Viện Trợ - Giao Dịch

Chương 4: Chương 4




Hôm sau, khi Lục Tầm tỉnh lại, thấy Liễu Chanh nằm sấp trên gối đầu nhìn hắn, tóc rối xõa tung trên vỏ gối như tuyết, hắc bạch phân minh.

Ý thức Lục Tầm còn chưa tỉnh táo, nhưng bản năng của hắn mách bảo ánh mắt của cậu nhóc có chút quái lạ, dưới sự thanh đạm tựa hồ che dấu mờ mịt cùng oán hận. Hắn đang muốn nhìn kỹ càng, Liễu Chanh bỗng nhắm mắt, lúc mở, đôi con ngươi đen nhánh đã e lệ ý cười. Trở mặt kiểu này còn nhanh hơn cả chớp mắt, Lục Tầm nháy mắt, cảm thấy chắc là mình nhìn nhầm.

"Anh tỉnh rồi?" Liễu Chanh hỏi hắn, giọng còn có chút khàn khàn: "Vậy giờ em có thể đi trở về chưa?"

Lục Tầm kéo cậu vào trong ngực, sờ sờ trán cậu: "Sốt ruột gì? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Liễu Chanh lắc đầu nhẹ một cái, không nói gì.

Lục Tầm không nhịn được lại hỏi: "Thế.... cảm giác thế nào?" Trong lòng hắn hơi chênh lệch, tối qua thân thể Liễu Chanh phản ứng nhiệt liệt buông thả, quả thực thoải mái đến quên hết tất cả? Vậy mà hiện tại lại dửng dưng như không, vừa mở miệng đã muốn rời đi, điều này khiến tự tôn cùng hư vinh của đàn ông trưởng thành của Lục Tầm cảm thấy thất bại, hắn như thằng nhóc con nộp bài thi chờ khen ngợi, kết quả thầy giáo chỉ gật gật đầu, nói, được rồi, em đi đi.

Liễu Chanh ngẩng đầu nhìn hắn, nửa đùa nửa thật: "..... bạn tôi nói với tôi, các cô ấy đều không thích lần đầu tiên của mình, vì những chàng trai kia không phải người các cô yêu."

Lục Tầm nháy mắt sửng sốt, lập tức phản ứng lại đây là lời thoại trong bộ phim tối qua Liễu Chanh xem. Hắn dở khóc dở cười, lại có chút tức giận, hắn dĩ nhiên không hy vọng tiểu tình nhân của mình sẽ thực sự yêu hắn, nhưng chuyện giường chiếu qua đi, dù sao cũng phải có chút tình thú điều hòa, cứ phải trắng ra mà giận dỗi hắn sao?

Lục Tầm lại châm biếm: "Nhưng em cũng chẳng phải mấy cô bé."

Liễu Chanh nhún vai: "Nhưng tôi cũng chưa yêu anh a."

Lục Tầm có chút cáu rồi, một loại ham muốn chinh phục vi diệu lại mãnh liệt từ trong lòng toát ra, hắn nghiêng người đè lên Liễu Chanh, trên tay dùng lực, có chút thô bạo tách hai chân cậu ra.Liễu Chanh bất động, theo bản năng cắn môi dưới. Lúc Lục Tầm chạm vào chỗ đó, nhịn không được rên khẽ một tiếng.Tay Lục Tầm ngừng lại, lật Liễu Chanh lại cẩn thận kiểm tra, không bị thương, nhưng sưng lên rồi, đỏ sậm có chút chói mắt.

"Quên đi..." Lục Tầm chậm rãi thở ra, đặt Liễu Chanh nằm ngửa: "Tùy em nói thế nào thì nói."

Hai người đối lập trầm mặc một lúc, dục vọng của Lục Tầm không chịu lắng lại, hắn không thể làm gì khác hơn là lùi lại cầu thứ khác, kéo tay Liễu Chanh đặt trên thân dưới: "Do em dẫn ra, em đến chịu trách nhiệm."

Liễu Chanh lần này rất nghe lời, dịu ngoan nghiêm túc hầu hạ hắn, quỳ gối bên cạnh, bàn tay hơi lạnh nắm lấy hắn, luật động trên dưới.

Lục Tầm thoải mái thở dài, thậm chí cảm giác được một loại kích thích khác thường, cảm giác này là do đâu? Hưng phấn ban đầu qua đi, Lục Tầm cảm thấy có chỗ nào không đúng, trên tay Liễu Chanh giống như có một tầng cát xù xì, ma sát qua lại cảm giác cực kỳ rõ rệt."

