Type: Quinn
1.
Cốc!
Bàn tay to lớn của Mông Thái Tử đột nhiên lại đưa ra rồi vỗ mạnh lên đầu tôi.
- Đau quá! Sao anh lại đánh tôi?
- Không được nhìn lén tôi! Thú cưng, trông cô như thế này thật là thê thảm, làm mất mặt Thái tử điện hạ, thế nên sau này, ha ha ha…
Hắn ngửa cổ lên trời cười to ba tiếng, sau đó nói với tôi:
- Bổn thái tử ân chuẩn cho cô được nhìn tôi một cách quang minh chính đại.
Vừa nãy còn đang cảm kích hắn, tôi lập tức sực tỉnh khỏi sự sùng bái không hiện thực này.
Bực mình…
Cái gã ấu trĩ này quả nhiên vẫn còn rất ấu trĩ, chắc hắn vừa nãy tôi nhìn nhầm rồi.
- Nể tình cô sùng bái tôi, chuyến cắm trại dã ngoại tôi sẽ cho cô cùng nhóm với tôi, để không bị quái thú ăn thịt. – Mông Thái Tử tiếp tục lẩm bẩm.
Hừ! Anh bị quái thú ăn thịt thì có!
Hử… chờ chút!
- Cái gì mà cắm trại dã ngoại?
- Kì thi giữa kì kết thúc rồi, để cho mọi người thoải mái tâm lý, nhà trường chuẩn bị tổ chức một hoạt động cắm trại dã ngoại với quy mô lớn, tới khu rừng nguyên sinh ở ngoại thành hai ngày một đêm…
Một thành viên của Thái Tử Mạnh giải thích cho tôi bằng giọng đầy tự hào, cứ như đây là một hoạt động đầy ý nghĩa.
Vì sao để thoải mái mà lại đến rừng nguyên sinh? Chỗ đó nghe thấy âm u, đáng sợ lắm!
Không chừng còn xuất hiện yêu quái hay cái gì đại loại thế!
- Ha ha ha… thú cưng, tôi biết là cô sẽ sợ mà, thế nên mới bảo bọn này chọn chỗ đó. Yên tâm đi! Tôi sẽ bảo vệ cô! Tới khi đó cô cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được rồi, ha ha ha…
Cái gì?
Thì ra cái gã này cố ý chọn chỗ đó? Đồ ngốc…
Nhìn bộ dáng tự đắt của hắn kìa, tôi thực sự muốn lao đến đấm cho bản mặt đáng ghét này một phát!
-----
Quả nhiên, hôm sau khắp nơi đều dán poster quảng cáo về chuyến cắm trại dã ngoại được tiến hành tại rừng nguyên sinh. Thái Tử Mạnh tuyên truyền hoạt động này rất mạnh mẽ khiến tôi phát điên lên mất!
Tôi bực bội bò lên lan can tầng hai, nhìn ra bảng thông báo ở phía xa, thổi cái kẹo cao su trong miệng thành quả bong bóng thật to. Tôi huých Tiểu Đới đứng cạnh, hỏi:
- Tiểu Đới, cậu nói xem, lần dã ngoại lần này có nên mang theo cuốc xẻng hay cái gì đại loại thế không?
- Ừm.
- Thế có cần mang máy lửa với bếp cồn không?
- Ừm.
- Thế có cần mang tiền bối A Triết không?
- Ừm.
Chờ một lúc lâu mới thấy Tiểu Đới có phản ứng, vội vàng đỏ mặt lắc đầu:
- Xin… xin lỗi… vừa nãy tớ hơi lơ đãng, không nghe rõ cậu nói gì.
- Rốt cuộc là cậu làm sao? Tiểu Đới? Mấy hôm nay cậu cứ thẫn thờ như người mất hồn!
- Tây Mễ, tớ kể cho cậu nghe, hôm qua đột nhiên tiền bối A Triết nói là thích tớ, tớ không biết nên làm thế nào…
Tiểu Đới khó xử cau mày.
Á! Cái gã A Triết đó có dung khí tỏ tình với Tiểu Đới rồi sao? Phải biết rằng hồi học cấp 2, Tiểu Đới đã từ chối rất nhiều con trai rồi nhé…
Nhưng cô không hề từ chối bọn họ vì kiêu ngạo như người khác nói, mà vì Tiểu Đới baby thực sự không thích họ, có điều lần này cô có vẻ rất khó xử, xem ra cô ấy thích tiền bối A Triết rồi…
Ha ha ha, xem ra Tiểu Đới sắp yêu rồi! Nhưng còn tôi, rốt cuộc thì đến bao giờ mới tìm được một người tôi thích và người đó cũng thích tôi.
Tôi bất giác quay đầu vào Thánh Y Đằng đang bị bọn con gái quây xung quanh.
- Y Đằng này, lần cắm trại dã ngoại này em có đi không?
Nghe tới đây, tôi lập tức dỏng tai lên nghe.
- Chuyện này… hoạt động này em không thấy hứng thú lắm. –Thánh Y Đằng trầm tư suy nghĩ, sau đó nở nụ cười toe toét với cô gái đặt câu hỏi.
Hử? Hắn không đi sao?
Vì sao tôi cứ cảm thấy thật là thất vọng?
Reng reng reng…
Tiếng chuông vào lớp đã vang lên, tôi mệt mỏi lê chân vào lớp.
- Chủ tịch hội đồng quản trị và các bậc phụ huynh đều rất coi trọng lần cắm trại dã ngoại này, đây là một khảo nghiệm lớn thách thức khả năng sinh tồn và trí tuệ của mọi người. Thế nên để đề phòng sai sót, học sinh khối 10 và 11 sẽ trộn lẫn với nhau, hay nói cách khác, chúng ta sẽ có cơ hội tham gia cùng các tiền bối, tiếp nhận cuộc khảo nghiệm…
“Khoai môn” vừa lên tới bục giảng đã hào hứng nói.
