CHƯƠNG 37
Của mình, của mình, chính là của mình
.
Viên Thụy cảm thấy không thể tin nổi, hôm nay chỗ vợ Trịnh Thiệu Dương lên xe là ở cửa của một khu chung cư bình thường, thực sự không giống nhà Đại vương đá quý ở.
Cậu kỳ quái hỏi: “Vậy chị dâu anh ở đâu? Còn tự đón xe đi bệnh viện? Không phải là có xe riêng tài xế riêng người hầu bên cạnh sao?”
“Làm gì khoa trương như vậy? Bất quá tự đón xe đi bệnh viện thì có hơi lạ.” Trịnh Thu Dương cũng rất kinh ngạc, suy nghĩ một chút, đoán, “Mẹ Trịnh Thiệu Dương lúc trước muốn hắn lấy một tiểu thư môn đăng hộ đối, kết quả hắn không nghe lời lấy một cô gái lương bổng nhân viên, mẹ hắn từ đầu đã không thích con dâu này, mấy tháng trước anh nghe mẹ nói, lúc mang thai kiểm tra ra là con gái, lão thái thái kia ở nhà suýt chút nữa xốc luôn nóc nhà, chắc là bà ta làm quá nên con dâu dọn ra ngoài ở?”
Viên Thụy có chút tức giận nói: “Con gái cũng gọi là bà nội mà! Em thấy chị dâu anh cũng khá tốt, dễ nhìn, người còn nhãn nhặn như vậy, nhất định là không muốn chấp nhặt với lão thái thái. Anh của anh cũng là một tên tra, em thấy anh ta sốt sắng như vậy, còn tưởng là một người chồng tốt!”
Trịnh Thu Dương nói: “Chuyện này anh không rõ, nhưng luôn nghe nói hai người họ tình cảm rất tốt.”
Viên Thụy tức giận nói: “Để vợ mình ưỡn bụng lớn ở bên ngoài một mình, còn tự đón xe đi kiểm tra, tốt cái gì hả? Mẹ em lúc sinh em ra, ba em được gọi từ bàn mạc chược tới, nhìn thấy sinh được một đứa con trai vui tới mức nhảy cao ba trượng, lúc đó ba em vui tới mức căn bản không biết vợ mình sinh khó khăn bao nhiêu, hai người họ lúc ly hôn còn muốn cướp quyền nuôi em, mẹ em chết sớm như vậy chính là bị ông chọc tức, may mà quan tòa không xử em cho ông.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn chưa từng nghe Viên Thụy nói tới người ba ruột này, đây là lần đầu tiên.
Hắn không nhịn được hỏi: “Nếu như có một ngày ba em tới tìm em thì sao?”
Viên Thụy dường như đã sớm nghĩ ra vấn đề này, không chút suy nghĩ liền đáp: “Vậy em liền mở cho ông một bàn, ông thích chơi mạt chược, em cho ông chơi đủ, nhưng tuyệt đối không để cho ông bài bạc.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn buồn cười nói: “Anh tưởng em sẽ nói không gặp đó.”
Viên Thụy kinh ngạc nói: “Ông ấy là ba em nha, sao có thể không gặp?”
Trịnh Thu Dương nói: “Giọng điệu lúc nãy của em, giống như rất hận ông ấy.”
Viên Thụy trầm mặc chốc lát, nói: “Đúng là trước kia em có hận một chút… Lần cuối cùng em nhìn thấy ông là lúc ông mua cho em một bộ quần áo mới và một trái bóng rổ, khi đó em còn rất nhỏ con, ngồi bàn đầu tiên trong lớp, mẹ không cho ông gặp em, ông lén lút chạy vào trường học, ở cửa lớp đưa đồ cho em, sau đó còn vừa khóc vừa đi. Bây giờ suy nghĩ lại, còn cảm thấy ông thật đáng thương.”
