Năm ngoái, Lục Tầm bận rộn chân không chạm đất, lúc công ty họp thường niên hắn còn đang đi công tác bên ngoài, qua năm mới, trong lòng đám cấp dưới còn rất bi ai, sếp Lục năm nào tham gia họp hàng năm, đều sẽ có mấy bao lì xì vạn đồng, đôi khi uống say, không chịu nổi bọn họ ồn ào, năm vạn mười vạn cũng có thể vung tay.
Lục Tầm trong cuộc họp sinh hoạt dân chủ (*) nghe xong đám nhân viên "kiến nghị liên quan tới việc tổ chức hội Nguyên Tiêu năm con gà vui vẻ", quyết định nghe lời hay lẽ phải, cho đám tiểu yêu này một cơ hội lừa tiền hắn.
(*) cuộc họp sinh hoạt dân chủ: là chế độ hoạt động cán bộ lãnh đạo triệu tập đảng viên tổ chức cuộc họp để triển khai phê bình và tự phê bình. (nguồn: baidu)
Liễu Chanh đang được nghỉ đông nhàn phát hoảng, tràn đầy phấn khởi đi theo Lục Tầm tới tham gia hoạt động.
Liễu Chanh thường xuyên đến công ty tìm Lục Tầm, trong công ty trên từ nguyên lão dưới đến người dọn vệ sinh đều biết cậu, đều đối với cậu thân thiết có thừa, tất cung tất kính. Liễu Chanh theo Lục Tầm đi đến ngoài hội trường, mấy giám đốc điều hành và quản lý cấp cao dồn dập vây quanh Lục Tầm chào hỏi, Lục Tầm tiện tay ôm lấy một bé gái đáng yêu như một cục lông hồng nho nhỏ, thân thiết hàn huyên cùng mọi người.
"Liễu Chanh.... Bên này, lại đây." Liễu Chanh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn, là thư ký của Lục Tầm, đang ngồi sau bàn tiếp đón khách, trước mặt là một cái hòm rút thăm trúng thưởng trong suốt, xung quanh xếp vài con gà trống bằng bông, trong hòm đã thả không ít bóng rút thưởng đủ màu sắc.
Liễu Chanh cười khanh khách đi qua, chào hỏi: "Chị Viên Viên, chị vội gì thế?"
Viên Viên là một cô gái trọng ân tình, cực kỳ được việc, cô chớp chớp mắt với Liễu Chanh, đưa cho cậu một tấm phiếu một cái bút, cười nói: "Viết tên em lên trên, chị cho em thả vào trong rương bốc thăm, ngày hôm nay tuyệt đối có thể rút trúng."
Liễu Chanh do dự nhận lấy, hơi ngượng ngùng: "Nhiều người như vậy, sao có thể rút trúng được em a......"
Viên Viên nhỏ giọng nói: "Chị nói có thể trúng là có thể trúng."
Liễu Chanh nửa tin nửa ngờ, cũng cảm thấy có vẻ hay hay, cúi người đang muốn viết, lúc này Triệu Đình dẫn một mỹ nữ trang điểm lộng lẫy đi tới.
Triệu Đình sớm đã biết chuyện, hiện tại cực kỳ khách khí với Liễu Chanh, nhưng rốt cuộc trước đây cũng từng có xung đột, hai người gặp mặt ít nhiều vẫn có chút xấu hổ, Liễu Chanh cúi đầu, làm bộ không thấy y.
Cậu vừa hạ tay, đột nhiên nhớ tới gì đó, ngòi bút dừng lại, ngẩng đầu hỏi Viên Viên: "Chị này, em nghe Lục tổng nói, công ty mọi người rút thăm trúng thưởng hàng năm có truyền thống nếu rút trúng quản lý cấp cao, quản lý đó chẳng những không thể lấy thưởng còn phải lấy ra một mức thưởng tương tự tiếp tục rút một người khác lên, có chuyện đó không?"