- Lớp chúng ta chủ yếu sẽ được kết hợp với lớp 11A2, những người còn thừa ra sẽ được phân vào lớp A1, con trai kết đôi với con gái, như thế thì làm việc mới không bị mệt! Sau đây tôi sẽ đọc danh sách phân nhóm, Hàn Tiểu Đới với Cận Đông Triết lớp A2, Dư Ngưng với… lớp A2, Bối Tây Mễ với Mông Thái Tử lớp A1
- Cái gì? Vì sao em lại cùng nhóm với Mông Thái Tử? Mọi người đều cùng nhóm với các anh chị lớp A2 mà? – Tôi nhảy dựng lên.
- Tôi đã nói là người thừa ra thì cùng tổ với người lớp A1 rồi mà! Bối Tây Mễ, em đừng có gây rối nữa!
“Khoai môn” lớn tiếng mắng tôi.
- Vì sao em lại thừa ra?
- Đã sắp xếp như thế rồi, em mà ồn nữa thì tôi sẽ phạt đứng góc lớp đấy.
“Khoai môn” chết tiệt!
Đây chắc chắn là âm mưu của Mông Thái Tử…
- Nể tình cô sùng bái tôi, chuyến cắm trại dã ngoại tôi sẽ cho cô cùng nhóm với tôi, để không bị quái thú ăn thịt!
Đáng ghét! Cái gã đó thì khác gì quái thú đâu, tôi thà bị quái thú ăn thịt còn hơn! Hừ…
- Thưa thầy, vì sao không có tên em ạ? Em không được tham gia sao? – Lúc này Thánh Y Đằng đột nhiên giơ tay đứng lên, hỏi “Khoai môn” bằng điệu bộ ấm ức.
Gã tiểu quỷ này định làm gì vậy? Chẳng phải hắn không có hứng thú sao?
- Hả? Em Thánh Y Đằng, em cũng muốn tham gia sao? Nhưng mà em nhỏ tuổi quá, thầy sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…
- Không sao đâu ạ, thưa thầy! Cho em cùng nhóm với chị Tây Mễ đi ạ, như thế chị ấy và anh Mông Thái Tử có thể bảo vệ em!
Sặc!
Sao hắn lại nhìn “Khoai môn” bằng ánh mắt khẩn cầu như thế, thật là buồn nôn! Cái gã này thật là giới biến hóa. Ban đầu thì làm ra vẻ không muồn đi! Mà sao nhất định cứ phải cùng tổ với tôi và Mông Thái Tử? Bực mình quá! Tôi không muốn cãi nhau với hai người họ đâu…
- Thế thì… đành vậy!
- Cảm ơn thầy!
Thánh Y Đằng vừa nói vừa liếc tôi một cái, ánh mắt ấy khiến tôi thấy hoang mang.
- Này! Sao đột nhiên anh lại thay đổi ý định đi cắm trại thế? – Sau việc ném giấy cho Thánh Y Đằng bị hiểu lầm, giờ tôi chuyển sang nhắn tin cho hắn.
- Bởi vì tôi ghét cô ở cùng với con khỉ đó.
- Ha ha, có phải anh đang ghen tức không?
- Đồ ngốc.
- Oa oa oa! Tức chết mất thôi! Hắn lại mắng tôi là ngốc? Tôi không muốn thừa nhận mình thích gã này đâu.
2.
Hôm cắm trại, tôi đành phải cùng Thánh Y Đằng đến cổng trường tập hợp.
- Thú cưng, cô đem theo thằng tiểu quỷ thối này làm gì? – Mông Thái Tử mặc
một bộ đồ thể thao màu đen, thân hình cao to của hắn che khuất cả tôi với Thánh Y Đằng.
- Cậu ấy cùng tổ với chúng ta…
Tôi chưa nói xong, Thánh Y Đằng đã lạnh lùng tiếp lời tôi”
- Ông chú, ông sắp xếp vợ tôi vào cùng tổ với ông làm gì?
- Vợ? Ai là vợ của mày?
Hai mắt Mông Thái Tử trợn trừng như hai quả chuông, mái đầu đỏ rực dựng đứng lên – đây là báo hiệu hắn chuẩn bị nổi giận.
Đúng là hết lời, cái gã này đang nói gì thế kia.
- Chị Tây Mễ chứ ai! Ông chú, tuy rằng tôi rất đồng cảm với ông vì lớn tuổi rồi mà chưa có bạn gái, nhưng ông không được có ý định gì với vợ tôi, chị ấy không thích ông đâu.
Thánh Y Đằng nghiêm túc nói với Mông Thái Tử.
- Tiểu quỷ chết tiệt! Mày đang muốn chết à? Mày còn bé ti mà vợ con cái gì, mày tưởng đang chơi đồ hàng sao?
Mông Thái Tử dường như không mấy để tâm tới chuyện này, có thể vì hắn cảm thấy Thánh Y Đằng chỉ là một đứa trẻ con, đang đùa với hắn.
- Đúng, đúng… hai người đừng cãi nhau nữa, xe của trường tới rồi, chúng ta lên xe đi.
Để hai người không cãi tiếp, tôi đành phải bế Thánh Y Đằng lên xe, Mông Thái Tử lập tức giận dữ theo sau.
Dọc đường, mùi thuốc súng bốc ra từ hai người thật nồng nặc, chẳng ai chịu nói với ai câu nào.
