1.Vừa mới 7 giờ, ánh mặt trời mùa hạ xuyên quá khung cửa sổ, chiếu vào phòng, soi sáng khóe miệng vẫn còn chảy dãi của tôi.
-Tiểu quỷ thối, em đứng lại cho chị... đứng lại...
Tôi trở mình, dùng một chân đạp mạnh cái chăn xuống giường.
-Này, bà thím...
Giọng nói ma quỷ vang lên trong mơ khiến tôi mở bừng mặt, gương mặt đáng yêu non nớt cùng với cái biểu cảm lạnh như băng, không phải là thằng tiểu quỷ đó thì là ai?
Nhưng điều khiến người ta sợ hãi nhất là đôi môi tươi tắn phớt hồng của nó chỉ cách tôi 1cm, dưới ánh nắng mặt trời, nó thật hấp dẫn.
Cơn ác mộng hàng đêm hành hạ tôi như một oan hồn len lỏi trong tâm trí.
-Á... tiểu quỷ, em định làm gì chị? - Tôi hét lên, nhặt cái chăn dưới đất lên, che lấy cơ thể chỉ mạc cái váy ngủ màu hồng của mình.
Chiếp! Chiếp! Chiếp!
Một đàn quạ vô tội bay ngang qua.
-Bà thím, thân hình và gương mặt của bà bây giờ thì dù có nằm trên phố cũng chẳng ai làm gì đâu, bà yên tâm đi! Huống hồ tôi lại là một đứa trẻ con. - Khóe miệng thằng ranh Thánh Y Đằng giần giật, như cười như không.
Trẻ con?
Một từ ngữ đáng yêu như thế mà nó cũng dám nói!
Tôi định nói, tiểu quỷ, ngoại trừ chiều cao của một đứa trẻ thì cách nói chuyện và cử chỉ của cậu có giống trẻ con chút nào đâu!
-Em lại gọi chị là bà thím rồi!
Tôi bật dậy, bẹo cái má phúng phính của nó.
Thật là, vừa nãy còn chưa kịp phản ứng, nếu cứ bị nó gọi như thế thì liệu tôi có quen không? Có điều cảm giác ở tay cho thấy nó đúng là một đứa trẻ con, làn da non nớt, véo nó thật thích.
-Bà thím, tay bà thô quá, mau bỏ tôi ra, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với bà đâu, lát nữa tôi phải đến trường Trung Học Thâm Điền điểm danh. - Thằng tiểu quỷ giơ tay ra gạt tay tôi, rồi đi ra phòng khách.
Hai con mắt tôi trợn tròn lên như hai hòn bi.
Nó nói cái gì? tTôi không nghe nhầm chứ?
-Này này, tiểu quỷ, vừa nãy em nói là Trung Học Thâm Điền? Em bảo là đến trường Trung học Thâm Điền điểm danh? Có phải đầu óc em chập mạch không? Em mới 8 tuổi, phải học tiểu học chứ!
Điên mất!
Tôi cảm thấy rồi sẽ có một ngày vì thằng tiểu quỷ này mà tôi bị suy nhược thần kinh, bởi vì bất cứ lúc nào nó cũng có thể ném ra một quả bom, khiến tôi nổ tan xác.
-Đừng có trách tôi không nhắc nhở bà, hơn 7 giờ rồi,nếu bà còn chần chừ ở đó thì sẽ muộn đấy. - Thằng tiểu quỷ ngồi phịch xuóng ghế, ung dung nâng cốc sữa lên uống, sa sầm nói với tôi.
Hả? Á!
Bánh xăng-uých ba tầng, khoan tây chiên, xúc xích rán, sữa,...
Nhìn bữa sáng ngon lành nó bày trên bàn, tôi nuốt nước bọt, nghi ngờ hỏi:
-Em đừng nói vói chị rằng những thứ này em làm đấy nhé?
Tiểu quỷ cắn một miếng xăng-uých, gật đầu.
"Gâu gâu..."
Cục xương vừa cắm đầu vào bát đồ ăn, vừa hài lòng sủa lên.
Trời ơi!
Đến bữa sáng của Cục Xương cũng thật phong phú, có vẻ ngon lắm!
Thế là tôi oa một tiếng, bất kể hình tượng của mình, ngồm ngoàm nhai.
Hu hu hu hu, tôi muốn khóc quá, sau khi bố mẹ đi Mỹ, đây là lần đầu tiên tôi có người làm bữa sáng cho tôi, đã thế lại còn là một bữa sáng rất ngon, mà lại là một thằng bé làm cho tôi nữa chứ. Vì sao... vì sao không phải là một anh chàng cao to đẹp trai nhỉ?
-Bà thím, bà khoa trương quá đấy, ăn sáng mà cũng khóc à?
-Hu hu hu hu, đừng gọi chị là ... bà thím... em không hiểu đâu. - Tôi vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói không rõ từ.
Sau khi đã ăn sạch bữa sáng, tôi liếc đồng hồ đeo tay. Á, 7 giờ 10 rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, muộn mất rồi.
Tôi đeo ba lô lên,đá đôi dép lê dưới chân đi, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của Cục Xương. Tôi xỏ giày thể thao vào, chưa kịp buộc dây giày đã vội vàng chạy tới bến xe buýt, dọc đường còn ngã dúi dụi vì giẫm phải dây giày, nhưng cũng may là lên kịp được chuyến xe buýt 159.
Thế là tiểu quỷ bị tôi quên béng đi.
_________________
Cuối mỗi bài đăng mong bạn ấn Thanks để ủng hộ mình nha!
Ai dà, sáng thứ hai sao đông người thế nhỉ? Họ đều đi họp chợ à?
Tôi bực bội cử động cái cổ. Haiz! Khó khăn lắm mới cướp được chỗ, nhưng giờ xem ra nó chẳng khác gì phải đứng, người trên xe quá đông nên không gian bên trên chỗ ngồi bị chiếm hết rồi.
Mùi gì khó ngửi quá, thôi mở cửa sổ ra.
Ha ha, hôm nay còn có gió, mát mẻ hơn hôm qua một chút. Á, đúng rồi, không biết tiểu quỷ thế nào rồi? Tôi vội vàng đến trường nên quên béng mất nó. Chuyện nó bảo đến trường Trung học Thâm Điền điểm danh chắc không phải là thật đâu nhỉ. Cho một đứa trẻ 8 tuổi học cấp ba? Hiệu trưởng trường mình chắc chưa hồ đồ đến thế!
Đúng vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung...
-Rang con, mày không có mắt à? Giẫm vào chân tao rồi.
Một giọng nói hằn học của một ông chú vang lên.
-Mọi người đều đang chen nhau, làm sao tôi có thể nhìn thấy? - Tiếng người thanh niên cũng không chịu thua kém.
-Ranh con, mày giẫm vào chân tao mà còn cãi lý, tao đánh mày!
Bụp!
-Á! Đau quá, chú đánh nhầm người rồi!
...
Phút chốc, chiếc xe vốn đã chật ních người trở nên náo loạn.
Đúng lúc này gặp phải đèn đỏ, bác tài xế bèn dừng se lại, đứng lên để giải quyết lộn xộn. Nhìn kim phút của chiếc đồng hồ đeo tay chỉ vào số "10" đáng sợ, tôi lo lắng đứng lên khỏi chỗ ngồi, định tìm một khe hở để chuồn xuống xe, tìm đường khác.
-Á...
Sau tiếng hét, đám người vốn dĩ đã áp sát vào với nhau nay dồn hết về phía tôi. Bi kịch xảy ra...
Thân thể tôi bị xô mạnh vào cánh cửa sổ xe đang mở rộng, sau đó cả người rơi xuống mặt đường với tốc độ rất nhanh, não tôi lập tức ở vào trạng thái "chết máy" ...
Hu hu, chẳng lẽ tôi chết rồi?
Tin trang nhất của các báo ngày mai sẽ có một tiêu đề: Thiếu nữ xinh đẹp 16 tuổi không may rơi khỏi xe và tử vong. Trời ơi, tôi không muốn thế đâu, chết thế thì mất mặt lắm! Ít nhất thì cũng phải là vì dũng cảm bắt cướp nên hy sinh oanh liệt chứ!
Bịch!
Chả kịp nghĩ nhiều, cơ thể tôi đã tiếp xúc với chướng ngại vật, ngã bịch một cái.
Đau!
Đau quá!
Cảm giác đau đớn nơi ngực tức thì lan khắp toàn thân, tôi hoàn toàn quên mất môi trường xung quanh.
-Này, cô là chó sao? Sao lại cắn tôi?
