CHƯƠNG 24
Đêm đó, hai người làm đến động trời động đất, so với lần đầu tiên còn khoa trương hơn.
Trước khi ở cùng Trịnh Thu Dương, Viên Thụy chưa từng có kinh nghiệm, đêm đầu căng thẳng đến mức tay chân run run, tắm rửa sạch sẽ gần một tiếng. Mà Trịnh Thu Dương cũng không nghĩ rằng mình sẽ có ngày lên giường cùng người đồng tính, trong lúc Viên Thụy tắm rửa hắn cũng căng thẳng như vậy, không ngừng dùng di động lướt tìm thông tin.
Viên Thụy rốt cục tắm xong, lại ở cửa phòng tắm ngồi hồi lâu mới chậm rãi đi ra, ngồi ở trên giường lau tóc, không lên tiếng, cũng không dám nhìn Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương buông điện thoại xuống, nhìn cậu một hồi, cố ý trêu cậu nói: “Quên nói với em, anh có khuynh hướng S.”
Viên Thụy đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Trịnh Thu Dương lại nghĩ, ai, hay là đừng dọa cậu. Liền cử động, muốn ngồi gần cậu một chút, trước tiên hôn môi vân vân.
Viên Thụy lại “A” một tiếng vội vàng trốn, chật vật ngã ngồi dưới đất.
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn muốn giải thích vừa rồi chỉ là nói giỡn, Viên Thụy lại từ từ bò dậy, nhỏ giọng nói: “Không, không sao, em nhịn rất giỏi.”
Trịnh Thu Dương: “… Em không sợ?”
Viên Thụy có chút đáng thương nói: “Có hơi sợ, anh hôm nay trước nhẹ một chút được không?”
Trịnh Thu Dương nhất thời cứng họng, sớm biết Viên Thụy dễ bị gạt thế này, thì không nên đùa với cậu kiểu này.
Viên Thụy dịch tới trước nửa bước, quỳ một gối xuống ở bên giường, một tay vỗ vỗ vai anh, hết sức cẩn thận nói: “Em rất thích anh, có thể chấp nhận sở thích của anh, em cũng sẽ cố gắng làm một M tốt.”
Kết quả buổi tối ngày hôm ấy, Trịnh Thu Dương hầu như đem tất cả ôn nhu đời này vận dụng ra hết, chỉ sợ một chút thôi cũng làm đau Viên Thụy. Kỹ thuật để lấy lòng Viên Thụy hắn vốn dư sức, càng đừng nói tới hắn vốn có chủ ý để Viên Thụy trải qua ngày hôm nay sẽ không thể rời bỏ hắn, nói ra chính hắn cũng không tin, hắn cư nhiên lại sản sinh ra ý nghĩ dùng kỹ thuật trên giường để giam lỏng đối phương.
Đợi đến ngày hôm sau Viên Thụy tỉnh lại nói “Đúng là những gì trong sách khiêu *** nói đều là sự thật, em cho rằng sẽ đau chết đi, nhưng thật sự rất thoải mái.” Trịnh Thu Dương ở trước mặt cậu biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng khi rời khỏi tầm mắt của cậu liền lập tức khua tay múa chân, không tiếng động nhảy cẫng hoan hô.
Đúng lúc trong thời gian đó của hai người, đang là ngày tết, Viên Thụy không có công tác, Trịnh Thu Dương cũng không đi làm, cuộc sống mỗi ngày ngoài trừ ăn cơm chính là làm. Cho đến tận 16 tháng 1 Viên Thụy mới bắt đầu đi, ước chừng xài hết 2 hộp Durex to.
Không có gì hạnh phúc hơn việc cùng người yêu tâm linh và X hợp nhất.
Trịnh Thu Dương xác định được hắn đã gặp chân ái, vừa yêu tính cách Viên Thụy, cũng yêu thân thể Viên Thụy.
Có thể gặp được Viên Thụy, là kỳ tích lớn nhất đời hắn.
Điều duy nhất hắn tiếc nuối đó là, Viên Thụy chưa từng ghen tị với nhóm bạn gái trước kia của hắn. Lúc mới bắt đầu là chính hắn tận tâm tận lực không nhắc lại chuyện xưa, sợ Viên Thụy để ý, sau đó dần dần phát hiện, Viên Thụy dường như căn bản không quan tâm hắn trước đây từng giao du với ai.
