Viện Trợ - Giao Dịch

Chương 6: Chương 6




Lục Tầm không mảy may hay biết, bây giờ trong mắt hắn Liễu Chanh cái gì cũng tốt. Khoảng thời gian này không gặp, hắn hận không thể lập tức bắt lấy tiểu nhân nhi này lột vỏ, ăn từng miếng từng miếng luôn rồi.

Nhưng Lục Tầm vẫn rất kiên trì, hắn vẫn cảm thấy chuyện tình ái cả hai bên phải cùng hưởng thụ mới thật sự vui vẻ. Ở phương diện này, hắn quả thật là một tình nhân hoàn mĩ.

Hắn đem áo khoác của mình trải lên mặt bàn lạnh lẽo, nâng eo Liễu Chanh đặt cậu lên trên, hai tai chống hai bên, cúi người nhìn cậu, trong mắt ngập ôn nhu.

"Tôi phát hiện mình càng ngày càng thích em, quả cam nhỏ*" Lục Tầm hôn lên mặt Liễu Chanh, dùng đầu lưỡi liếm qua vành tai, chóp mũi cậu, ngậm môi cậu mút mát. Lục Tầm vừa hôn vừa âu yếm làn da trần trụi, lòng bàn tay ấm áp lướt qua thân thể run rẩy nhè nhẹ, giống như chiếc lá rong ruổi trên mặt nước.

* Từ Chanh (橙) trong tên Liễu Chanh nghĩa là quả cam, nguyên gốc là Tiểu Chanh Tử, nhưng dịch hẳn ra quả cam nghe đáng yêu không chịu được í.

"Cởi quần áo giúp tôi." Lục Tầm thả ra đôi môi Liễu Chanh đã bị hôn đến ướt át xinh đẹp, ôn nhu ra lệnh.

Liễu Chanh nghiêng đầu, không nhìn hắn, mò mẫm mở từng cái từng cái nút áo Lục Tầm.

Lúc Tầm không đợi nổi, áo sơ mi còn chưa cởi hết đã dán sát lại gần Liễu Chanh, lồng ngực hai người dán sát, thân thể hừng hực như muốn thiêu cháy cả hai.

Thân thể ấm áp đó khiến Liễu Chanh giật mình, bao năm rồi, vô số lần giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng lạnh lẽo, cậu khát vọng biết bao một cái ôm ấm áp, giống như được cha ôm vào ngực năm nào.

Liễu Chanh kìm lòng không nổi, thân thể cùng linh hồn như bị chia lìa, không quan tâm người trước mắt là ai, cậu ôm chặt Lục Tầm như ôm một nhánh cỏ cứu mạng, dù nhánh cỏ này có độc cũng chẳng quan tâm.

Lục Tầm nghĩ cậu ỷ lại như vậy là đang ngoan ngoãn lấy lòng, đắc ý đưa tay mở rộng hai chân Liễu Chanh, gác hai chân thon dài lên khuỷu tay hắn.

Đột nhiên Liễu Chanh như ý thức được cái gì, miệng hàm hồ nói từ chối, lùi ra ngoài, hai tay dùng sức chống trước người Lục Tầm: "Không được..."

Lục Tầm lập tức hiểu ra, nhưng dù tính tình hắn có tốt, bây giờ mà bị cự tuyệt cũng phải thẹn quá thành giận, hắn đè lại cánh tay Liễu Chanh, thấp giọng nói: "Văn phòng không có, không đeo được không?" Hắn cực kỳ khó hiểu tại sao Liễu Chanh có chấp niệm sâu sắc với việc đeo bao như vậy, sinh hoạt cá nhân của hắn cũng không loạn, tìm một bạn tình cố định cả một thời gian dài, cũng không dây dưa người linh tinh gì đó, chẳng lẽ Liễu Chanh cảm thấy hắn bẩn thế sao?

Liễu Chanh cố chấp cho rằng, Lục Tầm là con mồi cậu nhiều năm lần theo vây bắt như vậy, tất cả mọi thứ đều là do mình bày xếp, việc mang bao như là một loại tượng trưng, cậu cảm thấy giữa bọn họ còn cách một tầng gì đó đại biểu cho Lục Tầm còn chưa có chân chính chiếm được cậu, trong loại quan hệ dị dạng này cậu vẫn người khống chế đằng sau.

Nhưng bây giờ cậu mới biết mình ngây thơ thế nào, cậu không có chỗ trốn, điểm chí mạng bị người nắm trong tay, dù trong lòng có chống cự nhưng thân thể vẫn bị bán sạch sẽ.

(.......)

