CHƯƠNG 8
Trung thu chớp mắt đã đến.
Trịnh Thu Dương đi cùng mẹ anh, Viên Thụy thì về nhà dượng.
Vốn tưởng rằng em gái Tác Duyệt đi học đến Quốc khánh mới về được, ai ngờ khi đến nơi mới biết cô đã trở về trước ngày Trung thu.
Lúc ba dượng Tác Kiến Quân kết hôn với mẹ Viên Thụy, từng dẫn theo một đứa bé, em gái một nửa của Tác gia này nhỏ hơn Viên Thụy năm tuổi, hiện tại đang học ở Thượng Hải, chuyên ngành quan hệ quốc tế, đại học năm thứ ba.
Mẹ của Tác Duyệt bất hạnh bị tai nạn giao thông qua đời, lúc Viên Thụy đến Tác gia, Tác Duyệt còn trong tình trạng bất ổn, Viên Thụy bất quá cũng mới sáu, bảy tuổi, hai anh em tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ quan hệ không tệ.
“Bạn em rất thích xem show thực tế của anh, ai cũng khen anh rất đẹp trai, trong các khách mời thích nhất là anh, phòng tụi em còn có fan não tàn của anh.” Tác Duyệt ngồi sát Viên Thụy trên ghế sô pha, cười hì hì nói, “Anh không biết em phải nhịn cực bao nhiêu, rất muốn nói cho họ biết anh là anh của em.”
Viên Thụy bị khen đến xấu hổ, nói đùa: “Sao lại nhịn không nói? Sợ bọn họ cười anh của em là tên đại ngốc sao?”
Tác Duyệt đẩy cậu một cái, nói: “Nói cái gì đó, em là sợ không cẩn thận khiến anh bị ghét, em xinh đẹp như vậy, còn ưu tú như thế, trong trường biết bao nhiêu người ghen tỵ, không ưa em thì thôi, để bọn họ biết anh là anh của em còn không ghét chết anh sao.”
Viên Thụy cũng cười rộ lên.
Tác Duyệt thay đổi ngữ khí nhỏ giọng nói: “Em nghe ba nói, anh quen bạn trai?”
Viên Thụy: “…”
Tác Duyệt nói: “Đừng xấu hổ chứ, đẹp trai không? Có ảnh không? Cho em xem đi.”
Viên Thụy lấy điện thoại di động ra, mở khóa rồi vào album cho cô xem, Viên Thụy chỉ cho cô hình Trịnh Thu Dương, cô khoa trương nói: “Oa! Này cũng quá đẹp trai đi!”
Viên Thụy hơi muốn khoe lại cảm thấy ngượng, cứng rắn nhẫn nhịn nói: “Ừ, cũng được đi.”
Tác Duyệt lại xem thêm vài tấm, hỏi: “Làm việc gì? Cũng là người mẫu? Vóc dáng rất được nha.”
Viên Thụy vô cùng tự hào nói: “Không phải, là nhà thiết kế trang sức, tài hoa lắm nha.”
Tác Duyệt không nhịn được cười, hỏi: “Còn cái kia? Thì sao?”
Viên Thụy mới bắt đầu không có hiểu, nhìn ánh mắt cô một hồi mới hiểu được, lúng túng nói: “Tiểu cô nương sao lại hỏi cái này.”
Tác Duyệt cười to nói: “Truyện với manga dưới đáy giường em anh cũng không phải chưa từng thấy, nói mau nói mau, có lớn không? Có đau không? Một tuần mấy lần? Một lần bao lâu?”
Viên Thụy đành phải đỏ mặt thấp giọng nói: “Lớn, không quá đau, ba, bốn lần, nửa tiếng đi.”
Tác Duyệt thật ra cũng không phải muốn biết lắm, chỉ muốn trêu Viên Thụy, nghe được đáp án trái lại ngẩn ra, phì một tiếng bật cười. (Đ : Gặp con em cũng là ….=)) )
Viên Thụy mặt ngốc còn chưa hiểu, nói: “Nhiều lắm sao?”
Tác Duyệt nằm nhoài trên vai cậu cười đến không kiềm chế được.