Chó?
Khó chịu quá, rốt cuộc gã ngang ngược nào dám chửi tôi như thế chứ? Hừ... sao giọng nói này nghe quen quen?
Tôi mơ màng mở mắt ra,trước mặt xuất hiện một gương mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng cho dù như thế, nó vẫn đẹp trai tới mức người ta khó lòng mà nhìn đi chỗ khác, mái tóc đỏ rực, gương mặt với các đường nét rõ ràng, đôi mắt màu xanh tối, trên tai là một chiếc khuyên hình vương miện tượng trưng cho quyền lực.
Anh ta... anh ta chẳng phải là Mông Thái Tử sao?
Dù rằng tô mới nhập học hơn một tháng nhưng đại danh của Mông Thái Tử thì tôi đã nghe nói. Hắn là "đại ca" của Thái Tử Mạnh ở trường, Thái Tử Mạnh có một tổ chức trong trường Trung Học Thâm Điền, chức năng của nó tương đương với một hội học sinh. Lớn thì là các hoạt động nhà trường tổ chức, nhỏ thì là những việc xảy ra trong từng lớp, họ đều có quyền hỏi thăm.
Thực ra vì bố của Mông Thái Tử là Chủ tịch hội đồng quản trị của trường nên hắn mới ngang ngược, hống hách như thế. Oai cái cóc khô, tôi ghét nhất là loại người ỷ thế hiếp người!
Nhưng mà cũng may,tôi chưa bao giờ trò chuyện với hắng, chỉ len lén dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn hắn, ha haha...
-Này, cô còn định bám lên xe tôi bao lâu nữa, con người thời nay lạ thật, rốt cuộc cô là thú cưng của ai thả ra cắn người hả...
Mông Thái Tử đưa tay lên lau vết máu trên miệng, hằng học kéo tôi từ phía sau chiếc xe đua của hắn vào vị trí ngồi bên cạnh hắn.
Miệng!
Máu...
Tôi hoảng hốt nhìn đôi môi hắn, trong đầu thoáng qua một cảnh tượng khủng bố...
Dưới ánh mặt trời, tôi bay ra khỏi cánh cửa sổ mở rộng của chiếc xe buýt, sau đó cả người tôi đập xuống nắp cốp sau của một chiếc xe đua màu trắng, gương mặt tôi vừa vặn đụng trúng một gương mặt đang ngẩng lên, biểu cam rvoo cùng đáng sợ, mà môi tôi thì đã bập vào đôi môi mềm của hắn, đôi môi mềm của hắn rách ra, chảy máu...
Chẳng nhẽ?
Môi hắn là do tôi làm rách!
Hu hu, lần này thì gây họa mất rồi, với tính cách thô bạo của hắn như lời đồn thì chắc chắn tôi sẽ chết chứ không sai!
-Thú cưng, này này, thú cưng, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô bị câm à? - Mông Thái Tử huơ bàn tay to lớn trước mặt tôi, còn ghé sát vào tai tôi, hét lớn.
Thú cưng?
Sao hắn cứ gọi tôi là thú cưng thế nhỉ? Hắn tưởng hắn là ai chứ?
-Tôi không phải thú cưng, cũng không bị câm, tôi muốn xuống xe. Ý? Cửa xe này làm sao thế nhỉ? Anh mau mở cửa xe ra, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đấy.
Xe đua cái cóc khô gì mà cửa xe cũng không mở được thế này? Thôi mặc kệ! Tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi, định trèo qua cửa xe, nhảy xuống.
Mông Thái Tử đi muộn chẳng ai dám nói, nhưng tôi chắc chắn sẽ bị ghi vào sổ đen, sau đó sẽ bị thầy chủ nhiệm "Khoai môn" mời lên văn phòng "uống trà".
-Thú cưng, cô vừa làm hỏng xe tôi mà còn muốn chạy sao? Đèn tiền trước rồi tính! Nắp cốp sau phải thay rồi, chiếc xe này là đời mới, phải mưa linh kiện từ nước ngoài về, cô đền cho bổn Thái Tử 100 nghìn đi.
Mông Thái Tử giữ chặt gáy áo tôi, ấn tôi về chỗ ngồi, dùng tay chỉ vào vết lõm trên nắp sau xe hắn.
100 nghìn?
Thế thì có bằng đi cướp!
Tôi nghĩ chắc bán hết số máu trên người tôi đi cũng không đủ để đền hắn!
-Sao tôi lại phải đền? Việc này không thể trách tôi, ều tại đám người trên xe buýt đấy chứ! - Tôi hùng hổ chỉ vào cái xe buýt bên cạnh.
Thật là đáng ghét, cái đám người này vẫn còn cãi cọ trên xe, tôi ngã từ trên đó xuống mà không ai hay biết, đúng là bàng quan với sinh mạng của người khác!
_________________
Cuối mỗi bài đăng mong bạn ấn Thanks để ủng hộ mình nha!
Xình xịch...
Lúc này chiếc xe buýt 159 mà tôi đang chỉ bỗng lắc lư mình rồi lao đi, còn để lại cho tôi với Mông Thái Tử một luồng khói đen.
-Này này này, đừng có vứt lại tôi, tôi còn ở dưới này mà! Chờ tôi với chứ!
Chết mất thôi, nó đi mất rồi, chẳng lẽ tôi phải chờ chuyến buýt tiếp theo? Hu hu, hôm nay không biết mấy giờ mới được đến trường đây!
-Thế nào? Đền tiền đi!
-Tôi... tôi không có nhiều tiền thế...
Hắn... ánh mắt của hắn đáng sợ quá, Mông Thái Tử mà người ta đồn đại là một kẻ tính tình siêu nóng nảy, siêu thô bạo, là một đại ác ma nói một là một. Tuy tôi không ưa hắn, nhưng nếu đắc tội với hắn thì sau này đừng mơ có chỗ đứng trong Thâm Điền nữa, chắc chắn hắn sẽ khiến tôi dở sống dở chết! Hu hu hu, toi làm thế nào bây giờ?
-Ồ? Nếu không có tiền cũng chẳng sao, thế thì dùng thân thể cô để bồi thường. - Mông Thái Tử bỗng ghé tới sát mặt tôi, giữ chặt cằm tôi, xoa nhẹ, ánh mắt lướt qua cơ thể tôi như thể đang đánh giá một con mồi.
Bùm!
Bầu trời trong xanh bỗng vang lên tiếng sét chói tai.
-Thân... thể?
Mẹ ơi!
-Không, không được! Tôi nói cho anh biết, tôi bị bệnh da liễu nghiêm trọng, anh nhìn mặt tôi có vẻ không việc gì, nhưng trên người tôi mọc rất nhiều mụn nước đấy!
Tôi chớp chớp đôi mắt to, nói với hắn bằng giọng điệu vô cùng quan tâm tới hắn.
-Ha ha ha, con thú cưng này thú vị thật. Được rồi, từ ngày hôm nay cô hãy là thú cưng của bổn thái tử đi, sau này không được cắn người bừa bãi nữa, nếu cắn thì chỉ được cắn bổn thái tử thôi. - Mông Thái Tử liếm vết máu còn lại trên môi mình, nhìn tôi đầy mờ ám.
Thú cưng?
Tôi có phải con chó có bộ lông trắng muốt như Cục Xương đâu, cũng không có đôi tai dài đáng yêu như con thỏ, tôi giống thú cưng ở điểm nào hả?
-Tôi không phải thú cưng.
Tôi nhìn Mông Thái Tử bằng ánh mắt vô cùng ai oán.
Nhưng đổi lại là việc hắn ra sức xoa đầu tôi, còn phát ra tiếng cười mà tôi rất muốn đấm:
-Ha ha ha, thú cưng, chúng ta tới trường đi.
Rầm!
Mông Thái Tử đạp mạnh chân ga của xe, chiếc xe đua lao về phía trước, sau đó lại phanh xe, mặt tôi đập vào kính chắn gió, dán mặt lên đó, trông thật đáng thương.
-Hu hu hu... sao anh dừng xe đột ngột thế?
-Ha ha, thú cưng, tư thế của cô buồn cười quá, cô đang luyện công phu bích hổ à? Ha ha ha, hôm nay may mắn thật đấy, nhặt được một thứ thật buồn cười...
Dán mặt vào tấm kính chắn gió, nước mắt tôi chảy đầm đìa.
Hu hu, tôi có phải là "thứ buồn cười" đâu, tôi là người cơ mà. Cái gã này rốt cuộc có phải là người hành tinh trái đất không vậy?