Lục Tầm cúi đầu hôn lên cần cổ ngẩng cao của Liễu Chanh, không nặng không nhẹ gặm cắn hầu kết đáng yêu nhẹ nhàng lên xuống, trong tiếng thở dốc ồ ồ như thú hoang, hắn gần như không suy nghĩ, không có lý trí thốt ra: "Liễu Chanh, tôi thích em, chúng mình cùng một chỗ đi, được không?"

Ánh mắt Liễu Chanh trống rỗng mờ mịt nhìn trần nhà, dường như chưa nghe thấy Lục Tầm nói gì.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhìn người đàn ông còn đang ý do vị tẫn (còn đang thòm thèm:))) nằm trên người mình, hỏi một câu: "Anh bảo cái gì?"

Lục Tầm ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hắn đã từ trong cao triều tỉnh lại, ý thức được mình vừa nói một việc buồn cười đến cùng cực. Hắn không lặp lại, mang theo một sự sợ hãi cùng mất mát không tên, hôn lên đôi môi hơi khô của Liễu Chanh.

Ánh mắt vừa chuyển, lúc này Lục Tầm mới thấy Liễu Chanh vậy mà cắn nát cổ tay mình, máu đỏ chói mắt chảy dọc ngón tay rớt xuống bàn.

Lục Tầm cuống quít nâng cổ tay cậu lên, cẩn thận kiểm tra, vừa đau lòng vừa luống cuống oán giận: "Sao thế này? Em còn biết đau không?"

Liễu Chanh không lên tiếng, cậu nhắm mắt lại, xác thực, cậu đã sớm không còn biết đau. Cậu giống như một con quái vật không thể cảm giác được dù ôn nhu hay đau đớn, ngay cả bản thân còn tự căm ghét chính mình.

.....

Tối hôm đó, Lục Tầm đưa Liễu Chanh về nhà mình, trước đó bọn họ vẫn hẹn nhau trong khách sạn.

Lục Tầm đặt Liễu Chanh vào bồn tắm, cẩn thận tắm rửa cho cậu. Vết thương trên cổ tay đã băng bó qua, hắn tìm một cái túi bọc kín cổ tay treo lên, sợ làm dính nước.

"Tôi mang cho em một chút quà, tắm xong ra xem xem." Lục Tầm vẩy nước lên người Liễu Chanh, ngón tay lướt qua những dấu hôn hắn làm ra, không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ: "Ở văn phòng ủy khuất em, lát nữa có gì nghe theo em cả."

Có điều nói thế thì nói, dù sao trên tay Liễu Chanh bị thương, Lục Tầm khoảng thời gian này cũng không được nghỉ ngơi nhiều, ngồi máy bay gần một ngày đã đủ mệt mỏi, tắm xong hắn liền ôm Liễu Chanh về giường trong phòng ngủ.

Trước khi ngủ, Lục Tầm vẫn uống thuốc, Liễu Chanh nhìn bóng lưng hắn một lúc, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Lục tiên sinh, tại sao anh không ngủ được?"

Lục Tầm quay đầu, do dự, mở miệng nói: "Tôi nói cho em, em cũng trả lời tôi một vấn đề được không? Như vậy mới công bằng."

Liễu Chanh gật gật, chống đầu, dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu bình tĩnh nhìn Lục Tầm.

"Ôi," Lục Tầm đặt chén nước lên tủ đầu giường, đầu tiên thở dài, hắn vén chăn lên ôm vai Liễu Chanh, hôn một cái lên trán cậu, mới khó khăn nói: "Bảy năm trước, tôi từng gây ra một vụ tai nạn giao thông, từ đó về sau thường thường ngủ không ngon, trời mưa còn có thể bị đau đầu, thử rất nhiều cách cũng không trị hết, chắc là tâm bệnh đi."

"Sự cố thế nào?" Liễu Chanh nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu trên tường, trong mắt là ánh sáng lạnh sâu thăm thẳm.

"Cái này..... " Lục Tầm rõ ràng không muốn kể thêm, nhưng hắn muốn hiểu Liễu Chanh, trước tiên phải trả cái giá đã, hắn cắn răng nói: "Lúc đó tôi có một người bạn trai, đoạn thời gian ấy hai bọn tôi cãi nhau, hôm đó mưa to, tôi đưa hắn về nhà, trên đường một lời không hợp liền cãi loạn, hắn là một người thất thường, lại còn liều mạng, ồn ào với nhau là kéo tay lái muốn nhảy xe.... Tôi sợ đến hồn cũng bay mất, cũng là đúng lúc đó, đang lúc hắn lôi kéo, ở ngã tư đường, gặp một người vượt đèn đỏ băng sang đường..."