Cuối cùng cũng đến đích, Mông hái Tử đột nhiên dùng tay trái giữ Thánh Y Đằng, sau đó dùng tay phải nắm tay tôi, nói:
- Thú cưng, tôi nắm tay hai người, như thế các người sẽ không bị quái thú ăn thịt nữa, ha ha…
Thánh Y Đằng chắc chắn cũng rất ghét bị cái gã này nắm tay?
Tôi cúi đầu nhìn Thánh Y Đằng, quả nhiên hắn bực bội định hất tay Mông Thái Tử, nhưng Mông Thái Tử lúc này to lớn hơn hắn rất nhiều, thế nên hất kiểu gì cũng không được.
- Này, ông chú, ai cần ông dắt, mau bỏ bàn tay già nua của ông ra.
- Tiểu quỷ, mày ngoan ngoãn một chút đi, nếu không tao ném mày xuống hố đấy… - Mông Thái Tử hằn học nói với Thánh Y Đằng
- Con khỉ chết tiệt!
Song dường như tâm trạng của Mông Thái Tử rất tốt. hắn nắm tay tôi và Thánh Y Đằng vừa đi vừa hát.
- Đồ ngốc, cô để cho hắn nắm tay thế này sao?
- Không thì làm thế nào?
Tôi so vai, nhìn điệu bộ giận dữ điên tiết của Thánh Y Đằng, trong lòng thấy phấn chấn lạ kì. Hắn hỏi thế chứng tỏ là hắn đang ghen sao?
Chúng tôi men theo con đường nhỏ đi một lúc chính thức hạ trại ven một hồ nước trong vắt.
Mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Bóng những thân vây hai bên hồ soi bóng xuống mặt nước trong xanh, khu rừng nguyên sinh dường như cũng không đáng sợ lắm…
Sau khi căng lều lên, các tiểu đội trong trường bắt đầu phân công nhiệm vụ. Nhóm chúng tôi được phân đi nhặt củi.
- Cái gì? Đứa chết tiệt nào dám phân nhiệm vụ đó cho tôi?
Vừa nói cho Mông Thái Tử nghe nhiệm vụ, hắn đã bực bội khua nắm đấm đi tìm người phản công.
- Anh làm gì thế? Sao lại không thể phân công nhiệm vụ cho anh? Anh thì cso gì mà tài giỏi? Mọi người đều tới đây thì cùng nổ lực đi chứ.
Tôi túm lấy gấu áo hắn, không cho đi, lớn tiếng “dạy bảo” hắn.
- Cô…
Nhưng Mông Thái Tử chầm chậm buông nắm đấm xuống, sau đó nhìn tôi trân trân rồi nói:
- Thế thì cô với tiểu quỷ ở đây, trong rừng nguy hiểm lắm, một mình tôi đi nhặt là được rồi.
Cái gì?
Sao hắn lại thay đổi 180 độ như thế? Chỉ vì câu tôi vừa nói sao?
- Ông chú, một mình ông được không? Đừng có lạc đường rồi bắt chúng tôi đi cứu!
- Ranh con, mày yên tâm đi! Tao là Mông Thái Tử cơ mà… - Mông Thái Tử vỗ đầu Thánh Y Đằng rồi đi thẳng vào rừng rậm.
Hử? Cái khẩu khí này của Thánh Y Đằng nghe như có vẻ đang lo lắng cho Mông Thái Tử thế nhỉ? Có điều tôi không thể để Mông Thái Tử hành động một mình được, bởi vì đây là hoạt động tập thể…
- Chờ một chút, tôi cũng muốn đi. – Tôi vội vàng đuổi theo.
- Này! Hai người đình bỏ trốn sao?
Sau lưng vang lên tiếng gọi trẻ con của Thánh Y Đằng…
Thế là cả ba người chúng tối đuổi theo nhau vào rừng nhặt củi. Cũng may chúng tôi không lạc đường, nhặt được một đống củi khô mang về.
Ha ha…
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của hai tên kia sau khi nhặt củi xong cứ như họ chưa bao giờ phải lao động vậy. Hơn nữa ba người chúng tôi chưa bao giờ hòa thuận nhưu thế, cảm giác này rất thú vị…
Ăn cơm tối xong, mọi người quây lấy đống lửa ddeeer bắt đầu đêm lử trại, không khí vô cùng sôi động. Tiểu Đới và tiền bối A Triết cùng một nhóm, nhìn hai người có vẻ ngượng ngùng, thế nên tôi bỏ mặc Mông Thái Tử, sang nói chuyện với Tiểu Đới.
Ấy? Kỳ lạ thật! Tiểu quỷ đâu mất rồi nhỉ?
- Tiểu Đới, bọn mình đi dạo một chút đi.
Tôi đề nghị.
Thế là tôi với Tiểu Đới rời khỏi chỗ đống lửa, không dám đi xa, chỉ quanh quẩn bên khi trjai, ngồi trên một bãi có nói về chuyện của cô với tiền bối A Triết.
- Tiểu Đới, rốt cuộc là cậu có thích tiền bối A Triết không?
- Tớ không biết…
- Hừ… không biết là ý gì? Thích thì là thích, không thích thì là không thích!
- Tớ...
Đúng lúc đó từ rừng cây sau lưng vang lên một tiếng quát nhỏ cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi.
- Cô định làm gì?
Giọng nói này sao nghe quen thế nhỉ? Hình như là giọng của Thánh Y Đằng sau khi biến lớn lên? Nhưng không thể nào, Côca đã mất công hiệu rồi, Thánh Y Đằng làm sao biến lớn được?
- Suỵt…
Tôi ra hiệu bảo Tiểu Đới im lặng, sau đó lẳng lặng lại gần nơi phát ra tiếng nói.
Nhờ ánh lửa yếu ớt từ phía lửa trại, tôi thấy Thánh Y Đằng đã biến lớn, nhưng đứa con gái đang ôm hắn là ai?