_________________
Cuối mỗi bài đăng mong bạn ấn Thanks để ủng hộ mình nha!
Chiếc xe của Mông Thái Tử lái thẳng vào trường Trung học Thâm Điền, mấy chú bảo vệ nhìn thấy còn chẳng dám ngước mắt lên. Haiz, cũng đúng, chắc là ở trường Thâm Điền này chẳng ai dám cản hắn lại!
-Thú cưng xuống xe đi, cô học lớp nào, tôi đưa cô vào. - Mông Thái Tử xuống xe, đưa tay ra túm lấy gáy áo tôi, kéo tôi xềnh xệch như một con gà.
Bực quá, ghét quá, sao cứ gọi tôi là thú cưng? Tôi giằng co một hồi, cuối cùng cũng ngã ra đất, tôi sa sầm mặt lườm hắn một cái.
-Sao anh biết tôi là học sinh trường Thâm Điền?
-Đồ ngốc, trước "sân bay" của cô chẳng phải có huy hiệu trường Thâm Điền đó sao? Cái huy hiệu này là do tôi thiết kế đấy, thế nào, sáng tạo không?
"Sân bay"?
Tôi cúi đầu nhìn xuống theo ánh mắt hắn. Trước ngực tôi là chiếc huy hiệu có hình dây thường xuân với hoa hướng dương vàng rực rỡ đang sáng lấp lánh trong nắng.
Cái này là do hắn thiết kế? Không ngờ Mông Thái Tử trông có vẻ đầu to óc ngắn mà lại thiết kế được chiếc huy hiệu đẹp thế này, có điều hình như mắt hắn không nhìn vào chiếc huy hiệu thì phải!
-Á, nhìn cái gì mà nhìn? Đồ dê xồm!
-Khụ khụ, thú cưng, tôi chỉ tò mò là vì sao ngực cô lại giống sân bay đến thế thôi, ha ha, tôi vốn tưởng cách so sánh này hơi quá, nhưng không ngờ là có người thế thật... - Mông Thái Tử ôm bụng cười sằng sặc.
Hừ.......
Dường như tôi đã biến thành một quả pháo được châm lửa, trong đầu liên tục xuất hiện những tia lửa xẹt xẹt.
-Anh là đồ khốn nạn.
Tôi lấy cái chai nước gấu trúc trong ba lô ra, vặn nắp, hắt vào đầu hắn, sau đó nhanh chóng thoát khỏi "hiện trường phạm tội", cuối cùng còn không quên làm một mặt hề với Mông Thái Tử đang giận bốc khói.
Ha ha ha, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn với những giọt nước nhỏ tong tỏng từ trên đầu xuống tôi khoái chí: đúng là xả hận mà.
-Con thú cưng chết tiệt này, cô dám cư xử với tôi như thế, tôi mà bắt được thì cô chết chắc. -Sau lưng vang lên tiếng gầm khiến sống lưng tôi ớn lạnh, nhưng mà vẫn...
Sảng khoái!
Tiết đầu tiên là tiết Văn của thầy "Khoai môn". Tôi khúm núm đứng ở cửa lớp chờ bị trách phạt nhưng thấy chỉ xoa lên cái đầu to tròn như củ khoai môn của mình, rồi chỉ chỉ vào chỗ ngồi:
-Về chỗ đi, lần sau đừng đi muộn nữa.
Hả?
Thầy biết nói dịu dàng như thế từ lúc nào?
-Tiểu Đới, hôm nay thầy uống nhầm thuốc à? Sao lại đối xử với tớ hiền hòa như thế, chẳng giống tác phong của thầy chút nào! - Tôi ngửa người về đằng sau, quay đầu thì thầm với Hàn Tiểu Đới, cạ cứng của tôi.
-Không biết, nhưng thầy vừa mới nhận một cuộc điện thoại thì cậu bước vào, cậu không thấy lúc cậu bước vào, khóe miệng thầy còn giần giật sao?
Tiểu Đới nheo đôi mắt xinh đẹp, gương mặt có vẻ rất nghi ngờ.
-Ôi, chỉ cần không bị phạt là được rồi, không chừng hôm nay tâm trạng thầy tốt nên tha cho tớ. - Tôi thản nhiên quay đầu lên tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Đúng rồi, có nên kể cho Tiểu Đới nghe chuyện tôi đụng độ gã Thái Tử ác ma đó không nhỉ? Ừm, hay là thôi vậy, hình như cô ấy bị ám ảnh điều gì đó, mỗi lần nhắc tới cái tên đó là sợ hãi rúm ró lại. Hừ, nếu hôm đó tôi có mặt cùng với Tiểu Đới thì tôi nhất định không để gã ác ma đó bắt nạt cô!
Nhưng...
Nói thì nói vậy, nghĩ thì nghĩ vậy, chuyện tôi làm hỏng xe của Thái Tử phải làm thế nào? Trông hắn có vẻ không dễ dây vào, hơn nữa tôi còn hắt nước vào mặt hắn. Hu hu. Cái bình nước gấu trúc đáng yêu của tôi đã "anh dũng hy sinh" mất rồi...
Tôi mệt mỏi bò trên bàn, sờ cái nơ bướm trên đầu..
"Tây Mễ baby nghe điện thoại... Tây Mễ....".
Áp suất không khí dường như bị giảm xuống mức thấp nhất, ánh mắt của các bạn cùng lớp đều tập trung hết lên người tôi, còn "Khoai môn" đang giảng bài thì trợn tròn mắt, ở vào trạng thái sắp phát điên.
Trời ơi!
Quên không tắt chuông điện thoại rồi. Tôi hốt hoảng lấy cặp sách trong ngăn bàn ra, cuống cuồng tìm chiếc điện thoại yêu quý để tắt, cố trấn tĩnh và mỉm cười với "Khoai môn":
-Hi hi, em quên tắt điện thoại, em xin lỗi thầy.
"Tây Mễ baby...".
Tiếng chuông lại vang lên, tôi vội vàng tắt đi, định điều chỉnh lại, nhưng người đó cứ gọi điện liên tục khiến tôi không làm sao đưa điện thoại về trạng thái rung được.
Thế là cứ tắt rồi lại kêu, tắt rồi lại kêu, lần này thì lỗ mũi "Khoai môn" đã xì ra lửa rồi!
Chết tiệt thật!
Rốt cuộc là kẻ nào?
-Này, gọi liên tục, không mệt à? - Lửa giận bốc lên, tôi bất chấp tất cả, ấn nút nghe.
-Sao mà to tiếng thế! Thú cưng, bổn Thái Tử nói rồi, bị tôi bắt được là cô tàn đời, tan học ngoan ngoãn tới nhận lỗi với tôi và Thái Tử Mạnh, nếu không, hừ...
Thì ra là Mông Thái Tử!
Sao hắn biết số điện thoại của tôi? Đúng là đồ biến thái, tìm ra tôi chỉ trong chốc lát!
"Tút tút...".
Tiếng máy báo bận, thì ra tôi đã vô tình ấn nút tắt điện thoại.
-Bối Tây Mễ...
"Khoai môn" sa sầm mặt ném mạnh giẻ lau về phía tôi. Tôi nhanh nhẹn tránh đi, thế là cái giẻ lau trúng ngay vào mặt thầy hiệu trưởng Hàn Đại Đại vừa mới vào lớp từ cửa sau.
Trong phút chốc, cả phòng học vang lên tiếng hít thở căng thẳng.
-Á, hiệu trưởng, hiệu trưởng, tôi xin lỗi, tôi định dạy dỗ học sinh này, không ngờ lại ném trúng thầy. Xin lỗi... - "Khoai môn" vội vàng cúi người lao ra khỏi bục giảng, suýt chút nữa thì đã ôm chầm lấy chân thầy hiệu trưởng.
-Không... không sao, tôi tìm anh có việc cần thương lượng, anh cho bọn trẻ tự học đi! -Thầy Hàn Đại Đại xoa vết phấn trên mặt, lộ nụ cười hiền từ, sau đó nhìn Hàn Tiểu Đới ngồi phía sau lưng tôi. -Tiểu Đới, tối ăn cơm với bố đấy nhé... khụ khụ, chúng ta đi thôi.
Đúng là thầy hiệu trưởng vẫn tốt nhất!
Lúc nào thầy cũng tâm lí như thế, Hàn Tiểu Đới thật hạnh phúc, có một người bố tốt. Đâu như tôi, có một người bố cả ngày chỉ biết làm thí nghiệm, bất kể sự sống chết của con gái!
-Bối Tây Mễ, tiết này em bị phạt đứng cả giờ, những người khác tự học.