Liễu Chanh, tay em làm sao vậy?" Hẳn là tay phải Liễu Chanh mỏi, đổi sang tay trái, cảm giác kích thích kỳ quái này càng mãnh liệt, Lục Tầm không có cách nào giả câm giả điếc, hắn ngồi dậy kéo tay Liễu Chanh ra xem.

Lúc này mới thấy trên tay trái của cậu lít nha lít nhít toàn là vết thương cũ, vết nọ vết kia nhằng nhịt khắp nơi, như là bị thước hoặc loại dây dài nào đó đánh, hơn nữa chắc chắn không chỉ một hai lần, năm này tháng khác vết thương cũng khép lại, có chỗ kết ra một tầng da chết. Tay phải cũng có, nhưng không nghiêm trọng như vậy.

Lục Tầm ngạc nhiên lại ảo não, tối hôm qua chỉ lo thoải mái bản thân, da thịt kề nhau lâu như vậy, một điểm khác thường cũng không phát hiện.

"Sao lại bị thế này? Nếu em có chuyện gì khó xử, có thể nói ra để tôi giúp em." Lục Tầm nhìn chằm chằm Liễu Chanh, trong mắt đầy đau lòng.

Liễu Chanh dùng sức giật tay về, nắm chặt thành đấm, hạ mắt, không biết đang nghĩ gì.

"Em thường gặp ác mộng sao? Mơ thấy cái gì?" Lục Tầm cảm giác đứa nhỏ này hẳn giống như hắn, trong lòng có việc, có bí mật.

Đến khi Lục Tầm cảm giác cậu sẽ chẳng bao giờ mở miệng, Liễu Chanh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Lục Tầm dừng trên tường trắng như tuyết, hời hợt nói: "Mơ tới đêm khuya mưa to như trút, mặt ba tôi đầy máu, bưng bánh sinh nhật cười với tôi, hoặc là mơ thấy mẹ tôi cầm cái dây lưng trên người ba tôi lúc chết muốn ghìm chết tôi, mỗi khi sắp tắt thở thì liền tỉnh..."

Lục Tầm: "....." Hắn nhất thời á khẩu không trả lời được, lúc muốn hỏi tiếp, Liễu Chanh đã tránh tay hắn, vươn mình nhảy xuống giường: "Lục tiên sinh, ngài tìm tôi cũng không phải để nghe cố sự, tôi phải đi."

Lục Tầm nhìn Liễu Chanh cầm ba lô cùng quần áo ra cửa phòng ngủ, chỉ chốc lát sau buồng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, hắn thở dài một cái chán nản rồi tựa trên đầu giường. Lấy quan hệ của hắn cùng Liễu Chanh, đúng là không cần thiết hỏi thêm gì.

Liễu Chanh tiến vào lần nữa, đã thay xong quần áo, nhẹ nhàng khoan khoái đứng trước mặt Lục Tầm, trong tay còn bưng một cốc cà phê.

"Mẹ tôi nói buổi sáng nên uống một chén nước muối nhạt, nhưng tôi thấy nơi này chỉ có cà phê, Lục tiên sinh anh uống không?" Cậu đưa cốc cà phê cho Lục Tầm: "Tôi bỏ thêm sữa và đường."

Lục Tầm rời giường vốn có thói quen uống cà phê, hắn mỉm cười nhận cốc: "Cảm ơn. Em không cần đi vội, lúc nữa chúng ta cùng ăn bữa sáng."

Liễu Chanh không trả lời, chỉ nhìn cốc cà phê trong tay hắn đến xuất thần.

"Hôm nay em có chuyện gì sao? Tôi mang em ra ngoài chơi có được không?" Lục Tầm cảm giác sáng sớm Liễu Chanh có chút kì lạ, hắn cảm thấy có lẽ đây là di chứng của "lần đầu tiên", hoặc là hắn vô ý đụng chạm đến bí mật không thể bày tỏ trong lòng Liễu Chanh, khiến giờ đối phương không vui lắm, làm hắn trăm phương ngàn kế muốn bù đắp.

"Không cần." Liễu Chanh không đầu không đuôi nói: "Cà phê sắp nguội."

Lục Tầm cũng không để ý, lúc bưng chén, di dộng đầu giường đột nhiên vang lên, tiếng chuông là một đoạn "Canon" piano kinh điển, Lục Tầm mặc kệ, định uống xong cốc cà phê sáng rồi mới đi nghe -----

Trong nháy mắt nghe được tiếng chuông, ánh mắt Liễu Chanh đột nhiên thay đổi, cậu như thức tỉnh từ một giấc mộng xưa, đột nhiên giật lại cốc cà phê trong tay Lục Tầm, cà phê nâu đậm văng ra tung tóe, rớt thẳng xuống nệm giường trắng như tuyết.