Vì sao cô ta lại ôm Thánh Y Đằng?
Tôi cảm thấy bất an, cảm thấy dường như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trên người mình. Tôi nắm chặt tay Tiểu Đới, hai mắt nhìn trân trối vào hai bóng người.
- Anh nghĩ lại lời em nói đi, yêu em đi mà…
Cô gái đó ngẩng đầu lên, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt cô ta, là Ngân La! Vì sao cô ta lại ôm Thánh Y Đằng?
Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ hắn đã nói bí mật cho cô ta biết?
Chẳng phải chỉ có tôi với Tiểu Đới là biết thôi sao? Hắn nói chuyện này cho đứa con gái khác có phải cso nghĩa là hắn thích cô ta?
Có lẽ… chỉ có tôi là kẻ ngốc nên mới không nhìn ra mà thôi! Tôi không xinh đẹp, đầu óc lại không thông minh, ai mà thích tôi cơ chứ? Mọi thứ ngày trước chỉ là giả, đúng không?
- Tây Mễ, cậu sao thế?
Tiểu Đới lo lắng hỏi.
- Tây Mễ…
Tiếng gọi lo lắng của Thánh Y Đằng vang lên trên đầu tôi, hắn đưa tay ra định ôm tôi vào lòng.
Không cần!
Tôi không muốn hắn ôm tôi, tôi đứng phát đấy, dùng sắc mạnh toàn thân để đẩy hắn ra rồi chạy điên cuồng.
Tôi chạy rất lâu, rất lâu, hoàn toàn không còn sợ hãi khu rừng tối đen, cho tới khi nhìn thấy đường quốc tế, nhìn thấy ánh đèn xe cộ, tôi mới ngất đi vì sức lực đã cạn kiệt…
Trong lúc mơ mang, tôi nghe thấy tiếng phanh xe, tiếng chửi rủa, rồi một cái ôm ấm áp, bế tôi lên xe…
Vòng tay ấm áp này là của ai?
Là người tốt hay người xấu?
Tôi mặc kệ, mặc kệ, chỉ cần không phải là Thánh Y Đằng là được!
3.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường thân quen, bất giác cảm thấy thật kỳ lạ.
Lạ nhỉ!
Sau đó ai đã đưa tôi về nhà? Sao người đó lại biết địa chỉ nhà tôi?
“Tút…”
Có tin nhắn.
Hử! Sao lại là do Thánh Y Đằng gửi tới?
“Dậy chưa? Cô là đồ ngốc, tối qua nếu tôi không chạy theo sau cô thì suýt nữa cô bị xe đụng chết rồi! Dậy thì uống thuốc cảm trên bàn, đừng nghĩ ngợi linh tinh, tôi sẽ giải thích cho cô.”
Thì ra là hắn đưa tôi về ư?
Hừ, ai cần hắn đưa! Lại còn giải thích gì với tôi nữa? Giải thích vì sao Ngân La lại ôm hắn sao? Tôi không thèm biết…
Ắt xì!
Tôi hắt xì hơi, hít hít mũi, xỏ dép vào rồi đi ra phòng khách, trên bàn quả nhiên cso đống thuốc cảm.
- Thật đáng ghét! Giả vờ quan tâm đến tôi làm gì?
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy sung sướng lắm, cảm giác thật dễ chịu.
“Đi mua con cá đi, trưa nay về nấu canh bồi bổ sức khỏe cho cô”.
Trên tủ lạnh có một tờ giấy nhỏ.
Cái gã này thật là quá đáng. Tôi còn đang giận cơ mà! Thế mà hắn dám ra lệnh cho tôi làm cái này cái kia? Tưởng tôi dễ bắt nạt sao?
* * *
Có điều, một tiếng đồng hồ sau…
Tôi ngồi bên cạnh chậu cá ở chợ, nhìn mãi cho tới khi bà thím bán cá bực bối nói”
- Này, em gái, em tới mua cá hả?
Bà vớt một con cá to đùng trong chậu ra, nắm chặt bằng bàn tay to béo, đưa ra trước mặt tôi, nhiệt tình giới thiệu:
- Con này tươi nhất, vừa mới mang tới đấy.
- Thím ơi, ở chỗ thím có bán cá nóc không? – Tôi lên tiếng, hai mắt đong đầy sự oán hận.
Đồ xấu xa chết tiệt, sang sớm không biết đã bỏ đi đâu, còn bắt một người bệnh như tôi phải đi chợ mua cá, tôi mua cá nóc cho anh ăn anh chết đi!
- Cá… cá nóc? Không có…
Bà thím kinh hãi nhìn tôi, giật mình bởi ánh mắt oán hận của tôi.
- Không có cá nóc sao? Thế cho cháu một con sứa.
...
- Sứa cũng không có sao? Thế thì rắn biển chắc phải có chứ?
…
Chẳng có gì cả thì thím bán cái quái gì? – Tôi sa sầm mặt, bất mãn quát bà thím.
Gương mặt mệt mỏi của bà thím thoắt xanh thoắt đỏ, sau đó ở trên trán hiện lên một cái “ngã tư”, bà cầm cái vọt vớt cá lên xua tôi đi.
- Con ranh con, chỗ tao bán cá chứ không phải thế giới đại dương, mày cố ý tới gây chuyện phải không…
Tôi nhanh nhẹn tránh khỏi đòn công kích của bà thím, nhưng không ngờ lại cắm đầu vào chậu cá bên cạnh, nước cá tanh ngòm tràn vào miệng tôi, ướt cả quần áo, tôi ngồi phịch trong chậu cá, bật khóc tu tu.
- Hu hu hu… hu hu hu…
Bà thím thấy tôi như thế thì hoảng hốt, vội vàng xỏ chân vào đôi ủng đen ròi lội vào chậu cá lôi tôi ra.