"Khoai môn" nhìn tôi trừng trừng, sau đó dặn dò một câu rồi mới gật đầu đi theo thầy hiệu trưởng ra ngoài.
Cái gì?
Lại phạt đứng?
Chán quá, "khoai môn" chẳng có tí sáng tạo nào cả!
Dưới con mắt nhìn chăm chú của các bạn cùng lớp, tôi thản nhiên ôm cái gối con thỏ của tôi lên, hùng hổ bước ra ngoài hành lang của phòng học.
Ngồi tự học thì thà ra ngoài ngắm cảnh còn hơn, he he, ý tưởng này hay thật.
Khi tôi ngồi ôm gối, dựa lưng vào tường "ngắm cảnh" đến nỗi sắp ngủ gật thì một bóng người cao lớn xuất hiện từ phòng thấy hiệu trưởng ở đối diện, cơn buốn ngủ của tôi lập tức tan biến.
Ý?
Là "Dê xồm nhà vệ sinh"!
Với thị lực của mình, tôi xác định người tôi nhìn thấy 100% là "Dề xồm nhà vệ sinh".
Lạ thật, sao hắn lại xuât hiện ở trường tôi? Hắn không phải là học sinh trường tôi mà! Tôi nhớ trường tôi chẳng có người con trai nào đẹp trai như thế!
Tôi lắc mạnh đầu. Không sai, là hắn, chắc chắn là hắn! Thân hình cao ráo, mái tóc màu vàng kim, gương mặt hoàn hảo tới mức khiến người ta đố kỵ, ánh mắt màu hổ phách quyến rũ... Quan trọng nhất là hắn cúng đã nhìn thấy tôi, lại còn nhếch mép lên thành một nụ cười lạnh lùng...
Thình thịch...
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh hơn.
Nhưng mà lúc này...
Reng reng reng...
Tiếng chuông tan học đã vang lên.
-Tây Mễ, ngẩn ngơ cái gì thế, tan học rồi! - Tiểu Đới vỗ vai tôi, hét to bên tai tôi.
Tôi sực tỉnh, vội vàng chỉ gã "Dê xồm nhà vệ sinh" cho bạn thấy.
-Tiểu Đới, nhìn giúp tớ, đối diện có phải là một gã con trai tóc vàng có nụ cười tà ác không? - Lần này... lần này nhất định tôi phải bắt được hắn!
-Làm gì có! Có ai đâu! Tây Mễ, có phải cậu nhìn nhầm rồi không?
Cái gì? Không có người?
Tôi nhìn sang đối diện, làm gì có chàng trai nào, ngoài phòng thầy hiệu trưởng chẳng có ai cả! Cái gã "Dê xồm nhà vệ sinh" ấy dường như đã biến mất.
Không đúng, vừa nãy rõ ràng là hắn đứng đó mà, còn cười với tôi nữa, sao thoáng cái đã biến mất rồi?
Thật là vô lý, hôm đó hắn nhìn thấy hết người tôi, còn nói mấy câu bắt nạt, tôi nhất định sẽ tìm hắn tính sổ. Bây giờ để hắn chạy trốn như thế, sự trong sạch của tôi...
_________________
Cuối mỗi bài đăng mong bạn ấn Thanks để ủng hộ mình nha!
Một ngày trôi qua thật nặng nề, thật may là dù sao cho tới khi tan học, tôi không đi tìm Mông Thái Tử nhưng hắn cũng không gây phiền phức gì cho tôi.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Tiểu Đới bị thầy hiệu trưởng kéo đi dùng cơm cùng thầy, tôi đành đeo ba lô lên vai, chậm chạp đi ra còng trường.
Oa, cổng trường đông người quá, lại có chuyện gì nhỉ?
Vốn thích mấy chỗ đông người, tôi lập tức hưng phấn quét mắt tới một lượt, lấy sợi ren màu hồng phấn ra buộc tóc rồi len vào trong đám người.
He he, mấy kiểu kịch TV bên đường thế này là sở thích của tôi, lần này không biết là tỏ tình hay đánh nhau, nếu là tỏ tình thì hay thật, những "vở kịch" lãng mạn như thế mới có thể giải tỏa được tâm trạng ấm ức của tôi hiện nay.
Á!
Sao lại là Mông Thái Tử?
Hự... cái đứa bé đứng trước mặt hắn, đang trợn trừng mắt nhìn hắn không phải là tiểu quỷ Y Đằng thì là ai? Hu hu, ai nói với tôi có chuyện gì đang xảy ra không, hai người này sao lại đụng độ với nhau ở đây?
Mông Thái Tử ỷ vào chiều cao 1m80 của hắn, ngạo mạn nhìn Y Đằng rồi quát:
-Ranh con, chỗ này không phải nhà trẻ, mày biết không?
-Xe của anh cản tầm nhìn của tôi.
Giọng điệu của tiểu quỷ Y Đằng rất lạnh lùng, nhưng vì là tiếng trẻ con nên chẳng có tí khí thế nào cả.
-Tiểu quỷ, đây là địa bàn của tao. - Mông Thái Tử ra vẻ hống hách, dang rộng đôi tay, cúi người véo má Y Đằng. - Tao muốn dừng ở đâu thì dừng.
Tôi nhìn chiếc xe của Mông Thái Tử, đúng là ngang tàng đỗ giữa cồng trường, chiếm mất quá nửa vị trí...
Ấy!
Thằng tiểu quỷ này sao cứ cố ý gây chuyện với Mông Thái Tử thế? Chỉ là chắn trước mặt nó thôi mà? Nó dịch chân đi một chút chẳng phải là xong rồi không? Có điều nói đi cũng phải nói lại, có phải nó ở cổng trường tìm tôi không?
Lạ nhỉ? Sao nó biết tôi ở đây mà tìm?
-Bà thím, tay bà thô quá, mau bỏ tôi ra, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với bà đâu, lát nữa tôi phải tới trường Trung học Thâm Điền điểm danh.
A... chẳng nhẽ những gì nó nói lúc sáng... là thật?
-Bỏ tay anh ra.
Y Đằng trợn tròn mắt, cau mày lại, nghiến răng nói với Mông Thái Tử, nhưng Mông Thái Tử dường như càng thích véo má nó hơn, không chịu bỏ tay ra.
-ha ha, tiểu quỷ, bây giờ biết sai rồi chứ? Dám nói với tao bằng cái giọng điệu ấy à!
Nhìn Mông Thái tử ỷ lớn ăn hiếp Y Đằng, tôi không thể nhin được nữa, dù sao Y Đằng cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tôi lao lên như một mũi tên, kéo Y Đằng ra sau lưng.
-Sao anh lại bắt nạt một đứa trẻ con?
-Thú cưng, cô đừng có mà lắm chuyện! - Mông Thái tử nhìn tôi, giọng to lên gấp đôi, "ma trảo" của hắn đang tiến về phía tôi,, định kéo tôi ra.
-Không được bắt nạt nó. - Tôi bảo vệ Y Đằng như con gà mẹ bảo vệ gà con, bất kể hắn kéo thế nào, tôi cũng đứng bất động.
-Trẻ con? Giọng nói của nó vừa nãy nghe rất khó chịu, nếu không phải nể tình nó là trẻ con thì tôi đã tẩn cho nó một trận...
Mông Thái Tử còn chưa nói xong, Y Đằng đã khóc thét lên:
-Hu hu hu... chị ơi, má em đau quá, đau quá, cái chú này thật đáng sợ, vừa nãy chú ấy bắt nạt em, chị đưa em về nhà đi... hu hu...
-Cái gì? Tiểu quỷ, mày dám gọi tao là chú, mày muốn chết à?
Bị Mông Thái tử dọa, Y Đằng càng khóc lớn hơn.
Tôi đau lòng lau nước mắt cho nó, Y Đằng như thế này trông thật đáng thường, chẳng giống cái ông cụ non thường ngày nữa! Mông Thái tử đúng là một gã khốn nạn, đến trẻ con mà cũng bắt nạt!
-Y Đằng ngoan nào, đừng khóc nữa... - Tôi ôm nó vào lòng, dỗ dành.
-Á! Thú cưng, cô đừng để thằng ranh này sàm sỡ! - Mông Thái Tử thấy tôi ôm Y Đằng thì nhảy dựng lên như một con khỉ.
Hả, hắn vừa nói cái gì thế?
Một thằng bé 8 tuổi thì sàm sỡ gì với tôi? Cái đầu toàn là tư tưởng xấu! Có điều...