Trịnh Thu Dương an ủi: “Đừng buồn, dù sao cũng nhiều năm không xuất hiện rồi, đừng nghĩ nữa.”
Viên Thụy cười với anh, nói: “Không buồn, cũng không thường nghĩ tới, chỉnh là thỉnh thoảng nhớ đến, cảm thấy ông chắc đang sống tốt ở đâu đó, vậy là được rồi, em cũng không phải rất muốn gặp ông, em cũng đã có ba ba, còn có em gái, nha đúng rồi, ngày hôm nay còn nhận thêm mẹ nuôi!”
Trịnh Thu Dương vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc Viên Thụy, hắn vốn lo lắng Viên Thụy thật sự ghi hận ba ruột mình, hận thứ tình cảm này, hoàn toàn không hợp với con người Viên Thụy.
Viên Thụy nghiêng đầu dựa vào vai anh, cười nói: “Em còn có bạn trai đây!”
Trịnh Thu Dương đùa cậu nói: “Gọi ông xã.”
Viên Thụy có chút xấu hổ, môi thử giật giật, vẫn là không tiện gọi ra, nói: “Trước đây lúc em không có người yêu, xem tiểu thuyết thấy số 0 gọi ông xã, còn có chút hâm mộ, đến khi em thật sự có, lại không gọi được.”
Trịnh Thu Dương chưa từng xem loại tiểu thuyết này, hỏi: “Tiểu thuyết gì mà viết lãng như thế?”
Viên Thụy móc điện thoại ra, nói: “Em có e-book, cho anh xem một chút nha.”
Hai người tụ lại cùng nhau xem sách khiêu ***.
Trịnh Thu Dương: “Thao, cái này cũng được?”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương: “24 cm còn là người sao? Lừa ai hả.”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương: “Nhanh như vậy đã bắn, không thực tế, nữ còn không như vậy.”
Viên Thụy: ” Hmm…”
Trịnh Thu Dương: “Em xem, đều thích bị bóp ngực.”
Viên Thụy: “Hừ.”
Trịnh Thu Dương: “Đây là con gái hả? Ông xã em muốn sinh con cho anh?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương: “Lát nữa em cũng gọi vậy đi?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương: “Không được không xem nữa.”
Viên Thụy đem điện thoại ném sang một bên, hai người sóng vai ngồi ở trên ghế sô pha, tâm tư khác nhau.
Nửa phút sau, Trịnh Thu Dương nói: “Anh cứng rồi.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương nói: “Không phải xem nên cứng, mà là muốn cứng.”
Viên Thụy: “… Nghĩ cái gì?”
Trịnh Thu Dương quay đầu nhìn cậu, nói: “Muốn thao chết em.”
Viên Thụy mặt đỏ như nhỏ máu, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh…”
Trịnh Thu Dương nói xong cũng có chút lúng túng, hắn chưa từng nói chuyện thô tục như vậy với Viên Thụy, Viên Thụy có tức giận không?
Viên Thụy hít một hơi, nói tiếp: “Anh, anh đợi một chút, em đi tắm trước đã.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy đi tắm, Trịnh Thu Dương ở trên ghế sô pha cười đến lăn lộn.
Viên Thụy rất nhanh đi ra, hai người hôn tới giường, Trịnh Thu Dương có ý đồ lớn với cơ ngực Viên Thụy, Viên Thụy híp mắt thở vài tiếng, đột nhiên hỏi: “Anh vừa nãy không phải là nhớ tới bạn gái trước đây đó chứ?”
Trịnh Thu Dương cả kinh, ngẩng đầu lên oan uổng nói: “Không có!”
Viên Thụy cho là anh đang nhớ, không mấy vui vẻ, lại không muốn phá hoại bầu không khí, đáng thương nói: “Không cho nhớ a.”
Trịnh Thu Dương không nhịn được cười, giơ tay thề: “Thật không có! Ngoại trừ em ra, ai anh cũng không cứng nổi.”