- Hu hu… - Tôi càng khóc to hơn. Tôi muốn phát tiết toàn bộ nỗi ấm ức trong lòng nên bám chặt tay vào thành chậu, bà thím kéo kiểu gì cũng không đi.
Rào rào…
Đột nhiên một bàn tay thon dài thò vào chậu cá, kéo tôi đứng lên. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ném mạnh vào một vòng tay ấm áp, mùi trà xanh thoang thoảng bay vào mũi.
- Đã xấu rồi còn khóc thế này, cá trong chậu bị cô dọa chết khiếp. – Một giọng nói trầm trầm nhưng lạnh lùng vang lên, tôi ngửa đầu lên, thấy một gương mặt tuấn tú mơ hồ, giống như nhân vật nam chính trong phim truyền hình.
Tôi ra sức dụi đôi mắt đã đỏ hoe, gương mặt đó rõ dần.
Mái tóc màu vàng kim tỏa sang trong nắng, gương mặt góc cạnh như tượng tạc, ánh mát màu hổ phách cũng như được nhuộm bởi ánh vàng của tóc đang dịu dàng nhìn tôi. Hắn lúc này y như con trai của thần mặt trời, dù chợ cá đầy mùi tanh cũng không thể che khuất sự tôn quý của hắn…
Là đồ xấu xa Thánh Y Đằng
- Hu hu hu, đồ lừa đảo! Đồ đáng ghét! Đồ xấu xa! Hu hu…
Tôi ấm ức bất chấp tất cả, nhào vào lòng hắn mà khóc, lau nước mắt nước mũi tèm lem lên áo hắn
- Xin lỗi.
Giọng của Thánh Y Đằng nhỏ tới mức tôi gần như không nghe thấy.
Hắn đang xin lỗi tôi?
Khưng lại một chút, tôi càng khóc to hơn.
- Hu hu, lời xin lỗi của anh chẳng có thành ý gì cả, sao nói bé thế, hu hu hu…
- Xin lỗi!
Tiếng hét của hắn vang lên khắp khu chợ khiến nó bỗng dưng trở nên im ắng khác thường.
- Chết tiệt thật! Tôi chưa bao giờ mất mặt như thế đâu. – Hắn chửi nhỏ một tiếng rồi bế tôi lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua các ông chú bà thím xung quanh rồi vội vã đi ra ngoài.
Hắn bế tôi tới công viên ở gần đó, sau đó giận dữ ném tôi lên một cái ghết đá, bộ mặt hung hãn.
- Hu hu, sao anh dữ thế, hu hu…
- Đừng khóc nữa, cẩn thận không có tôi phế cô đấy.
Thánh Y Đằng nới cái cà vạt trên cổ ra, hằn học ném một câu.
- Cái gì mà phế! Tôi.. tôi đã gà cho anh đâu. – Mặt tôi đỏ bừng như quả hồng chín.
- Cái gì? Chẳng nhẽ sau khi cưỡng hôn tôi cô còn không chịu trách nhiệm?
Hắn tháo luôn cà vạt ra, để lộ cái ương đòn tuyệt đẹp, lại cả vùng cổ trắng như ngọc. Tôi nuốt nước bọt, lúc này mớt phát hiện ra hắn đang mặc một bộ comple màu bạc rất thời trang, trông vô cùng quyết rũ.
- Hừ, sang sớm anh đã ăn mặc lẳng lơ như thế đi tìm Ngân La sao?
- Cô đang ghen? – Thánh Y Đằng đặt tay lên lưng ghế, nghiêng người sang, ghét sát tai tôi nói như thể đôi tình nhân đang thì thầm với nhau: - Yên tâm đi, nha đầu, tuy cô ta xinh hơn cô, thông minh hơn cô, nhưng… tôi không có hứng thú với loại con gái như thế! Tối qua không biết vì sao tôi đột nhiên biến lớn lên, lại bị cô ta phát hiện, thế là cứ bị bám riết lấy.
Nói xongm khóe môi hắn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười như có như không.
Thì ra là thế!
Hắn không thích Ngân La! Tin tức này khiến tôi vui như trẩy hội, hơn nữa nụ cười của hắn…
Đẹp quá!
Đây chắc là lần thứ hai tôi thấy hắn cười thật lòng, không phải là nụ cuwoif giả bộ đáng yêu khi biến nhỏ, mà là nụ cười mỉm xuất phát tự đáy lòng trong rạng rỡ và ấm áp như ánh mặt trời mùa thu…
Ngẩn ngơ nhìn hẳn một hồi lâu tôi mới phản ứng lại câu mà hắn vừa nói.
- Này, anh nói tôi xấu hơn cô ta, ngốc hơn cô ta sao?
- Tôi đâu có nói, cô tự nói đấy chứ.
- Hừ! Không thèm chấp loại người xấu xa như anh.
- Này, đồ ngốc, mái chúng ta đi hẹn hò nhé?
- Hẹn… hẹn hò? Chúng ta có yêu nhau đâu, hẹn với hò cái gì… - Tôi cúi đầu đếm mấy con kiến đang bò trên mặt đất, mặt đỏ bừng.
...
Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng nói nào, tôi quay sang, phát hiện Thánh Y Đằng đang nằm trên ghết ngủ thiếp đi.
Mái tóc dài che lên vầng trán trắng trẻo của hắn, hàng lông mi dài cong vút, khóe miệng vẫn đang mỉm cười.
Một dung nhan thật đẹp!
Tôi nghiêng đầu ngắm hắn, không dám thở mạnh, chỉ sợ hắn thức giấc.
