CHƯƠNG 16
Chạng vạng Trịnh Thu Dương về đến nhà, Viên Thụy đang mở thùng chuyển phát nhanh.
Hắn hỏi: “Mua cái gì?”
Viên Thụy đáp: “Mua quần jean cho anh.”
Trịnh Thu Dương nói: “Quần của anh không ít, sao lại mua cho anh?”
Viên Thụy lấy quần ra nghiêm túc kiểm tra kiểm tra, mới vui vẻ nói: “Shop Kỳ Hạm khai trương tiệm mới a, so với ngày thường rẻ hơn 100. Đây, anh thử xem.”
Trịnh Thu Dương nhận quần, lắc đầu thở dài nói: “Ai, nhìn em có chỗ nào giống tiểu thịt tươi đang “Hot” 1 triệu một tập không?”
Viên Thụy nhìn anh thử quần, nói: “Tiền hiện tại không phải tiền sao, căn bản là phải chi quá nhiều thứ, nên cái gì tiết kiệm được thì nên tiết kiệm. Hôm nay người đại diện gọi điện thoại cho em, tháng sau Vương Hiểu Triết và Hoàng Tinh Tinh làm hôn lễ, gửi thiệp mời cho em, lúc đó ít nhất phải đi cho người ta bao lì xì 1 vạn tệ [1], anh nói có đáng sợ hay không?”
[1] 1 vạn = 10.000 35 triệu VNĐ
Trịnh Thu Dương ra vẻ kinh ngạc khoa trương, nói: “Oh shit! Hai người này kết hôn còn gửi thiệp mời cho em? Xem ra Viên Tiểu Thụy của chúng ta thật đỏ.”
Viên Thụy cũng cười, rất nhanh lại đau lòng nói: “Chính là tại nổi, phần tiền này em cũng không có cơ hội thu lại a. Hơn nữa em còn chưa từng thấy người thật Hoàng Tinh Tinh, chỉ từng cùng Vương Hiểu Triết hợp tác ghi qua một chương trình, lần này phải cho không bọn họ 1 vạn tệ.”
Trịnh Thu Dương không nói tiếp nữa, không thể công khai kết hôn thu tiền, việc này hắn cũng không còn biện pháp.
Viên Thụy lôi kéo anh nhìn một vòng, hài lòng nói: “Rất hợp, cũng đẹp nữa, anh cảm thấy thế nào?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không tệ.”
“Vậy em xác nhận nhận hàng.” Viên Thụy cầm di động chụp cho anh tấm hình, sau đó cúi đầu mở Taobao, nói, “Comment khen ngợi còn được tính điểm đó.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Tối hôm qua hắn ỷ Viên Thụy hôm nay không công tác, làm đến có chút tàn nhẫn, đêm nay chỉ có thể nhịn.
Nhưng hắn ban ngày nghe bát quái từ Phương Sĩ Thanh, làm không có cách nào ngủ ngon, gối cánh tay dựa vào đầu giường nghĩ thầm.
Viên Thụy đem cái quần mới giặt sạch phơi, nhảy tưng tưng từ ban công vào đóng kín cửa, run lập cập nói: “Woa, thật là tiết Thu đến rồi, bên ngoài lạnh quá.”
Trịnh Thu Dương duỗi tay ra nói: “Lại đây, ông xã sưởi ấm cho em.”
Viên Thụy bò lên giường, hắn một tay ôm Viên Thụy, hai người dựa vào nhau.
Hắn siết chặt cánh tay, hỏi: “Em có phải lại gầy đi?”
Viên Thụy nói: “Trời lạnh nha, nóng phình ra lạnh rút lại mà.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nói: “Ha ha ha, buồn cười không?”
Trịnh Thu Dương che giấu lương tâm nói: “Buồn cười, ha ha.”
Trời ơi, tại sao lúc Viên Thụy nghiêm túc kể chuyện cười một chút cũng không buồn cười.
Trịnh Thu Dương nghẹn nửa ngày vẫn muốn hỏi: “Anh hôm nay đi ngang qua tòa tạp chí của Phương Sĩ Thanh, tiện đường vào thăm.”
Viên Thụy nói: “Em cũng nửa tháng không gặp nó rồi, hôm nào chúng ta cùng tìm nó đi chơi đi.”
Trịnh Thu Dương “Ừ” một tiếng, “Em có phải đã nói với nó cái gì không?”
Viên Thụy đã sớm quên mất chuyện kia, nói: “Nói cái gì? Không có a.”
Trịnh Thu Dương cúi đầu nhìn cậu, tầm mắt rơi vào trên ngực cậu. Cậu chỉ mặc một cái áo trắng vải bông mỏng, hình dáng cơ ngực vô cùng đẹp, đầu nhũ còn sưng, có hơi lớn. Hôm qua hình như đối xử với chúng nó rất tàn bạo, Trịnh Thu Dương cũng không nhớ rõ lắm.
Hắn nói: “Viên Tiểu Thụy, có phải em không thích anh chạm vào ngực em?”
Viên Thụy nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình vô cùng kinh ngạc, “Phương Sĩ Thanh nói cho anh?”
Trịnh Thu Dương cố ý phụng phịu nói: “Sau này đừng kể gì với nó.”
Viên Thụy có chút uể oải, nói: “Nga, em cũng không có nói gì nhiều với nó, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà.”
Trịnh Thu Dương thuận tay vỗ vỗ bụng cậu, cười nói: “Em cùng tên đó tâm sự, tên đó lại nhếch miệng chờ ăn bát quái, bị nó biết chuyện, quay đầu nửa thành Bắc Kinh liền biết hết.”
Viên Thụy: “… A? Vô lý vậy?”