"Sao vậy?" Lục Tầm cả kinh, theo bản năng muốn bắt lấy tay Liễu Chanh.

Thời khắc này bầu không khí vô cùng kì lạ, giữa hai người có một loại giằng co vi diệu, mà đoạn nhạc piano còn đang vang lên.

"Không...." Hô hấp Liễu Chanh cực kỳ bất ổn, cậu miễn cưỡng cười: "Không có gì, tôi thấy trong ly có cọng tóc, tôi đi đổi chén khác, ngài nhận điện thoại đi."

Lục Tầm cúi đầu, thấy giữa tách cà phê có một cái lông vừa ngắn vừa mảnh, hắn cứng đơ ồ một tiếng, xoay người đi nghe di động........

Liễu Chanh bưng cốc cà phê ra ngoài, tựa vào tường đứng không nổi, cậu đỡ lấy tường miệng thở dốc, rốt cuộc bình định tâm tình, khó khăn đi vào buồng tắm, khóa cửa, đổ cà phê vào bồn rửa mặt, tay vẫn run.

"Liễu Chanh, em sao vậy? Sao lại khóa cửa?" Lục Tầm nhận điện thoại xong, nửa ngày không thấy Liễu Chanh trở về, hắn đứng bên ngoài phòng tắm, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, rốt cuộc nhịn không được gõ cửa.

Chỉ nghe bên trong loảng xoảng một tiếng, hình như là thanh âm đồ sứ rơi vỡ.

"Liễu Chanh? Em đang làm gì đấy?" Lục Tầm vội la lên, lại đập mạnh mấy cái lên cửa: "Nếu như do tôi nói gì đó không nên nói, hỏi cái gì không nên hỏi, để tôi xin lỗi em?" Liễu Chanh nhìn mình trong gương trắng xanh, như một khuôn mặt u linh, mở vòi sen, đem tay trái đặt dưới dòng nước lạnh lẽo, máu trong lòng bàn tay không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ dòng nước chảy xuống nền. Mảnh vỡ cốc cà phê dính máu rải rác trên bệ rửa tay và trong bồn tắm.

"Không có chuyện gì. Tôi trượt tay làm vỡ cốc."

Qua một lúc lâu, gần như Lục Tầm sắp phá cửa mà vào, Liễu Chanh rốt cục đứng thẳng người, cầm mấy tờ giấy lau tay, giọng nói đã khôi phục lãnh đạm và bình tĩnh. Cậu sửa sang lại quần áo một chút, dọn dẹp sạch sẽ bệ rửa mặt, cẩn thận bỏ viên thuốc con nhộng màu trắng ngà vào túi bịt kín, sau đó cất vào túi quần, rốt cục mới ra mở cửa.

"Lục tiên sinh, tôi còn có việc, ngày hôm nay thật sự không thể giúp anh." Liễu Chanh không nhìn Lục Tầm, chỉ vội vã nói xong câu đó, liền không để ý người đàn ông đang nghi hoặc muốn nói lại thôi, đi qua bên người hắn.

"Sẽ liên lạc sau. Xin lỗi." Liễu Chanh đi thẳng ra cửa, mới xoay người cúi đầu một cái thật sâu với Lục Tầm: "Tôi đi."

......

Liễu Chanh không chờ tài xế của Lục Tầm, tự đi xe về nhà.

Trên đường gió lạnh hiu quạnh, trong ga tàu điện ngầm người đến người đi, Liễu Chanh cảm giác mình như một cô hồn lưu lạc giữa biển người qua lại. Cậu có thể thấy họ, nhưng họ vĩnh viễn cũng không thể thấy cậu, không bị ai đến gần, cũng không ai để chạm tới.

Từ nhỏ cậu cũng coi như là một cậu nhóc được nâng trong lòng bàn tay mà lớn, đặc biệt là ba luôn luôn cưng chiều cậu, có cầu tất ứng, muốn gì được nấy. Sinh nhật năm 12 tuổi, cậu nói với ba cậu muốn ăn bánh sinh nhật vị sữa chua, ba đi vài tiệm đều không có, lúc ăn cơm tối, Liễu Chanh về nhà thấy một bàn đầy ắp món ngon liền khóc lóc ầm ĩ, hôm nay mà không có bánh sữa chua thì không dỗ nổi cậu.

Mẹ rất tức giận, chỉ ra ngoài trời mưa to như trút, mắng: "Thằng nhóc mày sao lại thích gây sự như thế? Bên ngoài mưa to như vậy, đi đâu tìm bánh ga tô cho mày! Thích ăn hay không ăn!"