-Hic, em muốn được thơm, mẹ bảo thơm rồi sẽ không đau nữa. - Thằng bé nhào vào lòng tôi, sau đó áp má vào miệng tôi, đôi mắt to tròn mở lớn, dáng vẻ vô cùng ngây thơ, vô tội.
Hử?
Thằng bé này sao mà thay đổi nhanh thế? So với cái "gương mặt lạnh lùng" và "giọng điệu chết tiệt" ban nãy thì giờ nó chẳng khác nào một thiên thần... Chẳng nhẽ nó thực sự sợ Mông Thái Tử?
-Thơm? Hả! Thú cưng, tôi từng nói cô chỉ được thơm một mình tôi, cô mà dám thơm nó thì chết chắc rồi.
Cái đầu "sao Chổi" đỏ rực của Mông Thái Tử đang bốc hỏa.
Nghĩ đến hành động của tiểu quỷ trước đây, tôi hơi do dự, nhưng thấy nó chớp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đáng yêu vừa ngây thơ, tôi thực sự không thể nào khước từ...
Cho dù thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con!
Tôi mặc kệ Mông Thái Tử, nhẹ nhàng thơm lên gương mặt Y Đằng, miệng nó lập tức nở một nụ cười đầy ý nghĩa!
Bùm!
Đầu Mông Thái Tử bốc khói đen, hắn chỉ vào tôi và Thánh Y Đằng, giận dữ quát:
-Các người chết chắc rồi!
Nói xong hắn nhảy lên, tóm lấy Y Đằng lôi ra khỏi lòng tôi.
-Này, thả nó ra!
Tôi vốn yếu ớt, muốn giằng Y Đằng từ tay Mông Thái Tử là điều không thể, chỉ đành trợn mắt nhìn hắn nhấc bổng Y Đằng lên không trung.
- Hu hu hu... người lớn bắt nạt trẻ con, các anh các chị ơi, cứu em bé đáng thương này với... hu hu...
Các bạn đứng xem xung quanh vốn sợ thế lực của Mông Thái Tử, không ai dám lên tiếng, nhưng Y Đằng vừa kêu thế, một số cô gái dấy lên tình thương.
-Anh Thái Tử, anh... anh tha cho nó đi, nó chỉ là đứa trẻ con thôi mà, trẻ con thì vô tội...
-Đúng thế, Thái Tử, anh là người lớn, độ lượng, đừng chấp nhặt một đứa trẻ con!
-Thái Tử, anh vốn là thần tượng của bọn em, làm như thế thì ảnh hưởng tới hình ánh quá...
...
Mỗi người một câu khiến Mông Thái Tử đỏ mặt tía tai, đành phải bỏ Y Đằng xuống, sầm mặt nhìn nó.
-Tiểu quỷ, lần sau đừng có để tao đụng phải mày, nếu không chắc chắn tao sẽ không tha cho mày đâu.
Sau đó hắn nhảy lên cái xe đua, lái đi với tốc độ như bay, tôi thoáng thấy lửa giận bốc lên ở sau xe.
Cuối cùng cũng đi rồi!
-Chị ơi, em đói rồi, mình về nhà thôi! - Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng thằng tiểu quỷ vẫn không chịu buông tha, cái vẻ ngây thơ của nó như thêm dầu vào lửa. - Cái quần chíp hình chú cừu của chị và quần áo bẩn em đều bỏ vào máy giặt rồi, có phải em giỏi lắm không?
Mọi người xung quanh cười ngặt nghẽo.
-Ha ha, cô ta còn mặc quần chip hình con cừu!
-Sao mà ấu trĩ thế, mất mặt quá...
-Chậc chậc, có phải trẻ con nữa đâu mà còn có thói quen đấy, đáng ghét!
...
Tiếng cười giễu cợt vang lên tứ phía, mặt tôi đỏ như gấc chín, trong lòng thầm oán hận thằng tiểu quỷ này.
Chắc chắn là nó cố ý! Vừa nãy còn giả bộ vô tội, ngây thơ! Nó đúng là một thằng tiểu quỷ xấu xa!
Tôi không bao giờ tin nó nữa!
-Mọi người đừng tin lời thằng tiểu quỷ này, trẻ con hay nói xằng mà. Em trai, muộn rồi, trăng mọc rồi kìa, chị em mình mau về nhà thôi.
Tôi túm lấy thằng tiểu quỷ, lao vút ra khỏi đám người.
Oa oa oa, nếu ở đó thêm nữa thì tôi không biết nó còn nói những gì nữa!
_________________
Cuối mỗi bài đăng mong bạn ấn Thanks để ủng hộ mình nha!
-Tại sao em lại xuất hiện trước cổng trường chị?
...
-Sao không nó gì? Chị cảnh cáo em nhé, đừng có gây phiền phức cho chị!
...
Này, mặt em được làm bằng bài poker à?
...
Sau n giây, tôi thất bại ngồi xuống sô-pha cầm cốc nước lên uống ừng ực. Khụ khụ, khát nước quá, hỏi suông một hồi mà không được câu trả lời nào, tôi thật là đáng thương!
-Cái thằng "khỉ đỏ" tóc đỏ chói đấy là ai? Hình như hắn thích bà!
Ý?
Thằng tiểu quỷ đang nói à?
Tôi phụt một cái, "khỉ đỏ" là chỉ Mông thái tử phải không? Hắn thích tôi? Thôi cho xin, hắn chỉ coi tôi là đồ chơi thôi, còn luôn miệng gọi tôi là "thú cưng" nữa, đáng ghét kinh khủng! Thằng tiểu quỷ này hỏi thế là vì cố ý chọc tức tôi sao? Tức thật mà!
-Ha ha, ở đây có người đang nói à? Chị nghe không rõ, nghe không rõ...
Tôi cố ý giả bộ.
Trên trán thằng tiểu quỷ lập tức có thêm một "ngã tư".
-Bà không nói thì thôi, tóm lại tôi cũng không có hứng thú. - Nói xong, nó vỗ mông đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Chờ chút, hành động này của nó...
-Em đi đâu đấy?
-Ra ngoài.
Quả nhiên...
-Tiểu quỷ, em bướng quá đấy, em định bỏ nhà ra đi à? Được thôi, em đi đi, đến lúc biến thành ăn xin, ngủ ở gầm cầu thì không liên quan tới chị đâu nhé!
Tức chết đi mất!
Chỉ là đùa với hắn thôi mà hắn giận bỏ nhà đi sao?
-Điên à? Tôi đi mua đồ về nấu cơm thôi, nhà chẳng còn gì ăn cả. - Thằng tiểu quỷ quay người lại, khóe miệng giần giật.
Hả?
Tôi ngại ngần đứng sững ở chỗ cũ.
-Đồ ngốc.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã biến mất sau cảnh cửa như một con... quỷ.
-Này, chờ chút, em biết mua cái gì?
Tôi cuống cuồng vơ lấy ví tiền, đuổi theo.
Chết mất!
Thằng tiểu quỷ này lúc chọn thức ăn rất là ra dáng, đã thế cái miệng còn ngọt như mía lùi, cứ một điều dì, hai điều chú, đến nỗi mấy người bán thức ăn ở chợ loạn hết cả lên, bán hàng rất nhiệt tình.
-Dì xinh đẹp ơi, cháu mua con cá này.
-Ha ha ha, tiểu quỷ, miệng con bôi mật à? Dì tặng con thêm một con nhỏ nhé, thế nào?
-Con cám ơn dì xinh đẹp.
Dì xinh đẹp? Làm ơn đi, bà thím ấy phải hơn 40 tuổi rồi, mặt đầy nếp nhăn, vết nám, cằm còn chảy xệ xuống nữa.
-Chú đẹp trai ơi, cho con chỗ thịt bắp ấy...
-Thằng bé đáng yêu quá, chú sẽ cắt cho con chỗ ngon nhất.
-Con cảm ơn... chú đẹp trai hơn cả Lưu Đức Hoa!
Ặc, ông chú đó răng vàng khè, tóc thì lưa thưa mà đẹp trai hơn Lưu Đức Hoa? Trời ơi, trời ơi, không biết Lưu Đức Hoa mà nghe thấy có thổ huyết không...
Có điều thằng tiểu quỷ này rất biết chọn người để so sánh, biết là nếu so sánh với mấy thần tượng trẻ tuổi thì chắc chắn là ông chú đó không biết, nhìn ông chú đó vui chưa kìa, có khi ông ấy còn tặng không thịt bò cho chúng tôi ấy chứ!
Nhưng mà...
Vì sao nó lúc nào cũng lạnh lùng với tôi? Chẳng nhẽ vì nhân phẩm của tôi thấp hơn người khác sao? A a a, điên mất, đối xử khác biệt rõ ràng quá!