Hắn luôn cho rằng Viên Thụy rộng lượng, đêm nay rốt cục mới phát hiện, Viên Thụy chẳng qua là nhịn không muốn nói.
Mà tại sao Viên Thụy không muốn nói?
“Tao sợ ảnh sẽ không vui a.” Viên Thụy ở trong ổ chăn nói điện thoại, “Chuyện đã xảy ra, tao có ghen cũng không có cách nào thay đổi, tao không muốn để ảnh thấy tao nhỏ nhen.”
Bên đầu kia điện thoại Phương Sĩ Thanh nói: “Không phải tao nói mày, mày thật sự quá tốt với nó, đổi lại là tao, tao đã sớm đánh chết nó, chia tay lâu như vậy còn giữ số của đối phương, giữ lại ăn tết hả?”
Viên Thụy nói: “Ảnh chính là lười xóa, không phải cố ý giữ lại.”
Phương Sĩ Thanh câm nín, nói: “Mày xem lại mày đi, còn nói đỡ cho nó! Không đánh nó thì thôi, còn lên giường với nó, mày thật đúng là hết thuốc chữa.”
Viên Thụy nhỏ giọng nói: “Tao không có…”
Phương Sĩ Thanh nói: “Không có? Vậy sao giọng mày nói còn không nổi? Lừa quỷ hả, mày tưởng tao ngu lắm sao?”
Viên Thụy: “…”
Phương Sĩ Thanh còn nói: “Mày ghen nó còn lâu mới thấy mày nhỏ nhen, không chừng vui muốn chết. Mày nghĩ xem, hôm qua mày nói ghen tị, sau đó có phải nó đặc biệt hứng?”
Viên Thụy: “… Đúng vậy.”
Phương Sĩ Thanh cười ha ha hai tiếng, nói: “Vậy là được rồi, tao đã nói với mày rồi mà, số 1 bọn họ toàn là kiểu đức hạnh này thôi, miệng nói anh không còn liên lạc với những người trước kia đâu em đừng nghi ngờ, kỳ thực là rất mong đợi mày nghi ngờ, mày càng nghi ngờ nhiều chứng tỏ mày càng yêu nó, mày nói xem tao nói đúng không?”
Viên Thụy tò mò hỏi: “Vương Tề còn liên lạc với vợ trước của anh ấy không?”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Viên Thụy cảm thấy mình hỏi sai rồi, vội nói: “Hẳn là không, mày đừng nghĩ nhiều.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Hắn nói: “Tao nhắc mày thêm một câu, đừng có một mình gặp mặt mối tình đầu Mạnh Lai của mày nữa, cũng đừng bí mật liên lạc, Trịnh Thu Dương bây giờ nghe tới cái tên này là muốn phát nổ rồi.”
Viên Thụy kinh ngạc nói: “Không thể nào, tao đã nói chuyện Mạnh Lai rồi, ảnh có nói gì đâu.”
Phương Sĩ Thanh dùng mũi hừ một tiếng, nói: “Không tin tao? Vậy mày thử đi, Trịnh Thu Dương nếu nhịn được tao sẽ không mang họ Phương nữa, theo họ Viên của mày.”
Viên Thụy có chút bất an nói: “Tao biết rồi, cảm ơn mày.”
Phương Sĩ Thanh cúp điện thoại, con ngươi đảo một vòng, quyết định tối về lén xem di độngVương Tề.
Viên Thụy nằm ở trên giường phát ngốc một lúc, chậm rãi ngồi dậy, thắt lưng mỏi lợi hại, tối hôm qua Trịnh Thu Dương thực sự là quá hứng tình, Phương Sĩ Thanh nói cũng có lý.
Hôm qua quay chương trình cả ngày, hôm nay không có lịch làm việc, Viên Thụy giặt drap giường vỏ chăn, đem trong nhà quét dọn sạch sẽ, quay một vòng không còn chuyện gì làm, thấy rau củ trong tủ lạnh không còn nhiều, quyết định đi siêu thị một chuyến.
Thang máy từ phía trên đi xuống, cửa vừa mở ra, bên trong có hai vị hàng xóm trên lầu đang đứng.