Liễu Chanh trợn đôi mắt đen bóng, vung tay đẩy bát đũa xuống đất.

Mẹ xông ra muốn đánh cậu, ba vừa ở bên cạnh ngăn, vừa ôn nhu dỗ dành: "Được rồi được rồi, Tiểu Chanh đừng nóng, ba ba lại đi lần nữa, nhất định mua về cho con..."

Sau đấy, không có sau đấy, ba ba đi không trở lại nữa.

Ba mẹ Liễu Chanh là thanh mai trúc mã, kết hôn bao năm vẫn keo sơn gắn bó, Liễu Chanh còn mơ hồ cảm thấy, mẹ cũng không quá yêu cậu, bởi vì cậu san sẻ tình yêu của ba với mẹ, do đó từ nhỏ cậu đã mẫn cảm hơn các bạn cùng lứa, tình cảm với mẹ cực kỳ vi diệu.

Mọi chuyện sau đó, mẹ không có chỗ phát tiết liền trút hết oán hận lên người Liễu Chanh, bà nóng nảy, ác độc lên án Liễu Chanh hại chết cha ruột, bà cảm giác mọi thống khổ của mình đều là do đã sinh ra một đứa bé như cậu.

"Sao mày còn chưa đi chết đi..." Mẹ rất thích dùng dây lưng ba đeo hôm đó đánh lòng bàn tay cậu, tay trái không còn chỗ đánh, liền đổi sang tay phải, vì thế nên lúc học trung học cậu thường xuyên không làm nổi bài tập.

Thực ra khi đó Liễu Chanh đã mười mấy tuổi, mẹ là người đàn bà gầy yếu, nếu cậu muốn phản kháng hoặc chạy trốn sẽ có rất nhiều phương pháp, nhưng cậu không làm, cậu cảm thấy tất cả những điều này mình nên nhận, cậu đáng bị đối xử như thế.

Liễu Chanh không biết nên trách ai, trách thời tiết? Cậu không phải Tôn Ngộ Không, đấu không lại ông trời. Trách vận mệnh? Vận mệnh đánh không hoàn trả mắng không nói lại. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nghe lời mẹ nói, tự trách mình, nếu không phải cậu nhất định muốn ăn bánh sinh nhật vị sữa chua, ba sẽ không phải ra ngoài lúc tối trời mưa to để bị xe tông chết. Cậu xứng đáng bị mất đi người yêu cậu nhất trên đời, cậu xứng đáng bị mẹ ruột ghi hận nhiều năm, cậu đáng bị đánh lòng bàn tay đến không thể cầm nổi bút.

Nhưng thời gian dài, tự trách cùng hối hận ở sâu trong đáy lòng ẩm ướt mù mịt bị lên men, dần dần ủ ra một mùi vị khác, cậu nhịn không được nghĩ, nếu như ngày đó trời không mưa? Nếu như không có một chiếc xe vừa vặn lái tới? Nếu như tài xế kia chạy chậm một chút, chú ý một chút, hoặc phản ứng nhanh hơn một chút?

Thì ba sẽ không chết, mẹ sẽ không phát điên, cuộc đời của cậu sẽ khác...

Liễu Chanh ngồi trong thư phòng, nhìn bầu trời đầy sương mù mông lung bên ngoài, trên bày đặt viên thuốc con nhộng. Cậu mở viên thuốc ra, từ bên trong đổ ra một ít kết tinh trong suốt, đó là ricin* do cậu chiết xuất, chỉ cần 0,7mg có thể độc chết một người trưởng thành.

Liễu Chanh yên lặng nhìn những vật nhỏ vô tri kia, lại thật cẩn thật gạt chúng trở về, mới cho vào xong lại nhịn không được đổ ra lần hai, cứ như vậy mấy lần, Liễu Chanh giống như không chịu nổi, cậu đem viên thuốc đã gom gọn gàng vào trong túi bịt kín, một lần nữa cất vào ba lô, dọn sạch sẽ mặt bàn.

(*) Ricin: một chất cực độc có thể chiết xuất ra từ các vật liệu phế thải còn sót lại trong chế biến hạt thầu dầu để trở thành dạng bột, viên hay sương. Trên lý thuyết, 1g ricin có thể độc chết 36000 người. Triệu chứng trúng độc là nôn, đau bụng, đi ngoài, tiểu ít, khó thở, da tím tái. Do ricin làm tan máu nên có thể đi tiểu hoặc đi ngoài ra máu, rối loạn thị lực và tim mạch, phù phổi cấp, hôn mê và dẫn đến tử vong. Thông thường người nhiễm ricin sẽ chết trong vòng 36-72 giờ tiếp xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.