Viên Thụy kinh hãi, nói: “Phi phi phi, sao lại thề độc như vậy? Cũng không phải của riêng một người.”
Trịnh Thu Dương cười đến không làm tiền hí, trực tiếp đi vào, Viên Thụy bị đỉnh đến ngửa ra sau một cái, còn chưa kịp kêu đã bị anh hôn, phía dưới cũng động vô cùng kịch liệt.
Viên Thụy nghĩ thầm, của mình của mình, là của mình.
Mới nhận mẹ nuôi Dương Lộ cách hai ngày liền gọi cho Viên Thụy, muốn gặp cậu đưa kịch bản « Ai là cát trên đầu ngón tay em » , thuận tiện bàn những chuyện khác.
Buổi tối hôm hai người kết nghĩa, ở trước mặt mọi người, Viên Thụy kính rượu, dập đầu gọi một tiếng “Mẹ nuôi”, sau lại không gọi được nữa. Cậu biết Dương Lộ là người trong nóng ngoài lạnh, thế nhưng vẫn có khoảng cách với bà, luôn cảm thấy danh xưng “Mẹ” này quá mức thân mật. Dương Lộ ước chừng đã nhìn thấu tâm tư cậu, lúc đi đã nói một câu “Đều ở trong giới giải trí, vẫn là nên gọi dì cho tiện”.
Vì vậy lúc này gặp nhau, Viên Thụy liền gọi một tiếng: “Dì Dương.”
Địa điểm hai người gặp mặt là một tiệm cà phê gần chỗ ở Viên Thụy, Dương Lộ tới một mình, nói vừa lúc có chuyện ở gần đây.
“Đây là kịch bản, con khi về xem cẩn thận, nếu có vấn đề gì thì nói ra để mọi người có thể thảo luận tốt.” Dương Lộ đưa cặp văn kiện cho cậu, còn nói, “Vai nữ chính đã định là Tống Hoan Nhan rồi, cô gái đó cũng nói biết con.”
Viên Thụy có chút vui vẻ, nói: “Lúc mới debut con diễn vai phụ trong một bộ phim truyền hình, cô ấy diễn em gái của con, khi đó còn gọi cô ấy là Tống Diễm Diễm, là một cô gái rất dễ thương a.”
宋欢颜 (Tống Hoan Nhan) : Hoan Nhan – cười vui vẻ, cười tươi
宋艳艳 (Tống Diễm Diễm) : Diễm Diễm – xinh đẹp, tươi đẹp
Dương Lộ cười, rất nhanh lại nghiêm mặt nói: “Đừng gọi tên cũ của người ta nữa, người ta hiện tại là hoa đỏ, nhân khí cao hơn con, vạn nhất con nói nhầm cho dù cô ấy không đa tâm, nhưng người bên cạnh thì chưa chắc.”
Viên Thụy vội vàng gật đầu, “Dạ.”
Dương Lộ nói: “Tài trợ rất nhanh sẽ có, nếu không có gì bất ngờ, giữa tháng sau là có thể bắt đầu quay, đến Thượng Hải lấy cảnh, kế hoạch là giết nhanh thắng nhanh trong vòng 2 tháng, quay xong cũng gần đến Tết, qua năm cũng sẽ không làm lỡ show thực tế của con. Ta đã hỏi rồi, phim thần tượng lúc trước con diễn nam thứ nghỉ hè sang năm sẽ lên sóng, bộ phim này của chúng ta cũng sẽ lên sóng mùa đông năm sau, như vậy liên tiếp phim truyền hình và show thực tế, con có thể luôn xuất hiện trên TV, không có chỗ trống, nhân khí sẽ không ngừng rơi.”
Viên Thụy biết xoay xở một bộ phim truyền hình rất phức tạp, bộ phim này mới được qua kiểm duyệt trước đây không lâu, tài trợ lại đến nhanh như vậy, tháng sau liền quay, tốc độ thế này phải gọi là phi thường nhanh, đương nhiên chuyện này không thể không nói tới năng lực cá nhân của Dương Lộ, nhưng Dương Lộ còn vì cậu – một nghệ sĩ hạng 3 mà cân nhắc nhiều như vậy, không khỏi có chút cảm động.
