở lại, bên cạnh còn có Dung Tầm.
Theo bản năng Viên Tri Mạch nghiêng đầu nhìn Dung Tầm. Dung Tầm hình như có linh tính, cũng quay đầu lại cười, ý cười ôn nhu khó có được.
“Chúng ta về nhà.”
Viên Tri Mạch không tự chủ được hốc mắt có chút cay, cười gật đầu.
Người hầu trong Vương phủ đã chạy ra đứng ở cổng đợi. Một đám người nhón chân mong chờ, trên mặt đều là hoan hỉ. Thấy xe ngựa dừng lại bọn họ lập tức cùng kêu lên.
“Tham kiến Quận Vương, tham kiến Quận Vương phu!”
Mặt Viên Tri Mạch nóng lên, trừng mắt nhìn Dung Tầm. Dung Tầm cười ha ha.
“Không sớm thì muộn.”
Hắn vừa lòng nhìn về phía đám hạ nhân.
“Có thưởng!”
Đám hạ nhân đều cười tít mắt.
Tuy rằng chủ tử nhà mình cưới nam nhân, nhưng chỉ cần có thể cưới một người, trên dưới Định Hi đều vui mừng! Bọn họ lo lắng chủ tử nhà mình tuổi già sẽ cô đơn!
Đột nhiên mọi người đều yên lặng, Lão vương gia sải bước đi tới, quét mắt nhìn Dung Tầm cùng Viên Tri Mạch, uy nghiêm quát một tiếng chói tai.
“Còn đứng ở chỗ này làm cái gì, còn không đi dâng hương!”
Trong từ đường. Một nén hương được thắp lên.
Không đợi Dung Tầm mở miệng, Viên Tri Mạch cũng không có chút nào chần chờ, cung kính quỳ xuống trước bài vị của Định Hi Vương phi.
Ánh mắt Dung Tầm nhu hòa. Ngay cả lão Vương gia vẫn luôn đứng ở một bên, thần sắc lạnh lùng cũng hơi chút dịu đi. Ông ngẩng đầu nhìn linh bài, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Viên Tri Mạch không để ý thần sắc phụ tử họ, cung kính dập đầu ba cái, biểu tình cũng nghiêm nghị cùng tôn trọng khác thường.
So với Dung Tầm cá tính kỳ dị không thể lý giải, Viên Tri Mạch thật sự bội phục hai vị đương gia chủ sự của Định Hi Vương phủ. Lão Vương gia dũng mãnh trung tâm, không giận mà uy, làm người bội phục. Vương phi là đệ nhất mỹ nhân Đại Ung, năm đó nếu không phải bà khăng khăng gả cho lão Vương gia, thì hiện giờ có khả năng đã là Hoàng Hậu Đại Ung. Bà cam tâm tình nguyện theo lão vương gia đi đến Định Hi trấn thủ biên cương. Khi phu quân ở bên ngoài chinh chiến, bà chăm lo Vương phủ chu toàn, hơn nữa cũng luôn có cử chỉ hành động an dân. Bà lao tâm lao lực lại chưa từng oán hận.
Đây cũng là một nữ nhân cứng cỏi tương tự mẫu thân Viên Tri Mạch.
Lễ bái Vương phi xong, Dung Khánh Uyên lại biến lạnh lùng nhìn Viên Tri Mạch.
“Nếu đã lạy nàng, thì là người Định Hi Vương phủ, có biết không?”
“Dạ, Hiểu Đường biết.”
“Được rồi, nếu đã như thế, ta cũng không khách khí.”
Ông làm lơ Dung Tầm. Lão Vương gia nhìn chung quanh bốn phía lạnh giọng khẽ quát một tiếng.
“Ra ngoài hết đi!”
Tầm mắt ông dừng lại trên người Viên Tri Mạch bổ sung một câu.
“Con ở lại.”
Dung Tầm nhíu mày.
“Phụ vương.”
Dung Khánh Uyên cũng không thèm nhìn tới hắn, nói.
“Đi ra ngoài!”
Viên Tri Mạch cũng biết Dung Khánh Uyên tìm mình là vì cái gì, vì thế ngoan ngoãn đứng bất động. Nhưng Viên Tri Mạch vỗ vỗ tay Dung Tầm, ý bảo hắn đi ra ngoài trước.
Dung Tầm cũng rõ ràng biết phụ vương là vì cái gì mà tức giận, nên lắc đầu cự tuyệt.
“Thân thể ngươi ốm yếu có thể chịu được mấy bạt tay? Đánh bị thương rồi chẳng phải là làm ta đau lòng chết sao?”
Hạ nhân đều đuổi ra hết, hắn đóng cửa lại, lúc này mới nhìn về phía Dung Khánh Uyên, trầm giọng nói.
“Phụ vương, mắng thì tùy ý mắng như thế nào cũng được, muốn đánh muốn phạt hướng về phía con là được.”
Lão vương gia phản ứng cũng thực mau, trực tiếp đá qua, không lưu tình chút nào. Dung Tầm cũng lảo đảo, Viên Tri Mạch phải đỡ lấy hắn mới ổn định thân thể.
“Ngài quả thực càng già càng dẻo dai.”
Viên Tri Mạch có chút gấp, nhanh túm chặt Dung Tầm, quỳ xuống ở trước mặt lão Vương gia.
“Vương gia, lúc trước thả Cách Mộc đều là chủ ý của con, ngài có tức giận đều hướng về phía con. Con cũng là vì Định Hi mà suy xét. Triều đình diệt phiên là một chuyện phải làm, chúng ta cần phải sớm suy xét.”
Tức giận của Dung Khánh Uyên tích lũy không ít, nghe lời này càng bùng phát.