"Vượt đèn đỏ?" Liễu Chanh trong bóng tối trừng mắt.

"Ừ. Lúc đó người ấy có vẻ rất gấp, trong tay còn cầm một cái bánh sinh nhật, mặc áo mưa, chắc là cũng nhìn đường không kỹ.... Đưa đến bệnh viện thì không kịp...."

"Đừng nói nữa." Liễu Chanh đột nhiên ngắt lời hắn, xoay mình co người lại.

"Liễu Chanh, em sao thế?" Lục Tầm chìm đắm trong kí ức nặng nề, âm thanh đặc biệt trầm khàn.

"Không có gì." Liễu Chanh nằm dưới chăn đang cắn vào vết thương trên cổ tay, mãi đến khi trong miệng toàn mùi máu, mới dần bình tĩnh lại.

"Sao em lại phát run?" Lục Tầm sợ hãi, hắn nhẹ nhàng lại dứt khoát xoay mặt Liễu Chanh lại.

Trong bóng tối, con ngươi cậu bé sâu không thấy đáy, tim Lục Tầm không lý do loạn một nhịp.

"Không có chuyện gì. Tôi....lạnh." Liễu Chanh rốt cục nói ra được mấy chữ này, sau đó nhắm mắt lại.

Lục Tầm nắm chặt bàn tay Liễu Chanh lạnh lẽo, lại kẹp hai chân cậu, ôn nhu nói: "Đỡ hơn chưa?"

Liễu Chanh: "Đỡ hơn chút rồi. Anh mệt không? Ngủ đi."

Thuốc từ từ có tác dụng, cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt Lục Tầm đánh nhau, lập tức muốn thiếp đi, không đúng, hắn nghĩ, chuyện đứng đắn còn chưa làm mà.

"Nói xong rồi, em cần trả lời tôi một vấn đề." Lục Tầm gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, cảm giác được tay chân lạnh lẽo của Liễu Chanh bị hắn hâm nóng.

"Anh hỏi."

"Những vết thương trên tay em là do đâu?" Lục Tầm vuốt ve bàn tay thô ráp của Liễu Chanh, lại kéo tay trái của cậu đến bên miệng thổi thổi, tựa như có thể khiến cho những vết sẹo dữ tợn kia mau lành vậy.

Đợi một lúc lâu, hắn rốt cuộc nghe Liễu Chanh nói: "Mẹ tôi đánh," cậu dừng một chút, lại thêm một câu: "Không trách bà, tinh thần bà vốn không được bình thường."

"Bệnh thế nào? Do bị kích thích? Tại sao không để bà nằm viện?" Lục Tầm liên tiếp hỏi.

Cuối cùng chỉ nhận được một câu của Liễu Chanh: "Nói xong rồi, chỉ trả lời một vấn đề."

.......

Liễu Chanh nghe Lục Tầm dần dần không còn động tĩnh, hô hấp đều đều, cậu tốn một chút khí lực mới rút được tay chân mình ra.

Liễu Chanh lẳng lặng nhìn Lục Tầm, người đàn ông này có nét nghiêng rất đẹp, sống mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, trong giấc mộng hắn khẽ cau mày, phải chăng đang trong một giấc mộng không vui?

Có thể những năm nay hắn cũng không vui vẻ gì, Liễu Chanh nghĩ.

Liễu Chanh dùng bảy năm thời gian, phác họa dáng vẻ người đàn ông này trong lòng, bao lần vẽ ra tình cảnh mình cùng người này đồng vu quy tận. Những tưởng tượng đó trở thành những lạc thú duy nhất của cậu, cậu dựa vào loại tâm tình, suy nghĩ vặn vẹo này từ từ vượt qua vô số đêm dài.

Giờ người "bạn thân" đang ở trước mắt, không hề phòng bị, cậu có rất nhiều cách giết hắn, nhưng không biết tại sao, Liễu Chanh bỗng chẳng còn chút hứng thú nào, hoặc giả có muốn, thì chung quy mộng vẫn khác hiện thực rất nhiều.

Di động Lục Tầm đặt cạnh gối đầu "Đinh" một tiếng, Liễu Chanh theo bản năng đưa tay che lại ánh sáng từ màn hình, may mà Lục Tầm không bị đánh thức. Liễu Chanh cúi đầu nhìn thoáng qua di động, thấy trên màn hình khóa hiện một phần tin nhắn Wechat, người gửi tên là Tiểu Vũ:

"Lục thúc thúc, ngài đang ở đâu đó? Em được nghỉ hè về nước rồi, nhớ ngài lắm nha..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.