Cuối cùng, xách một đống thức ăn, tôi như một nàng ô sin đi sau lưng thằng tiểu quỷ, còn nó thì đút tay vào túi quần, vẻ mặt đắc thắng.
Đáng nghi!
Càng nghĩ càng thấy đáng nghi!
Chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi, hành động, cử chỉ và cả lời nói của nó chẳng phù hợp với độ tuổi chút nào...
-Khai thật mau, em có phải yêu quái không?
...
-Hay em là con thỏ chạy ra từ cái hang mà Alice từng vào?
...
-Thế thì chắc chắn em là người máy rồi, đúng không? Đúng rồi, đúng rồi, chắc chắn là thế, em là robot do bố mẹ chị làm ra. Trời ơi, sao chức năng của em đầy đủ thế, không những biết nấu cơm siêu ngon mà còn biết chơi trò trở mặt nữa...
Gương mặt thằng tiểu quỷ bỗng chốc sa sầm xuống như bầu trời trước cơn mưa.
-Bà thím, có phải trong đầu bà nhét đầy bông không?
-Cái gì? Tiểu quỷ chết tiệt, chị nhất định sẽ chứng minh suy đoán của mình là đúng, em đứng lại cho chị! - Tôi giơ nanh múa vuốt lao về phía nó, hai tay tìm kiếm trên người nó.
Ấy?
Sao không có pin hay linh kiện máy móc nào nhỉ? Chẳng nhẽ người máy bây giờ đã cao cấp đến độ không khác gì con người rồi sao?
-Bà dừng tay lại cho tôi...
Trong giọng nói lạnh lẽo của nó có cả sự giận dữ, và cả sự run run.
Chuyện gì nhỉ?
Sao người đi đường cứ há hốc miệng ra và nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ thế kia?
Tôi ngẩng phắt đầu lên, phát hiện nửa trên thân người tiểu quỷ đã trần ra, còn cái áo sơ mi của nó thì bị tôi xé làm đôi, bên trái một nửa, bên phải một nửa...
Có điều sao thân trên của thằng tiểu quỷ lại đáng sợ như thế, trên làn da trắng nõn là rất nhiều vết thâm, còn có vết sẹo do bị thương nữa, tuy rằng đã khỏi tương đối rồi, nhưng trông vẫn khiến người ta phải rúng động ...
-Sao lại thế? Hu hu hu, đáng thương thế, còn bé tí đã phải chịu ngiều vết thương đáng sợ, rốt cuộc là ai đối xử với một đứa bé 8 tuổi như thế, hu hu hu...
Không hiểu vì sao mà sống mũi tôi cay xè, nước mắt tuôn rơi.
-Bà không phải lo.
Thằng tiểu quỷ giật cái áo đã bị tôi xé rách, miễn cưỡng che những vết thương trên cơ thể đi.
Lúc này...
Một bà mẹ tóc vàng kéo một chú cảnh sát mặc sắc phục chạy tới.
-Chính là cô ta, chúng tôi tận mát nhìn thấy cô ta đánh thằng bé này, còn xé áo của nõ nữa, thật là quá đáng, anh cảnh sát, anh phải chủ trì công lý.
Bùm bùm bùm...
Đầu óc tôi trống rỗng.
Chuyện gì thế này?
-Các người đi với tôi.
Thế là tôi ngốc nghếch cùng thằng tiểu quỷ bị chú cảnh sát đưa tới đồn, sau lưng là các bà mẹ đang phẫn nộ đòi công bằng cho thằng tiểu quỷ.
Điên mất...
-Cậu ấy là em của cháu?
-Dạ không ạ, đó là con của đồng nghiệp bố mẹ cháu, bây giờ đang ở nhờ nhà cháu.
-Thế sao chấu lại đánh cậu bé?
Chú cảnh sát cau mày, nghiêm giọng hỏi:
-Đánh ư? Cháu đâu có đánh! - Tôi vội vàng phủ nhận, đầu lắc mạnh như một cỗ máy.
-Nói dối? Trên người thằng bé rất nhiều vết thương, nhìn là biết ngay bình thường cô thường xuyên đánh nó... Anh cánh sát, anh nhìn cho kĩ, đứng có để con nha đầu này lừa.
-Đúng thế, đúng thế, vừa nãy đi trên đường, cô ta còn dùng tay đánh cậu bé, cậu bé đáng thương còn chẳng dám khóc, đúng là số khổ!
-Thật là đau lòng, rớt nước mắt, đáng thương quá...
...
Cái... cái gì thế này? Cuối cùng tôi cũng biết thế nào là "oan Thị Kính" rồi! Mấy bà mẹ này có trí tưởng tượng phải nói là siêu phong phú!
Rầm!
Chú cảnh sát bực mình với mấy câu nói lanh chanh của các bà, kích động đập mạnh tay xuống bàn.
Yên lặng... yên lặng...
Cả thế giới này cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại!
-Vết thương trên người cháu có phải do cô ấy đánh không? Đừng sợ, chú rót cho cháu một cốc Côca nhé? Cháu uống xong rồi từ từ kể cho chú nghe. - Chú cảnh sát nghiêm khắc quét mặt quanh một vòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh thằng tiểu quỷ, đưa cho nó cốc Côca.
Thằng tiểu quỷ uống ừng ực một hơi hết cạn, sau đó làm ra vẻ đáng thương, buồn rầu ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Mẹ ơi!
Lần này thì xong thật rồi, một cơ hội tốt như thế, chắc chắn nó sẽ tranh thủ để trả thù tôi, ném tôi ở đồn cảnh sát, tạm giam hai, ba ngày. Hu hu hu, thiếu nữ Bối Tây Mễ lần này sẽ phải ở tù rồi.
Các bà mẹ nhìn thằng tiểu quỷ bằng ánh mắt khích lệ.
-A!
Trên trán thằng tiểu quỷ bỗng dưng đổ rất nhiều mồ hôi, gương mặt đau khổ co lại trên ghế.
-Này, tiểu quỷ, em đừng có quá đáng nhé! Vừa nãy chị đâu có đánh em, sao em lại làm ra vẻ đau đớn như thế, thật là khoa trương!
Hu hu, thằng tiểu quỷ này diễn xuất giỏi thật. Nó như thế là vì muốn mọi người hiểu lầm nó bị thương nghiêm trọng lắm sao? Lần nào thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội rồi!
-Thấy chưa, ó bị thương rất nghiêm trọng...
Đúng lúc một bà mẹ đang chỉ trích tôi thì thằng tiểu quỷ yếu ớt nói:
-Chú ơi, cháu mót tiểu, nhà vệ sinh ở đâu?
Bùm!
Mọi người tưởng ngất hết.
-Ra cửa đi thẳng rồi rẽ trái, sau đó rẽ phải là tới. - Chú cảnh sát khó nhọc bò dậy, chỉ đường cho thằng tiểu quỷ.
Vèo...
Trong giây lát, thằng tiểu quỷ đã biến mất tăm mất tích, để lại tôi với đám các bà mẹ và cả ông chú cảnh sát đang trừng mắt.
1 phút.
2 phút.
3 phút.
10 phút sau, vẫn không thấy tắm hơi thằng tiểu quỷ, mấy bà mẹ nói mình phải về nhà nấu cơm nên đi trước, chỉ còn lại mấy bà vẫn kiên quyết không mềm lòng, ở lại giám sát nhất cử nhất động của tôi.
-Sao mà lâu thế? Không xảy ra chuyện gì chứ? - Tôi bắt đầu lo lắng.
-Ở đồn cảnh sát thì còn xảy ra chuyện gì được? - Chú cảnh sát tỏ ra không vui. Chú đứng lên, định đi xem thằng tiểu quỷ bị làm sao.
Cốc cốc.
Đúng lúc đó cánh cửa mở rộng vang lên tiếng gõ.
Một thiếu niên đẹp tới mức không giống người thường đi vào trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nhìn thấy tôi, hắn thoáng chau mày, sau đó xoa đầu tôi nói bằng giọng trầm trầm:
-Quả nhiên như Y Đằng nói, cô vẫn còn ở đây à, thật là khiến người ta lo lắng.
Tôi không dám tin vào mắt mình...
Hắn là... "Dê xồm nhà vệ sinh".
-Anh... sao anh lại ở đây?
-Suỵt! Đừng nói gì vội, tôi nghĩ trước tiên là đưa cô rời khỏi nơi này thì tốt hơn. - Hắn đặt tay lên miệng, hành động này vô cùng quyến rũ, nhưng vẫn có vẻ gì đó lạnh lùng.