“Định Hi Vương phủ từ trên xuống dưới đều trung thành với Đại Ung. Không nghĩ tới hôm nay lại có một kẻ phản nghịch! Ngươi không thấy có lỗi với bá tánh Đại Ung sao?”
Giận tới cực điểm, cũng không có khống chế, Dung Khánh Uyên vung tay hung hăng ném qua!
Dung Tầm cả kinh theo bản năng liền đi cản. Viên Tri Mạch rõ ràng là thư sinh văn nhược, lúc này động tác lại nhanh hơn so với hắn, vừa đúng lúc đứng ở phía trước Dung Tầm.
“Bốp”
Viên Tri Mạch bị đánh vào đầu một cái. Đầu choáng váng muốn hôn mê, dưới chân cũng không tự chủ được lảo đảo. Trên khuôn mặt trắng nõn thanh tuấn liền sưng đỏ một mảnh, khóe môi có vết máu đỏ tươi.
Dung Khánh Uyên không nghĩ tới Viên Tri Mạch thật sự đi nhận một cái tát, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.
Dung Tầm biến sắc, vội vàng đi xem xét thương thế của Viên Tri Mạch, vừa đau lòng vừa tức giận.
“Làm cái gì ngu ngốc vậy! Ngươi cho rằng bị đánh một cái phụ vương sẽ nguôi giận sao?”
Hắn ôm Viên Tri Mạch vào trong ngực, nhìn về phía Dung Khánh Uyên. Ánh mắt của Dung Tầm giống hệt Vương phi đã mất của Dung Khánh Uyên, mắt phượng lạnh lẽo làm người ta khiếp sợ.
“Vậy ngài ngồi chờ đến một ngày người ta đến phá nhà giết người sao? Ngài một thân trung tâm, cam nguyện vứt bỏ cơ nghiệp thì thôi, nhưng có đồng ý sau khi chết danh tiết cũng bị hủy, người đời sau thóa mạ....”
Sắc mặt Viên Tri Mạch bỗng chốc biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Dung Tầm đều là khiếp sợ.
“Ngài đồng ý để bài vị mẫu phi bị đập thành mảnh nhỏ ném xuống sông. Ngài đồng ý trên dưới Định Hi Vương phủ đều chết, hàng ngàn hàng vạn binh sĩ Định Hi vô tội chết bởi quân triều đình! Chỉ vì một ý niệm trung quân ái quốc mà liên luỵ hàng ngàn hàng vạn sinh mạng tội sao?”
Mặt Viên Tri Mạch không còn chút máu. Nếu không phải Dung Tầm chống đỡ, có khả năng Viên Tri Mạch đã té ngã trên đất. Ánh mắt nhìn về phía Dung Tầm càng thêm ngơ ngẩn khiếp sợ, còn có vài phần thấp thỏm lo âu.
Mặt Dung Khánh Uyên trắng bệch.
“Ngươi là đồ nghiệt tử, ngươi nói hươu nói vượn!”
Dung Tầm hừ lạnh một tiếng.
“Trong lòng ngài rất rõ ràng! Định Hi sớm hay muộn gì cũng bị triều đình thu hồi, không phải ở trên tay ngài chính là ở trên tay con!”
Hắn dừng một chút, giọng càng lạnh.
“Mẫu phi đã bị ngài hại chết. Chẳng lẽ còn muốn hại chết con cùng A Duyệt, hại chết hàng ngàn hàng vạn ngươi vô tội?”
Dung Khánh Uyên bị trưởng tử đả kích lớn, che ngực lảo đảo té ngã ngồi trên ghế. Người xưa nay chính trực uy nghiêm, trên mặt cũng hơi có chút thất thố, môi mấp máy lại nói không nên lời.
Ông giật mình nhìn trưởng tử, mơ hồ như thấy được thê tử đã mất, lại nhìn về phía bài vị. Trong giây lát, đáy lòng lão tướng trào ra một chút mỏi mệt, tóc như bạc thêm, như già hơn vài tuổi.
Dung Tầm nhìn bộ dáng của ông cũng có chút bất an, đột nhiên ống tay áo bị người kéo kéo. Hắn cúi đầu đã thấy sắc mặt Viên Tri Mạch trắng khác thường, có lẽ bị lời nói mới rồi của hắn làm kinh sợ. Hắn nhẹ nhàng trấn an.
“Buông ta ra.”
Viên Tri Mạch thần sắc phức tạp nhìn mắt Dung Tầm, túm Dung Tầm quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn lão Vương gia, giọng chậm rãi.
“Vương gia, nếu con đã quyết định theo Dung Tầm, tất nhiên sẽ đồng sinh cộng tử. Con chưa bao giờ sợ chết, con cũng chưa bao giờ muốn làm loạn thần tặc tử. Chẳng qua chết cũng phải chết có ý nghĩa. Nếu triều đình không tồn tại ý niệm động đến Định Hi, tất nhiên Định Hi sẽ ở tại chỗ. Nhưng nếu triều đình tồn tại tâm tư, chúng ta cũng không thể cái gì cũng không chuẩn bị, nước đến chân mới nhảy, không bằng phòng ngừa chu đáo.”
Dừng một chút, lại khẩn thiết nói.
“Vương phi, cũng hy vọng ngài sống tốt.”
Dung Khánh Uyên giật mình, bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt, phất phất tay, giọng mỏi mệt.
“Các ngươi đi xuống đi, ta ngồi ở đây với Vương phi một chút.”
Dung Tầm ôm Viên Tri Mạch đi ra. Trước khi đi ra khỏi cửa hắn quay đầu lại nhìn. Trong khói hương lượn lờ, phụ vương của hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng vẫn cực thẳng, lại hiện ra vẻ già nua.
Dung Tầm khẽ thở dài.