Lúc ăn cơm, Tác Duyệt vẫn còn vừa cười vừa ăn, Tác Kiến Quân nói: “Hai đứa nói cái gì mà vui vậy?”
Đầu Viên Thụy muốn chui tọt vào trong chén.
Tác Duyệt cười đã xong, cảm thấy anh mình bị trêu cũng đủ rồi, liền giả vờ nghiêm trang nói: “Không có gì, nói về mấy chuyện lộn xộn của nghệ sĩ thôi.”
Tác Kiến Quân nói: “Giới văn nghệ bây giờ rất loạn, Tiểu Thụy con đừng đi ăn chơi lung tung, công việc văn nghệ gánh nặng đường xa, đặc biệt là thần tượng trẻ tuổi, hành vi cử chỉ cũng có ảnh hưởng rất lớn.”
Viên Thụy bé ngoan gật đầu.
Tác Duyệt bất mãn nói: “Người ta bây giờ gọi là giới showbiz, sớm không còn gọi là giới văn nghệ, ba, ở nhà ít giở giọng.”
Tác Kiến Quân trừng cô, nói: “Con cũng ít đi chơi đi, học cho tốt để chuẩn bị thi nghiên [1].”
[1] Nghiên cứu sinh
Tác Duyệt bĩu môi không nói.
Im lặng ăn cơm một hồi, Tác Kiến Quân đột nhiên gọi: “Tiểu Thụy nha.”
Viên Thụy ngồi đoan chính, rửa tai lắng nghe nói: “Ba, ba nói đi.”
Tác Kiến Quân nói: “Con cùng bạn trai sao rồi?”
Viên Thụy: “…”
Tác Duyệt: “Ha ha ha ha ha ha.”
Hơn chín giờ, Viên Thụy cùng Tác Duyệt thu dọn chén đũa, sau khi rửa sạch thì ra về.
Tác Duyệt chế nhạo: “Vội vã trở về ngắm trăng sao?”
Viên Thụy nói: “Hôm nay là sinh nhật anh ấy, xong rồi về sớm một chút.”
Tác Duyệt cười nói: “Vậy anh đi nhanh đi. Em ngày 5 tháng 10 về trường, hôm nào rảnh rỗi hẹn ảnh ăn bữa cơm đi?”
Viên Thụy suy nghĩ một chút, nói: “Anh đi về hỏi đã.”
Tác Duyệt ra vẻ bất mãn nói: “Làm sao? Không nỡ cho em gặp hả?”
Viên Thụy vội nói: “Không phải không phái, aiz, thế nào đi nữa anh cũng phải hỏi ảnh, dù sao gặp mặt người nhà là một chuyện rất lớn.”
Tác Duyệt nói: “Cũng không phải gặp ba… Anh gặp người nhà của anh ta chưa?”
Viên Thụy nói: “Gặp mẹ anh ấy một lần rồi.”
Tác Duyệt cười rộ lên, “Vậy thì tốt, anh hỏi xong nhớ gọi cho em, sớm nha, em cũng bận lắm.”
Tạm biệt cha con Tác gia ra về, trong lòng Viên Thụy ấm áp, đã nhiều năm như vậy, cậu đã sớm xem bọn họ như người nhà thật sự, quan tâm lẫn nhau, nhớ nhau, cho dù không cùng huyết thống cũng có thân tình ấm áp ràng buộc.
Trên trời trăng tròn sáng ngời, ánh trăng chiếu rọi làm ngọn đèn của vạn gia đình, mỗi ánh đèn, mỗi một cánh cửa sổ, khoảng chừng đều có một câu chuyện đoàn viên.
Viên Thụy bỗng nhiên rất nhớ Trịnh Thu Dương, cậu lấy điện thoại ra, nhắn cho Trịnh Thu Dương: “Em đang trên đường về, anh còn ở chỗ dì?”