Cậu thành khẩn nói: “Dì Dương, thật sự rất cảm ơn dì, nếu như dì cần con giúp gì, dì nhất định phải nói nha. Tuy rằng con không có tiền nhiều, cũng không quá nổi…”
Cậu không nói được nữa, so sánh địa vị Dương Lộ với giá trị bản thân, khả năng sẽ không cần tới cậu.
Quả nhiên Dương Lộ nói: “Tạm thời không cần, nhưng nếu sau này cần ta nhất định sẽ nói.”
Viên Thụy nghĩ thầm, là tưởng mình nói lời khách sáo sao, thật sự là người tốt mà.
Hai người ở trong tiệm cà phê trò chuyện hơn 1 tiếng mới ra ngoài, phát hiện chẳng biết lúc nào trời đã mưa, mặt đất đã có nước đọng.
Dương Lộ hỏi: “Con có lái xe không?”
Viên Thụy nói: “Con ở chung cư phía trước, chạy hai bước là tới.”
Dương Lộ nói: “Nếu không xa, để ta đưa con đi.”
Viên Thụy suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, cậu tới gặp Dương Lộ đặc biệt diện một phen, còn mang đôi giày mới, thật sự không nỡ để nó đạp nước.
Dương Lộ đưa cậu xuống dưới lầu, cậu mở cửa xe xuống, tạm biệt Dương Lộ trong xe: “Dì Dương, trời mưa dì lái chậm một chút nha.”
Dương Lộ mỉm cười nói: “Được, con lên đi.”
Viên Thụy đóng cửa xe lại, lại thấy một chiếc xe taxi từ bên ngoài chạy vào, đậu ở bên cạnh xe Dương Lộ, cửa xe taxi bị đẩy ra, người còn chưa bước xuống âm thanh đã truyền tới: “Đúng lúc thật! Tao còn sợ mày không có ở nhà! May mà bắt được mày!”
Viên Thụy: “…”
Là mẹ Trịnh Thu Dương.
Cậu vội cúi người xuống nói với Dương Lộ trong xe: “Dì Dương, dì đi trước đi, sau này con sẽ liên lạc với dì.”
Dương Lộ nhìn cậu, lại nhìn phụ nữ trung niên bước xuống taxi, vẻ mặt khó hiểu.
Mẹ Trịnh đã vòng qua xe Dương Lộ bước nhanh tới trước mặt Viên Thụy, giận đùng đùng nói: “Chứng từ bất động sản có phải ở chỗ của mày không?”
Viên Thụy không nhịn được lui về sau nửa bước, nói: “Dì…”
Mẹ Trịnh nói: “Mày đừng có gọi tao! Nó trở về nhà một chuyến đồ liền mất, nó từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện như vậy, nhất định là do mày xúi giục nó, đồ đâu?”
Viên Thụy vốn dĩ không biết chuyện chứng từ bất động sản của Trịnh Thu Dương, thành thật nói: “Con không biết, nếu không con gọi hỏi anh ấy.”
Cậu muốn lấy điện thoại ra lại bị mẹ Trịnh hét một tiếng: “Không cho gọi! Mày muốn cáo trạng đúng không? Tâm nhãn nhiều lắm ha!”
Viên Thụy cũng không dám gọi điện thoại, đứng đó không biết phải làm sao.
Trong xe Dương Lộ hỏi: “Viên Thụy, xảy ra chuyện gì? Bà ấy muốn chứng từ bất động sản gì?”
Viên Thụy vội hỏi: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, dì đi đi, là… là chuyện trong nhà.”
Dương Lộ lại nói: “Nếu là người nhà con, vậy ta cũng muốn gặp một lần.”