Viên Viên hưng phấn nói: "Phải nha! Cái này mới là hay nhất nè, có một năm quản lý cấp cao bị gọi liên tục, tiền thưởng cuối cùng thêm đến hơn bốn mươi vạn, mọi người vui đến phát điên!"
Liễu Chanh cười giảo hoạt, sửa chữ Liễu viết dở đi, thay bằng hai chữ "Triệu Đình" ngay ngắn. Cậu điềm nhiên như không gấp tờ giấy lại, lại nhét vào trong quả bóng, đưa cho Viên Viên, mềm mại nói: "Chị Viên Viên, em muốn trúng cái giải thưởng lớn của Lục tổng nhà em đó, trúng em mời chị ăn cơm."
Viên Viên vội gật đầu, cười xấu xa cất quả bóng đi.
Trong bữa tiệc cực kỳ náo nhiệt, tiết mục góp vui và trò chơi tiến hành xen kẽ, không ngừng có người lại gần Lục Tầm kính rượu, Lục Tầm cũng không quên ngồi bên cạnh Liễu Chanh, ăn một miếng liền gắp cho cậu một đũa, giống như chỉ lo cậu một người lớn như thế bị đói bụng.
Uống mấy chén không khí đã dâng cao, lá gan mọi người ngày càng lớn, lúc lại gần kính rượu, liền tiện thể muốn nhìn Liễu Chanh vài lần, hoặc là nháo nháo vài câu vui đùa bình thường, ồn ào muốn "tiểu lão bản nương" uống một chén với bọn họ.
Liễu Chanh ứng đối tự nhiên, uống hai chém mặt đã đỏ, Lục Tầm ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cậu, nhìn gương mặt trong trắng lộ hồng giống cánh hoa đào, đôi môi bị vang đỏ thấm đẫm nhìn cực kỳ ngon miệng, nhịn không được muốn nếm thử.
Lục Tầm đứng lên, giúp cậu chắn rượu, cười nói: "Mấy người ồn ào gì đấy? Coi tôi không ở đây à? cậu ấy còn nhỏ uống rượu gì, để cho tôi tự phạt ba chén."
Mọi người vội vàng xin tha, hi hi ha ha tản ra.
Lục Tầm vắt tay qua vai Liễu Chanh, ấn cậu ngồi xuống, tay liền không thành thật, dưới khăn trải bàn sờ từ đầu gối vào trong đùi, lại tiếp tục xốc vạt áo sơ mi cậu, duỗi tay vào.
Liễu Chanh đột nhiên cứng người, ai oán liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Lục tổng, anh uống nhiều rồi?"
Lục Tầm không nói lời nào, tay càng làm càn, chạy dọc bụng dưới ấm áp của Liễu Chanh, thò vào trong quần lót.
"......" Liễu Chanh không ngừng kêu khổ, bất động thanh sắc hơi khom người kéo ghế dựa sát vào bàn, cắn chặt môi dưới.
"...... Thời khắc kích động lòng người nhất đêm nay đã tới rồi, mời tất cả mọi người trở về chỗ của mình, giải thưởng lớn rơi vào nhà ai đây, chúng ta rửa mắt trông chờ...... Lục tổng, mời ngài lên đài giúp chúng ta rút thưởng nào!"
Liễu Chanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, Lục Tầm dừng đôi tay đang tác quái, kề tai Liễu Chanh nói nhỏ: "Về nhà trị em sau."
Lục Tầm vừa định đứng dậy, Viên Viên không biết từ nơi nào chạy tới, nửa quỳ bên người hắn, nhét trong lòng bàn tay hắn một quả bóng nhỏ, thì thầm bên tai hắn.
Lục Tầm cười gật gật đầu, hắn chỉ cần nắm quả bóng này trong tay đảo một vòng trong hòm rút thưởng, rồi cầm ra là được. Kỳ thực chơi như vậy cũng rất vui, vừa có thể làm Liễu Chanh vui vẻ, náo động không khí hiện trường là chính, tiền lì xì đương nhiên cũng sẽ không lấy thật, lại rút thêm một lần nữa bù vào là xong.