Viên Thụy: “…”
Bách Đồ chủ động mở lời: “Viên Thụy, ra ngoài sao?”
Viên Thụy nhìn thấy thần tượng vô cùng căng thẳng, lắp bắp nói: “Vâng, vâng, đi ra ngoài.”
Bách Đồ nhìn cậu mỉm cười.
Viên Thụy tim đập thình thịch, nhìn gương mặt đẹp trai của Bách Đồ mà đi vào cõi thần tiên.
Trong thang máy Lương Tỳ nói: “Vậy cậu đi vào, hay là không vào?”
Viên Thụy thoáng cái lấy lại tinh thần, lúng túng bước nhỏ vào thang máy, chào hỏi Lương Tỳ: “Chào Lương ca.”
Lương Tỳ đóng cửa thang máy .
Bách Đồ nói: “Ra ngoài làm việc?”
Viên Thụy trong lòng rít gào, Bách Đồ đây là đang tán gẫu với cậu a a a a!
Cậu nói: “Không phải, hôm nay được nghỉ, em đi siêu thị.”
Bách Đồ nói: “Trùng hợp thế, anh cũng đi siêu thị, đi chung đi.”
Viên Thụy hạnh phúc muốn xỉu.
Lương Tỳ liếc cậu một cái, tức giận hừ một tiếng.
Ba người ra khỏi thang máy, Lương Tỳ nói: “Anh đi đây, hai người đi siêu thị đi.”
Viên Thụy vội cung kính nói: “Lương ca hẹn gặp lại.”
Lương Tỳ liếc mắt nhìn cậu, hình như nhìn cậu rất không vừa mắt, cậu lúng túng không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Bách Đồ nói: “Anh đi nhanh đi, sắp 11 giờ rồi, cẩn thận đến muộn.”
Lương Tỳ nói: “Không sao, nếu không anh đưa em tới siêu thị trước?”
Bách Đồ từ chối nói: “Không cần, không bao xa, em và Viên Thụy đi bộ tới.”
Lương Tỳ lại liếc mắt nhìn Viên Thụy.
Viên Thụy không biết phải làm sao.
Bách Đồ thúc giục: “Đi mau đi mau.”
Lương Tỳ nhìn xung quanh một cái, bên cạnh đều không có ai, nói: “Anh đi đây vợ yêu.”
Bách Đồ: “…”
Viên Thụy: “…”
Lương Tỳ lái xe đi.
Bách Đồ lúng túng nói: “Vậy, chúng ta đi siêu thị đi.”
Viên Thụy hồn vía lên mây nói: “Em, em, em thật ra bị lãng tai.”
Bách Đồ: “…”
Hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Không sao, anh cảm thấy em không phải là người đi nói lung tung.”
Viên Thụy giơ tay tỏ thái độ nói: “Ừm! Em sẽ không nói!”
Bách Đồ cười cười, nói: “Đi thôi.”
Viên Thụy đeo mắt kính gọng đen, Bách Đồ lại không hoá trang gì cả, hắn rất tùy ý, dáng vẻ không sợ bị người khác nhận ra, có người nhìn thấy hắn, hắn liền lễ phép cười đáp trả, có thể khí chất quá mức cao lãnh, ngược lại không có ai dám bước lên hỏi.
Viên Thụy đẩy xe đẩy, đi theo sau hắn, tâm lý đầy sùng bái và kính nể, cảm thấy Bách Đồ thật sự là nam thần.
Nam thần sao lại coi trọng Lương Tỳ? Lương Tỳ tuy rằng cũng rất đẹp trai, nhưng cà lơ phất phơ, vừa nhìn chính là tên lưu manh a.
Nam thần là bị gạt sao? Thật là đáng thương.
Bách Đồ đem đậu phụ chọn xong bỏ vào trong xe, lại thấy Viên Thụy vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
Hắn hiểu lầm ý của Viên Thụy, nhỏ giọng giải thích nói: “Anh mới nhận một bộ phim mới, cần phải giảm cân, nên dạo này ăn chay.”
Viên Thụy nghĩ thầm, đã nổi như thế mà vẫn chuyên nghiệp như vậy, người thật là tốt, kết quả bị Lương Tỳ lừa đi, quá đáng thương mà.
. : .
Viên tiên sinh – 25Viên tiên sinh luôn không vui