Chắc sợ tôi lo lắng nên hắn vội vã quay về, vì thế mới mệt mỏi như thế. Tuy bình thường hắn rất “độc miệng”, tính tình thì lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng hắn lại rất nhạy cảm và ấm áp.
Bỗng dưng cơ thể hắn từ từ biến nhỏ, biến nhỏ lại, hiện tượng này tôi đã quen từ lâu. Khi hắn biến nhỏ hoàn toàn, tôi mới bế hắn về nhà, ánh mặt trời bưởi sớm kéo dài thân hình tôi, trong cái bóng ấy có tôi, có cả hắn…
4.
Ấy, sao cái gã Thánh Y Đằng này vẫn chưa tới?
Tôi đứng dưới tòa chung cư, nhìn cái kim phút đáng yêu đang nhích từng chút một, đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
Cái gã này rõ ràng là hẹn tôi trước, chẳng nhẽ hắn định cho tôi “leo cây”? Sớm biết thế thì sang nay tôi đã túm lấy hắn, không cho hắn ra ngoài!
Mà lạ thật, việc gì tôi phải ở dưới lầu chờ hắn?
Đúng thật là, làm mình vừa khổ vừa bực. Tôi đang định về nhà chờ Thánh Y Đằng thì bỗng dưng từ trên sân thượng vang lên tiếng quát sang sảng.
- Này, cô bé, tránh ra một chút, tôi nhảy lầu đây!
…
Nhảy… nhảy lầu?
Tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, trên sân thượng tòa nhà có một ông cụ mặc bộ quần áo Trung Sơn đang đứng một mình, nhìn xuống dưới.
Làm gì có ai nhảy lầu mà oai phong lẫm liệt như thế?
Hừ, không đúng, hình như ông ấy đã đưa một chân ra thăm dò rồi!
Chẳng lẽ ông ấy định tự sát thật? Tòa nhà này cao năm tầng! Nếu nhảy xuống thì chắc chắn là sẽ tan xương nát thịt. Hu hu, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy cảnh tượng đó đáng sợ lắm rồi…
- Đừng ông ơi, ông có chuyện gì buồn mà phải tự sát thế?
Nhưng mà khi đó có một cơn gió thổi qua khiến lời tôi nói bị đẩy đi rất xa, ông cụ trên sân thượng hoàn toàn không nghe thấy gì, ông ấy nhảy vù một cái xuống.
Á…
Tôi hoảng hồn bịt chặt mắt.
Hu hu hu, làm thế nào đây, làm thế nào đây?
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, đáng sợ quá, nếu có Thánh Y Đằng ở dây thì tốt rồi, tôi có thể trốn trong lòng hắn, sẽ không sợ nữa…
- Ha ha ha, thú vị quá! – Tiếng cười sảng khoái vang lên bên tai.
Ấy?
Đây chẳng phải là tiếng của ông già sao?
Ông ấy vẫn chưa chết?
Tôi mở bừng mắt ra, một gương mặt đầy nếp nhăn, rất giống Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không trong phim “Tây du ký” đang đung đưa trước mặt tôi.
- Mẹ ơi! Ông là người hay ma thế?
Tôi ngồi phịch xuống đất, chỉ vào ông già đang treo ngược lơ lửng trên không.
- Đương nhiên ta là… người rồi! Ha ha ha, mau thả ta xuống, cô bé sợ xanh mặt rồi, hay quá đi…
Ông già nói với lên sân thượng, lúc này tôi phát hiện ra, trên sân thượng còn hai ông chú áo đen nữa. Chân ông già được buộc bằng một sợi dây thừng rất to, thì ra ông ấy đang chơi trò nhảy lầu!
…
Thật là bó tay.
Sao lại có người chơi trò nhảy lầu ở chung cư có người ở cơ chứ? Sợ chết khiếp!
- Ha ha, cô nhóc, có muốn làm bạn với ông Đại Thánh không? – Ông già chầm chậm dừng lại ở thảm cỏ trước toàn chung cư. Oa! Còn cả đệm nữa, vì sao tôi không phát hiện ra nhỉ. Haiz, chắc chắn là vì tôi chờ Thánh Y Đằng lâu quá bực mình nên không để ý.
Thì ra ông ấy là ông Đại Thánh, cái danh hiệu này rất phù hợp với tính cách ưa đùa nghịch của ông ấy.
Có điều…
- Làm bạn? Nhưng mà… ông Đại Thánh lớn tuổi thế rồi, chúng ta mà làm bạn thì không hay lắm…
- Cháu chê ông già… Hu hu hu, ông không sống nữa, ông phải nhảy lầu! – Ông Đại Thành đưa hai tay lên mắt, giả bộ đang dụi mắt, dáng vẻ khóc lóc rất đáng thương.
Hử?
Trán tôi cau tít lại.
“Bối Tây Mễ baby nghe điện thoại…” Điện thoại di động đổ chuông rất đúng lúc, là Thánh Y Đằng gọi tới, tôi vui vẻ nghe máy.
- A lô…
- Tôi ở trường chờ cô, có chuyện quan trọng phải nói với cô.
Trường?
Sao lại hẹn hò ở trường? Chẳng lãng mạn chút nào cả! Với lại giọng nói của hắn nghe cứ là lạ, như thể con vịt bị ai bóp cổ, chẳng nhẽ là gọi nhầm điện thoại.
Tôi giơ màn hình điện thoại ra trước mặt, rõ ràng là số của hắn mà…
- Vì sao lại hẹn hò ở trường? Anh có biết là tôi chờ anh hơn một tiếng đồng hồ ở đây không?
- Tóm lại là cô cứ đến đây mau lên, tôi có surprise dành cho cô
Nói xong hắn cúp ngay điện thoại
Surprise…
Hử? Hôm nay hắn thật bất thường, chẳng nhẽ là… tỏ tình với tôi? Cầu hôn? Á á, nếu thật là như thế thì tôi nên như thế nào?