Trịnh Thu Dương bôi đen cơ hữu nói: “Không phải sao, biệt danh loa to.”
Viên Thụy không biết nghĩ tới điều gì, đỏ cả mặt.
Trịnh Thu Dương nói xa nói gần: “Thật ra là do anh thích phản ứng của em, nên mới như vậy.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương ho khan một tiếng, nói: “Anh vì em mà cong, chỉ cần em đi cùng với anh, anh liền thẳng không nổi nữa.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương bất đắc dĩ nói: “Cảm động quá hả? Em ngược lại nói một câu đi chứ.”
Viên Thụy nhỏ giọng nói: “Cái kia… Vương Tề cũng biết anh bóp ngực em sao?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy không đất dung thân nói: “Em sau này làm sao còn mặt mũi gặp anh ta a? Anh ta khẳng định cảm thấy em rất kỳ quái.”
“Viên Tiểu Thụy!” Trịnh Thu Dương quát một tiếng, cắn răng nghiến lợi nói, “Em đúng là cố ý?”
Viên Thụy: “Cái gì cố ý… A em sai rồi! Xin lỗi! Còn sưng mà! Đau!”
Hai vật nhỏ đáng thương sưng cả một ngày cũng không xẹp xuống, nhìn thảm đến đáng thương. Trịnh Thu Dương vốn chỉ dọa Viên Thụy, cũng không nỡ bỏ, chỉ ngậm trong miệng dụ dỗ.
Hắn cũng không giáp mặt hỏi Viên Thụy chuyện khác, hắn ngay cả đêm đầu của mình còn không nhớ rõ, làm sao có mặt mũi chất vấn nụ hôn đầu của Viên Thụy, khó chịu? Nhịn đi!
Chương trình mới của Viên Thụy mỗi tuần thu ba băng, thời gian rãnh khác Lý Linh Linh sắp xếp cho cậu vài quảng cáo nhỏ linh tinh, làm khách mời cho show truyền hình loại này không nhắc lại, quan trọng là cậu nhận được một quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da cho phái nam.
Cậu đã từng tham gia cuộc thi siêu mẫu quốc tế, Lý Linh Linh bắt đầu dẫn cậu đi trên con đường chuyên nghiệp, không phải quảng cáo có chút tiếng tăm thì không nhận, cậu debut lâu như vậy, lúc chưa quá nổi thì chỉ từng làm đại diện cho một hãng điện thoại di động, tuy rằng không phải hàng hiệu quốc tế, thế nhưng lại là hãng điện thoại di động bá chủ trong nước, chính phủ nâng đỡ, quảng cáo đầy đường, giúp cậu hút không ít fan.
Lần này mỹ phẩm dưỡng da là hàng hiệu Nhật Bản, đại diện ở Trung Quốc là ảnh đế Bách Đồ, tìm Viên Thụy làm đại sứ hình ảnh một quý, hợp đồng kỳ thực chỉ ký có nửa năm, thuộc loại hợp tác ngắn hạn, nhưng tên có thể đặt ngang hàng xuất hiện cùng ảnh đế, chứng tỏ hết sức may mắn.
Viên Thụy rất vui vẻ, cậu là fan khuôn mặt Tomas, nhưng cậu là fan chân chính của Bách Đồ, cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu thích Bách Đồ, cùng thần tượng đại diện cùng sản phẩm cảm giác rất vinh quang, rất có phẩm vị.
Bước vào rạp chụp quảng cáo lúc trước, cậu nhìn cửa đặt biển quảng cáo hình người Bách Đồ, hí ha hí hửng chạy tới, bắt Triệu Chính Nghĩa chụp giúp cậu.
Triệu Chính Nghĩa cảm thấy thật mất mặt mà, một tay bụm mặt một tay chụp cho cậu.
Viên Thụy nhận lấy di động xem ảnh, sau đó mở ra Weibo, Triệu Chính Nghĩa ở một bên vội ngăn cản: “Đừng đăng Weibo, anh quên mất lần trước anh chuyển phát hình Tomas selfie xong còn ghi Nam thần, phía dưới có bao nhiêu người mắng chửi anh?”
Viên Thụy ngẩn ra, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Fans Tomas thật là đáng sợ.”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Fans của một nhóm thần tượng chính là như vậy, chỉ có thể chấp nhận xào CP trong nhóm, người bên ngoài muốn chia sẻ, sẽ bóp chết như nhau.”
Viên Thụy cúi đầu nhìn tấm hình kia trên điện thoại, chịu không nổi nói: “Bách Đồ cũng đâu phải trong nhóm nhạc, đăng lên nhiều nhất bị người ta nói ôm đùi, nhưng tôi vốn rất muốn ôm a.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy hoa si nói: “Tôi đã thấy anh ta hai lần rồi, người thật cực kỳ đẹp trai!”
Triệu Chính Nghĩa có ý thâm sâu khác hỏi: “Anh cảm thấy Lương Tỳ đẹp trai không?”
Viên Thụy nói: “Cũng đẹp a.”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Vậy tại sao anh không thích Lương Tỳ giống như thích Tomas và Bách Đồ?”
Viên Thụy không trả lời, trái lại nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Triệu, Lương Tỳ thích nam đi?”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy nói: “Tôi kỳ thực có thể nhìn ra, anh ta nhất định là 1.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy tổng kết nói: “Cho nên tôi không thể thích anh ta a, bạn trai tôi sẽ không vui.”
Triệu Chính Nghĩa nghĩ thầm, hàng này rốt cuộc có phải ngốc thật hay không, tại sao nhiều lúc lanh trí như vậy.
. : .
Viên tiên sinh – 17Viên tiên sinh luôn không vui