Viên Thụy: “…”
Dương Lộ xuống xe.
Mẹ Trịnh quan sát đánh giá bà, không thể xác định thân phận của đối phương, nói: “Tôi không phải người nhà của nó, tôi đến đòi nợ.”
Dương Lộ cau mày nói: “Nợ bà cái gì?”
Hai người đối diện chốc lát, mẹ Trịnh cười lạnh nói: “Sao hả? Bà muốn trả thay sao? Bà là ai?”
Dương Lộ nói: “Tôi là mẹ nuôi Viên Thụy.”
Mẹ Trịnh liền cười lạnh, nói: “Mẹ nuôi sao? Vậy bà đừng xen vào, chuyện này không phải ruột thịt đừng xen vào.”
Dương Lộ nhíu mày, “Bà nói đi, nó nợ cô cái gì?”
Viên Thụy nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng chen vào nói: “Cái kia…”
Mẹ Trịnh nói: “Mày câm miệng cho tao.”
Viên Thụy: “…”
Dương Lộ lại nói: “Viên Thụy, con nói, đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Viên Thụy há miệng, lại bị mẹ Trịnh trừng mắt một cái liền không dám nói nữa.
Mẹ Trịnh bộ dáng lão phật gia, nói: “Sao bà không hỏi nó, nó nợ tôi cái gì? Tôi nói cho bà biết, nó nợ tôi một đứa con trai.”
Viên Thụy ôm cặp văn kiện kịch bản, nặng nề cúi đầu, ông trời ơi, không lẽ bắt buộc cậu phải come out sao.
Buổi tối, Trịnh Thu Dương hát ngâm nga về nhà, vào cửa liền nói: “Bên ngoài mưa to quá, may mà em bỏ dù dự phòng vào trong xe anh, nếu không anh đã bị… Em làm gì vậy?”
Viên Thụy ủ rũ cúi đầu ngồi trên thảm trước ghế sô pha, hỏi anh: “Mẹ anh có gọi điện thoại cho anh không?”
“Không có a.” Trịnh Thu Dương thay giày xong lại đây, nói, “Sao vậy? Sao lại nhắc tới mẹ?”
Viên Thụy vẻ mặt muốn khóc ôm lấy anh.
Trịnh Thu Dương không thể làm gì khác là cũng ôm lấy cậu, suy nghĩ một hồi, kinh hãi nói: “Đệt! Lẽ nào mẹ phát hiện chứng từ bất động sản không còn? Tới tìm em sao?”
Viên Thụy dùng lực ôm anh hoảng hốt, nói: “Đúng a! Thật là đáng sợ!”
Trịnh Thu Dương vội hỏi: “Mẹ làm gì em? Em để cho mẹ vào sao? Có đập đồ không? Đừng lắc đừng lắc, anh chóng mặt!”
Viên Thụy dừng lại, nói: “Không có vào, ở dưới lầu bắt được em.”
Trịnh Thu Dương tỉ mỉ nhìn mặt và cổ cậu, “Không bị thương đi? Mẹ mắng em? Đánh em chưa?”
Viên Thụy hoảng sợ nói: “Dì còn có thể đánh em sao?”
Trịnh Thu Dương: “… Không nhất định.”
Viên Thụy sợ hãi không thôi nói: “May quá may quá, đúng lúc mẹ nuôi đưa em về, hai người ở dưới lầu nói chuyện một hồi, sau đó cùng đi.”
Trịnh Thu Dương: “… Cái quái gì?”
Viên Thụy cho rằng anh không nghe rõ, lặp lại: “Hai người ở dưới lầu nói chuyện một hồi, sau đó ngồi xe mẹ nuôi em, cùng đi.”
Trịnh Thu Dương vuốt đầu cậu, nói: “Bảo bối nhi, có phải em bị mẹ anh đánh choáng váng? Làm trí nhớ rối loạn?”
. : .
Viên tiên sinh – 38Viên tiên sinh luôn không vui