Thình!
Thình thình!
Sao tim tôi lại đập nhanh thế này, chẳng nhẽ tôi đang chờ đợi điều gì đó sao?
- Được rồi, cháu làm bạn với ông là được chứ gì. – Nhìn ông Đại Thánh đang giả vờ khóc lóc, tôi bất lực thỏa hiệp. – Nhưng mà giờ cháu có việc gấp cần đi.
- Thật không? Ha ha ha, cháu đi gặp bạn trai hả?
- Không… không phải.
- Thế thì là người mà cháu thích?
- Sao… sao có thể…
- Đừng có lừa ông, chờ đợi nhưng lại sợ bị tổn thương thể hiện hết trên mặt cháu kìa, rõ ràng là chỉ những cô gái đang yêu mới có!
Sặc, mắt ông Đại Thánh sang quá, chẳng nhẽ ông đã luyện thành Hòa nhãn kinh tinh trong lò luyện của Thái thượng lão quân rồi?
- Cháu đi đây, bye bye.
Sợ ông nói thêm điều gì đó, tôi vội vàng cầm túi xách trên mặt đất rồi co giò chạy.
5.
Thình thịch, thình thịch!
Phù phù!
Không được rồi, không được rồi, tôi chạy nhanh quá nên tim đập nhan, hơi thở hổn hển. Ai da, vì sao tôi lại vội vàng đi gặp hắn thế nhỉ?
Đúng y như ông Đại Thánh nói, tôi thích hắn sao? Cho dù lời nguyền không bao giờ hóa giải được, hắn mãi mãi trong hình dạng của một đứa trẻ con thì tôi có thích hắn không?
A a…
Đau đầu quá!
Có lẽ trên thế giới chỉ có Bối Tây Mễ tôi là xui xẻo như thế…
Ý?
Lạ nhỉ, sao tôi đi trong sân trường mấy vong rồi mà không thấy bóng dáng cái gã đó đâu? Gọi điện thoại cũng không nghe máy, làm tôi chỉ biết đứng nghe gió thổi vù vù.
Thứ bảy mà gọi tôi tới ngôi trường vắng tanh này, Thánh Y Đằng là đồ ngốc sao? Cho dù có tỏ tình thì cũng phải chọn một nhà hàng nào lãng mạn một chút chứ?
Tôi run rẩy kéo cao cổ áo, co ro đi khắp nơi.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng phát hiện ra Thánh Y Đằng. Lúc sang ra ngoài vẫn còn trong bộ dáng trẻ con lúc này lại biến lớn rồi, hắn mặc cái áo gió màu đen rất đẹp, đang đứng trên sân vận động, quay lưng về phía tôi.
Hừ hừ, sao trên cổ hắn lại có thêm một đôi tay?
Trắng nõn và thon dài, không giống tay của hắn, chẳng nhẽ… hắn bị “đồ bẩn thỉu” nào bám lấy?
- Này…
- Có phải con ranh đó không biết là anh đang lừa nó?
- Cô thì biết cái gì?
- Em biết hết rồi! Bao gồm cả việc anh tìm bố của con bé đó, uống loại thuốc Đại ma hoàn mà ông ta mới nghiên cứu ra biến nhỏ, bao gồm việc anh chính là thiếu gia thần bí của Tập đoàn Sun Thánh – Bách – Nguyên!
Bùm!
Đầu óc tôi trống rỗng.
Thánh Bách Nguyên?
Cô ta nói gì? Thánh Y Đằng chẳng phải chỉ là Thánh Bách Nguyên giả mạo thôi sao? Đại ma hoàn là cái gì? Chẳng phải anh ta bị biến nhỏ vì lời nguyền của tôi sao?
“… Đúng rồi, nó ở đã quen chưa? Dược tính của “Đại ma hoàn” quá mạnh, nếu không phải nó kiến trì bằng được thì bố cũng không cho nó uống đâu, người bình thường không thể chịu đựng nổi tác dụng phụ của nó.
Thì ra bố mẹ đã sớm biết chân tướng sự việc, thế nên họ mới không thấy lạ trước việc Thánh Y Đằng biến nhỏ! Tôi đúng là một con ngốc! Sao lại không nghi ngờ một chút nào cơ chứ.
Tôi đúng là một con ngốc mà…
- Sao cô biết những chuyện này? – Giọng Thánh Y Đằng lạnh lẽo.
- Ha ha ha, chuyện này thì anh không cần phải biết, tóm lại là chỉ cần anh nói cho em biết sự thật, nếu không em sẽ “không cẩn thận” mà nói cho con ranh ngu ngốc đo biết đấy…
- Không sai, ban đầu tôi ở với Bối Tây Mễ là vì tôi đã hứa với bố mẹ Bối Tây Mễ, thực hiện hôn ước, như thế họ mới chịu cho tôi Đại ma hoàn, để tôi có thể thoát khỏi những áp lực mà Tập đoàn Sun mang tới, quay trở về là chính bản thân mình, nhưng…
Lời nói của Thánh Bách Nguyên như lưỡi kiếm đâm vào tim tôi, đau tới mức tôi gần như đã ngất đi…
…
- Không sai, ban đầu tôi ở với Bối Tây Mễ là vì tôi đã hứa với bố mẹ Tây Mễ, thực hiện hôn ước, như thế họ mới chịu cho tôi Đại ma hoàn, để tôi có thể thoát khỏi những áp lực mà Tập đoàn Sun mang tới, quay trở về là chính bản thân mình, nhưng…
-
…
- Thì ra anh vẫn luôn lừa tôi?
Tôi lao ra trước mặt hắn, lớn tiếng hỏi.