Lục Tầm lên bục, mọi người nín thở tập trung chờ đợi.
"Tôi rút hầu bao năm vạn lì xì cho mọi người, bây giờ rút thăm, để xem ai là ngôi sao may mắn đêm nay nào." Lục Tầm cười nói không chút sơ hở, làm bộ làm tịch đảo đảo vài vòng trong hòm rút thăm, sau đó đưa quả bóng nhỏ kia cho người dẫn chương trình.
Dưới bục, ánh mắt ai nấy sáng quắc như một đám sói đói, hận không thể cướp lấy vật nhỏ trong tay người dẫn chương trình ăn luôn.
Người dẫn chương trình cố ý chậm rãi mở phiếu, hắng giọng, lập lờ: "A là người này, rất đặc biệt nha...... Hắn chính là...... Chính là người mà Lục tổng chúng ta coi là............"
Không khí dưới bục như là bị ngưng đọng, từng tiếng hò hét hưng phấn khó khăn kẹt trong cổ họng.
"...... kim bài trợ thủ! Triệu Đình Triệu tổng thân ái của chúng ta!" Người dẫn chương trình cất cao giọng, hô hào rõ to.
Lục Tầm: "......" Hắn từ trên cao nhìn xuống dưới, thấy Viên Viên vẻ mặt mờ mịt, Triệu Đình dở khóc dở cười, mà Liễu Chanh, cười điên dại nhoài người ra bàn.
Tiếng vỗ tay vang lên kinh thiên động địa--
"Triệu tổng! Mau lên bục!"
"Triệu tổng lì xì mau, lại thêm năm vạn nữa!"
"Triệu tổng! Triệu tổng!......"
Triệu Đình bất đắc dĩ cười, hắn đương nhiên cũng không để ý chút tiền ấy, chỉ là hôm nay mình chó ngáp phải ruồi à? Sao mà mấy năm trước ngay cả cái lót chuột cũng không trúng chứ?
Triệu Đình lên bục, Nguyên tiêu vui vẻ trong tiếng cười cười nói nói tiến hành, cũng nhanh chóng kết thúc.
Sau khi kết thúc, Liễu Chanh đỡ Lục Tầm trốn về, Lục Tầm ngà ngà say, cười đến lông mi cong cong, mặt mũi hớn hở.
"Chơi vui không?" Hắn dựa vào người Liễu Chanh, ôn nhu hỏi.
"Ân. Chỉ hơi tiếc, chẳng trúng giải nào, hai tay trắng luôn......" Liễu Chanh cười trêu.
Lục Tầm đi qua bàn tiếp đón, dừng chân, nhặt một con gà trống trên bàn, nhét vào trong ngực Liễu Chanh: "Đây, anh đây cho em tiểu kê kê."
Liễu Chanh và con gà xâu xấu kia hai mặt nhìn nhau, nói với nó: "Nào, gà trống huynh, chúng ta đi về."
Về đến nhà, Liễu Chanh thả gà trống lên giường, định đi nấu canh giải rượu cho Lục Tầm, còn chưa kịp xoay người, đã bị Lục Tầm đánh gục.
"Đừng chạy," Lục Tầm túy nhãn mơ hồ nhìn cậu, hôn khắp mặt cậu và hõm vai: "Liễu Chanh, anh chưa được ăn no."
Liễu Chanh cảm thụ được hơi thở nóng rực, quen thuộc của Lục Tầm, mở rộng thân thể tiếp nhận hắn, cảm thấy từ thân đến tâm mình đều bị lấp đầy.
Nhân sinh đến đây, cuối cùng cũng viên mãn.
Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn. Xóa muốn nát tâm. (chắc hẳn là cắt H bị kiểm duyệt:)))