-Chú cảnh sát, đây là bạn gái của cháu, giờ cháu muốn đưa cô ấy đi...
Tôi như hóa đá.
Điên rồi, điên rồi, bạn gái? Tôi thành bạn gái của hắn từ lúc nào?
-Cậu này là ai, ở đồn cảnh sát mà dám ngang tàng...
Chú cảnh sát kích động hét lên, nhưng nhìn thấy chiếc nhẫn hình chữ S trên ta "Dê xồm nhà vệ sinh" xong tự dưng im bặt, sắc mặt tháy đổi, cư xử rất khách sáo với hắn.
-Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không biết là anh! Nhưng cô này bị tình nghi là ngược đãi trẻ em, thế nên...
-Thằng bé đó là em họ của cháu, vết thương trên người nó là do đá bóng bị ngã gây ra, không liên quan gì tới bạn gái cháu cả, với lại...
Bỗng sưng hắn lạnh lùng nhìn mấy bà mẹ.
-Các dì thực sự nhìn rõ cả quá trình sao? Nếu làm chứng giả sẽ bị ngồi tù đấy!
Mấy bà mẹ run như cầy sấy, vội vàng xua tay nói vừa nãy chỉ thấy tôi nhào tới cù thằng tiểu quỷ thôi chứ không nhìn rõ là tôi đánh người.
Điên mất!
Mấy bà suy đoán bừa bãi này suýt nữa thì hại chết tôi.
Thì ra hắn là anh họ của tiểu quỷ Y Đằng à? Chả trách giống nhau như đúc... đến tính cách cũng kì quái như nhau, thật đáng ghét!
-Baby, đi thôi!
Tôi bị hắn bế lên theo kiểu "bế công chúa". Tôi nghiêng đầu chỉ nhìn thấy gương mặt hoàn hảo theo góc nghiêng của hắn.
Hắn bế tôi đi từng bước ra khỏi đồn cảnh sát. Trông hắn có vẻ rất tao nhã, cao quý.
Có người nói, mỗi một người con gái đều có giấc mơ trở thành công chúa, và vào lúc quan trọng, họ sẽ gặp được hoàng tử của mình, mà hoàng tử của cô ấy sẽ dành cho cô ấy một kiểu "bế công chúa" vô cùng hoàn mĩ.
Tôi lúc này giống như một công chúa nằm trong lòng hắn, nghiêng đầu nhìn gương mặt hắn, cảm nhận cảm giác kì diệu lúc này, màn đêm dày đặc mở dần ra trước mặt chúng tôi, chỉ có vài ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm...
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn hơi cúi đầu xuống, dưới đôi lông mày rậm, đôi mắt màu hổ phách chạm ngay vào ánh nhìn của tôi:
-Sao hả? Muốn hôn à?
Bùm!
Một tiếng sét vang lên giữa thế giới mơ tưởng không có thực của tôi.
Tôi!
Bối Tây Mễ!
Bị một kẻ "Dê xồm nhà vệ sinh" từng có ý đồ bất chính với mình bế đi như thế trên đường vào một đêm tối, kết quả của nó là gì? Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh...
-Anh... anh thả tôi xuống...
Phịch!
Tôi còn chưa nói xong đã bị người đó ném xuống đất, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Ôi, đau, đau, đau chết mất, cái mông đáng thương của tôi, liệu nó có thành món thịt xay không?
-Á, còn người anh sao lại...
Ấy?
Người đâu? Người đâu?
Không đúng, hắn ta là quỷ à? Lần nào cũng biến mất nhanh như sao băng!
Ánh đèn đường nhấp nháy trên con phố nhỏ, mang đêm dày đặc có vẻ quỷ dị, sống lưng tôi ớn lạnh. Mẹ ơi, tôi sợ nhất là tối, thế nên buổi tối toàn trốn ở nhà không dám ra ngoài. Hu hu hu, xung quanh sao tối đen lại thế này?
Loạt soạt... loạt soạt.
Trong bãi cỏ cách đó không xa vang lên tiếng động, tóc tôi bất giác dựng đứng cả lên.
Hu hu, đáng sợ quá!
-Ai... ai ở đó?
...
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng kêu không ngừng nghỉ của ve sầu.
...
-Này này này...
-Bà thím, bà gọi cái gì, định gọi quỷ ra hả?
Ấy?
Sao nghe như giọng của tiểu quỷ?
Bỗng dưng một cái đầu từ bụi cỏ ló ra. Tiểu quỷ đi máy bước tới trước mặt tôi, bất mãn nhìn dáng vẻ hốt hoảng sợ hãi của tôi.
-Này, tiểu quỷ, sao em lại ở đây?
Tôi vỗ ngực, chất vấn.
-Vừa nãy không tìm thấy nhà vệ sinh, không cẩn thận đi lạc ra ngoài đồn cảnh sát. Sao bà lại ở đây? - Tiểu quỷ cau mày, hỏi ngược lại.
Hử? Vì sao nó thấy tôi lại tỏ ra ngạc nhiên như thế? Chẳng phải nó bảo ông anh họ ác ma đáng ghét đó cứu tôi sao? Chẳng nhẽ...
-Tiểu quỷ, có phải em có một ông anh họ rất giống em không?
-Cái gì mà anh họ? Bà thím ơi, đầu óc bà có vấn đề gì không? Bố mẹ tôi đều là con một, không có anh chị em, tôi lấy đâu ra anh họ?
Trời ơi!
Thế chàng trai tóc vàng đó rốt cuộc là ai?
-Em không lừa chị chứ?
-Việc gì tôi phải lừa bà, một bà thím ngu ngốc.
Xẹt!
Một tia chớp lóe qua, trước mắt tôi thấy bao nhiêu là tia lửa điện.
-Hu hu... mình lại bị gã dê xồm đó lừa rồi, chết tiệt thật, rốt cuộc hắn là ai? Xuất hiện một cách kỳ lạ, rồi lại biến mất một cách kỳ lạ, sao hắn cứ bám lấy mình như âm hồn không tan vậy...
Ông trời ơi, cứu con với! Nếu cứ tiếp tục thế này thì con sẽ phát điên mất.
-Bà thím , bà hò hét điên cuồng thế là vì tiền mãn kinh à? Đi mau, tôi đới chết rồi đây! -Thằng tiểu quỷ khoanh tay đi trước mặt tôi, thúc giục tôi như một ông cụ non.
-Cái gã chết tiệt, bất kể ngươi là ai, lần sau ta nhất định phải bắt được ngươi hỏi cho rõ.
Tôi nắm chặt hai tay, ý chí chiến đấu bắt đầu được nhen nhóm.
-Đồ ngốc...
Thế là tôi với gã tiểu quỷ một trước một sau đi về nhà.
_________________
Cuối mỗi bài đăng mong bạn ấn Thanks để ủng hộ mình nha!
Khó nhọc lắm mới về đến nhà, trời đã tối mịt.
Thằng tiểu quỷ cứ như là cô bé Lọ Lem sẽ biến thân vào lúc 12 giờ đêm, lại quay lại cái bản mặt lạnh như tiền, nhưng nể tình nó nấu ăn siêu ngon, tôi cũng chẳng buồn chấp nhặt...
Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi trằn trọc mãi trên giường mà không ngủ nổi, trong giấc mơ của mình là gương mặt "Dê xồm nhà vệ sinh", cuối cùng kết thúc bằng cảnh tượng hắn đột ngột xuất hiện trong phòng tắm nhà tôi hôm trước, và tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng thấy thằng tiểu quỷ đâu nữa, chỉ có một bữa sáng với tờ giấy nhỏ:
"Ăn sáng xong nhớ cất đĩa vào bếp...".
Đằng sau hình như còn mấy chữ nữa...
Là gì nhỉ?
Giờ tôi còn đang ngái ngủ nên nhìn không rõ!
Ôi chà, mặc kệ nó viết gì, giờ tôi chỉ biết là mình lại sắp đi muộn rồi!
Tôi nuốt cuống cuồng bữa sáng, lau qua miệng rồi chạy hộc tốc tới bến xe buýt. Trời ơi, cái kiểu cuộc sống lặp lại hàng ngày, lúc nào cũng phải đuổi theo xe buýt đến khi nào mới kết thúc đây?
Tôi bước chân vào phòng học đúng lúc tiếng chuông vào lớp reo, nghe thấy các bạn đang xì xào bàn tán điều gì đó.
-Nghe nói hôm nay có học sinh mới chuyển tới đấy.
-Đúng thế, đúng thế, lại còn siêu đẹp trai nữa chứ...