Chỉ cần Trịnh Thu Dương đi cùng mẹ, Viên Thụy sẽ không gọi điện thoại cho anh, sợ dì nghe thấy sẽ mất vui. Hai người sau khi ở cùng nhau, Trịnh Thu Dương từng dẫn cậu về nhà anh một lần, Viên Thụy ngay cả cửa cũng không thể bước vào, Trịnh Thu Dương cũng bị mẹ anh vừa đánh vừa chửi chạy ra ngoài. Lần đó rất khó xử, sau đó Trịnh Thu Dương luôn xin lỗi nói tại vì mình không nói rõ với mẹ đã dẫn cậu đi gặp, hại cậu chịu oan ức. Viên Thụy lại cảm thấy mẹ anh mới chịu oan ức, hai mẹ con vốn đang tốt lành, bởi vì cậu một người ngoài mà huyên náo không vui.
Qua hồi lâu, Trịnh Thu Dương mới trả lời: “Đừng nói nữa, ba anh mới vừa tới, chân trước ông vừa vào cửa, chân sau bà lớn liền chạy đến, còn cãi nhau ầm ĩ một hồi.”
Viên Thụy kinh hãi, nhanh chóng nhắn lại: “Dì không sao chứ?”
Trịnh Thu Dương: “Đang khóc, anh đang dỗ, có thể về trễ.”
Viên Thụy: “Ừm.”
Trịnh Thu Dương: “Anh đặt bánh ngọt với hoa tươi trước rồi, mười giờ rưỡi đưa tới, em về chờ ký nhận, anh không kịp.”
Viên Thụy: “Đừng gấp trở về, ở lại bồi dì cho tốt, em không chờ anh, em ngủ sớm một chút vậy.”
Trịnh Thu Dương đứng giữa phòng khách hỗn độn, tức giận cố đè nén khi nãy giờ đã được quét đi sạch sành sanh, trong lòng mềm mại tột đỉnh.
Viên Thụy vừa vào tàu điện ngầm, điện thoại liền rung lên, Trịnh Thu Dương gửi tới: “Chút nữa sẽ về, đừng ngủ, chờ anh.”
Cậu đem di động cất vào túi, tuy vui nhưng có chút lo cho mẹ Trịnh Thu Dương.
Lúc này nhà nhà đang ăn tết nên người trên tàu điện ngầm không nhiều lắm, có một đôi tình nhân trẻ tuổi vẫn luôn lén lút nhìn Viên Thụy, cuối cùng cô gái lấy hết dũng khí bước qua hỏi: “Anh là Viên Thụy phải không?”
Viên Thụy nói: “Tôi…”
Chàng trai ở phía sau nói: “Chắc là lớn lên khá giống đi? Ngôi sao ai lại đi tàu địên ngầm?”
Cô gái hơi thất vọng, nhìn mặt Viên Thụy, nói: “Xin lỗi, nhưng mà có ai từng nói với anh là anh rất giống Viên Thụy không?”
Viên Thụy nói “… Tôi chính là Viên Thụy a.”
Đôi tình nhân kia: “…”
Chàng trai nói: “Lừa người khác chắc?”
Viên Thụy đứng lên.
Cô gái mở to mắt: “Cao như vậy! Hàng thật!”
Viên Thụy ký tên và chụp ảnh cùng, cô hưng phấn đến hai má đỏ lên, nói: “Anh đang quay chương trình sao? Trung thu cũng không nghỉ ngơi? Sao không có quay phim đi cùng anh?”
Chàng trai nói: “Nhất định là camera ẩn.”
Hai người còn có chút mong đợi, cô gái kia còn chỉnh lại tóc.
Viên Thụy từ trong túi móc ra tập thẻ tàu được bọc bởi túi hình Conan, nói: “Trước đây mua rất nhiều, không ngồi thì lãng phí.”
Tình nhân: “…”
Tàu điện ngầm đến trạm, Viên Thụy nói: “Tôi xuống, lễ vui vẻ, về nhà sớm nha, hẹn gặp lại.”
Cậu đi rồi, cô gái lôi kéo chàng trai rít gào: “Đẹp trai quá đáng yêu quá a a a a a a.”
Chàng trai: “… Cũng được đi, có hơi ngốc.”
Cô gái: “Câm miệng! Rõ ràng manh như vậy!”
. : .
Viên tiên sinh – 9Viên tiên sinh luôn không vui