Nghe thấy giọng tôi, Thánh Bách Nguyên quay người lại. Thấy tôi rồi hắn mới khẽ dùng lực đấy Ngân La ra. Hắn tỏ ra rất bình tĩnh, dường như không có chút gì là xấu hổ hay bất an…
- Sao cô lại ở đây?
Hắn cau mày hỏi. Sau đó dường như hiểu ra điều gì đó, hắn nhìn Ngân La bằng ánh mắt lạnh lẽo:
- Cô gọi cô ấy tới phải không?
Ngân la sợ hãi trước ánh mắt hắn, không dám nói gì, chỉ lùi về sau mấy bước.
- Thì ra tất cả đều là giả, đều là giả… Tôi đúng là một con ngốc! Cái gì mà vì bị nguyền rủa nên biến nhỏ, chỉ có một đứa ngốc như tôi mới tin thôi! Anh không nói cho tôi biết thân phận của vì sợ tôi thích anh rồi bám lấy anh sao? Anh là đồ xấu xa chết tiệt, tôi không thích anh đâu ! Tôi không bao giờ tin anh nữa… Hu Hu hu… Thánh Y Đằng, không, giờ phải gọi anh là Thánh Bách Nguyên, tôi hận anh, tôi hận anh… Hu hu hu…
Nước mắt đã che mờ hai mắt tôi, sự thực xấu xa này, bị vén lên khiến trái tim tôi không thể chịu đựng nổi, nó tan thành hàng ngàn mảnh.
- Tây Mễ, cô nghe tôi nói, tôi định nói với cô rồi…
- Thánh Bách Nguyên, anh là đồ khốn nạn…
Thánh Bách Nguyên định giải thích điều gì đó, nhưng bỗng dưng có một ngọn lửa ào ra vung nắm đấm vào mặt hắn, ngay sau đó là Mông Thái Tử trong bộ quần áo đỏ rực đang giận dữ nắm tay, ánh mặt thật đáng sợ.
- Nguyên…
Ngân La quỳ xuống đỡ Thánh Bách Nguyên, nhưng bị hắn đẩy ra.
- Mông Thái Tử, anh làm gì thế?
- Làm cái gì? Đương nhiên là dạy cho hắn một bài học! Tôi nghe tháy hết rồi, thì ra cái gã này chính là thằng tiểu quỷ. Chết tiệt, mày dám lừa thú cưng của tao sao?
- Đây là chuyện giữa tôi và Tây Mễ, không đến lượt anh nhúng tay vào… - Thánh Bách Nguyên lau vết máu trên khóe miệng, bò dậy đáp trả Mông Thái Tử một đấm.
Mông Thái Tử đương nhiên là không chịu nhịn, lập tức trả đòn, thế là hai người lao vào đánh nhau khiến tôi sợ xanh mắt, không tài nào kéo họ ra được.
- Hai người dừng tay cho tôi.
Tôi hét to, cuối cùng thì họ cũng dường lại.
- Thú cưng, cô hét cái gì, để tôi dạy dỗ thằng ranh này một bài học. – Ngọn lửa giận trong lòng Mông Thái Tử đã bốc lên. Hắn không tài nào bình tĩnh được.
- Dừng tay đi, tôi có chuyện muốn nói với anh ta.
Mông Thái Tử cau mày, nắm đấm đã giơ ra được thu về.
Tôi tiến từng bước tới trước mặt Thánh Bách Nguyên, nhìn chằm chằm vào gương mặt đã sung vù của hắn, nói:
- Anh không cần phải miễn cưỡng, thực ra tôi cũng không muốn sống với anh đâu., tôi sẽ bảo bố tôi hủy bản hôn ước đó.
- Cô nói thế là có ý gì? Chẳng nhẽ cô không thích tôi sao?
Trong lời nói của Thánh Bách Nguyên tràn đầy sự bất mãn.
Ha ha…
Hắn lúc nào cũng tự tin như thế, tự tin rằng tôi thích hắn? Hắn tưởng tất cả con gái đều sẽ thích hắn sao? Thánh Bách Nguyên thì có gì mà tài giỏi… hu hu…
Nhưng mà…
Vì sao tôi thấy tim mình đau nhói thế này?
Khi nói những lời này, trái tim tôi dường như đang chảy máu… từng giọt, từng giọt… đến cả âm thanh cũng rõ ràng khiến tôi sợ hãi…
- Không, tôi chưa bao giờ thích anh. – Tôi ôm tay Mông Thái Tử, dường như đang cố thuyết phục bản thân – Tôi thà thích Mông Thái Tử, ở với anh ấy chứ không thích loại người vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, bán cả trái tim mình như anh…
- Bối Tây Mễ, cô thực sự nghĩ như thế sao? Cô thực sự cho rằng tôi là loại người đó…
Thánh Bách Nguyên lẩm bẩm, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự đau khổ, hắn nhìn tôi trân trối, mỗi từ hắn hỏi đều như một mũi kim đâm vào trái tim đã bị thương của tôi, khiến nó một lần nữa rỉ máu.
- Ha ha ha..thật không? Thú cưng, cô thích tôi? Hử… cô có thể bỏ từ “thà” đi được không… thực ra bổn thái từ hơn thằng ranh này rất nhiều, giàu có lại đẹp trai…
Mông Thái Tử đúng là đồ óc ngắn, vui mừng khoa chân múa tay, hoàn toàn quên mất cái không khí đáng sợ vây quanh.
Nhưng một người như thế đã khiến tôi tạm thời thoát khỏi những đau thương. Tôi níu tay hắn, quay người bỏ đi, không muốn nhìn người đó thêm một lần nào nữa, dù chỉ là một lần, tôi cũng sẽ không thể che giấu được trái tim mình mất…