-Ừ ừ, mong đợi quá đi mất, nhưng tớ vẫn trung thành với Thái tử điện hạ!
Vô duyên, chỉ là một học sinh mới thôi mà, ai chẳng có một cái miệng, một cái mũi với một đôi mắt, có gì mà phải bàn tán. Haiz, buồn ngủ quá, bò ra bàn ngủ một giấc còn hơn.
-Tây Mễ, Tây Mễ, tối qua không được ngủ hả, sao mắt cậu thâm quầng lên thế kia?
Chỉ có Tiểu Đới là tốt nhất, lúc nào cũng quan tâm tới tôi, cảm động quá!
-Tối qua tớ nằm mơ thấy ma, sợ không ngủ được! - Tôi cố lấy lại tinh thần, miễn cưỡng quay đầu lại, chống cằm lên bàn cô ấy.
-Haiz, sao lại như thế?
-Bó tay, dạo này xui ghê...
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên phía bục giảng.
-Bối Tây Mễ, em quay đầu lại đây cho tôi! Ôi, em có thể bớt khiến tôi lo lắng đi được không? Em nhìn anh chàng nhỏ mới đến... không... là bạn học mới đây này.
Tôi quay đầu lại, thấy Khoan Môn đang cười sắp rơi cả răng ra ngoài, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.
-Ha ha, giới thiệu với các em, đây là học sinh mới của lớp ta - Thánh Y Đằng!
Rầm!
Tôi kinh ngạc ngã từ trên ghế xuống.
Sau đó tôi run rẩy bò lên, thấy gương mặt đáng yêu của thằng tiểu quỷ, quả nhiên, khác với thường ngày, trên mặt nó là nụ cười rạng rỡ như thiên thần.
-Chào các anh các chị, em là Thánh Y Đằng, rất vinh hạnh được đặc cách vào trường Trung học Thâm Điền học với các chị xinh đẹp, vì năm nay em mới 8 tuổi nên hy vọng được các anh chị giúp đỡ nhiều trong học tập và cuộc sống..
Nói xong, nó chớp đôi mắt to, lè lưỡi. Thế là thằng tiểu quỷ lập tức gây ra những tiếng hét.
-Ôi, đáng yêu quá, giống Hoàng tử bé trong truyện tranh ấy!
-Trời ơi, tôi thấy tim mình đập nhanh quá, mắt nó đẹp thật!
-Mới 8 tuổi thôi sao? Tiếc quá, lớn hơn chút nữa thì chắc chắn là rất đẹp trai...
...
Sao khi nghe những lời này của thằng tiểu quỷ, tôi lại thấy buồn nôn thế nhỉ?
Thì ra những gì hôm đó nó nói là thật, nó thực sự đi học ở Trung học Thâm Điền, xem ra sáng nay tôi đã không đọc kỹ những gì nó viết...
Á, rốt cuộc thì nó có khả năng gì để học trung học vậy? Có phải thầy hiệu trưởng già rồi nên bị bệnh không? Sao lại để một đứa trẻ con 8 tuổi vào học trường Thâm Điền?
Thật là khó mà tin được!
-Tây Mễ, thằng bé đáng yêu quá, cậu không thích nó sao? Chẳng phải cứ nhìn thấy người nào đáng yêu là cậu thấy hưng phấn lắm sao? Hôm nay sao trông cậu có vẻ không vui vậy?
Tiểu Đới phấn khích vỗ vai tôi, nhưng tôi không tài nào lấy lại được tinh thần, buồn bã lấy sách che đầu.
-Đau có đáng yêu? Nó là một tiểu ác ma...
Lẽ ra định tìm nó hỏi cho rõ, nhưng vì lần nào hết tiết, thằng tiểu quỷ cũng bị đám con gái bao vây hỏi này hỏi nọ, tôi chẳng còn kẽ hở nào mà chui vào, đành phải bất lực học hết ba tiết.
Thằng tiểu quỷ đáng ghét!
Nó chỉ bận lấy lòng bọn con gái thích những chàng trai nhỏ, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Ít nhiều gì thì nó cũng sống trong nhà tôi, thật là chẳng hiểu chuyện gì cả!
Hử, mà vì sao tôi lại thất vọng như thế?
Việc gì tôi phải thất vọng vì một thằng tiểu quỷ? Nó không để ý tới tôi càng tốt, tôi không muốn mọi người biết tôi với nó sống chung nhà.
Tiết cuối cùng là môn thể dục, tôi chần chừ mãi ở trong phòng thay quần áo, định nhân lúc mọi người ra sân thể dục thì lẻn tới phòng học tìm tiểu quỷ.
Hừ, thầy giáo còn cho nó đặc quyền không phải học môn thể dục, đáng ghét!
-Tây Mễ, cậu chưa thay quần áo xong à? - Trong phòng thay đồ chỉ còn lại tôi với Tiểu Đới, mà cô thì rõ ràng là đang chờ tôi.
-Ừ, mình đau bụng quá, hình như là bị... cậu xin thầy giáo nghỉ giúp mình với! Tôi ra vẻ ôm bụng.
-Được rồi. Thế thì cậu về phòng học nghỉ ngơi đi nhé! Nếu thấy khó chịu quá thì đến phòng y tế xem sao.
-Ừ, cậu đi học đi.
Tiểu Đới lo lắng nhìn tôi, sau đó đóng cửa phòng học rồi ra ngoài.
Tôi hít sâu một hơi, nói dối bạn thân thật chẳng quen chút nào, nhưng giờ tôi đang rất hỗn loạn...
Tóm lại là tìm thằng tiểu quỷ hỏi cho rõ vấn đề đã rồi nói với Tiểu Đới sau.
Vừa mới chạm tay vào nắm cửa thì rầm một cái, cánh cửa bị người ta mở ra từ bên ngoài.
-Là anh!
Nhìn gã "Dê xồm nhà vệ sinh" trong bộ đồng phục trường, con ngươi mắt tôi dường như sắp rớt ra.
Sao lại là hắn?
-Suỵt...
Hắn ra hiệu bảo tôi nói nhỏ.
-Suỵt cái gì mà suỵt, đồ dê xồm, không xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ thì là trong phòng tắm, giờ lại còn có mặt trong phòng thay đồ của nữ nữa! Rốt cuộc là anh muốn...
Tôi vừa nói vừa lùi về đằng sau.
-Đồ đàn bà, nói nhỏ thôi.
Hắn cau mày, sắc mặt nghiêm túc.
-Nhỏ cái đầu anh...
Tôi còn chưa nói xong thì đôi môi mình đã bị một đôi môi mềm mại chặn lại, không thể phát ra âm thanh gì nữa, chỉ biết thẫn thờ nhìn vào đô mắt đẹp và hàng lông mày rậm của hắn, rất lâu, rất lâu...
Hắn đang... hôn tôi?
Thình thịch...
Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.
Đúng lúc này thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
-Làm thế nào đây? Sao lại lạc mất rồi.
-Lão gia tức điên lên rồi, nếu mà không tìm thấy thì chúng ta toi mất.
-Chúng ta tìm thêm lần nữa đi.
Cuộc đối thoại của hai người đàn ông vang tới, có thể nhận ra họ đang lo sốt vó bên ngoài cánh cửa.
Tôi xực tỉnh, nỗi xấu hổ và phẫn nộ khiến tôi gần như phát điên. Rốt cuộc là tôi đang làm gì? Tôi đã không hề phản kháng, cứ thế trợn mắt nhìn hắn hôn tôi?
Hu hu...
Dê xồm! Đồ dê xồm chết tiệt! Tôi bắt đầu giằng giật trong lòng hắn, nhưng thật vô ích, ngược lại...
-Ư... ư...
Tôi hoảng loạn mở to mắt, bởi vì gáy tôi bỗng dưng bị một bàn tay to lớn giữ chặt lấy, người đó ra sức hôn tôi, dường như đang đau đớn kháng cự lại điều gì đó, đến nỗi cơ thể hắn run rẩy...
Sau đó...
Sau đó cơ thể hắn nhỏ dần, nhỏ dần...
Cho tới khi biến thành...
Thằng tiểu quỷ!
Tuy tôi rất không muốn tin đây là sự thực, nhưng cái cảm giác từ miệng lan tới thần kinh nói với tôi rằng những gì đang diễn ra đều là sự thực!
Không sai, giờ người đang "treo" trên người tôi, vẫn dùng miệng của mình chặn miệng tôi đã bị bộ đồng phục rộng rãi của trường bao phủ chính là... tiểu quỷ Thánh Y Đằng!